Edit: Ngô Diệp Tử
Beta: Hương
Lời nói của Thẩm Mộc Bạch khiến Chu Dung Dung rơi vào sự tuyệt vọng, đầu óc trống rỗng, thất thần trả lại điện thoại cho người khác, như cái xác không hồn rời đi.
Người qua đường kia nhìn thấy sắc mặt trắng bệch của cô ta, thấy không ổn, liền đuổi theo hỏi: “Tiểu thư, cô vẫn ổn chứ? Có cần tôi giúp không?”
Chu Dung Dung dường như không thể nghe thấy, tr3n thực tế cô ta không nhìn thấy gì cả, chờ sau khi định thần lại, cô ta phát hiện mình đã đứng trước cửa ngôi nhà trước kia, nhưng hiện tại nó không thuộc về cô ta
Đứng trước căn biệt thự quen thuộc, nhìn lên khung cửa sổ tr3n lầu ba, nơi đó từng là phòng ngủ của cô ta, ở đó có một chiếc giường rộng rãi êm ái, một phòng tắm rộng rãi ngăn nắp, còn có phòng chứa đồ chứa đầy quần áo giày dép. Căn phòng chứa đồ hồi đó còn rộng hơn cả phòng ngủ hiện tại của cô ta…
Đáng tiếc, tất cả mọi thứ đã biến mất, những nơi đây không còn thuộc về cô ta nữa.
Từ ngày Nguyễn Du Du bước đến căn nhà này, những thứ thuộc về cô ta đã bị cướp đi mất.
Bàn tay của Chu Dung Dung trở nên lạnh cóng, cô ta lôi điện thoại ra, mở danh bạ ra, không ngờ mình cũng lưu số điện thoại của Nguyễn Du Du, chắc chắn là ngày đầu tiên Nguyễn Du Du đi đến Chu gia, chuyện ngày hôm đó cô ta còn nhớ rất rõ.
Cô ta cúi đầu xuống, dùng ngón tay cứng ngắt gõ từng chữ một: “Nguyễn Du Du, mày có biết, mày chỉ là vật thay thế, bởi vì không có được tao, nên Thẩm Mộc Bạch mới rút lui và buộc phải lựa chọn mày. Lúc đó, chỉ cần tao gật đầu, Thẩm Mộc Bạch sẽ ngay lập tức kết hôn với tao, bây giờ cũng như vậy, chỉ cần tao vẫy tay, Thẩm Mộc Bạch nhất định sẽ về bên cạnh tao.”
Cô ta gửi tin nhắn cho Nguyễn Du Du.
Nguyễn Du Du tức giận đến mức làm đổ túi khoai tây chiên xuống đất, cô phồng má lên, bộ dạng nhìn rất giống chú cá nóc..
Cô tin tưởng tình cảm của Thẩm Mộc Bạch, người anh thích chính là mình, không phải là cái người tên Chu Dung Dung kia.
Có thể vì trong lòng cô vẫn còn khó chịu, giống như Chu Dung Dung từng nói, bọn họ đã sớm hôn ước, nếu không phải do Chu gia đổi ý, hiện tại chắc chắn Thẩm Mộc Bạch đã sớm kết hôn với Chu Dung Dung?
Tuy nhiên, bận tâm mấy chuyện trong quá khứ thì có ích gì, hôn ước giữa hai nhà Thẩm gia và Chu gia đã sớm bị hủy bỏ, người mà hiện tại Thẩm Mộc Bạch muốn kết hôn là mình, trái tim của Thẩm Mộc Bạch không hề có hình bóng của Chu Dung Dung.
Hơn nữa, dựa theo cốt truyện trong sách, Thẩm Mộc Bạch cùng Chu Dung Dung cũng không kết hôn.
Nghĩ đến đây, trong lòng Nguyễn Du Du không còn tức giận nữa, cô từ tốn trả lời: “Mặt của cô dày như vậy, mỗi ngày lúc rửa mặt chắc phải rửa lâu lắm? Lại còn vẫy tay, dù cô biến 10 ngón tay của mình thành cái chân gà, Thậm Mộc Bạch thậm chí còn không thèm nhìn cô.”
