Giang Nhược Kiều vẫn để chuyện gặp gỡ Lâm Khả Tinh trong lòng, nghĩ bớt một chuyện còn hơn thêm một chuyện, cô tìm người từng chụp được ảnh, bảo tiếp tục theo dõi Trần Uyên. Vì gặp Giang Nhược Kiều, Lâm Khả Tinh cảm thấy bực bội một cách khó hiểu, còn chưa tìm được Tưởng Diên đã vội vã rời khỏi đại học A. Hồi trước vì bị bạn cùng lớp xảo trá tống tiền, cô ta vừa phiền lòng vừa sợ hãi, cũng không biết phải tìm ai. Khi người bạn cùng lớp lòng tham không đáy kia lại đòi tiền cô ta thêm lần nữa, cô ta thật sự không chịu nổi, tức giận gọi cho Trần Uyên, kể hết mọi chuyện cho anh ta. Khi đó anh ta an ủi Lâm Khả Tinh, bảo cô ta đừng buồn bực vì mấy chuyện này, anh ta sẽ nghĩ cách nhanh chóng xử lý.
Kết quả là hai hôm sau, bạn học đó không thấy đi học nữa, nghe nói là đi du lịch với bạn trai rồi.
Nếu là hồi trước, chắc chắn Lâm Khả Tinh sẽ không quan tâm chuyện của bạn học, nhưng cô ta nhớ đến lời Trần Uyên nói, nhất thời, rất nhiều suy đoán hiện lên trong đầu cô ta. Cô ta rất muốn hỏi Trần Uyên, có phải anh ta lại gây chuyện xấu gì rồi không, nhưng mỗi lần điện thoại được kết nối, cô ta lại dập ngay lập tức.
Cô ta hơi sợ Trần Uyên.
Thậm chí cô ta còn đang nghĩ, có phải chuyện bôi đen Giang Nhược Kiều lần đó cũng là do anh ta làm không…
Lâm Khả Tinh muốn kể cho mẹ nghe, nhưng gần đây bà ta cũng sứt đầu mẻ trán vì chuyện đi du học của cô ta.
Ba và hai anh trai còn ra lệnh cho cô không được qua lại với Trần Uyên thêm một lần nào nữa.
Lúc này, Lâm Khả Tinh chỉ nghĩ đến việc ỷ lại Tưởng Diên. Anh Tưởng Diên thông minh như vậy, chắc chắn sẽ nghĩ ra cách giải quyết hay! Cô ta thật sự rất ghét cô bạn không ngừng giở trò kia, nhưng Lâm Khả Tinh chỉ mong người kia sẽ không tới làm phiền mình nữa, không uy hiếp mình nữa, chứ chưa từng mong người đó bị tổn thương.
Lúc họ ra khỏi thư viện, vừa hay đã đến giờ cơm. Giang Nhược Kiều đã hẹn đi ăn ở căn tin với các bạn cùng phòng ký túc, Lục Dĩ Thành cũng đã hẹn với Vương Kiếm Phong. Hai người tách nhau ra ở cửa thư viện, không ngờ hai mươi phút sau lại đụng mặt ở căn tin.
Thật ra lần nào gặp Giang Nhược Kiều đi cùng các bạn cùng ký túc, Lục Dĩ Thành cũng hơi ngượng ngùng.
Chủ yếu là vì bạn cùng phòng cô… cứ luôn đánh giá anh bằng ánh mắt khiến người ta rất ngại, nhìn từ đầu đến chân. Anh thấy ánh mắt họ như tia X quang vậy.
“Ngại rồi kìa ngại rồi kìa.” Vân Giai nhìn bóng lưng chạy trối chết của Lục Dĩ Thành, còn đang trêu chọc: “Làm sao thế nhỉ, sao hotboy trường mình lại dễ ngại thế nhỉ? Cũng không biết đường qua chào hỏi bọn mình.”
Giang Nhược Kiều nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn cô ấy: “Ai bảo các cậu cứ nhìn anh ấy bằng ánh mắt như mẹ vợ nhìn con rể cơ.”
Cao Tĩnh Tĩnh ho nhẹ một tiếng: “Đúng là bọn mình nên tém tém lại, ai không biết còn tưởng phòng ký túc bọn mình là một đám lưu manh, nhìn đến mức hotboy trường…”
“Lưu manh cái gì.” Lạc Văn sửa lại: “Bọn mình là động bàn tơ, ô kê!”
