Xuyên Thành Cô Vợ May Mắn Của Nam Phụ

Chương 47



Edit: Ngô Diệp Tử

Beta: Hương

“Ư ——” Khi Nguyễn Du Du tỉnh dậy, hai huyệt thái dương đau nhức, cô đưa tay lên xoa, từ từ mở mắt ra.

Nhìn ánh sáng xuyên qua tấm rèm cửa, bầu trời đã hửng sáng, cô nghe thấy giọng nói của Thẩm Mộc Bạch ở ngoài phòng khách.

Nguyễn Du Du trở mình, cô nhớ là hôm qua mình đã đi đến hội sở, nhưng lại không nhớ mình đã về nhà bằng cách nào.

Đột nhiên cô nhớ ra điều gì đó, cô lật chăn bông ra nhìn thử, quần áo tr3n người vẫn còn nguyên, đây chính là chiếc áo len hôm qua cô mặc.

“Hầy——” Nguyễn Du Du khẽ thở dài, không biết là may mắn hay tiếc nuối.

Cô nằm tr3n giường lăn qua lăn lại, rồi từ từ ngồi dậy, thay bộ quần áo khác, mở cửa phòng ngủ ra.

Thẩm Mộc Bạch ngồi tr3n sô pha chờ cô, bật cười chào hỏi, “Du Du, em có ngủ ngon không?”

“Ừ, cũng được.” Nguyễn Du Du không nhớ đã có chuyện gì xảy ra, cô ngủ một giấc đến sáng, nên cũng tính là ngủ ngon, chỉ đáng tiếc là cô có hơi đau đầu.

“Đi đánh răng rửa mặt, rồi ra ăn sáng, em có đói bụng không?” Thẩm Mộc Bạch đi tới, xoa mái tóc bù xù của cô, chỉnh lại mấy sợi tóc tr3n đỉnh đầu.

Anh vừa nhắc tới, Nguyễn Du Du lập tức cảm thấy đói, nhắc mới nhớ, hôm qua cô đi đến hội sở ăn trưa sau đó uống rượu say ngủ quên mất, chắc chắn cô đã bỏ lỡ bữa tối.

Khi nhìn thấy bát cháo hải sản được đặt tr3n bàn, Nguyễn Du Du nuốt nước miếng, vội chạy vào nhà vệ sinh.

Cô buộc tóc l3n đỉnh đầu và búi thành hình tròn, Nguyễn Du Du đeo chiếc băng đô tai thỏ lên đầu, bắt đầu đánh răng, rồi chải tóc, đột nhiên cô tiến về phía trước nhìn chằm chằm vào gương, giơ tay lên chạm mí mắt, lúc này cô mới phát hiện mắt của mình hơi sưng.

Di chứng sau khi say rượu?

Nguyễn Du Du khẽ lắc đầu, cảm thấy rất kỳ lạ, cô đã quên hôm qua mình gào khóc trong vòng tay của Thẩm Mộc Bạch, nên không để tâm đến. Nhưng cô dường như đã nhớ lại một chuyện rất quan trọng, đó là chuyện gì?

Nguyễn Du Du vừa đánh răng vừa hồi tưởng lại, cô đi đến hội sợ, gọi đồ ăn và rượu, sau đó…

Tống Cẩm Minh xuất hiện

Đúng rồi, chuyện quan trọng này có liên quan đến Tống Cẩm Minh.

Chẳng qua sự chú ý của cô đổ dồn về bát cháo hải sản, nên không thể tập trung được, sau khi đánh răng xong, cô vẫn không thể nhớ ra chuyện đó.

Từ phòng vệ sinh đi ra, Nguyễn Du Du nhìn đồng hồ, “Á… đã chín giờ rồi! Thẩm tiên sinh, anh bị muộn làm rồi!”

Thẩm Mộc Bạch chậm rãi đưa thìa cho cô, khóe môi mỏng khẽ nhếch lên, “Ừ, vậy Du Du định phạt anh sao?”

“Em hả? Tại sao em lại phạt anh?” Nguyễn Du Du xúc một thìa cháo thật lớn, hạt cháo m3m mại, cô dùng răng cắn con tôm ra, cô hài lòng khẽ nheo mắt lại.

