Ngõ Ô Y

Chương 67: Đánh úp Mai gia (3)



Thật tình chuyện lần này không phải do Mai Uyển Ngọc sai khiến, nàng ta vẫn chưa ngu tới nỗi làm ra chuyện tày trời đến vậy, bởi chuyện càng lớn thì càng dễ lòi đuôi.

Sự kiện lần này là chủ ý của Mai Tư Ngọc. Nàng ta theo người nhà đến kinh thành, được chứng kiến sự phồn thịnh nơi đây, cũng hiểu rõ Lý gia quý tộc đến đâu, tuy Đào gia ở Ngưỡng Xuyên cũng là hào môn nhưng vẫn không là gì với thế lực của Lý trạch. Nếu không vì ả hồ ly Ngô gia ngáng chân thì Tây phủ đã là thiên hạ của nàng ta, cơn tức tắc trong lồng ngực không có chỗ phát tiết, nên mới tìm nơi trút giận. Thật ra ban đầu nàng ta cũng không định gây ra chuyện lớn như thế, chẳng qua vô tình nghe Lan Trân nhắc đến gã mặt thẹo, bèn sai người đưa cho hắn hai trăm lượng bạc trắng, vốn định chụp thuốc mê Hằng Nhi dọa ả hồ ly kia, nào ngờ bệ đài ở Thái Học viện lại bị sập. Tên mặt thẹo mới tự chủ trương, hắn nghĩ dù gì cũng đã ôm thằng nhóc này đi, sao không dứt khoát làm to chuyện? Không quan tâm là đòi tiền của Lý gia hay Mai gia, nói chung là đủ cho hắn tiêu pha cả đời này, dẫu sao hắn cũng chỉ có một mình, không làm ảnh hưởng đến người thân, cùng lắm cầm tiền vào rừng làm cướp thôi, cũng tốt chán so với làm trâu làm ngựa cả đời cho người ta.

Nào hay giữa đường lại gặp phải Bạch Cư Thiền, chuyện tốt đã không thành mà còn bị đánh một trận ê ẩm mình mẩy, hôn mê bất tỉnh, tới khi tỉnh lại thì phát hiện mình đang bị trói, quỳ ngay trong hậu viện Mai gia, trước mặt ngoài nữ chủ nhân nhà mình và Tam gia Đông phủ ra thì còn có mấy vị chủ tử ở Mai gia.

Dưới sự truy hỏi của nữ chủ nhân nhà mình, tên mặt thẹo đẩy hết tội danh lên đầu Mai Tư Ngọc, là nàng ta bảo hạ nhân cho hắn tiền bắt cóc đứa bé, hắn chỉ là tòng phạm.

“Mi luôn mồm nói Tam cô nương nhà ta cho mi tiền, nhưng mi đã gặp Tam cô nương nhà ta lần nào chưa?” Một cô con dâu nhà họ Mai không đến suối nước nóng tra hỏi.

“…” Gã mặt thẹo ngậm miệng, hắn chưa gặp Mai Tư Ngọc lần nào, chỉ nghe được bà tử kia gọi là Tam cô nương nhà mình.

Người phụ nữ kia cười lạnh, “Chưa gặp bao giờ cũng dám ăn nói hàm hồ, có biết vu oan giá họa mệnh quan triều đình là tội gì không?” Đuôi mắt lại liếc về phía Tiểu Thất.

Tiểu Thất vẫn giữ vẻ bình tĩnh, Hồng Phất đứng bên ra hiệu với đằng sau, Lan Châu lập tức được dẫn ra, chưa tới trước mặt đám đông đã sợ tới nỗi hai chân nhũn như chi chi, luôn miệng kêu tha mạng, “Không phải nô tỳ… Nô tỳ chỉ nói với mấy nha đầu kia là tiệm phấn hoa ở phía Đông kinh thành có bán một loại thuốc không dành cho phụ nữ mang thai, nô tỳ không biết Mai Linh kia lại đi mua làm hại phu nhân.” Ý nàng ta nói chuyện này không phải lỗi của Mai Tư Ngọc.

Nhưng đó mới chính là ý của Tiểu Thất, không diệt bọn họ mà chỉ công bố tội ác của cánh phụ nữ nhà họ, không phải thích chơi trò ném đá giấu tay à? Vậy thì hứng chịu chỉ trích đi.

