Sau cơn mưa trời lại sáng, đường về Khê Thủy thôn, trong một đêm mưa đã nở mấy đóa hoa.
Vách đá từng có vết máu đã bị mưa to cọ rửa không còn một mảnh, gió núi gào thét, mơ hồ có thể thấy được khói bếp lượn lờ ở Khê Thủy thôn.
Nơi xa một mảnh xanh biếc, trước cổng Khê Thủy thôn, Truy Thiên cùng Trục Địa phát ra từng trận hí vang.
Bách Lý Kiêu đứng trước vách núi, vạt áo phần phật, hơi chớp mắt, nghe Cung thúc khàn khàn mở miệng:
– Công tử, Tiểu Lê cô nương đã táng ở sau núi Khê Thủy thôn.
Nơi đó núi cao đường xa, sẽ không có người quấy rầy.
Hắn quay đầu, thanh âm trầm thấp:
– Vất vả ngươi.
Cung thúc lắc đầu, nghe thanh âm của hắn vô bi vô hỉ, có chút do dự mở miệng:
– Người chết là đại sự.
Ta không nhìn được khi mộ bia chỉ có hai chữ Tiểu Lê , vì thế phái mặc ảnh đi tra.
Lại không tra được một chút tin tức gì về nàng.
Dừng một chút:
– Ở chung quanh Biện thành, cũng không có y quán hoặc là dược đường nào, có nữ nhi trốn đi.
Mặc ảnh cầm bức họa đi tra, vẫn không có ai nhận ra nữ tử trong bức họa…
Thuộc hạ của Vô Thượng Phong không phải giá áo túi cơm, trong đó mặc ảnh đứng đầu, còn là phụ tá đắc lực của Bách Lý Kiêu.
Nếu bọn họ không tìm ra tin tức về Tiểu Lê, chứng tỏ đối phương hoặc là quỷ mị, hoặc là…Căn bản không có người này.
Nói xong, Cung thúc như cảm thấy nếu đã nói ra lời này, chi bằng đem mọi chuyện nói ra hết, vì thế thở dài:
– Vu huynh nhờ ta chuyển cho người một câu, hắn kiểm tra thi thể của Tiểu Lê cô nương, phát hiện nàng…Nàng không bị câm.
Gió núi chợt tới, thổi lá cây xao động bất an, nơi xa hai con ngựa hí vang một tiếng, du dương bi thiết, theo đáy vực bay về phía không trung, quanh quẩn ở vách đá như thần quỷ kêu khóc.
Bách Lý Kiêu vạt áo tung bay, sườn mặt giống như lưỡi dao điêu khắc.
Trầm mặc lạnh lùng.
Hắn nâng mắt, ánh mắt gợn sóng bất kinh.
Cung thúc thấy hắn không nói gì, trong lòng vừa động:
– Chẳng lẽ người…
Bách Lý Kiêu nói:
– Mơ hồ phát hiện, nhưng chưa chứng thực.
Sắc mặt Cung thúc nhiều lần biến hóa, cuối cùng hóa thành một tiếng thở dài:
– Lão phu thấy nàng lớn lên nhu nhược, tấm lòng thiện lương.
Lại nguyện một đường đồng hành cùng người, cũng không oán giận.
Thật sự là một cô nương tốt.
Không ngờ thế nhưng lại là người bụng dạ khó lường.
Không biết khi nào từng đợt đám sương, mây khói lượn lờ, Bách Lý Kiêu nhìn về phía gian nhà gỗ.
Trước sân, hoa lê bay xuống, chỉ còn cành cây.
Gió núi thổi quét, cũng không thể đưa tới mùi hương.
Hắn rũ mắt, ngón tay hơi duỗi, cảm thụ đáy vực kình phong, nhưng chỉ còn lạnh lẽo.
Cung thúc nói:
– Cũng không biết người phía sau nàng là người phương nào.
