Ngõ Ô Y

Chương 54: Muốn Chống Bên Ngoài, Tất Phải Yên Trong



Cuối tháng Ba, đoàn Tiểu Thất trở lại Thạch viện, vừa về đã lập tức sai người đến chỗ Phàn di nương ở đỉnh Thiên Diệp nghe ngóng, Phàn di nương cũng không hay đã có chuyện gì, chỉ biết mấy hôm trước Lý Hạ Lý Húc lần lượt ra ngoài, cuối cùng đến Đại lão gia cũng đi theo, mà Đại thái thái lại rất kín miệng.

Tiểu Thất sinh nghi, nhưng tạm thời không đoán được là gì, Đông Liêu quốc vừa chiến bại ở biên giới, không lẽ chưa gì đã xâm lăng lại nhanh như vậy ư?

Rồi cảm thấy có đoán mò cũng vô ích, nàng tĩnh tâm bắt tay thu vén chuyện nội viện.

Bây giờ phủ viện ở kinh thành và Dương Thành đang tạm khóa, nhất là ở Dương Thành, chỉ để lại vài gia nhân già trông nom, còn những người khác được điều hết về Thạch viện, lại thêm những người dẫn về từ kinh thành, Thạch viện hôm nay quả là “nhân tài đông đúc”.

Mà đã người đông ắt sẽ sinh sự, nhất là nhóm người già ở Thạch viện, đây vốn là địa bàn của họ, đột nhiên lại có nhiều người đến tranh giành, chắc chắn sẽ không muốn, nhưng dù không muốn cũng có làm được gì? Nhóm ở Dương Thành vốn là tâm phúc của chủ mẫu, tốp ở kinh thành lại được nam chủ nhân dùng quen, vì vậy gia chủ gần gũi với hai bên đó hơn, nói đi nói lại, bọn họ chính là nhóm xui xẻo nhất, bà không xót ông không thương, chưa gì đã thua ngay trong cuộc chiến tranh đoạt quyền lực. Mà thua một kèo, trong lòng khó chịu, đâm làm mình làm mẩy.

“Đêm hôm khuya khoắt, sao trong cửa còn ầm ĩ thế?” Trong nhà kho, Tiểu Thất đối chiếu danh sách xong rồi đi ra, nhà kho nằm gần vườn sau nên vừa ra thì loáng thoáng nghe thấy tiếng ồn ở bên kia, theo lý bên đó chỉ có bà tử gác đêm và vài nha đầu hay ở.

Hồng Phất bảo Mai Hương đi xem sao.

Không lâu sau, Mai Hương quay về bẩm, “Vừa gặp một nha đầu trồng hoa thay ca, nàng nói nhà Thượng Hỉ ở vườn sau gây gổ với nhà Hà Tam quản bếp núc.”

Tiểu Thất nghe là nhà Thượng Hỉ, nụ cười trong mắt lập tức tắt ngúm.

“Phu nhân, hay để em đi xem thế nào?” Hồng Phất hỏi.

Tiểu Thất cũng cảm thấy nên để Hồng Phất đi, “Hai vợ chồng Thượng Hỉ là dẫn về từ bên nhà nội, cần nể trọng hơn người khác, em nói chuyện nhớ để ý, chớ để người ta cảm thấy chúng ta mới đến đã giết gà giết khỉ.”

Hồng Phất gật đầu liên tục, lại dặn Mai Hương trên đường về nhớ cẩn thận, rồi dẫn theo Phương Như đi ra sau vườn.

Giữa hậu viện và nội viện có một cánh cửa, trong phủ gọi là nội môn, vào ban đêm sẽ khóa lại, ban ngày mở ra để nữ quyến trong nhà tiêu khiển, hoặc nếu có khách nữ tới thì vào trong du ngoạn. Lúc này các bà các cô đang cãi nhau trong cửa.

Hai cô gái ngoài cửa ngồi trên hành lang vừa cắn hạt dưa, vừa nháy mắt ra hiệu với bên trong. Nhưng vô tình ngẩng đầu lại thấy Hồng Phất và Phương Như tới, một người trẻ tuổi trong đó đứng dậy, toan đi vào.