Nghe lời khai của Lan Châu, mỗi người một vẻ sắc mặt.

Thấy đã đạt được mục đích, Tiểu Thất ra hiệu bảo Hồng Phất dừng lại.

Hồng Phất tức giận quát to, “Ai hỏi ngươi chuyện này!” Lại chỉ vào gã mặt thẹo ở một bên, “Có phải chính ngươi đã đi gặp hắn?”

Lan Châu sợ tới nỗi không nhận ra Đông Tây Nam Bắc, run rẩy không nói thành lời.

Tên mặt thẹo cứng hơn nàng ta, “Đúng là nàng ta, còn một người tên Lan gì nữa, hay tới tiền viện cho chúng nô tài bạc, hòng nghe ngóng giờ giấc sinh hoạt của tướng quân, chính nàng ta dẫn bà tử Mai gia về sau đưa bạc cho nô tài.”

Cô con dâu Mai gia thấy không ổn, lập tức hừ lạnh, “Thứ nô tài hạ lưu không biết nghe ai sai khiến, bịa chuyện không có bằng chứng, phải đánh chết mới được!”

Tiểu Thất liếc nhìn người phụ nữ kia, rồi ánh mắt lần lượt đảo qua những gương mặt tái mét mặt mày ở Mai gia, cuối cùng dừng lại ở Lý Húc.

Lý Húc cho nàng ánh mắt nếu thấy đã đủ thì nên dừng lại, Tiểu Thất mới thở dài, “Đúng là thứ hạ lưu, vậy thì kéo người ra ngoài, chớ làm bẩn tai các vị quý nhân.” Nàng ra hiệu cho gia nhân đưa đám nô bộc có tội lui xuống, ngoài gã mặt thẹo và Lan Châu ra thì còn có hai bà tử chuyển lời và một gã nô tài bị mua chuộc, sau khi bị tra hỏi, mũi nhọn hướng cả vào Mai gia, nhưng đến hơn nửa trong số bọn chúng là nô bộc do Mai gia dẫn đến.

Đúng lúc này có người tới báo, nói Hằng Nhi đã tỉnh, Tiểu Thất lập tức nhún người với Lý Húc, “Tướng công không có ở nhà, phận gái như muội gặp phải chuyện này, thật sự không biết nên xử lý ra sao, làm phiền Tam ca hỗ trợ.”

“Con cái quan trọng hơn, em dâu cứ về với cháu đi, không cần quan tâm đến chuyện ở đây.” Lý Húc khoát tay với Tiểu Thất, nội việc tìm được đứa bé trong nội viện Mai gia là đã thấy kinh tởm lắm rồi, càng khỏi nhắc tới chuyện con gái nhà họ xui khiến hạ nhân hại chủ tử, thậm chí ảnh hưởng đến dòng dõi Lý gia sau này. Bọn họ sẽ phải trả giá vì kế hoạch hôm nay.

Tiểu Thất hừ một tiếng ngay trước mặt người nhà họ Mai, đoạn xoay người rời đi.

Đợi nàng rời đi, Lý Húc nhìn Đại gia nhà họ Mai một cái rồi cũng cười lạnh, nối gót đi theo Tiểu Thất, để lại cánh đàn ông Mai gia thi lễ với bóng lưng Lý Húc – lần này Mai gia mất hết mặt mũi rồi.

Khi Lý Húc rời khỏi đây, Mai lão thái gia xuất hiện từ sau hòn non bộ.

Người con dâu đi tới bất bình, “Phụ thân, rõ ràng con oắt đó vu oan cho nhà ta, nếu tha cho nó, sau này chúng ta còn mặt mũi nào ở Tần Xuyên nữa?!”

Mai lão thái gia nghe xong thì tức hộc máu, nhưng đó là con dâu, không thể mắng mỏ ở nơi đông người được, ông bèn quát gọi con trai tới, bảo hắn đưa cái đồ ngu ngốc này ra ngoài!

Đuổi người lui ra, cánh đàn ông cúi đầu đứng im trong khoảng sân vắng lặng, vốn lên kinh là để khoe với Lý gia về năng lực của mình, hòng đổi lấy đãi ngộ cao hơn, ai dè lại rơi vào kết quả này.