Bốn cô gái tụm vào với nhau là sẽ tíu tít không ngừng.
Lục Dĩ Thành ngồi xuống, nhìn thấy người đối diện là Vương Kiếm Phong, cuối cùng cũng thở phào một hơi.
Vương Kiếm Phong trêu ghẹo: “Ai khiến cậu lộ ra vẻ mặt như chết đi sống lại thế này? Là ai?”
Lục Dĩ Thành: “…”
Anh bất lực nói: “Không có ai cả.”
Vương Kiếm Phong lập tức đứng dậy, anh ta nhìn một vòng quanh căn tin, tự nhiên nhìn thấy Giang Nhược Kiều và mấy cô bạn cùng phòng ký túc đang bàn xem ăn gì. Anh ta lập tức bừng tỉnh: “Thì ra là thế, tôi hiểu rồi.”
Anh ta chế nhạo: “Lão Lục, cậu phải quen đi, họ đều là nhà ngoại của Giang Nhược Kiều, là phù dâu trong đám cưới của cô ấy, cậu hiểu chưa.”
Lục Dĩ Thành ngăn anh ta lại: “Đám cưới cái gì, phù dâu cái gì, đừng có nói linh tinh, toàn chuyện gì đâu.”
Vương Kiếm Phong cười haha, nghĩ đến điều gì lại đẩy Lục Dĩ Thành một cái: “Sao còn ngây ra đấy, mau qua đó đi. Đưa thẻ cơm của cậu cho Giang Nhược Kiều, để cô ấy tự quẹt, để cô ấy mời bạn cùng phòng một bữa.”
Lục Dĩ Thành: “Tôi không đi.”
Anh sợ ánh mắt của họ.
Vương Kiếm Phong nhìn anh bằng vẻ mặt bất lực: “Cậu thế này là sẽ bị trừ điểm đấy, họ sẽ nghĩ cậu không biết ý gì cả. Mau qua đó đi, tôi hỏi cậu, cậu có muốn theo đuổi được Giang Nhược Kiều không?”
Lục Dĩ Thành không nói gì.
“Nếu muốn thì mau đi đi.” Vương Kiếm Phong vẫn luôn để ý chỗ mấy cô: “Đợi họ chọn món muốn ăn xong là cậu bỏ lỡ một cơ hội rồi đó, tận dụng thời cơ đi.”
Cuối cùng, Lục Dĩ Thành vẫn đứng dậy, cầm thẻ cơm của mình, chạy chậm về phía Giang Nhược Kiều.
Giang Nhược Kiều: “?”
Ba cô bạn cùng phòng: “Hehehe.”
Lục Dĩ Thành hít sâu một hơi, đưa thẻ cơm của mình cho cô.
Giang Nhược Kiều mỉm cười nhìn anh: “Làm gì thế?”
Lục Dĩ Thành: “Có thể quẹt thẻ cơm của tôi, muốn ăn gì thì mua nấy.”
Câu này được.
Giang Nhược Kiều nghĩ thầm: Người nào hiểu thì biết đây là thẻ cơm, không hiểu chắc nghĩ anh đang đưa thẻ đen đấy.
Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng Giang Nhược Kiều vẫn nhận tấm thẻ cơm kia, không cần nghĩ đã biết chắc chắn là ý của người khác. Lục Dĩ Thành thở phào một hơi, không nhìn sang đám Vân Giai mà lại quay người chạy mất. Dường như anh đến đây, thật sự chỉ để đưa một tấm thẻ cơm. Vân Giai chen đến bên cạnh Giang Nhược Kiều, nói bằng giọng điệu rất khoa trương: “Thế mà lại là thẻ cơm của Lục Dĩ Thành, thế mà tớ lại thấy được thẻ cơm của cậu ấy, cậu ấy muốn mời bọn mình ăn cơm đúng không?”
“Hôm nay tớ phải ăn món đắt nhất!” Vân Giai nói.
Giang Nhược Kiều vội đút thẻ vào túi áo khoác, ra vẻ ngay thẳng nói: “Vừa rồi cậu chả bảo ăn mì cắt nấu niêu đất còn gì? Đi, đi mua.”
“Ủa ủa.” Vân Giai và Lạc Văn liếc mắt ra hiệu, hai người mỗi người ngồi một bên, giữ chặt cô: “Mì cắt nấu niêu đất có đáng nhiêu tiền đâu, vừa nãy Lục Dĩ Thành nói gì ấy nhở?”