Phương Như nhanh chân, cố ý giơ đèn lồng tới trước, chặn đường thị ta.

“Tối lửa tắt đèn, để ta soi đường cho ma ma, đỡ tìm không ra chìa khóa.” Phương Như nói.

Thị ta lúng túng cười gượng, nhưng quay mặt đi lại nguýt một phát, chậm rãi lấy chùm chìa khóa bên hông ra, song tìm nửa buổi cũng không tìm được chìa khóa, làm Phương Như đứng bên trợn mắt, “Ma ma chấp lệnh giữ việc, thế mà không tìm được lệnh bài?”

“Ôi chao, tối nay bọn họ ăn đau bụng, chỉ mình ta trực suốt đêm, cô nương nhìn cặp mắt này của ta đi, sưng húp rồi đây này, nên mới không nhìn rõ.” Thị cố ý tìm kiếm.

“Nếu đã khó chịu thì báo lên trên, để bên trên phái người khác trực, làm gì có chuyện tự tiện đổi việc!” Phương Như hừ lạnh, chỉ ra điểm sai của đối phương.

Thị ta cứng họng, nhưng người lớn tuổi hơn ở bên cạnh đã tiếp lời, “Cô nương hạ hỏa, cô ấy cũng chỉ có lòng tốt thôi, vốn hồi lão phu nhân còn tại thế cũng thường khen chuyện trực thay này, bọn ta mới thành thói quen, hơn nữa nửa đêm tự dưng đau bụng là chuyện không ai ngờ, có báo lên trên thì các ma ma ở thượng phòng cũng đã ngủ, không phải đến lúc đó còn mắng bọn ta sao.”

Phương Như đang định cãi, thói gì mà thói, nếu đã tới chỗ mới thì phải theo quy định mới.

Nhưng Hồng Phất đã ngăn nàng lại, người ở nhà cũ đã quen với việc không có chủ nhà, đâm lười biếng còn giỏi dùng mánh, có tranh cãi thì Phương Như cũng không cãi nổi, nàng bèn nói, “Quy định là quy định, nếu đã không thể trực, vậy bên ngoài có rất nhiều nơi không cần tới quy định.”

Hai thị kia tròn mắt nhìn nhau, dấm dẳn đáp.

Cửa mở ra, đợi hai người đi vào, người mở khóa mới hừ một tiếng theo bóng lưng cả hai.

Phương Như tinh mắt trông thấy, tính quay lại mắng mấy tiếng nhưng đã bị Hồng Phất đưa mắt cản, “Phu nhân đã bảo rồi, muốn tóm giặc phải bắt vua trước, vua đã không còn, đám lâu la bên dưới dễ chỉnh thôi.” Mấy ngày trước từ sau khi phu nhân phát đối bài, những chuyện cãi vã trong tối xảy ra liên tục, phu nhân chỉ trấn áp tạm thời, cốt là muốn xem bọn họ còn có thể kéo được bao nhiêu người tới.

Hai cô gái đi vào nội môn, lại vòng sang cửa nách, thấy mấy bà tử đang cãi nhau ỏm tỏi dưới nhà tre nghỉ mát.

“Nửa đêm nửa hôm, không lo về phòng mà ở đấy la lối cái gì?!” Phương Như thét lớn.

Nhà Hà Tam thấy họ đến thì mừng ra mặt, không buồn cãi nữa, phủi quần áo rồi bước tới đón, “Đêm đã khuya, sao hai vị cô nương lại đến đây?”

Hồng Phất nhìn nhóm người sau lưng bà, đáp, “Phu nhân đi ngang hành lang, hỏi sao sau vườn lại ồn vậy? Cứ tưởng có trộm.”

Nhà Hà Tam lườm cái người phía sau, “Trộm thì chả thấy đâu, nhưng chắc có cường đạo đấy.”