“Toàn là đám con gái tài giỏi mẫu thân các ngươi dạy dỗ, không đứa nào chịu đàng hoàng, suốt ngày chỉ biết giở trò bàng môn tả đạo! Nay còn liên lụy đến cả danh dự gia đình… Gia môn bất hạnh! Gia môn bất hạnh!” Con gái Mai gia được gả cho trưởng tử Lý gia, thể diện lớn nhường nào, vậy mà lại bị đám phụ nữ tóc dài óc ngắn làm hỏng!

Nhưng ông đã quên một điều, đám phụ nữ tóc dài óc ngắn ấy là do ai chiều hư! Rễ không thẳng, nhánh tất nghiêng!

***

Trong ngày hôm ấy, tin tức ở kinh thành đã truyền đến suối nước nóng, chiều hôm sau, nữ quyến Lý gia và Mai gia tức tốc trở về kinh thành.

Hắc thị vừa xuống xe đã đến Tây phủ thăm Hằng Nhi, đi cùng bà là Phàn di nương phòng lớn và Triệu thị phòng ba, theo như lời của Phàn di nương, Hắc thị nhấn mạnh không cho gọi Mai thị phòng lớn.

Tuân theo lời của Lý thái gia, mỗi ngày sau bữa sáng, Tiểu Thất luôn đến từ đường đúng giờ, quỳ liên tục ba ngày, sau đó Hắc thị ra mặt miễn cho nàng bị phạt vì tội đến trễ khi trưởng bối cho gọi.

Sáng ngày thứ tư sau khi xảy ra chuyện, Mai gia đã rời khỏi kinh thành, trước khi đi Mai lão thái thái ra mặt gửi một phần lễ lớn đến Tây phủ, lấy tiếng là thăm đứa bé.

Chuyện Hằng Nhi mất tích cứ thế úp mở không rõ ràng, người ngoài cảm thấy Mai Tư Ngọc, Mai Uyển Ngọc chưa bị trừng phạt thích đáng, nhưng vì chuyện này mà Mai gia đã mất đi gần nửa quyền kinh thương ở Trường Hà.

Mồng tám tháng Hai, Lý Sở quay về kinh thành, qua lời Tam ca mới biết trong nhà lại xảy ra chuyện nguy hiểm đến mức ấy.

Có một câu nguyên văn của Lý Húc thế này: nếu tiểu thê tử của đệ có thể làm quan, không chừng sẽ có tiền đồ xán lạn.

Lý Sở vừa giật mình vừa sợ hãi, tính bụng về phòng hỏi rõ nha đầu kia, nhưng lúc đi tới cửa trong thì bỗng đổi ý, xoay người tới Lan Thảo đường.

Sau khi xảy ra chuyện của Hằng Nhi, Mai Uyển Ngọc biết mình đã không thể ở lại phủ này được nữa, nàng ta vẫn chờ Tiểu Thất xử lý mình, nào ngờ người đến lại là Lý Sở!

“Dọn dẹp đồ đạc đi, sáng sớm mai sẽ có người đưa ngươi về Mai gia Tần Xuyên.” Lý Sở dừng lại ngoài cửa nói, vì hắn còn phải cấp tốc về phòng thăm vợ con.

“Trong phòng này có chó dữ cắn người hay sao mà ngài không vào?” Mai Uyển Ngọc ngồi trên giường chậm rãi đứng dậy, nhìn người đàn ông mình đã ngày nhớ đêm mong ròng rã tám năm trời, “Thiếp có thể hỏi ngài vài câu được không? Coi như là sự đền đáp thủ phòng trống ba năm vì ngài.”

Lý Sở nhíu mày nhìn cô gái mặc đồ trắng trước mặt.

“Rốt cuộc nàng ta có điểm nào hợp nhãn ngài?” Nàng thừa nhận Ngô Tiểu Thất rất đẹp, nhưng không phải là giai nhân nức tiếng thiên hạ, nếu xét dung mạo thì nàng và Triệu Sương Khởi cũng không thua kém nàng ta, càng không bàn đến gia thế bối cảnh hay tài nghệ cá nhân, rốt cuộc cô ả kia có điểm nào đủ tư cách chiếm được trái tim hắn? Vì sao hắn nhất quyết chỉ sống với nàng ta mà không chịu nhìn nàng và Triệu Sương Khởi lấy một lần?

