Tại một thôn trang nhỏ ở đất Giang Nam xinh đẹp hữu tình, có một căn biệt viện lớn cực kì yên tĩnh toạ hạ.
Ở bên trong, Vu Thị và Phong Dương đang ngồi dưới mái hiên, khinh bỉ liếc nhau, cả hai vừa ngắm nhìn hai nữ tử đang chơi cờ trong viện vừa nhỏ giọng chỉ trích lẫn nhau.
“Ta nói Phong quân sư, kỳ nghệ của ngươi còn không có chút tiến bộ nào sao? ” Vu Thị có chút khinh bỉ dòm về phía Phong quân sư.
“Ta nói biểu muội phu, không ngờ ngươi lại là một xú kỳ lâu tử (chỉ người đánh cờ dở mà cứ thích đánh cờ)? ” Phong Dương đáp trả bằng một ánh mắt khinh thường.
“Ngươi mới là xú kì lâu tử ~” Vu Thị phản bác:” Ta với Khuynh Thần thường xuyên hoà cờ, không giống với vài người nào đó tự xưng là cao thủ cờ vây, thế mà mới tiếp không được mấy chiêu thì đã bại dưới tay Dạ đại gia rồi.
” Nói xong Vu Thị đắc ý hất mặt lên trời.
“Hừ, bản quân sư không giống với vài người nào đó chỉ biết chơi cái loại cờ dành cho hài tử lên ba.
” Phong Dương cực kì khinh bỉ việc Vu Thị chỉ biết chơi cờ caro.
“Hừ, vẫn tốt hơn khối người không biết ~” Vu Thị không cam lòng yếu thế.
Bên này Vu Thị đang cùng Phong Dương nhỏ giọng đấu võ mồm, thì bên trong viện Tư Khuynh Thần áo trắng đang cùng Dạ Tư Y áo tím đánh cờ, cả hai đều đang mỉm cười, đằng đằng sát khí chém giết lẫn nhau trong kì cuộc, thỉnh thoảng họ lại trò chuyện dăm ba câu.
“Phong quân sư, ngươi làm cách nào mà lừa được Dạ đại gia trở về vậy? ” Hai người đấu mệt mỏi liền đình chiến, Vu Thị uống một ngụm trà rồi bắt đầu bát quái chuyện của Phong quân sư.
“Hừ, ăn nói thật là khó nghe, bản quân sư rất giống một kẻ đi lừa người sao? ” Phong quân sư cũng bưng chén trà bên cạnh lên uống một hớp.
“Ngươi không giống vậy, ngươi căn bản chính là một người như vậy.
” Vu Thị liếc nhìn cái người ăn mặc nữ trang mà cũng có thể mặc ra khí chất hào hoa phong nhã như Phong quân sư.
“Hừ ~” Phong quân sư nheo mắt nhìn Vu Thị, khẽ hừ một tiếng.
“Vậy phu nhân nhà ngươi thật sự là người Bắc Nhung sao? ” Đây là điều khiến Vu Thị tò mò nhất, ban đầu nghe nói Dạ đại gia là người Bắc Nhung, thế nhưng cuối cùng lại ra tay giúp đại tướng quân bắt giết đại soái Bắc Nhung, và một tin khủng khiếp nữa là đại soái Bắc Nhung cũng chính là Diệp sư huynh biểu ca của Diệp Vấn, lúc nghe được tin này mà nàng sợ hết cả hồn.
Phong quân sư nhìn Vu Thị một cái rồi hỏi:” Rốt cuộc ngươi muốn hỏi cái gì? ”
“Cũng không có gì ~” Vu Thị ngẩng đầu nhìn Dạ Tư Y đang mỉm cười ngồi đối diện đại tướng quân, ghé đến bên tai Phong quân sư nhỏ giọng nói:” Phong quân sư, không phải là nữ tử Bắc Nhung đa phần đều là tai to mặt lớn, tính tình cũng tương đối hào sảng hoạt bát sao? ” Còn Dạ đại gia thì, trừ vóc người cao gầy có chút giống với ngoại hình đặc thù của nữ tử Bắc Nhung ra, những đặc điểm khác như vóc người thon thả mảnh dẻ, diện mạo tinh sảo mị hoặc và một ít đặc thù thể chất khác, đặc biệt là lúc nàng cải trang thì thoạt nhìn càng giống với nữ tử Giang Nam nơi này.
Phong Dương nhìn Vu Thị một cái rồi kéo dài giọng:” Biểu muội phu, ta không hề biết, thì ra là ngươi quan sát Dạ Tư Y kỹ như vậy.
”
“Ngạch khụ khụ ~” Vu Thị bị Phong Dương doạ sặc hết cả nước miếng, mở to hai mắt vô tội nhìn Phong Dương, rồi lại cẩn thận len lén ngó về phía Tư Khuynh Thần đang trầm tư suy nghĩ, sau đó Vu Thị tức giận trừng Phong Dương một cái.
Phong Dương bị bộ dạng thận trọng của Vu Thị chọc cho vui vẻ.
“Hừ, không nói thì thôi ~” Vu Thị tạm kiềm hãm tò mò trong lòng lại, ngẩng đầu nhìn về phía ánh dương quang nơi chân trời, bắt đầu suy tính xem tối nay nên làm món gì mà đại tướng quân thích ăn.