Chu Dung Dung không ngờ người có vẻ ngoài đáng yêu khi trả lời tin nhắn lại cay độc như vậy, nhưng hết lần này đến lần khác Nguyễn Du Du đều nói rất đúng, Thẩm Mộc Bạch thực sự không thèm để ý đến cô ta, thậm chí cơ hội gặp mặt còn không có.
Cô ta đã từ bỏ lòng tự trọng, cuối cùng lại chẳng lấy được thứ gì cả.
Hạnh phúc đã từng ở trong vòng tay của cô ta, bây giờ đã thuộc về Nguyễn Du Du.
…
Xe của Thẩm Mộc Bạch tiến vào cổng biệt thự, Nguyễn Du Du chạy ra đón, cô choàng chiếc áo lông vũ lên người, nhưng quên không đội mũ và quàng khăn.
Thẩm Mộc Bạch phanh xe lại, Nguyễn Du Du mở cửa xe ra rồi chui vào.
“Du Du, em muốn đi ra ngoài à? Để anh đưa em đi.”
Thẩm Mộc Bạch định lùi xe lại, Nguyễn Du Du vội ngăn cản anh, “Em không đi ra ngoài, em đến đây để đón anh.”
“Du Du, sao hôm nay em nhiệt tình vậy?” Thẩm Mộc Bạch nhướng mày vừa kinh ngạc vừa tò mò, xe của anh tiến vào cổng, đi vào trong nhà cũng chỉ mất tầm khoảng 2 đến 3 phút, cô nhóc này lại muốn chảy ra đón, cũng phải mất tầm khoảng 2 đến 3 phút mới mặc xong áo khoác.
Nguyễn Du Du nghiêm túc gật đầu, “Đúng vậy, em đi ra đón chồng em, chẳng lẽ không được sao?”
Thẩm Mộc Bạch bật cười, anh giơ tay ra ôm cô vào lòng, hôn lên khóe môi của cô, “Đương nhiên là được, chỉ là anh… thụ sủng nhược kinh.”
Nguyễn Du Du véo tay anh một cái, “Mau lái xe vào đi, đừng có đứng chặn ở cổng.”
Bảo vệ sẽ không cho người lạ tiến vào, Thẩm Mộc Bạch đỗ xe xong, liền nắm tay cô nhóc bước vào nhà.
Ông lão nhìn thấy hai người tay trong tay, cười híp mắt lại, cháu trai lớn cùng cháu dâu có tình cảm tốt, ông lão vui mừng mong đợi, có lẽ không bao lâu nữa, ông lão sẽ ôm chắt trai.
Ăn xong bữa tối, Thẩm Mộc Bạch đi đến thư phòng xử lý công việc, từ sau khi thân phận của anh được tiết lộ, số lượng người tìm đến Dược Hoa hợp tác tăng lên đáng kể, khối lượng công việc của anh ngày càng nhiều.
Nguyễn Du Du ngồi đối diện anh, đang cầm chơi điện thoại.
Mặc dù đang làm việc, Thẩm Mộc Bạch vẫn dành chút thời gian để ý đến cô nhóc.
Thấy Nguyễn Du Du lén giơ điện thoại lên, nhắm vào anh, chụp một tấm ảnh, rồi lại cúi đầu xuống, dường như cô không hài lắm, lặng lẽ di chuyển sang bên cạnh, tiếp tục chụp ảnh.
Nguyễn Du Du đang lựa chọn góc hình đẹp nhất.
Thẩm Mộc Bạch sở hữu mái tóc đen và cặp mắt đen nhanh, đẹp trai rất quý tộc, khí chất nổi bật, nên Nguyễn Du Du cũng không hẳn là hài lòng, cô chỉ muốn chụp bức ảnh đẹp nhất.
Cô đi tới đi lui, lúc thì di chuyển đến phía bên trái bàn làm việc, một lúc sau lại di chuyển đến phía bên phải, giơ điện thoại lên để chụp lén, đột nhiên, cái người chăm chỉ làm việc- Thẩm Mộc Bạch ngẩng đầu lên, camera ghi lại được nụ cười của anh.
Nguyễn Du Du hoảng sợ, điện thoại suýt chút nữa rơi xuống đất..
