“Thị Kiếm , Thị Kiếm ……” Vừa nhìn thấy Thị Kiếm ta liền nhào qua chặn nàng lại.
” Cô gia, chuyện gì vậy?” Thị Kiếm trợn mắt nhìn ta một cái, đưa tay phủi rụng cái tay đang níu lấy tay áo của nàng, ánh mắt tràn đầy khinh bỉ nhìn ta nói:” Cô gia, nam nữ cách biệt, giữa ban ngày ban mặt thế này, chẳng lẽ người không nghĩ cho danh dự của ta một chút nào sao?”
“Khụ, thật có lỗi, nhất thời tình thế cấp bách!” Ta vội vàng lùi vài bước, xoay đâu nhìn quanh, may mà không có ai!
Thị Kiếm lại trợn mắt nhìn ta một cái tỏ vẻ không kiên nhẫn hỏi:” Cô gia, mới sáng sớm người tìm ta có việc gì không?” Nói xong liền giơ giơ thau rửa mặt trên tay lên, ý bảo nàng bề bộn nhiều việc không bận đếm xỉa tới ta.
Ta vội nói:” Thị Kiếm, chờ một chút, ta có một việc rất quan trọng muốn hỏi ngươi!” Nói xong lại nhớ đến cảnh thân mật cùng đại tướng quân tối qua, chỉ là ôm hôn mà thôi, không phải là ta không muốn đi bước kế tiếp, cũng không phải là do đại tướng quân ngăn cản. Vào cái thời điểm càng muốn phải làm thêm chút gì đó thì ta lại không biết phải làm cái gì, đơn giản là vì ta không biết nên làm thế nào, bước tiếp theo nên là cái dạng gì. Một khắc kia, đại tướng quân khẽ khép đôi mắt mơ màng, khuôn mặt ửng đỏ, đáy mắt ẩn hàm tình ý, ta đột nhiên hối hận vì sao lúc trước không nghiên cứu cho hết tập tranh mà Phong quân sư đưa cơ chứ……
“Thị Kiếm , ngươi có biết cái rương nhỏ đặt kế giá sách trong thư phòng ở đâu không?” Ta bắt đầu khoa tay múa chân hỏi về cái rương ta giấu sách tối qua.
“Rương nhỏ nào?” Thị Kiếm khó hiểu nhìn ta.
“Là một cái rương nhỏ cỡ chừng này, có khóa, đặt bên phải giá sách……” Ta khẩn trương khoa tay múa chân mô tả.
“Cô gia, ta chưa từng thấy bất kì cái rương nhỏ nào hết!” Thị Kiếm trợn mắt nhìn ta một cái rồi sau đó mới bưng thau rời đi.
“A, Thị Kiếm ……” Ta nhìn theo bóng lưng Thị Kiếm, cảm thấy ủ rũ, tối hôm qua tự nhiên lại giấu sách trong cái rương đó để làm gì chứ, giờ đây rương ơi rương hỡi rương ở nơi nao? Ảo não vuốt tóc. Xoay người về thư phòng tìm lại lần nữa……
Mà ở bên trong phòng ngủ.
Sáng sớm, Tư Khuynh Thần đang ngồi trước bàn trang điểm thì nhìn thấy Thị Kiếm bưng thau nước tiến vào, nàng liền mở miệng hỏi:” Thị Kiếm có thấy phu quân đâu không?”
“Có thấy!” Thị Kiếm đặt thau nước xuống, sau đó đi đến phía sau Tư Khuynh Thần nói:” Cô gia dường như đang tìm một cái rương nhỏ!” Thị Kiếm nói xong thì nhớ tới việc nàng và Thị Vũ gặp phải lúc đang thu dọn thư phòng tối qua, nàng bèn kể lại một lần cho Tư Khuynh Thần nghe.