Nếu muốn lừa người mưu toan leo lên phú quý cũng không sao, nếu lòng dạ khó lường, phát hiện ra thân phận của người có ý đồ lẻn vào Vô Thượng Phong, đó chính là tội không thể tha.
Dứt lời, cảm giác lời nói có chút trọng, nhớ lúc ở Khê Thủy thôn được nàng chiếu cố, không khỏi mềm một ít:
– Mặc kệ như thế nào, người bình yên vô sự.
Đó là may mắn, nàng hương tiêu ngọc vẫn…chuyện trước kia hãy quên đi, người đừng để trong lòng.
Bách Lý Kiêu nâng mắt, Khê Thủy thôn trong mây mù càng thêm mông lung, bừng tỉnh như mộng.
Hắn nói:
– Hồi giáo.
Thanh âm này bị gió núi xé rách, rách nát thành tiếng nhỏ vụn nức nở.
Tô Mã thu hồi tầm mắt, xoa mày thở dài.
Nàng vĩnh viễn xem nhẹ Bách Lý Kiêu tâm quá cảnh giác.
Nàng còn nghĩ rằng kế hoạch của mình thiên y vô phùng, nhưng là hắn đã sớm hoài nghi nàng từ lúc ở Khê Thủy thôn, dù ở bên bầu bạn nhiều hay ít, cảm tình cũng không được bao nhiêu.
Muốn hoàn toàn công lược đối phương, nhất định phải khiến đối phương khăng khăng một mực yêu mình.
Chỉ có tình cảm bất ngờ mới có thể khiến đối phương cam tâm tình nguyện áp xuống tất cả hoài nghi.
Bách Lý Kiêu tâm quá lãnh ngạnh, nàng cho rằng chỉ cần cạy ra một khe hở là có thể chạm được tâm đối phương, lại không biết cách này cách mục tiêu tới vạn dặm.
Nếu nàng không chết, nàng hoàn toàn có thể bài trừ sự cảnh giác của đối phương trở thành tình yêu, chỉ tiếc nàng có vận khí không tốt, mới vừa đả động đối phương được một chút đã bị nhất kiếm xuyên tim.
Thiên Đạo cổ vũ nàng:
– So với hai lần trước, đã có tiến bộ.
Tô Mã cười khổ một tiếng, nàng không ngờ sẽ có một ngày Thiên Đạo nói lời khích lệ nàng, lời nói như một loại châm chọc.
So với hai lần trước thật sự có tiến bộ.
Lần đầu tiên đối phương chưa nhìn nàng, đã lập tức áp qua.
Lần thứ hai gặp dịp thì chơi hơi không vui liền giết nàng.
Lần thứ ba, tâm tồn hoài nghi nhưng cũng may vẫn chưa giết nàng.
Nàng nên cảm thấy may mắn, lần này đã khiến đối phương có chút dao động, nhưng đối phương giữ tâm như thế, nàng thật sự lo sợ, như đi trên băng mỏng, mỗi lần chỉ có thể cạy ra một chút, chỉ hơi không chú ý sẽ là kiếm củi ba năm thiêu một giờ.
Thiên Đạo hỏi nàng kế tiếp có dự tính gì.
Tô Mã thở dài:
– Ta thần hồn mệt mỏi.
Đã mất tâm tư suy nghĩ.
Cần bế quan từ từ suy tính.
Thiên Đạo cũng than một tiếng:
– Ta cũng vậy.
Ta không còn nhiều năng lượng, cần ngủ say để khôi phục.
Ngươi hãy nghỉ ngơi từ từ suy tính, mong lần sau sẽ thành.
Tô Mã gật đầu.
Trước khi tiến vào cơ sở dữ liệu, nàng nhịn không được hung hăng đấm Bách Lý Kiêu một cái.
– Lần sau ta sẽ không để ngươi trôi qua yên ổn, ngươi chờ xem!
Gió núi thổi lên, Bách Lý Kiêu đưa lưng về phía vách núi, thân hình như tùng.