“Bởi vì anh là ông chủ của Dược Hoa, anh đến muộn cũng chẳng có ai dám phạt anh?” Cặp mắt đen nháy của Thẩm Mộc Bạch dừng lại ở tr3n khóe môi cô, trong giọng nói còn mang theo ý cười: “Chỉ có bà chủ của Dược Hoa mới có tư cách phạt anh.”

“Khụ khụ ——” Nguyễn Du Du hiểu được ý anh muốn nói, cô suýt chút nữa thì sặc.

Thẩm Mộc Bạch vội vàng đứng dậy, bàn tay anh đặt lên lưng cô khẽ vỗ, “Sao em lại bất cẩn như vậy?”

“Không, không sao đâu.” Nguyễn Du Du cố gắng lấy lại bình tĩnh, xua tay, vội chuyển chủ đề sang chuyện kia, “Ngày hôm qua Ngụy Vĩnh đã đưa em về nhà à?”

Thẩm Mộc Bạch cầm một túi sữa đưa cho cô, mí mắt giật giật, “Là anh, Du Du không nhớ sao?”

Nguyễn Du Du chậm rãi lắc đầu, chẳng lẽ cô uống say gây chuyện ở hội sở, nên Tống Cẩm Minh đã gọi điện thoại đến cho Thẩm Mộc Bạch? Không thể nào. Trời ơi! Xấu hổ quá

Thẩm Mộc Bạch bình tĩnh kể lại cho cô nghe: “Anh đi đến đón Du Du, còn ôm Du Du từ hội sở đi lên xe, về đến nhà, lại từ xe ôm đến thang máy. Đúng hôm, hôm qua ở trong thang máy hàng xóm còn khen Du Du đấy, còn nói anh may mắn cưới được cô vợ xinh đẹp.”

Cô… cô vợ xinh đẹp?!

Khuôn mặt của cô đỏ ửng lên, cho nên, cô bị anh ôm vào trong thang máy còn tình cờ gặp được… hàng xóm?!

Cô xấu hổ cũng không dám ngẩng đầu lên nhìn, quyết định mấy ngày nay sẽ không đi ra ngoài!

Thẩm Mộc Bạch ngước nhìn dáng vẻ xấu hổ của cô, khẽ bật cười, cô nhóc nhát gan, công nhận là cô thật sự rất dễ xấu hổ vậy mà đêm đó không biết cô lấy đâu ra can đảm mà dám mặc váy ngủ hai dây quyến rũ anh?

Ăn xong bữa sáng, Thẩm Mộc Bạch đi đến công ty, tuy anh rất muốn ở cùng với cô, nhưng bởi vì cuối năm công việc ở công ty quá nhiều, với lại, chuyện liên quan giữa anh và cô nhóc cần phải thu xếp lại.

Nguyễn Du Du ngồi tr3n ghế sofa, mở túi khoai tây chiên ra, ôm vào trong lòng, vừa ăn vừa xem chương trình giải trí tr3n TV.

Đột nhiên, cô nhớ ra.

Thực ra, Tống Cẩm Minh không hề thích Chu Dung Dung, và Chu Dung Dung còn từng là vợ chưa cưới của Thẩm Mộc Bạch, bởi vì ở giữa kẹt mối quan hệ này, dựa vào tình bạn bao nhiêu năm qua của Tống Cẩm Minh và Thẩm Mộc Bạch, chắc chắn anh ta không muốn cưới Chu Dung Dung, với lại, anh ta đã nói rất rõ, anh ta chỉ tuân theo sự sắp xếp gia định nên mới đồng ý đi xem mắt.

Vậy tại sao ở trong sách, vì Tống Cẩm Minh là nam chính, còn Chu Dung Dung là nữ chính, cuối cùng hai người bọn họ sẽ kết hôn?

Nguyễn Du Du cầm miếng khoai tây lên ăn, cô cố nhớ lại nội dung của cốt truyện.