Cô chạy đến ngồi đối diện với anh, tức giận lườm anh, “Sao anh đột nhiên trở nên đáng sợ như vậy?”
“Đáng sợ?!” Thẩm Mộc Bạch khẽ chớp mắt, “Anh chỉ muốn phối hợp với em thôi, chẳng lẽ nụ cười của anh nhìn rất đáng sợ?”
Anh suy nghĩ một lúc, đứng dậy cơ thể hơi nghiêng về phía trước, vượt qua sự ngăn cách của cái bàn anh cướp điện thoại của cô, mở album ảnh ra.
Nguyễn Du Du không kịp phòng bị, vừa định thần lại thì điện thoại đã nắm trong tay của anh, cô vội vàng chạy đến bên cạnh anh, muốn đòi lại điện thoại, “Này, anh có hiểu quyền riêng tư không, không được tự ý xem điện thoại của người khác!”
Thẩm Mộc Bạch khẽ nhếch khóe môi lên, cười như không cười nhìn cô, giơ điện thoại lên, “Du Du, hóa ra em chụp lén anh rất nhiều lần.” Nhìn những bức hình trong album, bắt đầu từ mùa hè năm ngoái cô nhóc đã chụp lén anh.
“Này, ai chụp lén hả?! Em quang minh chính đại chụp ảnh anh!” Nguyễn Du Du không dám nhìn thẳng vào mắt anh, hai tay vẫn cố gắng muốn giật lại điện thoại của mình.
Thẩm Mộc Bạch dùng một tay ôm cô lên, đặt cô ngồi lên đùi của mình, ôm chặt lấy cô, nhét điện thoại vào trong tay của cô, “Nào, em muốn nhìn thì nhìn đi.”
Nguyễn Du Du có hơi do dự.
Cô muốn lấy lại điện thoại của mình, và cũng muốn xem điện thoại của anh.
Do dự một lúc, cô đã đưa ra quyết định. Được rồi, dù sao chuyện chụp lén đã bị anh phát hiện, dù có lấy lại điện thoại cũng đã muộn rồi, chắc chắn anh xem hết ảnh trong điện thoại của cô, đương nhiên cô cũng muốn xem điện thoại của anh, anh đặt trong tay cô và “yêu cầu” cô mở ra xem!
Điện thoại của Thẩm Mộc Bạch trống trơn, trong album ảnh không có gì cả, còn tin nhắn chủ yếu là công việc hoặc trong nhóm chat của bốn người.
Nguyễn Du Du có hơi tiếc nuối, nhưng cô cảm thấy hài lòng nhiều hơn, anh thực sự không hề dây dưa mờ ám với các cô gái khác.
“Du Du. ” Thẩm Mộc Bạch xem lướt qua album ảnh của cô từ đầu đến cuối, giơ điện thoại lên hỏi cô: “Em phát hiện vấn đề này ở đâu chưa?”
“Vấn đề gì?” Nguyễn Du Du nói với dáng vẻ tự tin và hung dữ, “Em không hề chụp lén, chỉ thời điểm em chụp ảnh anh không biết thôi!”
Thẩm Mộc Bạch nhéo khuôn mặt nhỏ đang phồng lên, “Không nói đến điều này, em có để ý rằng hai người chúng ta rất ít khi chụp ảnh chung không?”
“Ảnh chụp chung sao? Ừ, không có!” Cặp mắt vừa tròn vừa đen nháy của Nguyễn Du hiện lên sự phấn kích, “Phải làm sao bây giờ?”
Thẩm Mộc Bạch bật cười khúc khích, “Còn có thể làm gì khác, đương nhiên bây giờ phải cùng nhau chụp mấy tấm hình.”
Vừa nói chuyện, anh vẫn ôm chặt lấy cô, mở camera điện thoại của cô ra, chuyển nó sang chế độ camera phía sau, giơ lên lên, để điện thoại ra xa.
Nguyễn Du Du lo lắng xoay sở, “Hãy là để em ngồi xuống?” Bình thường anh ôm cô như vậy thì không sao, nhưng nếu chụp ảnh thì cô có hơi ngại.