Bà ta nói thế, phía Thượng Hỉ lập tức sừng sộ, “Ai là cường đạo? Cường đạo thế nào? Từ ngày ta theo lão phu nhân vào cửa, vẫn luôn ăn uống ở tiền viện, tháng nào cũng nhận đủ tiền, tới khi quản lý sân sau, mỗi tháng còn cho ta thêm hai trăm tệ tiền thưởng, chưa tính thưởng lễ tết, mỗi đoan ngọ trung thu còn có một hai lượng mận lát rễ sâm, nay lão phu nhân đã đi, ta cũng hiểu đạo lý ‘một đời vua một đời thần’, tiền thưởng tặng thưởng hẳn sẽ không còn, nhưng chi tiêu ngày thường vẫn phải cho bọn ta đủ chứ?”

Nhà Hà Tam nghe, suýt nữa đã thở hắt ra bằng đường mũi, vỗ tay hai cái, “Trời đất chứng giám, bà hỏi hết tất cả mọi người trong vườn này đi, ai dám cắt xén chi tiêu của bà? Không nói gì khác, chẳng hay mỗi tháng trong phòng bà đã lấy đi bao nhiêu trái quả điểm tâm? Bánh mật sừng dê ấy vốn để phần cho phu nhân, nhưng vì bà là người của lão phu nhân, có thể diện hơn người khác, phu nhân mới dặn phải nể mặt bà, có gì không dùng bà cũng cầm đi hết.” Nói xong, bà quay sang kể khổ với Hồng Phất, “Cô nương làm chứng cho ta, vì bên trên có báo, nói mấy ngày nay Phàn di nương ở phòng lớn sẽ tới, dặn làm nhiều bánh dẻo hạt sen và bánh râu rồng, bảo là di nương và tiểu thư thích ăn. Ta cố ý cất phần hai hộp, vô tình bị bà ta thấy, khăng khăng nói ta không chịu cho cháu trai bà ta ăn mà trộm về cho con gái mình, ta ở đây thề, từ ngày mình quản lý phòng trà, nếu ta có cầm một miếng bánh nào về thì chân ta sẽ bị lở loét, trên đầu chảy mủ, chết không tử tế!”

Nhà Thượng Hỉ nghe mà tức, chẳng phải đang nói kháy bà ta sao? Lập tức xắn tay áo lao vào đánh nhau với nhà Hà Tam.

Hồng Phất vội cho người kéo ra.

Tới khi kéo ra thì nhà Hà Tam đã rách váy, mặt mũi xây xát, ngồi bệt xuống nhà đấm đất thùm thụp, vừa khóc vừa kêu oan. Mà nhà Thượng Hỉ ngoài búi tóc bị lệch thì chẳng có gì sứt mẻ, rõ ràng là bọn họ được “hỗ trợ”.

Hồng Phất im lặng nhìn mọi người, đúng lúc này Dương ma ma chạy đến, “Ma ma tới đúng lúc quá, nay sau vườn do ma ma chủ quản, ma ma xem nên xử lý sao đây?” Nàng đá quả cầu này sang Dương ma ma, nhân tiện muốn xem rốt cuộc bà ấy đứng về bên nào.

Sau khi biết rõ đầu đuôi, Dương ma ma chọn đánh mỗi bên năm mươi gậy, nhìn bề ngoài giống không giúp ai, nhưng thực nhất là giúp nhà Thượng Hỉ, vì bên đó mới là bên đuối lý.

“Cô nương nói thử, liệu có gì không ổn.” Dương ma ma hỏi Hồng Phất, từ khi chủ mẫu đến, mọi chuyện lớn nhỏ trong viện gần như vào tay Lâm ma ma, quyền hạn của Dương ma ma thu lại trong khoảnh vườn sau, trong lòng bà cũng có oán trách, nhưng chưa tới nỗi chống đối chủ mẫu. Bây giờ bà chỉ bình chân, muốn xem chủ mẫu mới giải quyết nhóm gia nhân cũ thế nào, và còn cả những người sau lưng họ nữa.