Truy Thiên Trục Địa ủ rũ đi đến, hắn vừa định giữ chặt dây cương, đột nhiên nội tâm vừa động.
Trong lòng hình như có một cổ kích động, không đau, lại có vô tận chua xót từ từ khuếch tán.
Hòa tan theo máu truyền khắp người, đầu ngón tay khẽ run.
Hắn ngẩng đầu, chỉ có thể nhìn thấy vách đá.
Hắn nhịn không được giơ tay đè ngực trái, biểu tình hoảng hốt.
Cung thúc đang muốn lên ngựa, nghe Bách Lý Kiêu hô hấp trầm trọng, vì thế hỏi:
– Công tử, vết thương đau đớn?
Bách Lý Kiêu lắc đầu:
– Không sao.
Cung thúc thở phào nhẹ nhõm, tuy hắn mù, nhưng vẫn có thể lưu loát ngồi lên lưng ngựa:
– Đáng tiếc Xích Vân xe ngựa đã không còn.
Đành phải đến Biện thành mua một chiếc.
Bách Lý Kiêu nói:
– Vất vả ngươi.
Cung thúc lắc đầu:
– Lão phu nào có vất vả.
Bách Lý Kiêu buông tay, lên ngựa.
Hai người quay đầu ngựa lại, định rời khỏi nơi đây.
Cung thúc nghĩ đến ở thời gian ở Khê Thủy thôn, có chút thổn thức mà thở dài.
Lúc ấy tuy hắn hôn mê, nhưng cũng không phải hoàn toàn mất đi tri giác.
Hắn có thể cảm nhận được có người mềm nhẹ đút thuốc cho hắn, tuy chưa bao giờ nghe đối phương nói qua một câu, nhưng cũng có thể phát hiện người này tính tình ôn nhu.
Sau khi tỉnh lại nghe lão phụ nhân nói đó là cô nương ách tật, trong lòng càng cảm xúc.
Thấy ngoài cửa sổ hoa cỏ lung lay theo gió, hai con ngựa vui vẻ ăn cỏ, hắn khẽ cảm thán đoạn thời gian này là khoảng thời gian thanh tịnh nhất.
Nghĩ đến đây, Cung thúc nội tâm vừa động.
Hắn chỉ ở cạnh nàng một thời gian còn bị dao động, huống chi là thiếu gia sớm chiều ở chung?
Cung thúc nhẫn nhịn, đang muốn mở miệng an ủi đối phương, lại nghe Bách Lý Kiêu hô hấp vững vàng, không hề dao động, liền bật cười lắc đầu:
– Là lão phu ngu dốt.
Bách Lý Kiêu quay đầu lại:
– Vì sao?
Cung thúc nói tiếp:
– Lần trước người mang nàng tới gặp ta, ta quan sát lời nói việc làm của người có biến đổi, cho rằng người mới bước vào giang hồ, cho nên dễ bị ôn nhu che mắt…hiện tại nàng đã hương tiêu ngọc vẫn, lão phu sợ người hãm sâu vào u mê, lúc này xem ra người không hề để bụng.
Lão phu không cần lo lắng.
Sau một lúc lâu, lại không nghe hắn đáp lời.
Sắc mặt Cung thúc khẽ biến:
– Công tử?
– Ngươi suy nghĩ nhiều.
Cung thúc thở phào một hơi:
– Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.
Không phải hắn không muốn Bách Lý Kiêu lâm vào ôn nhu hương.
Chỉ là ôn nhu như một cây đao, có thể năm này tháng nọ cắt đi góc cạnh của Bách Lý Kiêu, khi mất đi ôn nhu sẽ lâm vào bi thống, sẽ bị ma tâm tiêu mòn ý chí.
( Yul: “Ôn nhu hương”Cổ nhân xưa, khi nói đến việc trai gái ngủ với nhau, thường tránh những từ ngữ thô tục, mà dùng những từ ngữ văn hoa để thế vào.