“Vậy sao ~” Tư Khuynh Thần vừa nghe liền biết tối qua Vu Thị giấu gì trong cái rương nhỏ kia, vì vậy liền nhếch môi cười hỏi:” Thị Kiếm đã nói cho nàng biết chỗ cái rương nhỏ kia chưa?”
Thị Kiếm khó hiểu nhìn nụ cười trên mặt Tư Khuynh Thần, lắc đầu, le lưỡi nói: “Không có!” Không phải là nàng cố ý không nói cho vị cô gia này, chẳng qua là, ai bảo người đó quên thân phận của chính mình, mới sáng sớm đã đứng ngoài cửa níu níu kéo kéo nàng ~
Thị Kiếm gật đầu vâng dạ, thở phào một hơi nhẹ nhõm, may mà tiểu thư các nàng không trách cứ nàng.
Tư Khuynh Thần nghĩ đến sáng sớm hôm nay, vốn tưởng rằng khi vừa mở mắt thức giấc thì có thể nhìn thấy khuôn mặt của người kế bên, không nghĩ tới lại chỉ nhìn thấy gối đầu trống trơn bên cạnh, vị trí vốn phải có một người đang nằm thì nay đã như không còn độ ấm, đuôi chân mày khẽ nhướng lên một chút hỏi:”Giờ cái rương nhỏ kia đang ở chỗ nào?”
Thị Kiếm chớp mắt khó hiểu nhìn tiểu thư nhà các nàng:”Tiểu thư, cái rương nhỏ kia đã được chất lên khoang chứa đồ trên xe ngựa!”
“Ân, tạm thời đừng nói cho nàng!” Tư Khuynh Thần cười nói.
“Vâng tiểu thư!” Thị Kiếm nghi hoặc gật đầu, không biết tiểu thư các nàng lại muốn làm gì.
Thị Kiếm nhìn tiểu thư nhà mình, sau đó nghĩ đến cái người quần áo xộc xệch tóc tai bù xù vừa nhìn thấy ngoài cửa bèn nói:”Tiểu thư có muồn cho người tìm cô gia về, cái bộ dáng kia của cô gia thật sự là rất……” Nếu để người ngoài nhìn thấy bộ dáng đó của nàng thì không phải là vừa liếc mắt đã nhìn thấu thân phận nữ tử của nàng sao……
“Ân?” Tư Khuynh Thần ngẩng đầu nhìn Thị Kiếm.
Thị Kiếm liếc nhìn tiểu Thúy đang đứng bên cạnh, khóe miệng co rút, sau đó liền kể lại một lượt cảnh Vu Thị không hình tượng chạy quanh ngoài cửa.
Thị Kiếm nói xong, tiểu Thúy đứng bên cạnh liền che miệng cười nói:”Tiểu thư, trời vừa tờ mờ sáng thì cô gia đã tỉnh dậy, chưa rửa mặt chải đầu gì đã vội vội vàng vàng vọt vào tiểu thư phòng!” Tiểu Thúy nghĩ đến cảnh vừa nhìn thấy cô gia xuất hiện vào sáng sớm thì đúng là bị dọa nhảy dựng, phải biết rằng vị cô gia này của các nàng trừ bỏ lúc tập võ thì cho tới bây giờ chưa bao giờ rời giường vào lúc trời còn chưa tỏ thế này, thế nhưng lại không cần ai hò hét mà tự mình dậy sớm như vậy.
“Tiểu Thúy, đi tìm nàng trở về!” Trong giọng nói của Tư Khuynh Thần mang theo bất đắc dĩ cùng nhu tình.
“Vâng, tiểu thư!” Tiểu Thúy ứng lời rồi cười cười đi về phía thư phòng.
“Tiểu thư, hôm nay Dạ tiểu thư đến phủ, chúng ta vẫn tiếp đãi ngoài khuôn viên sao?” Thị Kiếm nghĩ đến chuyện quan trọng hôm nay liền mở miệng hỏi.