Bởi vì cô trùng tên với nhân vật nữ phụ phản diện, lúc đọc sách cô chỉ chú ý những tình tiết liên quan đến nguyên chủ, khi nhìn thấy tên Chu Dung Dung xuất hiện cô đọc nhanh như gió, nhưng điều này không hề ảnh hưởng đến việc cô ghi nhớ các tình tiết.

Đúng rồi, nguyên nhân chính dẫn đến kết hôn, hình như Chu Dung Dung đang mang thai, vì đứa con nên Tống Cẩm Minh đồng ý kết hôn.

Vì đứa con nên đồng ý kết hôn…

Nguyễn Du Du sờ sờ cái cằm nhỏ của mình, cô nhảy dựng lên, cô cũng không nhớ rõ tiến triển của hai người bọn họ trước kết hôn, dù sao cũng chỉ là gặp nhau đúng dịp, lý do vì sao họ đến với nhau, bởi vì Chu Dung Dung đã mang thai, bố mẹ Tống gia luôn mong Tống Cẩm Minh kết hôn sớm để ôm cháu trai, “tình cờ” biết được tin này, vội vàng trở về nhà chuẩn bị hôn lễ.

Nguyễn Du Du vẫn còn nhớ hôm qua cô đã hỏi Tống Cẩm Minh “Anh có đồng ý kết hôn với người không yêu không”, Tống Cẩm Minh lúc đó đã trả lời “Nếu ở trong tình huống bắt buộc, anh sẽ đồng ý”.

Chẳng lẽ, đây chính là tình huống “bắt buộc” của anh ta?

Trước đó, anh ta đã từng nói rằng bố mẹ của anh ta rất ngoan cố, vì muốn anh ta nhanh chóng kết hôn để ôm cháu trai, từ khi Tống Cẩm Minh về nước, liên tiếp sắp xếp cho anh ta đi xem mắt, dựa theo tình hình này, chỉ cần cô nương nào ở Yến Thành chưa lập gia đình đều được chọn.

“Răng rắc.”, Nguyễn Du Du cắn miếng khoai tây chiên, nhíu mày lại, Lý do “vì con kết hôn” rất bình thường, nhưng lý do vì sao “xảy ra quan hệ” lại không bình thường!

Tống Cẩm Minh không phải loại người phóng túng, huống hồ là người anh ta không thích, thậm chí người kia còn từng là vợ chưa cưới của anh em mình.

Chu Dung Dung là người cao ngạo hư vinh, không thể dễ dàng trao bản thân mình cho người khác.

Chỉ khi có một tình huống bắt buộc, khiến hai người bọn họ ——

Cảnh trong đầu của cô liên tục dịch chuyển, và cô đã đưa ra một kết luận kinh ngạc: Trừ phi Tống Cẩm Minh bị trúng dược!

Còn về phần Chu Dung Dung, thì là có hai khả năng. Thứ nhất, vì cô ta là nữ chính, nên chắc chắn sẽ một nữ phụ hãm hại cô ta, có thể cô ta cũng là người bị hại, vì tình huống bất đắc dĩ mới phát sinh quan hệ với Tống Cẩm Minh. Đây là một tình huống thường gặp trong truyện. Còn một khả năng nữa, chính Chu Dung Dung là kẻ chủ mưu, đương nhiên, vì cô ta là nữ chính, nên tác giả sẽ không viết chi tiết này ra.

Cho dù ai là kẻ bỏ thuốc, Tống Cẩm Minh mới là nạn nhân.

Nguyễn Du Du thầm thương xót cho Tống Cẩm Minh, từ khi cô xuyên sách, đúng là nội dung trong truyện đã bị thay đổi, Chu gia từ “nhà giàu mới nổi” bây giờ “đang đứng trước bờ vực phá sản”. Không biết liệu Chu Dung Dung cùng Tống Cẩm Minh có đến bên nhau giống như trong truyện không?

Nguyễn Du Du tắt TV đi, nằm tr3n sofa suy nghĩ một lúc.