“Ma ma là người lớn trong phủ, ăn muối còn nhiều hơn chúng tôi ăn cơm, dĩ nhiên là rất ổn.” Hồng Phất cười nói, “Vừa rồi trước khi tới đây, phu nhân có dặn mấy câu, nói Thượng ma ma là lão phu nhân dẫn đến, đương nhiên không giống người ngoài, tuy nay trong phủ chúng ta còn hơi khó khăn, nhưng có khó đến mấy cũng không thể bạc đãi người của lão phu nhân. Phu nhân biết lão phu nhân rất rộng lượng với người dưới, hiềm nỗi trong phủ đang độ phải cắt giảm chi tiêu, tiền tháng của tướng quân và phu nhân cũng bớt đi năm lượng so với trước, trong phòng của Hằng thiếu gia cũng bớt một lượng, phu nhân nói, dù sao không phải ngày nào tướng quân cũng ở nhà, may có năm lượng bỏ ra từ chỗ tướng quân và phu nhân, cộng thêm một lượng lấy từ Hằng thiếu gia, bù vào phần của các vị, coi như thành toàn tấm lòng hiếu thảo của tướng quân với mẹ.” Đã vui chưa? Thứ các bà giành nhau là tiền cơm của chủ nhân và tiểu chủ tử đấy.

“Sao… sao lại thế này?” Dương ma ma thất kinh, đúng là giết người không cần dao. Kẻ nào ăn gan hùm mật gấu mà dám để chủ tử xén bớt tiền cho hạ nhân dùng?

Nhà Thượng Hỉ đứng bên cũng hoảng hốt, quỳ sụp xuống đất, “Cô nương, chuyện này tuyệt đối không được, tiền… tiền này sao chúng tôi dám nhận?”

Hồng Phất mỉm cười, “Ma ma đừng như thế, đây vốn là ý tốt của phu nhân, phu nhân nói mình còn trẻ, không rõ phép tắc ngày trước ở trong phủ, vốn cũng nói với tướng quân là không dám tiếp quản, nhưng tướng quân bảo, trong nhà toàn người cũ, rất hiểu chuyện, chỉ cần ấn định nội quy mới, kiểu gì bọn họ cũng tuân thủ. Nào biết lại xảy ra những chuyện này. Có điều phép tắc là phép tắc, nếu đã lập thì không thể nay đổi một điều, mai đổi hai điều, bà nói đúng không?” Hỏi nhà Thượng Hỉ xong, lại nhìn nhà Hà Tam dưới đất, “Hà ma ma, có phải phu nhân chưa dặn bà đâu, sao nay lại mất chủ trương thế? Bánh dẻo râu rồng gì đó, nói ra chẳng sợ mất mặt phu nhân ư, nhà chúng ta mà còn thiếu mấy món điểm tâm đấy à?”

Hà Tam sờ mặt mình, ngớ người nhìn Hồng Phất, đoạn vỗ cái đét vào chân mình, “Tại… hồi ở Dương Thành ta tiết kiệm quen rồi, từ nay trở đi nhất định sẽ không như vậy nữa.”

“Được rồi, mọi người giải tán nào, chỉ chút việc nhỏ cần gì cãi nhau, nay tướng quân không ở nhà, nhỡ ai biết được, còn tưởng có người nhân lúc tướng quân đi vắng, bắt nạt phu nhân trẻ tuổi chưa hiểu chuyện thì sao.” Hồng Phất phất tay, đoạn đỡ Dương ma ma rời khỏi hậu viện.

Đưa Dương ma ma về phòng, nàng mới đến Đông viện.

Nhà Hà Tam đã đứng chờ sẵn, thấy các nàng đến, lập tức đi theo vào viện.

Ở trong phòng, Tiểu Thất vừa dỗ Hằng Nhi đi ngủ.

Mai Hương vén rèm lên, ra dấu với bên trong.

Tiểu Thất khoác áo đi ra, “Sao lại ra nông nỗi này?” Nhìn vết thương trên mặt Hà Tam, nàng ngạc nhiên.