Lạc Văn nói tiếp: “Cậu ấy bảo, muốn ăn gì thì mua nấy!”
Ba người quấn lấy Giang Nhược Kiều, đòi bằng được phải mua món đắt nhất.
Quen nhau đã lâu, còn ở với nhau hơn hai năm, mọi người cũng hiểu nhau rồi. Nếu Giang Nhược Kiều không có ý đó với Lục Dĩ Thành, cô sẽ không đi thư viện ôn bài với anh, càng không nhận thẻ cơm của anh. Nếu Lục Dĩ Thành trở thành bạn trai của người đẹp trong ký túc xá họ, thì họ cần gì phải khách sáo với anh nữa? Còn cần tiết kiệm tiền cho anh à? Đương nhiên là không rồi.
Ở một bên khác, Lục Dĩ Thành vừa về chỗ, Vương Kiếm Phong đã truy hỏi: “Sao rồi sao rồi, cô ấy nhận thẻ cơm chưa?”
Lục Dĩ Thành ngồi xuống, nghi ngờ liếc mắt nhìn Vương Kiếm Phong: “Sao cậu kích động thế?”
Vương Kiếm Phong để bụng chuyện này hơi thái quá.
Vương Kiếm Phong sửng sốt, rồi mới phản ứng lại, chửi một tiếng: “Chẳng nhẽ cậu tưởng tôi với Giang Nhược Kiều…?”
Lục Dĩ Thành bật cười, không nói gì.
Vương Kiếm Phong cạn lời: “Tuy ký túc xá chúng ta có cậu là tiền lệ, nhưng,” Anh ta nhấn mạnh một câu:“Nhưng tôi đây rất biết thân biết phận, người như Giang Nhược Kiều vừa nhìn đã thấy cả đời này sẽ chẳng liên quan mẹ gì đến tôi. Với người như vậy, đừng nói là theo đuổi, đến nghĩ tôi còn không dám nghĩ. Tôi ghét nhất là làm chuyện vô ích.”
Hẳn là hai người rất thân, nếu không sẽ chẳng ai đem cái chuyện “Thích cô gái bạn thân mình thích” ra trêu Lục Dĩ Thành.
Tuy vậy, Lục Dĩ Thành và Tưởng Diên đã rất quyết liệt.
“Biết rồi.” Lục Dĩ Thành đáp.
Vương Kiếm Phong hê một tiếng: “Suýt nữa thì bị cậu chuyển chủ đề, cô ấy đã nhận thẻ cơm chưa?”
Lục Dĩ Thành gật đầu.
Vương Kiếm Phong cười: “Hay lắm.”
“Sao cơ?”
“Giang Nhược Kiều cũng có ý với cậu.” Vương Kiếm Phong nói.
Lục Dĩ Thành nói theo thói quen: “Đừng nói linh tinh.”
Một tấm thẻ cơm thôi mà.
Vương Kiếm Phong hỏi ngược lại: “Thế sao cô ấy lại nhận thẻ cơm của cậu mà không nhận của tôi?”
Đây cũng chỉ là câu nói đùa, Vương Kiếm Phong thật sự rất mừng cho anh em, ai ngờ vừa nói xong, Vương Kiếm Phong ngây người, Lục Dĩ Thành cũng ngây người, chậm chạp ngẩng đầu lên nhìn anh ta.
“Ý gì đây?”
Vương Kiếm Phong tỏ vẻ cạn lời: “Tôi không có ý gì hết, thật sự không có, không có gì thật!”
Lục Dĩ Thành: “Cậu từng đưa thẻ cơm cho cô ấy à?”
Vương Kiếm Phong: “…”
Sao anh ta lại cảm nhận được ánh nhìn chăm chú đầy chết chóc đến từ lão Lục thế này.
Không khoa học, không bình thường.
Rõ ràng lão Lục là người ôn hòa nhất.
Cuối cùng Vương Kiếm Phong nói khô hết cả mồm mới giải thích rõ được chuyện này. Anh ta với Giang Nhược Kiều đều là người của hội học sinh, có một lần Giang Nhược Kiều giúp anh ta một việc nhỏ, lúc đó vào đúng giờ cơm, anh ta không rảnh nên đưa thẻ cơm cho cô và một đàn em khác, coi như mời hai cô một bữa cơm nhưng họ lại không nhận.
Anh ta chỉ thuận miệng nói một câu, chỉ định thể hiện rằng việc Giang Nhược Kiều nhận thẻ cơm có ý nghĩa như thế nào, nhưng không ngờ lại kéo mình xuống hố.