Mặc dù cô luôn cố gắng tránh né chuyện nảy sinh tình cảm với nam chính, đó là lý do vì sao cô không muốn dính líu đến Tổng Cẩm Minh, dù gì thì Tống Cẩm Minh cũng là bạn tốt từ nhỏ đến lớn của Thẩm Mộc Bạch, nếu quả thực anh ta bị hãm hại, cô không thể khoanh tay đứng nhìn.

Ở thế giới trước kia của cô, đúng là có chuyện hạ dược, có rất nhiều người quyền lực và người nổi tiếng vì sự an toàn, đến mua bùa của ba cô. Vì thế, cô có thể vẽ được bùa giải độc.

Không biết ở thế giới này, có tồn tại thứ thuốc khiến cho con người mất đi ý thức không?

Nguyễn Du Du đắn đo suy nghĩ, cô định đi hỏi, lúc cầm điện thoại lên cô có hơi do dự.

Nên hỏi ai bây giờ? Hỏi Thẩm Mộc Bạch đi, nhưng cô vừa ở nhà ông nội “quyến rũ” anh thất bại xong, giờ cô hỏi anh chuyện này, nhất định anh hiểu lầm cô định hạ dược anh?

Nguyễn Du Du do dự một lúc, quyết định đi hỏi Triệu Húc Phong.

Gọi điện thoại đến có vẻ không ổn lắm, nên cô quyết định gửi tin nhắn, “Có phải có một loại thuốc, có thể khiến người ta mất đi ý tính, quan hệ với người mình không thích?”

Triệu Húc Phong đang ngồi họp, ba anh ấy đang ngồi bên cạnh, ngồi phía bên dưới là các vị giám đốc cấp cao, khi nhìn thấy tin nhắn của Nguyễn Du Du gửi đến, anh ấy vội mở ra xem.

Nhìn thấy dòng chữ”Mất phương hướng phát sinh quan hệ”, Triệu Húc Phong suýt chút nữa nhảy dựng lên, vì cầm điện thoại không chắc nên rơi thẳng xuống bàn “Đoàng”.

Ba Triệu nhíu mày quay sang nhìn anh ấy, từ sau khi con trai khỏi bệnh, so với hồi trước ngày càng trở nên bình tĩnh hơn, có chuyện gì mà khiến cho nó sốc như vậy?

Triệu Húc phong không để ý mấy thứ khác, cầm điện thoại suy nghĩ một lúc, cô định hạ dược ai?

Nhớ lại ngày hôm qua Nguyễn Du Du buồn bã uống rượu giải sầu, Triệu Húc Phong bắt đầu tự hỏi… chẳng lẽ là anh Thẩm?

Theo quan điểm của người ngoài cuộc, rõ ràng Thẩm Mộc Bạch cũng thích Nguyễn Du Du, Nguyễn Du Du cũng là thích Thẩm Mộc Bạch, nhưng chuyện tình cảm rất khó nói, có nhiều người vẫn còn yêu nhau, nhưng vì hiểu lầm mà chia tay.

Mặc kệ Nguyễn Du Du mua thuốc về hạ dược Thẩm Mộc Bạch hay là người khác, Triệu Húc Phong cảm thấy chuyện này không thể giấu Thẩm Mộc Bạch, anh ấy trả lời Nguyễn Du Du: Anh không rõ, để anh đi hỏi giúp em.

Triệu Húc phong cap màn hình tin nhắn của Nguyễn Du Du, gửi cho Thẩm Mộc Bạch hỏi: Anh Thẩm, em nên trả lời tin nhắn này như thế nào?

Thẩm Mộc Bạch đang nghe bài phát biểu của 4, 5 vị giám đốc, khuôn mặt đẹp trai anh trở nên căng thẳng, cặp mắt đen nháy lạnh lùng, một trong số vị giám đốc chân bắt đầu run lẩy bẩy.

Tr3n bàn làm việc rộng lớn, tiếng chuông điện thoại vang lên thì Thẩm Mộc Bạch cầm lên nhìn.

Mấy vị giám đốc thấy biểu cảm tr3n khuôn mặt BOSS thay đổi, đầu tiên là ngạc nhiên, sau đó là trầm tư, cuối cùng để lộ vẻ mặt mong đợi. Có người tinh mắt, phát hiện tai của BOSS đang đỏ.