“Ân!” Tư Khuynh Thần nhàn nhạt đáp lời, tầm mắt quét qua y bào xanh móc trên giá áo bên giường, nghĩ đến buổi yến tiệc đêm đó, người nọ một thân áo trắng ánh vàng trông rất có khí chất hào hoa phong nhã của một nho sĩ, Khuynh Thần bèn nói với Thị Kiếm:” Thị Kiếm, tìm cho nàng một bộ y bào đạm sắc!”
Thị Kiếm hiểu được từ ‘ nàng ‘ trong miệng tiểu thư nhà mình là chỉ cô gia, nghĩ nghĩ đến cách ăn mặc thường ngày của cô gia, tuy rằng tò mò vì sao tiểu thư các nàng lại đột nhiên muốn tìm cho cô gia một y bào khác nhưng cũng không dám hỏi nhiều, gật đầu ứng hạ:”Vâng, tiểu thư!”
” Thị Kiếm !” Thị Kiếm vừa mới xoay người thì Tư Khuynh Thần lại lên tiếng gọi lại.
“Tiểu thư!” Thị Kiếm khó hiểu xoay người nhìn tiểu thư nhà mình.
“Vẫn là theo cách ăn mặc yêu thích ngày thường của nàng đi!” Thần sắc trên mặt Tư Khuynh Thần vẫn cực kì bình thản, với sự tò mò của Thị Kiếm cũng không định giải thích gì thêm.
“Vâng, tiểu thư!” Thị Kiếm tiếc nuối gật đầu.
Tư Khuynh Thần đứng dậy đi đến trước cửa sổ, nhìn sắc trời bên ngoài liền nói:”Truyền lên đi!”
“Vâng, tiểu thư!” Thị Kiếm gật đầu, xoay người ra ngoài phân phó phòng bếp truyền đồ ăn sáng lên.
Ở bên kia!
“Để ở chỗ nào ta??” Ta moi ra bọc tiền, bới từ trong đống ngân phiếu ra một cái chìa khóa.
“Không lý nào lại thế!” Ta cầm cái chìa khóa, rối rắm nhìn cái chìa khóa đang cầm trên tay, chìa khóa còn ở đây, sao cái rương nhỏ kia lại không cánh mà bay.
“Hỏng rồi!” Đột nhiên tỉnh ngộ ra, nghe nói hai ngày nay bọn Thị Kiếm đang thu dọn đồ đạc trong phủ, không phải là cái rương nhỏ tối qua đã bị bọn họ liệng đi rồi chứ, kia, mấy quyển sách đó, chẳng phải là……
” Cô gia……”
“A?” Thanh âm đột nhiên xuất hiện sau lưng làm ta cả kinh thiếu chút nữa rơi luôn cái chìa khóa xuống đất.
” Cô gia, tiểu thư đã dậy rồi!” Tiểu Thúy nói xong thì khóe miệng lại giật giật cũng như Thị Kiếm, rất giống như là khóe miệng bị co rút, trông như đang phải cố kiềm nén điều gì đó.
“A, phu nhân nàng dậy rồi sao?” Ta vói cổ ra nhìn sắc trời bên ngoài.
“Ân, tiểu thư mệnh nô tỳ đến tìm cô gia về!” Tiểu Thúy nói xong thì tầm mắt đảo qua ta từ đầu đến chân, sau đó lại xoay sang chỗ khác nói:” Cô gia, canh giờ không còn sớm, nên rửa mặt ăn sáng.”
Theo tầm mắt của tiểu Thúy, ta cúi đầu tự đánh giá mình một cái:”Ngạch ~” Dường như quần áo có chút xộc xệch.
“Ta về ngay đây!” Xoay người ôm lấy bọc tiền đặt trên bàn, vừa chạy ra ngoài vừa không quên hô với tiểu Thúy một tiếng:” Tiểu Thúy, lát ngươi mang giúp ta một thau nước sang phòng với!”