“Đừng nhúc nhích!” Thẩm Mộc Bạch siết tay lại, ôm chặt cô hơn, giọng nói trở nên trầm xuống, “Du Du, đừng nghịch.”
Nguyễn Du Du không hiểu vì sao, nhưng nghe giọng nói của anh có vẻ tức giận, ngoan ngoãn ngồi yên, nép vào ng.ực của anh.
Thẩm Mộc Bạch chụp 2 tấm ảnh liền, đưa cho Nguyễn Du Du xem.
“Ừ, ảnh chụp rất đẹp.” Nguyễn Du Du đột nhiên phát hiện cô ngồi tr3n đùi anh cũng có điểm tốt, chiều cao hai người tương đương nhau.
Cô xem đi xem lại hai bức hình, buồn bã nói: “Em thấy cả hai bức hình đều đẹp? Tiểu Bạch, anh cảm thấy bức hình nào đẹp hơn?”
Thẩm Mộc Bạch dí sát lại xem, “Vậy chụp thêm nhiều tấm hình, để Du Du thỏa mái lựa chọn.”
Nguyễn Du Du vui vẻ gật đầu, đưa điện thoại cho Thẩm Mộc Bạch, “Để anh chụp, tay của anh dài, có thể tùy ý điều chỉnh góc độ.”
Thẩm Mộc Bạch chuyển sang selfie, không ca thán tiếp tục giơ điện thoại lên, phối hợp với Nguyễn Du Du liên tục thay đổi tư thế, ngồi ổn rồi, lúc đứng dậy Nguyễn Du Du phải kê một chiếc ghế ở dưới, Thẩm Mộc Bạch cố nhịn cười, tay trái đặt lên eo của cô, dùng sức bế cô lên.
Nguyễn Du Du hét lên một tiếng, cánh tay m3m mại ôm chặt lấy cổ của anh, Thẩm Mộc Bạch nhân cơ hội chụp vài tấm hình.
Tách tách, nhìn cũng khá đẹp.
Thẩm Mộc Bạch đặt cô nhóc lên bàn làm việc, đứng trước mặt cô, cúi đầu xuống hôn lên môi cô, Nguyễn Du Du nhắm mắt lại, cô nghe thấy tiếng camera kêu.
Cô mở mắt ra, đối diện với cặp mắt đen nháy tràn ngập ý cười của Thẩm Mộc Bạch.
“Anh vừa mới chụp cái gì hả?” Nguyễn Du Du kéo tay anh xuống, giành lấy điện thoại, mở album ra xem.
Vốn dĩ cô định xóa bức ảnh xấu hổ kia đi, để tránh trường hợp bị người khác vô tình nhìn thấy thì rất sẽ xấu hổ, nhưng khi nhìn thấy bức ảnh cô có hơi do dự.
Thẩm Mộc Bạch chụp ảnh rất đẹp.
Chiếc đèn pha lê tỏa ra ánh sáng rực rỡ và ấm áp, bởi vì bề mặt pha lê bị khúc xạ, một tia sáng rực rỡ chiếu xuống đầu của hai người. Hai người cúi đầu xuống, vừa hay chặn được tia sáng, cùng một tư thế, nhưng khuôn mặt cả hai hiện rất rõ, lông mi, mũi, hai bờ môi dính vào nhau…
Rõ ràng là được chụp trong nhà, nhưng lại có một cảm giác yên bình, say đắm hạnh phúc.
Nguyễn Du Du không nỡ xóa.
Thẩm Mộc Bạch trầm giọng xuống: “Anh thích bức này. Du Du, gửi cho anh nhé. Để tí nữa anh dùng làm ảnh nền.”
Nguyễn Du Du gửi ảnh cho anh, “Đừng để người khác nhìn thấy, xấu hổ lắm.”
“Yên tâm, ngoại trừ em ra không ai dám xem điện thoại của anh đâu.” Anh xoa đầu cô, “Chụp thêm mấy tấm nữa nhé?”
Cặp mắt đen nháy của Nguyễn Du Du cong cong biến thành hình mặt trăng lưỡi liềm, khẽ gật đầu, “Được!”