Nguyễn Du Du nhanh chóng nhận được câu trả lời của Triệu Húc Phong: Có loại thuốc này. Du Du có cần không? Để anh đi hỏi mua giúp em.

Nguyễn Du Du không nghĩ nhiều, trả lời: Em không cần, em chỉ muốn hỏi thăm một chút thôi.

Triệu Húc Phong đoán cô nhóc ngại nên không dám nhờ anh ấy mua hộ, có khả năng tìm cách khác để mua. Anh ấy đặt điện thoại sang một bên, bên tai lắng nghe các vị giám đốc báo cáo, nhưng trong đầu tưởng tượng cảnh Thẩm Mộc Bạch bị hạ dược, bị Nguyễn Du Du quyến rũ…

Hì—— Từ trước đến nay anh Thẩm luôn là người bình tĩnh, tỉnh táo, tự cao, không có…

Dừng lại!!! Triệu Húc Phong lắc đầu nguầy nguậy, xua đuổi cảnh tưởng đen tối đó ra khỏi đầu.

Nguyễn Du Du không biết rằng chuyện cô hỏi Triệu Húc Phong đã khiến người ta hiểu lầm, khi biết ở thế giới này cũng có loại thuốc kia, cô ngay lập tức vẻ một tấm bùa giải độc, suy nghĩ một lúc, cô vẽ thật nhiều tấm, quyết định chia cho bốn người kia, lúc nào cũng mang tr3n người để phòng trường hợp xấu xảy ra.

Vốn dĩ cô định đưa cho Tống Cẩm Minh ngay, nhưng cô lại nhớ chuyện say rượu đêm qua, cảm thấy có hơi xấu hổ, với lại thời điểm cuối năm công việc rất bận rộn, bốn người bọn họ lâu rồi không tụ họp, cô muốn hẹn gặp Tống Cẩm Minh, có khi phải đặt lịch hẹn trước.

Nguyễn Du Du gửi tin nhắn cho Tống Cẩm Minh: Em có chút chuyện muốn tìm anh, không gấp, nếu anh rảnh, chúng ta gặp nhau ở hội sở nhé?

Đây là lần thứ nhất cô gửi tin nhắn cho Tống Cẩm Minh, khi nhìn thấy thì anh đã rất ngạc nhiên mà dùng tay đẩy mắt kính theo thói quen, nhưng hôm nay anh bận không thể đi được, với lại Nguyễn Du Du cũng nói “không gấp”, nên anh ta nhắn lại: Trưa mai được không?

“Không thành vấn đề!”

Vẽ bùa giải dược xong, đã hẹn gặp được Tống Cẩm Minh, Nguyễn Du Du đoán lần này cô khiến cho cốt truyện thay đổi, nam nữ chính không phát sinh quan hệ, chắc chắn không có chuyện vì có con mà phải kết hôn.

Ừ, dù không biết sau này Chu Dung Dung sẽ gả cho ai? Nguyễn Du Du tay chống cằm ngồi suy nghĩ, gả cho ai cũng được, chỉ cần không phải bốn người kia, cô không muốn về sau thường xuyên gặp mặt Chu Dung Dung.

Thẩm Mộc Bạch hôm nay tan làm từ sớm, chưa đến 5h đã về đến nhà.

Nguyễn Du Du ngạc nhiên từ tr3n ghế sofa đứng dậy, “Thẩm tiên sinh sao hôm nay anh về sớm vậy? Em còn chưa gọi đồ ăn? Thẩm tiên sinh có muốn đi ra ngoài ăn không?”

“Không, ăn ở nhà.” Thẩm Mộc Bạch từ chối không do dự, mặc dù phòng bao cũng bảo mật rất tốt, nhưng có vài chuyện làm ở nhà vẫn tốt hơn, với lại đây là lần đầu tiên của cô, chắc chắn trong lòng cô rất lo lắng, ở nhà sẽ thả lỏng hơn.

Nguyễn Du Du cầm điện thoại lên, “Vậy để em gọi đồ ăn, Thẩm tiên sinh muốn ăn món gì?”

