Tô Mã nhịn không được cười vui vẻ:
– Ta biết ngươi nhất định sẽ tín nhiệm ta.
Nàng mặc kệ hắn có lệ với nàng hay thế nào, chỉ cần Bách Lý Kiêu nói, nàng sẽ tin.
Về sau nếu hắn đổi ý, nàng sẽ lấy những lời này lật lại hắn.
Nàng nhìn bên ngoài ánh đèn dần tắt, quay đầu lại nhìn Bách Lý Kiêu ở dưới ánh nến hình dáng mông lung, có chút ngượng ngùng nhu thuận nói một câu:
– Công tử, đêm đã khuya…
Bách Lý Kiêu nâng mắt nhìn Tô Mã.
Tô Mã dùng ánh mắt ám chỉ hắn bên kia chỉ có một chiếc giường:
– Ngày mai có rất nhiều chuyện cần phải làm, mau nghỉ ngơi đi.
Hắn nói:
– Ngươi đi ngủ trước đi, ta ngồi ở đây.
Tô Mã cố ý thò mặt qua:
– Ngươi không định ngủ, có phải sợ cùng giường với ta.
Bách Lý Kiêu hơi nâng mắt, lẳng lặng nhìn nàng.
Tô Mã ghét nhất loại trầm mặc này của hắn, khiến nàng không đoán được tâm tư của hắn.
Nhưng có đôi khi không thể không nói, sắc mặt hắn càng là giếng cổ không gợn sóng, càng khiến nhân tâm ngứa ngáy, hận không thể nhào lên hung hăng xé rách mặt nạ của hắn.
Nàng vươn ngón tay, họa hình dáng của hắn:
– Ngươi sợ cái gì, ta sẽ không ăn ngươi.
Trước mắt Tô Mã đột nhiên tối sầm lại, cổ tay căng thẳng đã bị hắn kéo lên giường.
Tô Mã cả kinh:
– Ngươi muốn làm gì?
Bách Lý Kiêu chặn hơn phân nửa ánh nến:
– Theo ý ngươi, ngủ.
Tô Mã yết hầu vừa động:
– Ngươi nói thật?
Vẻ mặt nàng không tin, nhưng đã hoạt động mông, yên lặng để lại cho hắn một vị trí, nhìn hắn nóng lòng muốn thử.
Thấy ánh mắt nàng tràn đầy mong đợi, Bách Lý Kiêu không nói gì, xoay người nằm xuống.
Tô Mã cảm thụ lạnh lẽo đánh úp lại, trái tim đập liên hồi.
Trước kia nàng cũng nửa thật nửa giả khiêu khích hắn, hắn hoặc là không để ý tới nàng, hoặc là điểm á huyệt của nàng, không ngờ hôm nay lại thuận theo ý nàng, ngoan ngoãn nằm bên người nàng.
Chẳng lẽ đêm nay nàng có thể bắt được hắn?
Kiềm chế kích động trong lòng, Tô Mã ra vẻ e lệ mà dịch đến bên người hắn, nói:
– Công tử, ngươi thật sự?
Bách Lý Kiêu nâng mắt:
– Như thế nào là thật?
Tô Mã âm thầm chửi rủa hắn còn làm bộ làm tịch, ra vẻ không hiểu.
Nhưng hắn càng lạnh nhạt, càng khiến nàng kích động, nàng hướng hắn phun khí:
– Ngươi đã quên? Ngươi còn thiếu ta, chưa có “bồi thường” cho ta đâu.
Bách Lý Kiêu khẽ nhíu mày, hắn suy nghĩ, giơ tay lên thổi tắt nến.
Tô Mã hơi thở rối loạn:
– Tắt đèn cũng được, ta không thích quá sáng.
Bách Lý Kiêu xoay người, đột nhiên điểm huyệt đạo của nàng.
Tô Mã:
– …
Có lẽ thấy vẻ mặt nàng đầy khiếp sợ cùng phẫn nộ, Bách Lý Kiêu giải thích:
– Ở chổ người khác, không thể làm càn.
Tô Mã trừng mắt nhìn hắn, hắn che mắt nàng lại:
– Nếu hết thảy đều trần ai lạc định, ta sẽ để ngươi như nguyện.
Cái gì như nguyện, nàng không phải hoa khôi tạo niềm vui cho đại gia, sao còn phải đợi hắn chọn ngày?
