Xuy Bất Tán Mi Loan

Chương 33: Chương 32



Chương 32: Tối nay Phượng cầu hoàng
Yến Nghênh Mi kề vai Thượng Trụy đi vào Đệ Nhất Lâu, nhìn thấy Trang Phong Tuyền đang ngồi, hiển nhiên là kinh hỉ khó hiểu.
Một đám người hầu sớm đã bị đuổi đi, chỉ còn lại Bạch Kính ở gian ngoài nghe truyền, trong bữa tiệc bốn người, Bạch Thế Phi liên tiếp kính rượu nâng chén lớn hạ chén nhỏ, tán gẫu việc nhà, tiếng nói tiếng cười không nói lời vô nghĩa.
Trang Phong Tuyền thuận miệng hỏi chuyện trong triều, Yến Nghênh Mi bên cạnh nghe chuyện, đối với chuyện của phụ thân Yến Thư cũng có chút chú ý, thỉnh thoàng hỏi thêm cho tường tận, Thượng Trụy tuy rằng nói rất ít, nhưng thấy Bạch Thế Phi êm tai nói tới, ngược lại cũng nghe đến say sưa.
Bất tri bất giác trời đêm dần sâu, đã đến lúc thần trí mơ màng, Bạch Thế Phi nhấp một hớp rượu muốn thông cổ họng bị sặc, liền ho khụ khụ vài cái, Thượng Trụy thấy hắn sặc có chút chật vật, nhịn không được lầm bầm, “Cái tội uống quá nhiều”.
Bạch Thế Phi đưa tay bắt lấy tay nàng, trêu đùa, “Đau lòng cho ta phải không?”
Nàng bỗng chốc đỏ mặt tới mang tai, muốn vung tay ra lại không sao vung khỏi tay hắn, Yến Nghênh Mi ở bên cạnh đã che miệng cười ra tiếng.
Ngoài cửa Bạch Kính bỗng nhiên nói, “Công tử, Nhị quản gia phái người đến thỉnh Công tử qua thư phòng một chuyến, có việc gấp cần bàn”.
“Đã biết”. Bạch Thế Phi say rượu trả lời, lúc đứng dậy cũng không buông tay, lôi cả Thượng Trụy dậy, “Nàng cùng đi với ta một chuyến nhé, miễn cho lát nữa ta say quá, nói không chừng sẽ té xỉu trên đường”. Lại cười nói với Trang Phong Tuyền và Yến Nghênh Mi, “Hai vị ngồi tạm một lát, bọn ta đi một chút sẽ trở lại ngay”.
“Ai muốn đi cùng ngài chứ, ngài hôn mê luôn đi thì hơn”. Thượng Trụy bị hắn mạnh mẽ lôi kéo đến bực mình, đưa tay kéo ngón tay hắn ra.

“Nàng nói thật sao?” Bạch Thế Phi vui đùa, “Ta đây không chóng mặt là không thể rồi”. Dứt lời thân thể mềm nhũn lại ngã xuống người nàng.
Thượng Trụy kinh hô, không thể không dùng bả vai để hắn dựa người vào đứng cho vững, tay kia thì vội vàng đẩy hắn ra ngoài cửa, thấp giọng oán trách, “Ngài cũng không thể đứng đắn được một chút”.
Bạch Thế Phi cười nham nhở lòng bàn tay dán chặt vào lòng bàn tay của nàng, năm ngón tay đan chặt vào nhau, nhận lấy sáo ngọc cùng với áo lông cáo Bạch Kính đưa tới, nhanh chóng vểnh môi lên ‘suỵt’ một tiếng ngăn cản kinh hãi của nàng, bất động thanh sắc mà nói với Bạch Kính, “Hôm nay gió lớn, ngươi nhớ đóng cửa, đừng để Phu nhân bị lạnh”.
Bạch Kính theo lời mà đi.
Đem áo lông cáo choàng lên người Thượng Trụy, Bạch Thế Phi cúi đầu thấp giọng nói bên tai nàng, “Nàng bé ngốc này, cũng không ngẫm lại Tiểu thư nhà nàng đã bao lâu không được gặp tình lang rồi”. Nói xong còn cố ý cắn nhẹ vào tai của nàng, “Cũng phải để hai người kia được như chúng ta thân thiết một chút chứ, có phải không?”