Thẩm Mộc Bạch: “Món gì cũng được, cứ chọn món Du Du thích là được, à đúng rồi, nhớ phải gọi thêm canh nhé.” Thuốc bột không thể hòa trộn với thức ăn, với lại rất dễ để lộ dấu tích, nếu hòa vào canh thì dễ dàng hơn nhiều,

Nguyễn Du Du mở thực đơn trong điện thoại ra, Thẩm Mộc Bạch nhìn cô một lúc, “Du Du, anh đi tắm trước nhé.”

Nguyễn Du Du cảm thấy vẻ mặt của anh có gì đó rất kỳ lạ, giọng nói so ngày thường trầm thấp hơn, hơi khàn, rất quyến rũ.

Khuôn mặt cô đỏ ửng lên, khẽ gật đầu “Vẫn còn sớm, Thẩm tiên sinh từ từ tắm rửa.”

Mọi ngày, anh ăn tối xong mới đi tắm, bởi vì khi anh trở về nhà, bữa tối đã chuẩn bị xong, hôm nay về sớm hơn mọi khi, nên anh muốn tắm trước khi ăn tối.

Yếu hầu của Thẩm Mộc Bạch di chuyển, bàn tay của anh đặt lên vai cô, vuốt v3 mấy cái, xoay người đi về phía phòng ngủ.

Nguyễn Du Du cảm thấy dường như anh có chuyện gì đó, mỗi hành động của anh đều rất ẩn ý, nhưng khi cô cẩn thận suy nghĩ, cô không phát hiện ra điều gì cả.

Thẩm Mộc Bạch tắm rửa cẩn thận, từ tr3n xuống dưới một cách tỉ mỉ, tắm lâu gấp đôi so với bình thường.

Hôm nay anh đi đến biệt thự, thuộc quyền sở hữu của anh, là một khu biệt thự lớn nằm giữa khu vực nội thành, có tổng cộng 3 tầng, sân ở trước nhà và sau vườn đều rất rộng, xung quanh ngôi nhà được trồng rất nhiều loài cây và hoa, nơi đó yên tĩnh.

Căn biệt thự đã được sửa sang từ lâu, nhưng sống ở đó một mình sẽ cảm thấy cô đơn, với lại, thân phận của anh vẫn chưa được bại lộ, dựa vào số tiền ít ỏi của Thẩm đại thiếu gia, sẽ không thể nào mua được biệt thự hiếm có ở giữa trung tâm thành phố.

Nhưng bây giờ thì khác, anh và cô nhóc sống chung, tương lai có thể sẽ có con, nếu cô nhóc nguyện ý, anh muốn sinh hai đứa, để các con có bạn. Trong trường hợp đó, căn hộ này không còn đủ chỗ, anh không muốn để Du Du cực khổ, việc chăm sóc em bé đã có bảo mẫu đảm nhận, trong nhà cũng nên có vị đầu bếp, vì đồ ăn trẻ con không thể đặt mua bên ngoài được…

Có rất nhiều thứ phải chuẩn bị từ trước, vốn dĩ ngôi biệt thự được thiết kế dựa theo sở thích của anh, bây giờ cô gái nhỏ cũng đến đó ở, cần phải thay đổi vài chi tiết.

Cho nên chiều nay, anh đã đi đến ngôi biệt thự kia, yêu cầu thay đổi toàn bộ, hôm nay ở bên ngoài cả ngày, anh phải tắm rửa thật sạch sẽ, với lại, tí nữa anh sẽ uống thuốc do cô nhóc chuẩn bị, sau đó hai người bước vào cuộc chiến.

Nghĩ tới chuyện tối nay sắp xảy ra, Thẩm Mộc Bạch không thể kiềm chế sự phấn khích…

Nguyễn Du Du cảm thấy đêm nay Thẩm Mộc Bạch tắm có lâu, bữa tối đã được đưa đến, một lúc sau, anh mới từ phòng ngủ đi ra.

Anh mặc áo choàng ngủ màu đen, dây đai buộc lỏng lẻo, vì cổ áo vắt chéo, để lộ một mảng da trắng nõn ở cổ, trông rất đẹp và khỏe khoắn.