Tô Mã âm thầm cắn răng, Bách Lý Kiêu ngươi chờ đó, một ngày nào đó ngươi muốn cầu ta bồi thường, ta sẽ không cho ngươi cơ hội!
Hắn kéo chăn đắp lên người nàng, thanh âm mềm nhẹ:
– Ngủ đi.
Mấy ngày nay đi theo Bách Lý Kiêu dãi nắng dầm mưa, nàng đã sớm mệt mỏi đau nhức cả người, tuy một bụng hờn dỗi, nhưng cả đêm vô mộng.
Sáng sớm, nàng vừa mở mắt liền thấy ngực hắn.
Nâng mắt, thấy Bách Lý Kiêu lẳng lặng nhìn nàng, ánh mắt như tinh tú rơi xuống.
Hờn dỗi tối hôm qua liền thành hư không:
– Ngươi nhìn ta làm gì.
Bách Lý Kiêu kéo nàng dậy:
– Diệp phu nhân chờ chúng ta cùng dùng điểm tâm.
Tô Mã vừa rửa mặt vừa nói:
– Nàng thật đúng là không sợ ngươi, lại có thể an tâm dùng bữa với chúng ta.
Bách Lý Kiêu nói:
– Sao nàng lại không lo lắng, chẳng qua là nàng thấy ta có thể dễ dàng giết hai hắc y nhân kia, lại thấy ta không có bắt nàng đi, cho nên án binh bất động.
Nếu chúng ta ở trong tối, nàng mới càng lo lắng.
Tô Mã thở dài.
Năm đó Tang Trúc Vân cũng từng lang bạt giang hồ, băn khoăn nhiều như vậy về mặt tình cảm vẫn có thể tha thứ.
Chỉ là mẫu tử hai người gặp nhau lại không thể nhận nhau, ăn một bữa cơm đều lục đục với nhau, nàng có chút đau lòng.
Trên bàn ăn, Bách Lý Kiêu chỉ động vài đũa.
Có lẽ vì không có nữ nhi, Tang Trúc Vân thấy Tô Mã càng nhìn càng yêu thích, liên tục gắp đồ ăn cho nàng.
Tô Mã ăn đến hai má phồng lên, Tang Trúc Vân quá nhiệt tình nàng ngăn không được.
Nói là muốn hai người lưu lại làm khách, tránh không được lại nhắc tới chuyện tối qua.
Tang Trúc Vân buông đũa, nói lời oán giận với Tô Mã:
– May là Diệp ca cùng Minh nhi không ở đây, nếu bọn họ ở đây, chắc chắn sẽ lấy chuyện ta bị ám sát ra làm cớ, muốn ta ở yên trong trang ba bốn tháng.
Nói là oán giận, nhưng mặt mày nàng tràn đầy tưởng niệm trượng phu cùng nhi tử.
Nói đến Diệp Minh, Tô Mã thấy mặt mày Bách Lý Kiêu vừa động.
Nàng thầm nghĩ có lẽ Bách Lý Kiêu muốn nghe tin tức có quan hệ tới Diệp Minh, vì thế vội tiếp hai ba câu, khiến Tang Trúc Vân vừa ghét bỏ lại vừa kiêu ngạo nói tiếp.
Diệp Minh sinh ra vào một ngày mưa, là lúc Tang Trúc Vân trên đường đi dâng hương thì bị tập kích.
Lúc sinh ra không rên một tiếng, khi bị cứu mới khóc to vang dội, vì vậy được gọi là “Diệp Minh”.
Nói đến ngày ấy, trong lòng Tang Trúc Vân vẫn còn sợ hãi, nàng nói:
– May là Bồ Tát phù hộ, khiến Minh nhi sinh ra lại không khóc kêu, nếu không mẫu tử chúng ta khó giữ được tánh mạng.
Nói đến đây, tiểu nha hoàn bên cạnh thần sắc kiêu ngạo:
– Phu nhân chúng ta luôn có vận khí tốt.
Nghe lão gia nói trước một ngày bọn họ thành thân mây đen giăng đầy, mưa to tầm tã, không ngờ tới ngày thành thân mặt trời lên cao, đúng là dấu hiệu tốt.
Không biết vì sao, Tang Trúc Vân nghe vậy, biểu tình có chút khác thường.
Tô Mã đã nhận ra gì đó, có chút không được tự nhiên gãi gãi mũi.
