12 giờ đêm—
“Meo…meo…gâu…gâu” Đêm khuya thanh vắng, chỉ còn tiếng chó sủa mèo kêu, người làm cũng đều đã nghỉ ngơi, kẻ còn trực đêm cũng không nhiều, chính là lúc này ta liền chớp thời cơ trèo ra ngoài từ cửa sổ.
-Ha! Lũ ngốc các người nghĩ sao chỉ canh mỗi cửa ra không biết. Hehehe Freedom! Ta đến đây!
5 phút sau-
-Chà không nghĩ nhà này giàu vậy, cảnh đẹp như tiên đúng là lần đầu nhìn thấy.
10 phút sau-
-Đúng là gian thương! Rảnh rỗi sao không đi hành thiện tích đức đi, mua lắm đất xây lắm thứ sau này chết được hưởng sao?
30 phút sau-
-Định mệnh! Thằng cha nào xây nhà thành ma trận vậy! đi mãi chưa thấy cửa ra.
6
Khoảng thời gian nào đó chưa rõ-
-Ặc lão nhân gia ta chịu thua rồi! mệt chết ta rồi!
Từ lúc trốn ra đến lúc tìm đường trốn chạy qua không biết bao lâu thời gian, chân đau bụng đói vậy mà vẫn chưa ra khỏi cái chốn quỷ quái này. Lết được thêm 15 phút ta đi tới một cái hồ, trong và xung quanh nó có cây, có hoa, có cỏ, có giả sơn, có cầu bắc ngang, có mái chòi nằm giữa hồ, có nữ nhân tóc xõa mặc đồ trắng…hử hình như…
*Ực* -Đ…đêm..đêm..khuya..khuya…là..là..n.người..người..hay..hay..m..ma..vậy??
-…-Không trả lời lần 1.
-Ê ê…n..ngươi..đừng dọa ta nha! Ta là công dân gương mẫu không có tiền án tiền sự, không giết người cướp của a.
-…-Im lặng lần 2
-C..cốt lắm ta chỉ có 1 lần ăn vụng bánh bao nhà bà Lý thôi! ngươi là oan hồn thì tìm kẻ gây ra mà hỏi tội nha đừng tìm tới ta nha, ta gầy yếu hôi hám ám không thích đâu.
-Phu quân! ngươi thật vui tính! Nửa đêm canh ba không đi ngủ lại ra đây làm gì? –Giọng nói có chút quen.
-Ngươi là…đại tiểu thư! –Ta một trận hơi lạnh sau gáy.
-Phu quân nửa đêm canh ba ngươi tính đi đâu? –Nàng ta không thèm để ý cái mặt không còn chút huyết của ta.
-T..ta..ta…chỉ đói bụng nên đi kiếm chút đồ ăn mà thôi “Ai di đà phật, phật tổ như lai, quan thế âm bồ tát nếu hôm nay con thoát nạn sẽ không quên ơn các vị đâu”
-Là vậy… –vẻ mặt của Vu Nguyệt Giao lại bình thản như chẳng có vấn đề gì đáng lo lắng. Nàng ta thật lạnh lùng.
-Vậy còn cô, đêm khuya không đi ngủ lại chạy tới đây thì chẳng đã lại còn mặc đồ trắng rồi xõa tóc, tính hù chết người sao!
-….
Lại im lặng, đúng là bất lịch sự mà.
-Ngươi sao không trả lời câu hỏi của ta vậy?
-Ngươi sao lại muốn bỏ trốn.
“Bị Lộ rồi!!” T..ta…ta…ngươi biết rồi sao? –Ta chột dạ, xem ra đành phải thành thật.
-Ngươi trước đây đã đồng ý sẽ giả làm phu quân ta, giờ lại muốn thất hứa sao. –Vu Nguyệt Giao nhìn ta nói.
-Ta có sao? –Ta…A kì lạ gê, ta thật khó hiểu nha. Vu Nguyệt Giao sao lại cùng cái nguyên chủ giao ước kì vậy nga. Nói Vu Nguyệt Giao muốn có sắc liền có sắc, muốn có tiền thì liền có tiền, muốn kiếm một tên chồng hờ ngụy trang thì có gì khó mắc gì kiếm một nữ nhân đi đóng giả.