“Phu nhân!” Vừa vọt vào cửa phòng liền nhìn thấy đại tướng quân đang ngồi sau bàn tròn giữa phòng.
“Phu nhân, nàng dậy rồi!” Nhớ đến chuyện tối qua, mặt không khỏi nóng lên một chút.
“Ân!” Khóe môi đại tướng quân khẽ nhếch, ánh mắt ôn nhu nhìn qua nói:”Phu quân đây là định……” Nói xong thì ánh mắt chuyển qua vật ta đang ôm trên tay, đuôi lông mày khẽ nhướng.
“Ha ha ~” Ta cười gượng hai tiếng để che dấu sự chột dạ của mình, sau đó vội vàng xốc lại gia tài trên tay, hớn hở chạy đến bên người đại tướng quân ngồi xuống, chuẩn bị khai báo về tiền riêng của mình:”Phu nhân……”
“Ân?” Đại tướng quân bình tĩnh nhìn ta, bộ dáng lãnh đạm bình thản khiến mặt ta nóng lên, trong lòng hơi lo lắng, không biết một hồi nữa đại tướng quân có hiểu lầm ta là một kẻ tham lam lại kẹt xỉ không?
“Cái kia phu nhân……” Đột nhiên nhớ tới mộtđiều lệ được quy định trong quân doanh, đó là cấm các tướng sĩ tụ tập lại cờ bạc rượu chè với nhau, hơn nữa ta còn nghe nói những điều lệ này là do đại tướng quân và Phong quân sư định ra.
“Phu quân muốn nói gì?” Đại tướng quân cười thật ôn nhu, trong mắt cũng ánh lên nụ cười.
“Ách ~” Bây giờ ta nên đem đống tiền này giấu đi hay nên thành thật khai báo để nhận được sự khoan hồng của đại tướng quân? Đại tướng quân có thể nào giả vờ chưa nhìn thấy bọc tiền ta đang đặt trước mặt nàng không nhỉ??
“Phu nhân!” Được rồi, dưới ánh mắt của đại tướng quân, ta đành phải thành thật khai báo:” Phu nhân, đây là tiền ta để dành, ân ~ Về sau đều giao cho phu nhân quản!” Nói xong liền đẩy cái bọc về phía đại tướng quân.
“Giao cho ta quản?” Đại tướng quân kinh ngạc nhìn cái bọc nhỏ đặt trên bàn.
“Ân!” Ta dùng sức gật đầu.
Nhìn ánh mắt đại tướng quân, vào lúc nàng định há mồm nói gì đó thì ta đã giành lời trước:” Khuynh Thần, ở quê nhà chúng ta, sau khi hai người kết hôn thì tiền bạc tài chính trong nhà sẽ giao hết cho thê tử quản lý……” Hiện giờ đại tướng quân người chính là thê tử của ta!
Ánh mắt đại tướng quân có thứ gì đó lấp lánh, đáy mắt tràn đầy nhu tình, khóe môi khẽ cong hỏi:” Về sau Vu Thị muốn dùng tiền thì phải làm thế nào?”
“Tới chỗ Khuynh Thần lấy!” Tuy rằng về sau nhạc phụ đại nhân sẽ là một vị vương gia ngoại tộc, lương bổng hàng năm hẳn là rất cao, nhưng phủ nguyên soái nuôi nhiều người như vậy, hơn nữasau khi đại tướng quân hồi kinh cũng sẽ không còn nhận được bổng lộc của mình nữa, cho nên, về sau ta phải kiếm tiền nuôi vợ mới được!!
Đại tướng quân nhìn ta, đột nhiên cười ra tiếng, đưa tay nhéo nhéo lỗ tai của ta, rồi sau đó, rời khỏi vành tai, đầu ngón tay khẽ lướt qua cằm, cuối cùng khuôn mặt bị bàn tay nàng ôm lấy. Nàng dựa sát lại gần, thổ khí như lan nói:”Phu quân, khóe mắt có ghèn!”