Mái tóc ngắn đã được sấy khóc, có vài sợi tóc rơi tr3n trán, không biết có phải do vừa nãy tắm nước nóng, nên khuôn mặt anh có hơi đỏ, bờ môi mỏng trơn bóng.

Nguyễn Du Du chưa từng nhìn thấy bộ ngủ này của Thẩm Mộc Bạch, bình thường bộ đồ ngủ anh thường loại chui đầu hoặc cài huy, nhìn dây đai kia có vẻ rất lỏng lẻo, tạo cho người ta cảm giác nó rơi bất kỳ lúc nào.

Đêm nay, Thẩm Mộc Bạch… có chút kỳ lạ.

Nguyễn Du Du im lặng quan sát anh, Thẩm Mộc Bạch mỉm cười nhìn cô, múc cho cô một bát canh nhỏ, giọng nói hơi khàn: “Du Du, em uống thử canh đi.”

Nếu ở trong này có dược xuân, cô nhóc cũng nên uống, dù sao đây là lần đầu của cô nhóc, nên khó tránh khỏi lo lắng, uống chút canh sẽ giúp cô thả lỏng hơn.

Nguyễn Du Du ông mất cân giò bà thò chai rượu[1], múc cho Thẩm Mộc Bạch chén nhỏ, “Thẩm tiên sinh, anh cũng uống chút đi, uống chút canh nóng cho ấm bụng.”

[1] Ông đưa giò, bà thò chai rượu (ông mất của kia, bà thò của nọ): Quan hệ có đi có lại, không ai bị thua thiệt.

Thẩm Mộc Bạch bưng bát canh lên, cặp mắt đen nháy giống như ẩn chứa rất nhiều cảm xúc, khóe môi mỏng khẽ nhếch lên, “Du Du, chúng ta giống như đang uống rượu hợp cẩn.”

Ở thời cổ đại, tân lang tân nương sau bái đường sẽ cùng nhau uống rượu hợp cẩn, còn được gọi là rượu bôi, cốc rượu kia được thả xuân dược, có khiến tân lang tân nương thuận lợi trải qua đêm động phòng hoa chúc.

Hiện tại, anh cùng cô nhóc uống chén canh này, cũng không khác gì chén rượu hợp cẩn. Anh rất mong đợi, đêm đầu tiên của anh và cô nhóc, cũng là đêm phòng hoa chúc của anh và cô nhóc.

Nguyễn Du Du không hiểu gì cả, cô ngơ ngác khẽ chớp mắt, “Rượu hợp cẩn? Em chưa bao giờ được uống thử.”

Thẩm Mộc Bạch bật cười, “Không sao đâu, về sau chúng ta sẽ bổ sung thêm, đợi chính thức làm đi.”

Anh bưng bát canh lên chạm nhẹ vào bát canh của Nguyễn Du Du, cặp mắt đen nháy nhìn cô, “Du Du, cạn ly.”

Nguyễn Du Du cảm thấy khó hiểu, nhưng món canh ngày rất ngon, cô cầm thìa lên, húp từng ngụm.

Thẩm Mộc Bạch nhìn thấy cô đã uống hết chén canh, hài lòng bật cười.

Ăn xong bữa tối, Nguyễn Du Du định đứng dậy thu dọn bát đũa, bị Thẩm Mộc Bạch ngăn cản, “Du Du, em ngồi nghỉ đi, để anh don cho.”

“Để em giúp anh.” Nguyễn Du Du xắn tay áo lên.

“Không cần, đêm nay… Du Du có rất nhiều việc khó khăn phải làm.”

“Khó khăn? Là chuyện gì vậy?”

Thẩm Mộc Bạch thân mật véo cái mũi nhỏ của cô, thấp giọng nói: “Đồ ngốc.”

Hắn tự làm một mình, dọn dẹp bàn sạch sẽ, thu dọn rác xong, quay lại ghế sofa ngồi bên cạnh Nguyễn Du Du, khoác vai cô, ôm cô vào lòng.

Nguyễn Du Du đang xem phim, anh cũng thường làm như vậy, cô nghiêng đầu mỉm cười, không lên tiếng, tiếp tục ngồi xem tivi.