Cuối cùng Vương Kiếm Phong cảm thán: “Lão Lục, cậu xong đời rồi, vừa nãy tôi tưởng cậu định đánh tôi.”
“Cậu biết thế có nghĩa là gì không?” Vương Kiếm Phong lên án: “Có nghĩa là, trong lòng cậu, anh em, bạn bè gì đó, đều không quan trọng bằng Giang Nhược Kiều.”
Khi tất cả học sinh đều đang tranh thủ thời gian ôn tập, thể hiện một màn nước đến chân mới nhảy, thì bỗng xuất hiện một tin tức oanh tạc.
Nghe nói một đôi tình nhân của trường nào đó bị người ta bắt cóc, bạn học tưởng họ đi du lịch với nhau, nhưng cảnh sát lại nhận được tin báo nguy nặc danh, chạy vội đến mới cứu được bọn họ.
Lâm Khả Tinh lo sợ bất an mất vài ngày, đang định lấy hết dũng khí liên lạc với Trần Uyên để ngăn anh ta lại thì trong lớp đã bắt đầu bàn tán sôi nổi…
[Các cậu nghe nói gì chưa? Cái vụ bắt cóc mà mọi người đều đang quan tâm ấy, nghe nói chính là Tào Phỉ và bạn trai cô ấy bị bắt cóc, đáng sợ ghê, nhưng hôm qua Tào Phỉ còn đăng weibo nói là đang đi du lịch mà? Sao lại bị bắt cóc rồi.]
[Ừ đấy, cả câu chuyện càng nghĩ càng thấy kinh dị, tôi cứ tưởng Tào Phỉ đi du lịch rồi, không ngờ cô ấy lại bị bắt cóc. Tin hành lang bảo, người ta muốn dạy dỗ cô ấy với bạn trai, mấy ngày nay hai người đó thảm lắm.]
[Ừ, tôi cũng nghe nói vậy, nghe nói bọn họ còn bị chụp không ít ảnh “ấy”… Cảm giác sợ quá nhỉ, không biết rốt cuộc là ai làm.]
Lâm Khả Tinh cầm điện thoại mà tay run lẩy bẩy.
Cô thật sự không ngờ Trần Uyên sẽ làm vậy!
[Không biết, dù sao nghe nói cũng đang bị tạm giam rồi, không biết chính phủ có ra thông báo không, nhưng tôi cứ nghĩ đây là Bắc Kinh mà, to gan quá trời vậy. Mà cũng không hiểu sao Tào Phỉ với bạn trai lại đụng phải loại người này? Bình thường cô ấy đắc tội ai rồi?]
Lâm Khả Tinh sợ hết hồn.
Cô ta đột nhiên ý thức được rằng, Trần Uyên nhất định sẽ bị người ta bán đứng, không, lần này Trần Uyên đã bị tạm giam rồi.
Rất nhanh, họ sẽ tra ra cô ta.
Nhưng cô ta phải giải thích thế nào, cô ta thật sự không bảo Trần Uyên làm vậy, là Trần Uyên tự làm mà! Cô ta thật sự không biết gì hết!
Sáng sớm, Giang Nhược Kiều vừa tỉnh giấc đã nghe bọn Vân Giai bàn luận chuyện này.
Vân Giai vẫn đang lướt điện thoại, lại đột nhiên cảm thán: “Hình như là một đứa nhà giàu trả thù, sau tôi cứ thấy chuyện này có chỗ nào kỳ lạ ấy nhỉ? Mấy tên nhà giàu đời hai đúng là vô pháp vô thiên! Thế kỷ nào rồi, xã hội nào rồi, đáng sợ thật.”
Giang Nhược Kiều trèo từ giường xuống, bình tĩnh chải đầu, nghe vậy thì đáp một câu: “Đúng vậy, đúng là vô pháp vô thiên.”
Bọn họ được hưởng tài nguyên giáo dục tốt nhất.
Bọn họ vừa sinh ra đã ở Roma, sẽ chẳng bao giờ biết thế nào là thất bại, cũng chẳng bao giờ biết người bình thường sống vất vả đến đâu.
Bọn họ sống trong thế giới của mình, coi mình là ông hoàng bà chúa, người không vừa mắt họ đều bị coi như con kiến.
Nhưng bọn họ không biết, trên thế giới này có câu chuyện voi và kiến.