…
Chu Dung Dung bị tiếng mắng chửi nhau đánh thức, cô ta mở mắt ra, thẫn thờ nghe tiếng động ngoài phòng khách vọng lại.
Vừa mới sáng ra, vì Chu Quốc Vương đã uống quá nhiều rượu nên đang cãi nhau với Phan Như Yến, bởi vì tâm trạng không được tốt, dù chỉ chuyện nhỏ nhặt cũng có thể cãi nhau ầm ỉ, ví dụ ngày hôm nay mua sữa đậu nành không được ngon.
Phan Như Yến vừa khóc vừa la hét, khiến cho Chu Quốc Vương càng trở nên nóng giận, ném bình rượu trong tay xuống, động tay động chân.
Mặc dù không đánh lên mặt, trái tim của Phan Như Yến dần trở nên ch3t lặng, tính tình của Chu Quốc Vương ngày càng thay đổi, từ mắng chửi nhau dẫn đến đập phá đồ đạc lung tung, bây giờ bắt đầu động thủ, cuộc sống sau này bà ta chắc chắn sẽ rất khổ cực.
Chu Dung Dung không hề đi ra ngoài, cô ta không để ý chuyện ba mẹ cãi nhau, không biết ai đánh ai, ai cào lên mặt ai cũng không quan trọng, cô ta bây giờ không quan tâm đến những điều này.
Lời nói của Thẩm Mộc Bạch và dòng tin nhắn của Nguyễn Du Du, khiến cho cô ta cảm thấy vô cùng nhục nhã, cô ta từng là nàng công chúa cao ngạo, Thẩm Mộc từng là người đàn ông mà cô ta không cần, Nguyễn Du Du chỉ là thế thân của cô ta, bây giờ, cả hai bọn họ tỏ ra kiêu ngạo, xem thường cô ta.
Chu Dung Dung không hận Thẩm Mộc Bạch, anh xuất sắc như vậy, là người đàn ông đứng tr3n đỉnh vinh quang, bị cô ta từ chối đương nhiên sẽ tức giận.
Người cô ta hận nhất chính là Nguyễn Du Du, nếu không có con khốn nhà quê đó, lúc đó không còn cách nào khác, cô ta buộc phải gả cho Thẩm Mộc Bạch, sau một thời gian, chắc chắn lúc đó anh cũng yêu cô ta. Nếu như vậy, bà chủ Dược Hoa chính là cô ta, không phải là Nguyễn Du Du – tu hú chiếm tổ!
Nếu Nguyễn Du Du có thể biến mất khỏi thế giới này thì tốt rồi…
Chu Dung Dung chìm trong suy nghĩ, trong đầu hiện lên vô số kết cục thê thảm của: Bị bắt cóc, bị người yêu thầm Thầm Mộc Bạch tát axit sunfuric lên mặt…
Khoan đã!
Hiện tại Thẩm Mộc Bạch chính là ông chủ Dược Hoa, là người giàu nhất cả nước, nếu Nguyễn Du Du bị bắt cóc cũng không phải điều gì kỳ lạ.
Chu Dung Dung bật dậy. Đúng rồi, bắt cóc!
Thật khó đoán điều gì ra xảy ra sau khi bị bắt cóc, dù lấy được tiền chuộc nhưng vẫn bị giết người diệt khẩu, hoặc thấy sắc nổi lòng tham, dù Nguyễn Du Du bình an trở về, Thẩm Mộc Bạch chắc chắn sẽ hoài nghi sự trong sáng của Nguyễn Du Du?
Chỉ cần vụ bắt cóc xảy ra, mối quan hệ giữa Thẩm Mộc Bạch cùng Nguyễn Du Du sẽ xuất hiện vết nứt!
Tìm kẻ bắt cóc ở đâu bây giờ? Thẩm Mộc Bạch có nhiều tiền như vậy, khẳng định có vô số kẻ muốn hãm hại anh, đừng nói đến những người khác, bây giờ người cha bị dồn đến đường cùng của cô ta cũng vậy.
Dùng cách nào mới có thể bắt cóc Nguyễn Du Du?