Thẩm Mộc Bạch đầu ngón tay thon dài cầm sợi tóc của cô, dùng ngón tay cuốn sợi tóc lại. Tóc của cô rất đẹp, tuy hơn mỏng nhưng mượt và đen bóng, chưa từng đi làm xoăn hay nhuộm, có độ chắc khỏe tự nhiên.

Anh im lặng vén sợi tóc đưa lên mũi ngửi, hít thở sâu một hơi, cô gái nhỏ vừa mới đi tắm xong, nên tr3n tóc vẫn còn mùi hương dầu gội đầu, phảng phất mùa hương của hoa.

“Thẩm tiên sinh, chúng ta có nên đi mua sắm đồ Tết không?” Nguyễn Du Du đột nhiên quay sang hỏi anh.

“Đồ tết? Du Du muốn mua thứ gì?” Thẩm Mộc Bạch thản nhiên hỏi, cặp hai dài vắt chéo lên nhau.

“Ừ, em cũng không rõ, mua pháo hoa? Câu đối? Hạt hướng dương?” Nguyễn Du Du nghiêng cái đầu nhỏ tập trung suy nghĩ, “Tết đến, các quán ăn đều nghỉ làm, chúng ta nên đi mua đồ ăn về để làm cơm, cả mì tôm nữa?”

Cô vừa dứt lời, đột nhiên cảm thấy chột dạ, giọng nói dần nhỏ xuống, đã lâu như vậy, cô vẫn chưa học được cách nấu cơm, nếu các quán ăn đóng cửa, hai người bọn họ chỉ dựa mì tôm để sống qua ngày.

Ngày đầu năm mới, lại bắt Thẩm Mộc Bạch ăn mì tôm. Nguyễn Du Du cảm thấy mình không phải một người vợ đảm đang.

Thẩm Mộc Bạch giữ bả vai của cô, bàn tay nhẹ nhàng vuốt chạm vào lớp áo ngủ của cô, “Không cần chuẩn bị đâu, Du Du không cần phải chuẩn bị thứ gì cả, em tự có sắp xếp.”

Hai ngày tết, anh định đến nhà của ông nội, sau này anh dẫn cô đi đến ngôi biệt thự kia, ở nơi đó đã được chuẩn bị đầy đủ.

“Vâng.” Nguyễn Du Du gật đầu, không nói gì thêm.

Thẩm Mộc Bạch chờ một lúc, vẫn không thấy thuốc phát tác dụng, ngược lại anh có chút phấn khích, nhưng chắc chắn đây không phải do tác dụng của thuốc, bởi vì anh quá mong chờ chuyện sắp xảy ra vào đêm nay, đó là khát vọng của anh dành cho nhóc, chứ không phải tác dụng thuốc khiến cho anh mất kiểm soát.

Anh nhắm mắt lại, từ từ cảm nhận, đúng là cơ thể anh không có dấu hiệu bất thường.

Thẩm Mộc Bạch nghi ngờ quay sang nhìn Nguyễn Du Du, cô bật cười ngồi xem tivi, làn da trắng nõn, không bị ửng hồng khô nóng sau khi trúng thuốc, biểu cảm cũng rất tự nhiên, không có vẻ bối rối kiềm chế.

Chẳng lẽ… Cô không hạ dược?

Ánh mắt của Thẩm Mộc Bạch hơi nheo lại, chẳng lẽ cô nhóc không mua được thuốc? Dù sao, mấy thứ thuốc đó không được bán ở các hiệu thuốc thông thường.

Anh vừa cảm thấy thất vọng vừa buồn bực. Thẩm Mộc Bạch cảm giác mình đang ngồi tr3n tàu siêu tốc, đưa lên cao, đột ngột hạ xuống.

Anh đang nghĩ, liệu anh có nên âm thầm giúp đỡ cô không, làm cách nào để thuốc về đến tay của cô?

Tác giả có lời muốn nói:

Tiểu Bạch: Tắm rửa sạch sẽ, chờ bị hạ dược ~

– —–oOo——


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.