Thượng Trụy bị hắn trêu đùa có chút mềm yếu, vừa ngượng ngùng không thôi, vừa cực lực nghiêng đầu đi muốn tránh khỏi hơi thở ấm áp làm cho người ta ngứa ngáy của hắn, “Ngài muốn dẫn ta đi đâu? Tại sao cả cây sáo của ta cũng đem đến đây”.
Bạch Thế Phi cười nhẹ, “Hai ta đã lâu không hẹn hò ở vườn hoa rồi, đi một vòng với ta nhé”.
Suốt mấy ngày nay cho đến tận bây giờ, không phải nàng giận dỗi hắn, thì cũng là hắn bị công việc quấn thân, đã rất lâu rồi không được nghe nàng thổi khúc, ít nhiều có chút tưởng nhớ, nhớ đến trước đây, đêm khuya ở bên hồ, dưới ánh trăng như thế này.
Thượng Trụy không hề lên tiếng, trong bóng đêm nhẹ nhàng chậm chạp đi theo hắn, mặc hắn nắm tay đi xuyên qua hoa lướt qua lá, ngang qua cầu cửu khúc, lòng bàn tay của hắn ấm áp đốt cháy lòng người, ấm áp không nói nên lời hớn hở theo cánh tay truyền thẳng đến tim, khiêu khích làm biến đổi một chút tình ý.
Hắn quay đầu lại, nghênh đón nàng đang không tự giác mà chăm chú ngửa mặt lên nhìn hắn, đôi mắt như sao tỏa ánh sáng nhàn nhạt, nói khẽ, “Có cảm giác thấy ‘nhất sinh nhất thế’ hay không?”

“Không có.” Nàng hoảng hốt, thề thốt phủ nhận.
Hắn mỉm cười, “Ta có.”
Nắm tay nàng đi vào giữa hồ Thủy Các dưới trời đêm bao la yên tĩnh, dùng ống tay áo lau sạch một ít tuyết đọng trên mặt đá, hắn cởi áo lông cáo xuống cho nàng, dẫn đầu ngồi tựa vào lan can, vỗ vỗ chân, ra hiệu cho nàng ngồi lên trên.
Thượng Trụy bởi vì e lệ mà chần chừ.
Bạch Thế Phi kiên nhẫn giải thích, “Ghế đá lạnh như băng, ta sợ nàng bị cảm lạnh”. Lời còn chưa dứt đã bắt được cổ tay của nàng kéo một cái, nàng ‘A’ một tiếng ngã vào trong lồng ngực của hắn.
Khoác áo lông cáo lên vai che ở trên người nàng, hai cánh tay của hắn quấn lên vòng eo của nàng, đem tấm lưng mảnh khảnh của nàng hoàn toàn dán vào trong lồng ngực ấm áp của chính mình, sau đó ở bên tai nàng cúi đầu nói, “Lạnh không?”
Nàng vẫn chưa thích ứng được những thân mật vượt quá giới hạn thông thường như thế này, cũng không dám giãy dụa, càng không dám lên tiếng, chỉ có nhanh chóng lắc đầu, bị hắn giam cầm trong cánh tay, thân thể nhỏ nhắn cứ như đưa thân vào trong lò sưởi ấm, kiên cố tuyệt đối không cảm thấy lạnh chút nào, ngược lại trên mặt nóng hổi như bị đốt lên, giọng như muỗi kêu hỏi, “Lúc nãy ở trong phòng, ngài nói con trai của Kinh Vương bị Thái hậu giữ ở trong cung một thời gian dài, là xảy ra chuyện gì?”
Bạch Thế Phi cười cười, “Chuyện này phải bắt đầu nói từ Tiên đế, nghe nói một khắc trước khi Tiên đế lâm chung, một đám đại thần gõ giường muốn nhanh chóng hỏi rõ, Tiên đế dùng ngón tay chỉ vào ngực của mình, sau đó duỗi năm ngón tay ra trước đám đại thần, rồi lại giơ lên ba ngón tay, dường như muốn ra hiệu gì đó”.