Lý Sở cảm thấy cô gái này đúng là nực cười, “Nàng không có bụng dạ như ngươi, suốt ngày chỉ chăm chăm sở thích của ta.” Thực tế khi vừa thành hôn, nàng còn lén giấu tiền riêng để chạy trốn. Nhưng trong lòng hắn, nàng lại là một người rất năng động, “Chuyện ngươi đã làm với nàng đúng là không có bằng chứng, nhưng ngươi biết, ta biết, nàng ấy cũng biết, ở lại thêm ngày nào thì ngươi sẽ còn phải chịu thêm tội, ngày trước vì ngại Mai gia các ngươi, nhưng bây giờ… ta không thích tay nàng dính mùi máu như ta, cho nên, khuyên ngươi tốt nhất giữ cho sạch sẽ.” Lý Sở không muốn nói nhiều, hắn có thể tha cho nàng về Mai gia là vì Lý Húc đã cảnh cáo đi cảnh cáo lại: ý của tổ phụ, tạm thời vẫn chưa thể nhổ hết gốc Mai gia.

“…” Nhìn bóng lưng quả quyết của hắn, Mai Uyển Ngọc thất vọng vô cùng, nàng đã mất năm năm mới đến được trước mặt hắn, nào ngờ lại phát hiện hắn chỉ cưng hứng bảo vệ một người con gái khác, cứ ngỡ mình còn rất nhiều thời gian đợi hắn hồi tâm chuyển ý, ai dè giữa chừng lại nhảy ra một Mai Tư Ngọc, phá hết mọi cố gắng của nàng đã đành, lại còn khiến nàng ta bị lộ bản chất, “Ta vẫn nhận ra chàng, nhưng chàng chưa bao giờ nhớ đến ta.” Nàng tự lẩm bẩm.

Triệu Sương Khởi nhổ phụt vỏ hạt dưa trong miệng, lắc hông từ hành lang từ đường đi qua, “Hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình, vở tuồng ấy hát thế nào ấy nhể?” Nàng ta xáp lại gần bên tai Mai Uyển Ngọc, “Cô không mở mắt to ra mà xem vị gia này làm gì? Là người giết người phải thấy máu, động thủ phải lấy mạng, còn cô suốt ngày chỉ biết nói chuyện văn vở, cái gì mà nhận ra với chả nhớ đến, ta nghe mà ê cả răng đây này, có người bình thường nào sống giả vậy không? Nể tình hai ta đã ở với nhau mấy năm, ta khuyên cô một câu, sau này tái giá thì đừng có giả tạo như thế nữa.”

Mai Uyển Ngọc đang khó chịu trong lòng, nào rảnh quan tâm đến nàng ta, xoay người đóng sầm cửa lại, ngồi phịch xuống sàn.

Triệu Sương Khởi ngoài cửa bĩu môi, Thanh La khoác áo lông vào cho nàng ta, cũng bĩu môi môi một cái rồi nói nhỏ, “Hồi nãy nô tỳ tới nhà bếp có đi ngang cửa trong, nghe thấy vợ Lâm Điền Sinh đang phân công, nói tướng quân có dặn, trước sáng mai phải đưa nàng ta và tất cả đồ đạc của Mai gia về lại Mai gia.”

“…” Triệu Sương Khởi hừ lạnh, thế cũng tốt, hai người họ cùng vào phủ, cuối cùng đều gặp kết quả như nhau.

Trên đường về phòng, Thanh La thấp giọng hỏi Triệu Sương Khởi, “Sáng nay phu nhân gọi nương tử đến để nói gì vậy ạ?”

“Còn là chuyện gì được nữa? Hỏi ta định thế nào.” Giờ đây Triệu gia đã thất thế, cha nàng nấp dưới uy quyền của mẹ cả, mặc kệ sống chết của mẹ nàng, hôm kia mới sai người đón cậu em về, ý tứ quá rõ: mẹ nàng đã bị đuổi ra khỏi cửa.

“Đã như vậy thì sao nương tử còn về được?” Thanh La lo lắng, cô nương của các nàng thoạt có vẻ giương nanh múa vuốt, song thực chất chỉ là chiếc bình rỗng, chỉ giỏi đánh nô mắng tỳ, không biết tí gì về chuyện nhà cửa, sợ nàng chưa tìm được biện pháp.