Cô ta đương nhiên cũng có để ý tới vụ án Trần Mai, nghe đồn vị đại gia bí ẩn đó chính là tài xế kiêm vệ sĩ của Nguyễn Du Du, anh ta đưa Nguyễn Du Du đến trường, Nguyễn Du Du từ cổng trường bước vào lớp, ngược lại.
Trong trường học rất đông người, không có cơ hội ra tây, Nguyễn Du Du thường đi ăn trưa ở con đường nhỏ phía Nam, đó là một khu phố rất náo nhiệt, hai bên rệ đường có vô số quán ăn và cửa hàng thời trang, vào buổi trưa nơi đó còn đông và náo nhiệt hơn cả trường học, hơn nữa, Nguyễn Du Du luôn đi cùng với bạn, có đôi khi Chử Viện, có đôi khi là các bạn nữ khác.
Chu Dung Dung sau một hồi suy nghĩ, phát hiện không thể ra tay ở trường học được.
Trừ khi, Nguyễn Du Du đi ra ngoài một mình.
Nhưng điều này có vẻ không thực tế, cô ta tình cờ gặp Nguyễn Du Du ở trung tâm thương mại hai lần, cả hai lần đó Thẩm Mộc Bạch đều đi theo.
Trước đó, cô ta ở hội sở Triệu gia chụp lén ảnh Nguyễn Du Du cho Triệu Húc Phong uống thuốc, Nguyễn Du Du cũng được người vệ sĩ kia đưa đến tận hộ sở, với lại người vệ sĩ đó còn đứng dưới lầu 1 chờ cô.
Một mình Nguyễn Du Du đi lên lầu, nhưng chỗ nào trong hội sở cũng có nhân viên phục vụ, ở ngoài hành lang hay trước cửa nhà vệ sinh đều có máy quay.
Không hiểu vì sao, Triệu gia rất quan tâm đến Triệu Húc Phong, sau khi cô ta vạch trần Nguyễn Du Du, Triệu gia không hề trả thù Nguyễn Du Du, đến bây giờ, Nguyễn Du Du vẫn thường xuyên xuất hiện ở hội sở của Triệu gia.
Chẳng lẽ là nể tình Thẩm Mộc Bạch?
Chu Dung Dung khẽ lắc đầu, cố loại bỏ tình tiết không quan trọng này ra.
Đúng rồi, Triệu Húc Phong!
Chu Dung Dung rốt cuộc cũng tìm ra điểm yếu.
Não Triệu Húc Phong có vấn đề, là kẻ dễ dụ nhất, nếu thông qua anh ta có thể lừa được Nguyễn Du Du.
…
Lúc Triệu Húc Phong đi đến hội sợ đã gần 12h, anh ta ấn chuông gọi phục vụ đến, gọi một vài món ăn, dặn chờ khi nào Thẩm Mộc Bạch đến mới mang thức ăn lên.
Sau khi thân phận của Thẩm Mộc Bạch bị bại lộ, so với trước kia ngày càng trở nên bận rộn hơn, mà anh ta vừa mới hồi phục sức khỏe đang bận rộn với chuyện kinh doanh của công ty, hai người đã lâu rồi không gặp mặt. Nhắc mới nhớ lần trước Nguyễn Du Du đưa cho bọn họ lá bùa giải độc, bốn người bọn họ đã gặp mặt nhau.
Anh ta ngồi chờ một lúc, Thẩm Mộc Bạch đi đến.
“Anh Thẩm.” Triệu Húc Phong đứng dậy chào, hai người ngồi xuống, anh ta rót trà đặt trước mặt Thẩm Mộc Bạch.
Thẩm Mộc Bạch không nói đến tìm Triệu Húc phong vì chuyện gì, hai người vui vẻ nói chuyện, chờ đồ ăn được mang lên, cánh cửa phòng bao đóng lại. Thẩm Mộc Bạch vừa ăn cơm cùng với Thẩm Mộc Bạch, nói lý do vì sao mình đi đến đây.
“Di chúc?!” Triệu Húc Phong hoảng sợ đến suýt rơi cái đĩa xuống, “Tại sao anh lại lập di chúc? Anh Thẩm, anh vẫn ổn chứ? Bị bệnh sao?”
Anh ta gãi đầu nói, “Không đúng, dù anh có bị bệnh, thì có Du Du ở đây, sẽ không sao cả!”