Thượng Trụy nghiêng đầu nghĩ nghĩ, “Triều đình của ta từ lúc mới bắt đầu thành lập từng có tiền lệ truyền ngôi cho huynh hoặc đệ cuối cùng, Kinh Vương là em ruột của Tiên đế, lại xếp hàng thứ tám, có riêng danh xưng Bát Đại Vương, không lẽ Tiên đế có ý muốn để cho Kinh Vương kế vị hay sao?”

“Đã từng có đại thần đưa ra phỏng đoán như nàng vậy, nhưng chuyện trọng đại nhường này ai cũng không dám ngông cuồng đo lường thánh ý”.
Thượng Trụy hiếu kỳ hỏi, “Theo suy nghĩ của ngài, ngài cảm thấy Tiên đế có ý như thế nào?”
“Tiên đế đến tuổi trung niên mới có con, đối với Hoàng thượng từ nhỏ hết sức yêu thương, nên chuyện kiên quyết đem ngôi vị truyền cho người ngoài là không có khả năng, ý của ông ấy đơn giản có hai loại, hoặc là muốn để Kinh Vương nhiếp chính phụ tá Hoàng thượng tuổi nhỏ, hoặc là muốn nhắc nhở chư thần đề phòng Bát Vương gia, sợ ông ta có dã tâm”.
Thượng Trụy nhẹ nhàng ‘À’ một tiếng.
“Lúc đó Thái hậu đã nắm quyền trong tay, dĩ nhiên không hi vọng Triệu Nguyên Nghiễm trở thành phụ thần, sau khi nghe đám đại thần nghị luận, bà ta phái người giải thích với bọn họ, nói ý của Tiên đế chỉ là ba năm ngày sau bệnh tình sẽ thối lui, cũng không có ý gì khác”.
Thượng Trụy có chút ngộ ra, “Khó trách.”
“Khó trách cái gì?”
“Trước kia ta ở Yến phủ từng nghe Yến đại nhân cùng với Phu nhân và Tiểu thư đề cập đến, nói từ sau khi Tiên đế chết đi, Bát Vương gia lập tức đóng cửa từ chối tiếp khách”.
“Ừm, ông ấy hiển nhiên là biết Thái hậu giải thích với quần thần là một chuyện, hơn nữa ở trong di chiếu của Tiên đế có nhắc tới, trước khi Hoàng thượng trưởng thành Thái hậu có quyền xử lý quân quốc đại sự, Kinh Vương chỉ e là không muốn phạm phải kiêng kị của bà ta, nên tung tin ra ngoài tự nhận mình có chứng bệnh điên loạn, không thể vào triều nghị sự, gần mười năm nay một mực suy nghĩ sâu xa che dấu trốn tránh, gần như là đóng cửa không ra”.
“Vậy chuyện gì xảy ra cho con của ông ấy?”
“Sau khi Hoàng thượng kế vị, Thái hậu đem người con thứ ba được ông ta thương yêu nhất Triệu Kỳ đưa vào trong cung, nói là rất ưa thích đứa bé kia, hôm nay sớm đã trưởng thành, vẫn còn chưa chịu thả cho hắn xuất cung, cũng từng có mấy đại thần nhiều lần thỉnh cầu, bà ta thủy chung nói muốn giữ lại để hắn làm thư đồng cho Hoàng thượng”.
“Tại sao bà ta phải làm vậy?”

“Ta đoán chừng mới đầu bà ta hẳn là lo lắng Kinh Vương có biến”. Cho nên mới đem con trai của ông ta ra giữ làm con tin, về phần mấy năm gần đây, chỉ e trong tâm tư đã ngầm có ý đến lúc tất yếu sẽ không tiếc dùng đứa con của hoàng thất khác này thay thế Triệu Trinh. Bạch Thế Phi dùng cánh môi nhẹ nhàng cọ cọ mút phần da non dưới tai nàng, “Hiện giờ Thái hậu đang muốn bày mưu để bản thân có thể mặc trang phục của Hoàng đế làm lễ ở thái miếu, nghĩ đến Triệu Kỳ đang được nuôi dưỡng trong cung cũng chỉ là một người rảnh rỗi mà thôi, ta định để cho Lữ thừa tướng lại đến chỗ Thái hậu cầu tình lần nữa, dứt khoát thả hắn về nhà”.