Bách Lý Kiêu vẫn bất động thanh sắc.
Nàng chủ động dời đi đề tài:
– Phu nhân có thần minh hộ thể, về sau cũng sẽ thuận buồm xuôi gió.
Tang Trúc Vân thở dài:
– Có nhi tử không bớt lo như thế, đầu tóc không biết vì sầu mà trắng bao nhiêu, nói gì đến xuôi gió.
Nàng đem chuyện Diệp Minh từ lúc nhỏ đã nghịch ngợm gây chuyện nói ra, ngoài miệng là ghét bỏ, nhưng khóe mắt treo sủng ái.
Bách Lý Kiêu mặt vô biểu tình, trong mắt đen tối, không biết suy nghĩ cái gì.
Tô Mã chủ động chạm vào tay hắn.
Nàng biết từ nhỏ Bách Lý Kiêu không có mẫu thân, lúc này Tang Trúc Vân biểu hiện càng từ ái, hắn càng có vẻ cô lãnh thanh tịch.
Nàng chỉ muốn an ủi hắn một chút, không ngờ hắn lật tay nắm lấy tay nàng.
Chỉ trong chớp mắt, khiến tim nàng đập sai một nhịp, sắc mặt ửng đỏ.
Bên này, Tang Trúc Vân vẫn luôn ở Liệt Hỏa sơn trang, thật vất vả mới có hai người tới đây, huống chi Tô Mã lại là người chịu nghe, vì vậy nàng nói thao thao bất tuyệt, nói nửa ngày thấy sắc mặt Tô Mã ửng đỏ, ánh mắt chột dạ, kinh ngạc hỏi:
– Tô cô nương, ngươi làm sao vậy, sao sắc mặt lại hồng nhuận như thế? Là thân thể không khoẻ?
Sắc mặt Tô Mã càng đỏ, nàng không dám nhìn Bách Lý Kiêu, do dự phun ra một câu:
– Không có gì.
Bách Lý Kiêu sắc mặt bình đạm:
– Có lẽ là nóng.
Tô Mã:
– …
Tang Trúc Vân sai nha hoàn mở rộng cửa sổ, nói tiếp:
– Hiện tại Minh nhi bị võ lâm gây áp lực, không thể không tạm thời tránh né, nếu hiện giờ hắn ở trong trang, sẽ rất cao hứng khi nhận thức các ngươi.
Tô Mã thầm nghĩ Diệp Minh cao hứng hay không nàng không biết, một kiếm giết chết bọn họ mới là thật sự.
Nàng nói:
– Ta đã sớm nghe đại danh của Diệp công tử, hắn võ công siêu tuyệt, số một số hai trên giang hồ, không biết người dạy thế nào, khiến hắn ưu tú như thế.
Tang Trúc Vân cười:
– Tuy ta biết một ít võ công, nhưng nếu để dạy hắn còn kém xa.
Minh nhi không giống phụ thân hắn thích sử dụng đao, mà hắn thực sự thích sử dụng kiếm.
Diệp ca cũng không còn cách nào, đành phải tìm kiếm sư cho hắn, nhiều năm như vậy, tuy kiếm sư này chỉ dạy hắn mấy chiêu, nhưng lại được lợi không ít.
– Kiếm sư?
Bách Lý Kiêu hỏi.
– Đúng vậy.
Tang Trúc Vân nhìn Bách Lý Kiêu:
– Nếu Bạch công tử muốn gặp sư phụ của Minh nhi, thật không khéo.
Hắn hành tung bất định, ta cũng chưa từng gặp hắn.
Tiểu nha hoàn ở phía sau nói:
– Đừng nói là phu nhân, ngay cả lão gia cũng chưa từng gặp hắn.
Nhưng nô tỳ may mắn gặp được một lần, là lúc nửa đêm, thấy vị sư phụ này khí chất thanh lãnh, giống như là băng phong tuyết sơn.
– Băng phong tuyết sơn?
Sắc mặt Bách Lý Kiêu khẽ biến.
Tang Trúc Vân có chút kinh ngạc:
– Bạch công tử, có vấn đề gì sao?
Bách Lý Kiêu nói:
– Thỉnh cầu phu nhân mang ta đi tới chổ ở của kiếm sư kia.
Tuy Tang Trúc Vân khó hiểu, nhưng vẫn đứng lên.