-Ngươi nếu không nhớ thì để ta kể lại.
Vu Nguyệt Giao mặt không biến sắc cứ vậy ngồi kể lại mọi chuyện cho ta nghe. Vắn tắt chuyện bắt đầu 2 năm trước, Vu Nguyệt Giao mở hội ném tú cầu kén rể, mà cái tên Mục Y Lăng ngày đó đi ngang qua liền chó ngáp phải ruồi vớ được tú cầu, nhưng Mục Y Lăng lúc đó lại nữ giả nam trang, tuy trình bày lý do chính đáng với Vu Nguyệt Giao nhưng cuối cùng vẫn kết hôn, hơn nữa còn làm một giao dịch đôi bên có lợi.
-Ngươi bây giờ mất trí nhớ, ta không để tâm, nhưng ngươi đã giao dịch với ta, một là ngươi phải kiếm tiền bồi thường ta, hai là ngươi tiếp tục đóng làm phu quân ta thêm 3 năm sau đó chúng ta phân li.
-Thế mà là chọn sao, rõ ràng ép ta mà. –Rõ ràng biết ta không có tiền liền uy hiếp. Gian thương!
-Tùy ngươi thôi, ngươi ở phủ ta, ta cũng không có bạc đãi.
-Vậy ta có câu hỏi? vì sao ngươi không tìm một nam nhân giả làm phu quân của ngươi có phải tốt hơn không, ta là nữ nhân nếu mà chuyện này lộ ra thì không phải còn rắc rối hơn sao? –Ta hiếu kì hỏi.
Vu Nguyệt Giao nhìn ta, ánh mắt hình như rất buồn. Nhưng sau lại quay sang hướng hồ nói.
-Lòng người khó đoán, mà Vu gia là gia tộc lớn, có tiền cũng có địa vị, có ai không thèm thuồng miếng bánh đó chứ. Ta không thể vì chung thân của ta mà để gia nghiệp rơi vào tay những kẻ xấu được.
-Hazz, đúng là làm người giàu cũng không thoải mái chút nào. –Ngày xưa ta vẫn luôn ghen tị những kẻ sinh ra đã nằm trên gấm lụa ăn thìa vàng, chỉ không nghĩ mọi thứ cũng không dễ dàng.
-Vậy rốt cục lựa chọn của ngươi là gì? –Vu Nguyệt Giao này đúng là không biết chờ đợi hay sao, ta cũng cần suy nghĩ nữa mà.
Có điều nghĩ lại thấy ta ở cái nơi xa lơ xa lắc này không tiền không địa vị, ra khỏi chỗ này thì biết đi đâu về đâu sợ có khi còn không bằng một tên ăn mày ấy chứ, thôi thì thà ở đây có người hầu kẻ hạ, cơm ăn ba bữa đầy đủ tiện nghi, ở hiện đại ta còn chưa từng được hưởng như vậy nha.
-OK! ta đồng ý. –Cuối cùng ta cũng chấp thuận yêu cầu.
Ta vừa đồng ý thì Vu Nguyệt Giao quay lại nhìn ta, ánh mắt khác hẳn lúc trước, nếu mắt ta không bị mù thì nàng nhìn ta cười, ô ô mỹ nhân nha, ở hiện đại cũng hiếm thấy mỹ nhân mỉn cười thôi cũng chói lóa vậy…^O^
-Nhưng ta cũng có điều kiện. –Chợt trong đầu ta lóe lên một ý tưởng
-Điều kiện gì? –Lại để mặt than lại rồi, người gì đẹp là lạnh vậy.
-Ta muốn làm có lương. –Hí hí sau 3 năm ta bị đuổi đi ít nhất cũng phải có chút tiền mà kiếm sống chứ.
-Ngươi muốn bao nhiêu?
-Ừm…-Ta nghĩ 10 lượng mỗi tháng đi, tiểu Mai kể mỗi tháng các nàng cũng được nhận 5 lượng bạc đủ cho cả nhà ở quê ăn uống đủ.
-50 lượng. –Ta còn chưa ngả giá, vậy mà Vu Nguyệt Giao đã nói rồi.
-N..nă..năm mươi lượng á! –Lão thiên gia thật tốt nga, 50 lượng thì ta phát tài rồi.