“Nàng ta hỏi thế nào thì ta đáp thế ấy, nàng hỏi ta có muốn chuyển qua chỗ khác không, ta bảo không cần, đợi vài ba năm nữa, nói không chừng tướng quân sẽ chuyển đi, đến lúc đó đưa ta ra ngoài là được, dẫu gì ta cũng không có chí hướng lớn như Đông phòng.” Càng không muốn thủ mình ở đây, “Nàng hỏi ta có muốn tái giá không, ta đáp có, đương nhiên sẽ tái giá rồi.” Nàng chỉ mới đôi mươi, sao chịu sống một mình? “Thực ra phu nhân đối nhân xử thế rất được, còn giúp ta phân tích tình hình trước mắt, nói bây giờ ta về Triệu gia chưa chắc đã có kết cục tốt, ta thấy nàng nói đúng thật, có câu xuất giá nghe phụ mẫu, tái giá tự theo mình, ta chỉ nhờ nàng tìm cho mình một bà mối mát tay.”

“…” Thanh La á khẩu, bụng nghĩ cô nương lại không biết xấu hổ đưa ra yêu cầu ấy á?!

Chủ tớ hai người lần lượt vào phòng, Lan Thảo đường lần nữa khôi phục im ắng.

***

Ở Mai viện.

Vén rèm lên, đập vào mắt là bình phong lụa vẽ hình mẫu đơn, vì Tiểu Thất rất thích bình phong lụa nên Nguyên Tiêu chưa qua đã thay sang bức bình phong mùa Đông, sau bình phong ánh đèn chập chờn, bóng người chồng nhau, chốc chốc truyền tới tiếng vui cười của hai mẹ con.

“Tướng quân đã về rồi.” Tiểu nha đầu vén rèm mỉm cười, bẩm báo vào trong phòng.

Các nha hoàn bà tử lật đật đứng dậy, lúc Lý Sở đi vòng qua bình phong thì nhẹ nhàng nhún người hành lễ với hắn rồi nối đuôi đi ra.

“Nãy nghe bảo chàng đi ra từ Đông phủ, sao giờ mới về?” Tiểu Thất giao Hiên Nhi trong lòng cho nhũ mẫu, “Hồi chiều phố Lục Bàn* có đưa tới nửa con heo rừng, biết chàng về nên đã hầm một nồi xương, cứ tưởng chàng sẽ về ngay nên cho dọn lên từ lúc nãy, giờ thì nguội hết rồi.” Nàng lấy khăn ướt từ Phương Như rồi đưa cho hắn.

(*Nơi ở của Ngô trạch tại kinh thành.)

Lý Sở xắn tay áo, nhận lấy chiếc khăn trong tay nàng, “Đến Lan Thảo đường một chuyến nên mới trễ.” Lau tay lau mặt xong, hắn ló đầu tới trêu đùa con trai trong lòng nhũ mẫu, sau đó mới ngồi xuống bàn, thuận tay xoa đầu Hằng Nhi, “Nghe nói mấy hôm trước đến Thái Học viện với thầy hả? Có học được gì không?”

Ấn tượng của cu cậu về chuyến đi ngày hôm ấy rất mơ hồ, lên lớp nghe ù ù cạc cạc, tan học thì ngủ li bì, đến khi tỉnh đã thấy nằm trên giường phòng mình, bên cạnh là Trần thái y đang vén mắt lật tai, thật đúng vô vị, giờ nghe cha hỏi thế, cu cậu chỉ biết lắc đầu.

“Không biết không có gì xấu hổ, không biết mà giả vờ biết mới xấu hổ. Sau này nhớ theo thầy học hành chăm chỉ.” Hắn giơ tay định sờ đầu con nhưng thằng bé đã nghiêng đầu né đi, Lý Sở không những không buồn mà trái lại còn bật cười, quả nhiên con giống hệt hắn hồi nhỏ.

Tiểu Thất ngồi bên nhìn hai cha con mà không khỏi lắc đầu, đúng là rồng sinh rồng phượng sinh phượng, con của chuột thì sẽ biết đào hang, gia giáo hệt như nhau, “Thằng bé ngang như thế đều là do chàng nuông chiều cả.” Nàng gọi Phương Bích đến dẫn con về phòng, thì giờ đã không còn sớm, cũng nên về phòng tắm rửa rồi.