– Sân viện của kiếm sư ở bên cạnh phòng của các ngươi, cùng Minh nhi cùng ăn cùng ở.
Nhìn bóng dáng Bách Lý Kiêu lạnh lùng, Tô Mã hít sâu một hơi.
Nên tới sẽ tới, nếu hắn biết cũng tốt.
Mấy người đi tới sân viện của Diệp Minh, đầu tiên lọt vào tầm mắt là một cây cổ thụ che trời.
Tang Trúc Vân thấy cây kia liền cười nói:
– Đó là nơi Minh nhi thường luyện kiếm.
Tô Mã hơi nâng mắt, thấy tiểu viện này tuy không xa hoa, nhưng thoải mái ấm áp, hiện giờ lá khô rơi rụng, nghĩ đến ngày hè ánh nắng hè chói chang, nhất định cành lá tươi tốt.
Dưới tàng cây luyện kiếm, che mưa chắn gió, cũng là một loại hưởng thụ.
…So với Vô Thượng Phong lạnh đến thấu xương, giống như thiên đàng cùng địa ngục, cách biệt một trời.
Bách Lý Kiêu lẳng lặng nghe Tang Trúc Vân nói, như nghĩ tới gì đó, ánh mắt hơi lóe.
Tô Mã yên lặng cầm tay hắn, hắn nắm chặt tay nàng, như bắt lấy một khúc gỗ trôi trên sông.
Tang Trúc Vân vẫn chưa phát hiện hai người khác thường, nàng chỉ một gian phòng.
– Đó là nơi Minh nhi cùng sư phụ nghỉ ngơi.
Tuy hai người gặp mặt không nhiều lắm, nhưng Minh nhi rất kính trọng vị sư phụ này, nếu không phải vị sư phụ này trời sinh tính thanh lãnh, Minh nhi thiếu chút nữa đã nhận hắn làm nghĩa phụ.
Bách Lý Kiêu mày chợt tắt, nháy mắt đi vào căn phòng.
Phòng này rộng mở, nhìn dáng vẻ treo đầy đồ dùng của Diệp Minh từ nhỏ đến lớn.
Đi vào bên trong, là một trắc thất.
Nơi này càng thêm đơn sơ, trừ trên tường treo mấy bức tranh sơn thủy ra, trên bàn chỉ ít ỏi mấy chén trà.
Bách Lý Kiêu đi một vòng trong phòng, mỗi một bước như nặng ngàn quân.
Nơi này quá an tĩnh, nhưng hắn lại có thể từ trong an tĩnh ngửi ra một cổ hơi thở lạnh lẽo…Một cổ hơi thở chuyên chúc thuộc về Vô Thượng Phong.
Sắc mặt Bách Lý Kiêu đột nhiên thay đổi.
Tô Mã cảm giác tay hắn càng ngày càng siết chặt.
Nàng vẫn không hé răng, an tĩnh theo hắn đi ra khỏi phòng.
Ngoài cửa, Tang Trúc Vân thấy sắc mặt Bách Lý Kiêu trắng bệch như tùy thời hòa vào ánh nắng, hoảng sợ hỏi:
– Bạch công tử, ngươi làm sao vậy?
Bách Lý Kiêu hoàn hồn, thanh âm hơi khàn:
– Không sao.
Hắn nắm tay Tô Mã, thấp giọng nói:
– Diệp phu nhân, ta còn có việc, xin cáo lui trước.
Tang Trúc Vân thấy hắn có vẻ không khoẻ, vội nói:
– Không sao, các ngươi đi đi.
Hai người đi rồi, Tang Trúc Vân nhìn bóng dáng của Bách Lý Kiêu, đột nhiên nhíu mi.
Tiểu nha hoàn khẩn trương hỏi:
– Phu nhân, thân thể không thoải mái sao?
Tang Trúc Vân che ngực, nghi hoặc nói:
– Không có gì, chỉ là cảm thấy buồn đau một chút mà thôi.
Bách Lý Kiêu cùng Tô Mã đi ra sau núi, hắn đứng trên đỉnh núi, nhìn nơi xa mây trắng như tuyết, trầm mặc không nói.
Tô Mã rất sợ hắn trầm mặc, khiến nàng nhớ lúc ở Luyện Nhận Cốc, rõ ràng hắn bị nội thương, vẫn không rên một tiếng, ngược lại phun ra búng máu.