-Ngươi chê ít. –Vu Nguyệt Giao tưởng ta muốn mặc cả thêm.
-Không! Không! 50 lượng như vậy là đủ rồi. đại tiểu thư thật hào phóng hì hì.
-Như vậy giao dịch xong, ngươi đừng có hối hận.
-Ân, không hối hận. Ta là người luôn giữ chữ tín mà, ngươi cứ yên tâm. –Ta có thể tham tài nhưng làm việc lại rất có nguyên tắc, đã hứa nhất định sẽ giữ lời.
-Được rồi, ngươi cũng trở về phòng đi.
-Ân. –Trời cũng đã khuya rồi, nếu ta còn nói thêm nữa chắc mai cũng không dậy nổi mất. Nhưng đang quay người đi thì Vu Nguyệt Giao lại nói.
-Ngươi thực sự không nhớ chuyện trước đây sao?
-Chuyện trước đây có cái gì quan trọng không?
Ta là xuyên không thì nào có nhớ chuyện Mục Y Lăng kia đâu chứ. Không biết có quan trọng không, chẳng lẽ ta thiếu nợ ai sao, cũng chỉ mong không gây oán với vị đại tiểu thư kia, không vui tẹo nào a. Mà vẻ mặt Vu Nguyệt Giao lại có chút biến đổi a, lại buồn nữa rồi cứ như có chút tiếc nuối vậy, hừm…thật khó hiểu.
-Không có gì quan trọng chuyện cũ rồi, không nhớ cũng tốt.
-Ân, vậy ta về phòng.
Đi chừng 10 bước ta lại quay lại chỗ Vu Nguyệt Giao.
-Thật ngại quá, ta không nhớ đường về phòng ngủ, ngươi dẫn ta về được không? Với lại ngươi cũng không nên ngồi ngoài này lâu, lỡ bị cảm lạnh thì sao. –Mù đường là nan y nha, ta cái gì cũng làm được nhưng có mỗi tìm đường là chịu thua.
Vu Nguyệt Giao mắt tròn xoe nhìn ta lại như thể lần thấy lần đầu vậy.
-Khụ, ta mất trí nhớ cũng quên đường đi trong phủ rồi. –Đành viện cớ chối tội, cũng may trời tối ánh trăng thì cũng không quá sáng, dù mặt ta có đỏ cũng chẳng lộ ra.
Vu Nguyệt Giao cũng tưởng là vậy, dẫn ta trở về phòng, nhưng không phải phòng của ta mà là khuê phòng của nàng ta.
-Đây đâu phải phòng của ta chứ. –Căn phòng của đại tiểu thư có khác, trang nhã, thơm, lại còn gọn gàng.
-Từ nay ngươi ngủ lại đây. –Vu Nguyệt Giao vừa nói vừa cời áo choàng ra, sau đó tiến đến bên giường nằm xuống.
-Cái gì! Tại sao chứ? –Tình cảnh hiện giờ là sao đây, vừa đóng là chồng hờ của nàng ta lại vừa bị ép phải hằng đêm cùng nàng ta ngủ chung trên một chiếc giường.
-Ta với ngươi danh nghĩa là phu thê với nhau, chuyện ngươi với ta tách phòng nếu người ngoài biết há chẳng bảo ta không có đạo làm thê sao? Chưa kể ta với ngươi đều nữ tử ngủ cùng thì có làm sao.
-Ồ, ngươi nói cũng có lý. –Ta đúng là bị kẹt lời, nàng ta nói câu nào câu đó đều như triết lý vậy.
-Vậy ta ngủ đâu đây? Dưới đất sao?–Căn phòng tuy lớn, nhưng chỉ có một cái giường, chẳng nhẽ ngủ dưới đất thật.
-Ngủ cùng với ta, dưới đất vừa lạnh lại bẩn, buổi sáng cũng còn có đám a hoàn vào, ngươi nằm đất cũng không hay.
Nàng ta đúng là gian thương, câu nào câu đó cũng nói trôi chảy, mặt lại còn chẳng biến sắc. Nếu như thế ta cũng không ngại nha, đều nữ tử có gì phải ngại chứ. Cởi tầng y phục bên ngoài, leo lên giường, ngả lưng xuống ta liền ngủ say cho tới sáng hôm sau.
.
.
.