“Đám ác phụ kia không có chỗ trút giận, mới cào hai phát, cũng do bọn họ được giúp nên đâm thất thế, chứ không có gì nghiêm trọng.” Nhà Hà Tam trả lời.

“Mấy người nhiễu sự kia, nay đã bị giới hạn ở vườn sau rồi mà cũng làm hại bà, ở ngăn kéo trong phòng ta có hai hộp thuốc bôi, lát nữa bảo Mai Hương lấy cho bà một hộp.” Nói rồi, nàng ngồi vào ghế, “Sao? Chỉ một người bên nhà Thượng Hỉ gây ra hả?”

“Là bà ta bị xúi giục đấy, đúng là thích thích đao to búa lớn, người ta cho cây kim cũng biến được nó thành chày.” Hà Tam bĩu môi.

“Biết ai xúi giục không?” Tiểu Thất hỏi.

“Mấy ngày rồi Tố La ở phòng cờ trong Tây viện có đến vài bận, nói là nương tử nhà họ muốn hái hoa cắm bình, hở tí lại đến nhà Thượng Hỉ thì thà thì thầm.” Hà Tam đáp.

Triệu Sương Khởi? Là không nhẫn nổi hay lại bị ai mượn tay đây? “Được, ta rõ rồi, những ngày qua bà cũng vất vả, mong bà cố nhịn thêm chút, bọn họ muốn gây sự thì cứ mặc, bà chỉ cần nhớ, canh kỹ cửa sau, còn chuyện khác chỉ là chuyện nhỏ.” Hiện tại cũng không biết bên ngoài đã có chuyện gì, để đề phòng, phải quản chặt cửa nẻo, cửa trước đã có Lâm Điền Sinh, cửa sau cũng phải giao cho người nàng tin tưởng, gác cổng lớn và cửa nách đều là người dẫn từ Dương Thành tới, nay lại thêm một Hà Tam trông coi vườn sau, nàng cũng yên tâm hơn.

“Phu nhân chớ lo, ta nhất định sẽ canh thật kỹ.” Hà Tam vỗ ngực đảm bảo.

Tiểu Thất bảo Mai Hương đi lấy thuốc bôi đến cho Hà Tam, lại phái một tiểu nha đầu soi đèn đưa bà về hành lang ở nội môn, chuyện tối nay coi như xong.

Trước khi đi tắm, Hồng Phất thuật lại từ đầu chí cuối chuyện xảy ra ở vườn sau cho Tiểu Thất nghe, cuối cùng còn hỏi nàng, “Phu nhân thật sự muốn bớt tiền của mình và tướng quân cho lũ điêu nô đấy ư?”

“Cứ đưa cho bọn họ đi, tới lúc người nhà họ Vương đến, chúng ta cũng dễ nói chuyện hơn.” Tiểu Thất vuốt ve lỗ tai bé nhỏ của con trai, cúi đầu hôn nhẹ.

“Lão phu nhân qua đời đã lâu, nhà cô cậu cũng có chuyện, mà chúng ta bên này cũng không thiếu nợ họ, có lý gì lại tìm đến chúng ta?” Hồng Phất khó hiểu.

“Cậu cháu ruột liên can với nhau, muốn làm khó người ta còn không tìm được lý do? Bây giờ người có thể điều khiển được chúng ta chỉ có đỉnh Thiên Diệp và nhà họ Vương. Nếu có kẻ cố ý hại chúng ta thì chắc chắn sẽ dùng đến hai thanh gươm ấy, mà đỉnh Thiên Diệp có Đại thái thái trấn giữ, bà là người sáng suốt, ai dám xúi bà? Thế thì chỉ còn lại nhà họ Vương, để đấy mà xem, nói không chừng hai ngày nữa sẽ xảy ra chuyện.” Nàng đang mang thai còn hắn lại đi vắng, đây chính là cơ hội tốt để gây chuyện, huống hồ vì chuyện cô em họ Vương gia làm di nương mà nàng và Ngô Thành Quân đã đắc tội với người họ Vương, bên kia có chịu dễ dàng bỏ qua cho nàng không?


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.