Hiện giờ hắn bắt đầu hoài nghi quan hệ giữa Bách Lý Nhất Hải cùng Diệp Minh, rõ ràng lòng bàn tay đã lạnh lẽo, lại không nói ra nửa chữ, thật khiến nàng lo lắng.
Nàng dùng tay áo che khuất ứ thanh(vết bầm) trên cổ tay, đi tới phía trước.
– Bách Lý Kiêu…… Ngươi không sao chứ?
Hắn lấy lại tinh thần, trong mắt đen tối chậm rãi rút đi:
– Không sao.
Lại nói:
– Chỉ là có loại cảm giác thì ra là thế.
– Thì ra là thế…
Chỉ ngắn ngủn bốn chữ, bao hàm Bách Lý Kiêu thân ở trong băng hàn hai mươi năm, bao quát hắn mấy tháng nay oan khuất đau đớn.
Trách không được Bách Lý Nhất Hải chưa bao giờ để hắn vào mắt, trách không được dù hắn có bao nhiêu nỗ lực, cũng không thể khiến đối phương vui thích.
Hắn còn nghĩ là “Coi trọng “, “Đốc xúc” thật ra đều là “Tùy ý”, “Hèn hạ”.
Hắn còn nghĩ bản thân là một công cụ, trợ giúp Bách Lý Nhất Hải báo thù.
Nhưng hôm nay, hắn mới biết, hắn chỉ là một khối “Đá cứng”, một khối ” đá cứng” lót đường cho “Minh châu”.
Mà Diệp Minh chính là bảo châu trong lòng Bách Lý Nhất Hải.
Đại tuyết phong sương, hắn quỳ gối trên đỉnh Vô Thượng Phong mặc niệm Huyền Sương Cấm Quyết.
Dưới cây cổ thụ, Bách Lý Nhất Hải đích thân chỉ điểm Diệp Minh xuất kiếm.
Trong sương lạnh hàn băng, hắn rúc trong góc tường ôm bức họa không có mặt chìm vào giấc ngủ.
Hoa thơm chim hót, Bách Lý Nhất Hải cùng ăn cùng ở với Diệp Minh.
Thật nực cười!
Hắn rũ mắt, trong mắt đen tối cuồn cuộn.
Tô Mã nói:
– Ta biết ngươi thương tâm, nhưng ngươi đừng yên lặng, ta sợ.
Thương tâm?
Hắn không có thương tâm.
Trong lòng huyết lệ đã sớm chảy cạn ở Luyện Nhận Cốc.
Hắn quay đầu lại, thấy Tô Mã đỏ mắt nhìn hắn, tuy tận lực che giấu, nhưng cổ tay vẫn không tự chủ được khẽ run.
Hắn dừng một chút, lúc này như nhớ tới gì đó, kéo cổ tay áo của nàng lên, thấy cổ tay của nàng có một vòng ứ thanh, mày nhíu chặt.
Tô Mã nói:
– Không đau.
Hắn nhấp thẳng môi, kéo nàng ngồi xuống:
– Vì sao không nói?
Tô Mã nói:
– Ta thấy ngươi rất thương tâm, ta không dám nói.
Bách Lý Kiêu nói:
– Ta không có thương tâm.
Thấy Tô Mã có vẻ không tin, nói tiếp:
– Ta chỉ suy nghĩ tất cả tiền căn hậu quả.
Nếu Diệp Minh là nhi tử của Bách Lý Nhất Hải, như vậy hết thảy đều có đáp án hoàn mỹ.
Bách Lý Nhất Hải thiết kế mọi chuyện, là vì muốn đem Huyền Vụ kiếm quang minh chính đại giao cho Diệp Minh, sau đó ở trước mặt mọi người chính tay đâm chết chi tử Ma giáo, khiến hắn có thể danh chính ngôn thuận đoạt được ngôi vị võ lâm minh chủ.
Hắn nói rất bình đạm, như hết thảy đều không để bụng.
Nàng theo bản năng nói:
– Ngươi không phải là chi tử Ma giáo.
Bách Lý Kiêu không nói.
Nàng thở dài:
– Hiện tại coi như ngươi đã biết chân tướng, tiếp theo nên làm gì?
Bách Lý Kiêu trầm giọng:
– Ta muốn tra ra nguyên nhân cái chết của mẫu thân ta..