“Cậu kích động cái gì, mau ngồi xuống.” Thẩm Mộc Bạch bình tĩnh nhìn anh ta, “Tôi vẫn ổn, chỉ là phòng trừ trường hợp nguy hiểm, Du Du là cô nhi, trong nhà không có người thân, nhỡ tôi xảy ra chuyện, cô ấy ít nhất còn một nơi để nương tựa.”
Anh mở cặp sách ra, đưa túi hồ sơ cho Triệu Húc Phong, “Có 3 bản di chúc, một bản được đưa cho luật sư, một bản thì giao cho cậu cầm, có một bản được giấu dưới tủ quần áo trong nhà tôi. Nếu tôi xảy ra chuyện kia, cậu kêu Du Du lôi bản di chúc kia ra.”
Anh suy nghĩ một lúc, rồi dặn dò: “Chuyện tôi lập bản di chúc cậu đừng nói cho ai biết, đặc biệt là Du Du.”
Triệu Húc Phong cầm lấy túi hồ sơ, giống như đang cầm một quả bom, “Anh Thẩm, chuyện này, anh… dù sao chúng ta cũng lớn lên cùng nhau, sống bên nhau gần 20 năm, đột nhiên bây giờ anh lập bản di chúc, trong lòng em có hơi bối rối.”
Thẩm Mộc Bạch bật cười nói, “Tôi làm vậy cũng vì muốn bảo vệ Du Du, ông nội của tôi và em trai tôi đều là người tốt, nhưng Thẩm Vĩnh Hưng cùng Đường Bụi Phương không chắc. Nếu chẳng may tôi xảy ra chuyện, chắc chắn bọn họ sẽ chiếm lấy Dược Hoa. Đến lúc đó, ông nội vì chịu đả kích mà lâm bệnh nặng, ông ấy không thể bảo vệ Du Du được. Còn em trai thì còn quá nhỏ, không thể chống lại Thẩm Vĩnh Hưng cùng Đường Bụi Phương. Tôi không thể để Du Du trắng tay được.”
Anh nói như vậy, Triệu Húc Phong đã hiểu được, nếu thực sự xảy ra chuyện, Thẩm Vĩnh Hưng cùng Đường Bụi Phương sẽ không hạ thủ lưu tình với Nguyễn Du Du.
Triệu Húc Phong mở bản di chúc ra xem, đọc rất kỹ, “Anh Thẩm, toàn bộ cổ phần của Dược Hoa đều để lại cho Du Du sao?”
“Ừ.” Thẩm Mộc Bạch gật đầu nói, “Toàn bộ tài sản của tôi đều để lại cho Du Du, bao gồm cổ phần, nhà, xe và tiền tiết kiệm. Chỗ ông nội tôi đều dành một khoảng tiền, nhưng nhiều quá sẽ khiến Đường Bụi Phương để ý, em trai tôi đã có Thẩm Vĩnh Hưng cùng Đường Bụi Phương lo, chắc chắn sau này sẽ không bị chịu khổ. Chỉ có Du Du thôi, cô ấy không còn người thân nào khác, cô ấy chỉ có mình tôi là người thân.”
Triệu Húc Phong nhanh chóng đọc xong bản di chúc, cẩn thận cất đi, ” Được, anh Thẩm, anh cứ yên tâm, em nhất định bảo vệ bản di chúc này.”
“Không chỉ riêng bản di chúc, còn cả Du Du nữa.” Thẩm Mộc Bạch dựa lưng vào ghế sofa, cặp chân dài vắt chéo lên nhau, rõ ràng là đang giao phúc hậu sự, nhưng vẻ mặt của anh vẫn rất bình tĩnh, “Du Du vẫn còn nhỏ, nếu tôi mất, cậu giúp tôi chăm sóc cô ấy.”
Thẩm Mộc Bạch biết ngay cả khi anh mất, Triệu Húc Phong cùng Ngô Trung Trạch và Tống Cẩm Minh sẽ chăm sóc cô, ba người bọn họ rất thân thiết với Du Du. Tống Cẩm Minh cũng xem như mang ơn cô, còn Triệu Húc Phong nhờ cô mới chữa khỏi bệnh, Triệu gia chắc chắn sẽ là chỗ dựa tốt cho Nguyễn Du Du.