Thân thể Thượng Trụy hơi cứng lại, rụt rụt vào trong lồng ngực của hắn, muốn tránh đi nụ hôn của hắn.
Hắn thân thân mật mật thấp giọng gọi tên nàng, môi mềm lại một lần nữa rơi vào làn da trắng như tuyết trên cổ, từ dưới hướng lên hôn từng chút đến tai, nhẹ nhàng ngậm lấy tai của Thượng Trụy. Suy nghĩ của nàng bị hôn đến hỗn độn phiêu tán, không tự giác bật ra chút âm giọng ‘A, ưm’, khuôn mặt bị một bàn tay xoay vào trong, chiếc cằm hơi nhọn bị nâng lên, môi của hắn phủ lên cái miệng nhỏ nhắn non mềm đỏ ửng của nàng, ôn nhu câu quấn, từng chút ngọt ngào trong trí nhớ cùng với cảm giác trùng điệp trước mắt, cảm giác tuyệt vời tới tới lui lui ở trong lòng lơ đãng đong đưa.
Chậm rãi, bàn tay đặt ở chỗ thắt lưng của nàng che dưới lớp áo lông cáo khó kìm lòng nổi, lặng lẽ hướng lên trên, lòng bàn tay chạm đến chỗ rất tròn của nàng, nàng hoảng sợ muốn động, lại bị giọng khàn khàn nhu tình của hắn dần dần làm cho tan rã mơ hồ bối rối, “Tiểu tâm can… ta thề, sau này mặc kệ xảy ra chuyện gì, chỉ có một mình nàng là người duy nhất của ta”.
Tay kia của hắn cũng vuốt ve đi lên, nhẹ nắm hai khối tràn đầy, nhè nhẹ vuốt ve, cùng nàng môi lưỡi quấn vào nhau, động tác tràn ngập yêu thương, giống như lời thề đưa ra đối với người trong lòng mình lúc này, trên đời quý giá nhất, vô cùng quý trọng che chở, mà nàng lúc này hồn phách bay tán loạn, chỉ khát khao một nụ hôn trọn vẹn, đồng thời cảm giác thoải mái khó nhịn, trong thân mình có một cảm giác nóng sốt lạ lẫm xông lên làm cho người ta cảm thấy khó hiểu bất an.
Dường như chỉ muốn cận kề bên nàng để nàng làm quen một chút những thân mật giữa các đôi tình nhân, hắn không có tiến thêm một động tác nào nữa, cuối cùng khắc chế dục niệm càng lúc càng rạo rực của chính mình, từ trên người nàng đem môi và tay đồng thời rút trở ra, tự oán trách bản thân khẽ thở dài giúp nàng sửa sang lại thật tốt vạt áo trước ngực.
Sau khi thần trí nàng tỉnh táo trở lại có chút không thể tiếp nhận, đôi gò má trắng mịn đỏ hồng như bị đốt cháy, thấp giọng kêu lên, “Chàng thả ta ra đi!” Bắt đầu giãy dụa muốn thoát khỏi người hắn.
Hắn cười nhẹ vẫn ôm chặt lưng nàng từ phía sau, cằm cẩn thận đặt trên hõm vai của nàng, ở bên tai nàng thổi khí, “Đừng nhúc nhích, ta thổi sáo cho nàng nghe”.
Nàng quả nhiên không động nữa, rất là kinh ngạc, “Chàng cũng biết thổi sáo?”
Hắn cười mà không nói, buông hoàn toàn hai tay ở trên lưng nàng, ngồi thẳng lên, cầm lấy sáo ngọc đặt ở một bên, cử động đôi môi, mười ngón tay đặt trên mắt sáo, đầu ngón tay khẽ động, vểnh môi thổi khúc, một tràng tiếng sáo trong trẻo dịu dàng du dương liên tục bay trong bầu trời đêm.
Nàng ở bên tai lắng nghe, môi không tự giác lộ ra một chút ý cười ngọt ngào, ngọt ngào đến vui vẻ, hắn thổi chính là khúc Phượng cầu hoàng.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.