“A?” Ngây ra nhìn vẻ mặt đang đùa cợt của đại tướng quân, một hồi lâu sau mới kịp phản ứng lại, sáng dậy đến giờ ta còn chưa rửa mặt nữa, ta vội nhảy dựng lên đi vào phòng trong thay đồ rửa mặt.
Sau khi thu thập bản thân gọn gàng xong, khi đi ra thì trên bàn đã dọn xong bát đũa. Đại tướng quân thấy ta đi ra liền ngẩng đầu nhìn sang, trên mặt mang theo nụ cười nhàn nhạt, chân mày cong thành một nửa vầng trăng.
Sau khi ăn uống no đủ xong, nhìn đến phong cách ăn mặc của đại tướng quân, ta khó hiểu hỏi:”Phu nhân, hôm nay nàng phải ra ngoài sao?” Hôm nay đại tướng quân vẫn một thân áo trắng như cũ, bất quá, nếu đại tướng quân ở nhà không đi đâu thì sẽ mặc một bộ đồ sắc trắng đơn giản. Tuy rằng chỉ là một bộ đồ sắc trắng đơn giản nhưng khi khoác trên người đại tướng quân lại có vẻtao nhã cao quý như cũ, chỉ một vài động tác lơ đãng cũng có thể mê hoặc lòng người. Nhưng hiện giờ cách ăn mặc này rõ ràng cho thấy đại tướng quân sắp chuẩn bị đi đâu đó.
Đại tướng quân cười hỏi:” Sao vậy?”
“Không sao, chỉ là, ngày mốt chúng ta sẽ hồi kinh, đường xá lại xa xôi trắc trở, hôm nay cũng nên ở nhà tịnh dưỡng một chút!” Hôm nay có nên cùng đại tướng quân ra ngoài dạo vài vòng không nhỉ? Ha ha……Hình như đây cũng là lần hẹn hò đầu tiên của chúng ta thì phải…… Ân, nhưng mà mấy quyển sách kia……
“Lát nữa sẽ có một vị khách quý đến phủ!” Đại tướng quân quay đầu nhìn ta cười nói.
“Ân? Có người tới phủ?” Chớp mắt vài cái, không phải đại tướng quân và nguyên soái đại nhân đã nói rằng những ngày này sẽ không có khách khứa nào tới nữa sao.
“Ân!” Sau khi đại tướng quân ừ một tiếng thì lại nhìn ta bổ sung một câu:”Đến lúc đó chúng ta cùng đi gặp được không?”
“A?” Tim đập thình thịch trong lồng ngực, ánh mắt lại bị nụ cười trên mặt đại tướng quân làm cho hơi choáng váng.
“Ngô……” Ta muốn đi với đại tướng quân, nhưng cũng muốn về tìm lại đống sách kia……
Đại tướng quân cười tủm tỉm nhìn ta, thản nhiên nói:” Không phải Vu Thị vẫn tò mò không biết Dạ đại gia là người phương nào sao?”
“Ngạch?” Dạ đại gia? Chớp mắt mấy cái nhìn đại tướng quân hỏi:”Là cái người khiến Phong quân sư vừa nghe danh đã kinh hồn táng đảm trong truyền thuyết -Dạ đại gia sao?
“Ân!” Nụ cười trên mặt đại tướng quân không giảm đáp.
“……” Là người trong truyền thuyết a.
“Phu nhân, một hồi nữa chúng ta cùng đi nha??” Nếu lỡ làm mất mấy quyển sách đó rồi thì cùng lắm buổi chiều tìm đại Quan kêu hắn lén mang vài quyển khác lại đây vậy, tốt nhất là mang một vài quyển hay ho một chút.
“Ân!” Dường như có gì đó trong mắt đại tướng quân khẽ động một chút, nhưng chỉ trong nháy mắt, khi nhìn kỹ lại thì lại không phát hiện ra gì bất thường, nụ cười vẫn treo trên mặt như cũ.