Cho dù anh không nói, thì Triệu Húc Phong cũng sẽ bảo vệ Nguyễn Du Du.
Nhưng anh muốn trịnh trọng nhờ vả đối phương, ngoại trừ mang ơn cô nhóc ra, còn có cả bao nhiêu năm thân thiết giữa anh và Triệu Húc Phong, nếu có 2 điều này, Triệu Húc Phong nhất định gánh vác trách nhiệm với cô nhóc nhiều hơn.
“Anh Thẩm, nhìn anh như vậy khiến em rất khó chịu.” Triệu Húc Phong khóe mắt đỏ ửng lên, “Anh yên tâm, nếu thực sự có chuyện gì xảy ra, Du Du chính là em gái của em, là tiểu công chúa của Triệu gia!”
Thẩm Mộc Bạch khẽ bật cười, “Buồn cái gì, tôi chỉ đề phòng trường hợp bất trắc thôi, không phải tôi chưa ch3t sao, hiện tại tôi vẫn đang sống rất tốt!”
Giao phó chuyện quan trọng xong, Thẩm Mộc Bạch thở phào nhẹ nhõm, hai người cùng ăn bữa trưa, vì buổi chiều Thẩm Mộc Bạch có cuộc họp, nên rời đi trước.
Triệu Húc Phong đờ đẫn ngồi trong phòng một lúc, mặc dù Thẩm Mộc Bạch nói không có chuyện gì xảy ra, nhưng trong lòng anh ta vẫn có chút lo lắng.
Nguyễn Du Du biết vẽ rất nhiều loại bùa. Bao gồm bùa trị thương, bùa bệnh, bùa bình an. Có thể đề phòng tất cả mọi tình huống. Nhưng Thẩm Mộc Bạch vẫn làm di chúc, chẳng lẽ anh đoán được có chuyện sắp xảy ra? Hoặc đoán được có kẻ muốn giết anh? Chẳng lẽ Nguyễn Du Du bốc quẻ, nói anh sắp sửa xảy ra đại nạn?
Đầu óc của Triệu Húc Phong có hơi loạn, nghĩ một lúc vẫn không thể đoán ra được lý do vì sao Thẩm Mộc Bạch đột nhiên lập di chúc.
Chỉ cần nghĩ đến Thẩm Mộc Bạch sẽ xảy ra chuyện, trong lòng anh ta liền khó chịu, dù sao buổi chiều cũng không có việc gì bận, anh ta định uống vài chén rượu, dù sao tr3n xe cũng có vệ sĩ, đợi lát nữa kêu vệ sĩ đưa về là được.
Đang định ấn chuông, cửa phòng bao đột nhiên mở ra. Triệu Húc Phong tưởng Thẩm Mộc Bạch quay lại, ngoảnh đầu lại nhìn, cánh cửa chỉ mở hé ra, giống như có ai đó đang nhìn lén.
“Ai?!” Triệu Húc Phong tâm trạng đang bực bội, đứng dậy đi về hướng cửa, khí chất hung dữ dọa cho Chu Dung Dung hoảng sợ, vội đóng sầm cửa lại, “Là em!”
Cô ta chỉ muốn đi đến đây để thử vận may, không ngờ nhìn thấy xe của Triệu Húc Phong ở trong bãi đậu xe.
Cô ta biết mấy người bọn họ thường đi đến hội sở này, Triệu gia còn để dành một phòng riêng cho bọn họ, lúc đi đến cửa nhìn lén, nếu trong có nhiều người thì sẽ trốn sang phòng bên cạnh, chờ thời điểm Triệu Húc Phong ở một mình sẽ tiến tới.
Không ngờ trong phòng bao chỉ có một mình Triệu Húc Phong, nhìn bộ bát đĩa tr3n bàn, cô ta đoán vừa nãy người đó ăn cơm trưa cùng Triệu Húc Phong và đã rời đi, vậy cố chờ thêm một lúc nữa, xem người đó quay lại không.
Đúng là một cơ hội tốt!
– —–oOo——