Cậu nhóc ngồi trước bàn kỳ kèo mãi, cho tới khi nghe cha nói đã đem quà về đặt trong phòng thì nó mới hớn hở chạy tót đi.

Hằng Nhi rời đi, nhũ mẫu cũng ôm Hiên Nhi ra ngoài, bình thường Hiên Nhi ngủ với hai vợ chồng, song hôm nay là ngày tiểu biệt thắng tân hôn, dĩ nhiên sẽ đưa con ra ngoài.

Tới lúc trong phòng chỉ còn lại hai vợ chồng, Tiểu Thất chống má nhìn hắn dùng bữa, “Chàng để Mai Uyển Ngọc sáng mai trở về Mai gia?”

Lý Sở gật đầu, “Lúc nãy ở Đông phủ có nói chuyện với Tam ca, hiện nay chính trị Tần Xuyên đang rất bộn bề, không thể làm lớn chuyện, đành để nàng chịu ấm ức rồi.” Hắn gác đũa, “Trùng hợp hôm qua Tam ca theo thúc gia vào cung yết kiến thì có gặp Ngô huyện công, nhân tiện giúp Ngô huyện công được chức sai sứ.” Coi như lời xin lỗi tạm thời cho Ngô gia.

“…” Đúng là gừng càng già càng cay, làm thế thì thứ nhất không những không cần nhắc lại chuyện nàng phải chịu thiệt, mà ngay cả Ngô gia cũng như đang nợ Tần Xuyên, “Thúc gia cao minh thật.”

Lý Sở đánh mắt ra hiệu nàng chớ nói lung tung, để người ngoài nghe được còn nghĩ nàng không có dạy dỗ.

Tiểu Thất lè lưỡi, sửa lời, “Đưa Mai Uyển Ngọc đi âu cũng là chuyện tốt, nhưng chẳng rõ về sau có người nào ác hơn tới nữa không.”

Lý Sở bị nàng chọc cười, nàng đang nhắc hắn chớ có cưới thiếp nữa sao? “Đừng có quên, hai người ở Lan Thảo đường là chính nàng cho vào.”

“Rõ là chàng được hời mà còn ở đây nói thiếp? Năm ấy thiếp có thân phận thế nào, có thể làm chủ thay chàng được sao?” Với tình hình lúc ấy, nếu nàng không để Mai Triệu vào cửa thì đừng mơ sống tốt.

“Năm ấy không làm chủ được, chẳng lẽ bây giờ thì không?” Giờ đây gia tài tính mạng của hắn đều nằm cả trong tay nàng, nàng không cho phép ai vào cửa thì hắn cũng không có tiền mà nuôi.

“Là thiếp lo cho chàng thôi.” Chứ tạm thời nàng rất yên tâm về hắn, “Quan hệ trong kinh thành quá phức tạp, hơn nữa nhà ta lại có bối cảnh như vậy, không biết có bao nhiêu người muốn đưa cô nương trong nhà tới nữa.” Ngô lão thái thái có phẩm cách cao quý thế nào? Không phải vẫn đưa nàng tới làm ấm giường cho hắn đấy sao? Đâu ai hay tương lai sẽ xảy ra chuyện gì?

“Nói cho mình nàng biết một bí quyết có thể không cần phải lo…” Hắn nhích đến gần nàng.

Tiểu Thất không tin hắn, nhưng vẫn đưa lỗ tai lại gần.

“Sinh con cho ta đi, đến lúc ấy sẽ không rảnh mà lo mấy chuyện kia nữa.” Hắn nghiêm túc đề nghị, nhưng đổi lại là cái lườm đầy xem thường.

Đêm hôm ấy, ngọn đèn ở Mai viện tắt từ rất sớm, mãi tới khi mưa phùn ngừng rơi, hắn mới an ủi bên tai nàng một câu một lời hai nghĩa “vất vả rồi”, đồng thời nói cho nàng biết một tin tốt: trên đường xuôi Nam lần này, hắn đã xin Tấn vương được chức sai sứ, vài hôm nữa sẽ rời khỏi đất kinh thành đầy thị phi, chí ít là trong vòng hai ba năm sẽ không ai có thể thêm người vào viện của bọn họ.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.