Ôn nhu có nghĩa là mềm mại.
Hương là nơi chốn, chỗ.
Ôn nhu hương là chỗ mềm mại của nữ sắc làm mê đắm lòng người.)
Huống chi phong chủ hắn…
Cung thúc lắc đầu thở dài.
Gió núi gào thét, con ngựa hí vang.
Bách Lý Kiêu túm chặt dây cương, vạt áo phiêu động như ngọn lửa, bay phất phới.
– Giá!
Cuồng phong vẫy gọi, có lẽ vào lúc này, trên đời này dù có lỗ tai nhanh nhạy nhất cũng mất đi tác dụng.
Vì vậy nghe không thấy tiếng chuông bạc gần trong gang tấc.
Theo lưng ngựa phập phồng, bị giấu sâu trong vải dệt, dán vào trái tim, một tiếng một tiếng, không ngừng nhảy lên.
__________________
Bách Lý Kiêu trở về Vô Thượng Phong.
Vô Thượng Phong hàng năm cao hàn, đường núi hiểm trở, là nơi dễ thủ khó công.
Hắn mặc một bộ huyền phục, mang mặt nạ đen nhánh.
Ở trên mặt bao trùm băng lãnh, hắn không phải là “Bạch Tiêu” trầm mặc lạnh băng, mà là “Bách Lý Kiêu” tàn nhẫn vô tình.
Cung thúc đã được an bài nghỉ ngơi, hắn mang theo thuộc hạ đạp núi mà đi.
Càng hướng về phía trước không khí càng loãng.
Vô Thượng Phong phân làm ba tầng.
Tầng dưới cùng là phong chúng bình thường, tầng trung đại đa số là cao thủ, tầng tối cao là nơi ở của phong chủ.
Bọn thuộc hạ rất ít tới tầng này, càng hướng về phía trước càng lạnh lẽo, sắc mặt càng trắng.
Nhưng Bách Lí Kiêu từ nhỏ lớn lên ở tầng tối cao, vì vậy cũng không khác thường.
Đi đến bậc thang cuối cùng, hắn thở ra một ngụm sương hàn.
Nâng mắt, đó là cung điện đen nhánh, trương dương dữ tợn, giống như yêu tà không cam lòng hướng về phía trước vươn bàn tay khô gầy khổng lồ, khiến người thấy liền sợ hãi.
Từ trong điện đột nhiên truyền đến một tiếng quát:
– Quỳ xuống!
Tiếng quát này mang theo kình phong, khiến bọn thuộc hạ bị đánh úp lại, mềm đầu gối, bùm một tiếng quỳ xuống đất.
Bách Lý Kiêu thân hình ổn trọng như tùng, hắn cho thuộc hạ cáo lui, bọn thuộc hạ cúi đầu bái lạy cung điện, lo lắng liếc nhìn Bách Lý Kiêu một cái, miễn cưỡng đứng vững đỡ nhau rời đi.
Ngọn núi to như vậy chỉ còn mình hắn, kéo vạt áo quỳ xuống đất.
Hắn thân hình thon gầy, nhưng sống lưng thẳng tắp, quỳ trong quảng trường to lớn, trầm mặc cô tuyệt.
Dưới thân là gạch đá lạnh băng, hàng năm bị gió núi thổi quét, nứt ra vô số khe hở.
Sương hàn như theo từng khe hở kia, điên cuồng chui vào xương cốt, liên lụy gân mạch, đông lạnh đan điền.
Cũng may, là hắn đã quen.
– Ngươi có biết sai?
Thanh âm kia theo gió tứ tán phiêu dật, rồi lại tụ lại.
Trầm thấp giống như cự long phun tức, làm nhân sinh sợ.
Sắc mặt Bách Lý Kiêu ở dưới ánh mặt trời càng băng lãnh, môi hơi nhấp:
– Hài nhi biết sai.
Trước mặt đột nhiên phát lạnh.
Một luồng gió như lưỡi dao xẹt qua cổ hắn.
Tới gần là một đại đoàn phong, gió cuốn tuyết ầm ầm như dã thú rít gào, chen chúc mà đến.
Hắn mặt mày chợt tắt, hơi hơi dịch thân thể, phong tuyết xẹt qua ngực trái đánh vào vai hắn, rõ ràng là vô hình lướt nhẹ, lại giống như ngàn quân trầm trọng.
Tức khắc, vết thương ở bả vai nứt toạc, máu tươi nhiễm đỏ huyền phục, rơi xuống mặt đất, như nở ra nhiều đóa hồng mai.
Hắn không rên một tiếng, thân hình thẳng thắn, chưa từng rung động.
Phong tuyết tan đi, trước mặt đột nhiên xuất hiện một đôi giày bó.
Hắc đế kim văn, hoa văn kia ở dưới ánh mặt trời càng hiện lạnh băng.
– Sai ở đâu?
Có người hỏi.
Hắn sắc mặt càng trắng, cắn răng nói:
– Một không nên dễ tin người khác, hai không nên nhường Huyền Vụ kiếm.
Không khí trầm mặc.
Như có muôn vàn lưỡi dao gió treo trên đỉnh đầu mà không rơi xuống, sự trầm mặc như ngân châm, sắc bén bức người.
Sau một lúc lâu, có người hỏi:
– Vì sao?
Bách Lý Kiêu thanh âm vững vàng:
– Thần kiếm là do tham lam biến thành.
Đem nó trở về Vô Thượng Phong sẽ bị tập thể công kích, chi bằng thả vào giang hồ, để các phái tranh đoạt tự động tan rã.
Bách Lý Nhất Hải rũ mắt, hai mắt bị phong sương nhiễm tang thương, nhưng sắc bén không giảm.
Hắn nhìn chằm chằm ánh mắt của Bách Lý Kiêu, như muốn thu hết những cảm xúc khác thường của đối phương.
Bách Lý Kiêu bị tuyết trắng nhiễm trắng, khóe môi chảy ra máu tươi.
Đôi mắt không hề dao động, thân hình thẳng thắn như một thanh kiếm.
Thân kiếm mang huyết, càng hiện sát tính.
Bách Lý Nhất Hải nội tâm vừa động, cảm giác lần này Bách Lý Kiêu trở về có chút khác.
Trước kia đối phương là trầm mặc bướng bỉnh, hiện tại giống như một bãi nước lặng.
Đen nhánh u ám, không thể nhìn ra chứa những gì.
– Đứng lên đi.
Bách Lý Kiêu lau vết máu bên môi, đứng lên.
Tay trái máu chảy đầm đìa, sắc mặt lại chưa biến đổi.
– Lần này ngươi hành tẩu giang hồ đã tiến bộ rất nhiều.
Cũng thế, thần kiếm tạm thời đặt ở chổ đám ngụy quân tử.
Đợi giang hồ phân tranh nổi lên bốn phía, ta sẽ thu hồi.
Hắn rũ mắt:
– Đúng vậy.
Hai người đi vào đại điện, Bách Lý Nhất Hải nói:
– Chuyện ngươi bị người vu hãm ta đã nghe nói.
Người phía sau màn, ta đã phái người đi tra.
Những lời tiểu nhân trong giang hồ, không cần để trong lòng.
Nếu toàn bộ tới đây cũng không đáng sợ hãi.
Nói xong, sắc mặt Bách Lý Nhất Hải vô cùng lạnh lùng:
– Ta đang lo không có cớ xuất binh.
Vô Thượng Phong ngủ đông nhiều năm, đã tới lúc trở về võ lâm.
Nói xong, quay đầu lại, đột nhiên hỏi:
– Kiêu nhi, ngươi có muốn ngồi vào vị trí phong chủ?
Bách Lý Kiêu sửng sốt..