Phong Dương thấy bộ dáng của Vu Thị thì bưng chén trà lên hớp một ngụm, chuẩn bị bắt đầu đại kế của nàng:” Biểu muội phu muốn biết? ”
Vu Thị nghiêng đầu nhìn Phong Dương một cái, nhìn bộ dáng cười híp mắt của nàng ta mà xem, Vu Thị bỉu môi, không chút do dự bày tỏ:” Không muốn biết ~” Lát nữa nàng hỏi đại tướng quân cũng có thể biết được ~
“Sáng mai ta có thể thay ngươi đi giảng bài cho đám tiểu hài đồng kia……” Phong Dương lại ném ra miếng mồi một lần nữa ~
“Ờ ~” Vu Thị coi như đã hiểu, Phong quân sư là đang có việc cần nhờ mình đây.
“Hừ, không chịu thì thôi ~” Phong Dương thấy bộ dáng đắc ý của Vu Thị thì đoán chừng nàng đang chuẩn bị nâng giá, đã thế thì mình cũng không thèm.
Nếu không phải là do Thị Vũ Thị Kiếm cùng mấy tuỳ tùng tâm phúc ra ngoài du ngoạn, mà tài nấu nướng của mình và Dạ Tư Y đều không thể nào khen cho được, làm cho họ mấy ngày nay phải qua chỗ Khuynh Thần cọ cơm, đồ ăn lại do người này nấu, nhưng cái người này mỗi bữa lại nấu một món khác nhau, hết lần này tới lần khác đều căn theo khẩu vị của Khuynh Thần mà làm, mình không thích thanh đạm, đã hơn mười ngày mình chưa được ăn một miếng cá nướng lửa hồng nào.
Mà điều đáng chết chính là, khẩu vị của mình và Dạ Tư Y lại bị những người này dưỡng điêu, kiếm người khác về làm lại không thể nào ăn được.
“Ồ ~” Vu Thị không thèm để ý chút nào càng thêm kích thích Phong quân sư.
Chẳng qua là trong lúc nhất thời, Phong quân sư lại không bắt được điểm yếu của Vu Thị, người đang được Tư Khuynh Thần chống lưng, Phong Dương chỉ có thể bất đắc dĩ buồn bã ngó về phía Dạ Tư Y ngồi đối diện Tư Khuynh Thần.
Vu Thị bị bộ dáng oán phụ khuê phòng của Phong quân sư doạ sợ, cả người run lên nổi hết cả da gà.
Dạ Tư Y nghiêng đầu thấy được bộ dáng của Phong Dương, nàng bèn nghiêng đầu chớp mắt với Vu Thị một cái rồi nói:” Biểu muội phu, thuở nhỏ ta lớn lên ở Bắc Nhung, nhưng cũng không có nói ta hoàn toàn là người Bắc Nhung, ân, chỉ là không ngờ rằng sự quan hoài của biểu muội phu với ta lại đến mức này, lại có thể quan sát dung mạo ta……” Vừa nói vừa chuyển mắt nhìn về phía Tư Khuynh Thần ngồi đối diện:” Tỉ mỉ đến vậy.
”
Tư Khuynh Thần hơi nhíu mày, cầm cờ trắng đặt xuống bàn cờ, rồi dửng dưng cầm lên một quân cờ đen đã bị quân cờ trắng ép chết.
Dạ Tư Y cúi đầu nhìn bàn cờ, nhìn quân cờ đen bị áp chế, lâm vào thế cục bị vây công gắt gao do một nước cờ trắng vừa rồi thì nhẹ giọng nói với Tư Khuynh Thần:” Không hổ là Tư tướng quân, thật ác độc.
”
Tư Khuynh Thần cười nhạt, nghiêng đầu liếc nhìn Vu Thị vẫn đang nhìn nàng chăm chú mà ngây ngô cười, rồi bình thản bảo:” Quá khen!”
Dạ Tư Y đi tiếp một nước nữa trên bàn cờ, tức giận trừng mắt một cái, thật ra thì nàng cũng giống với Phong Dương, đối với tài nấu nướng của Vu Thị thì vừa yêu vừa hận.
Mặt trời đi về đỉnh núi phía tây, lúc ánh nắng đang dần tắt, cuối cùng thì Tư Khuynh Thần và Dạ Tư Y cũng kết thúc ván cờ, Vu Thị thì đã chui vào bếp chuẩn bị cơm tối, Phong Dương chống cằm nhàm chán nhìn trời chiều, thỉnh thoảng lại ngáp một cái thật dài.
Thấy hai người chơi cờ đứng lên, Phong Dương cũng đứng lên duỗi người một cái, sau đó cầm bình trà vẫn đang bốc khói và một cái chén không đến gần Dạ Tư Y.
Lúc này Tư Khuynh Thần đã cất bước đi về phía phòng bếp còn Dạ Tư Y vẫn đang đứng chỗ cũ:” Có mệt không? ” Phong Dương nói xong liền rót một chén trà cho nàng.
Dạ Tư Y mỉm cười, không cầm lấy, ngược lại trực tiếp uống chén trà trong tay Phong Dương, Phong Dương cũng hơi nâng tay lên giúp Dạ Tư Y uống nước càng thêm dễ dàng.
“Muốn uống nữa không? ” Phong Dương hỏi.
Dạ Tư Y lắc đầu một cái.
“Chúng ta trở về đi, sau khi về thì cùng nhau ngâm mình trong ôn tuyền, vậy có được không? ” Phong Dương đặt chén trà xuống đề nghị.
Dạ Tư Y mị hoặc cười một tiếng, hưởng thụ sự quan tâm lúc này của Phong Dương, nàng gật đầu một cái.
Sau đó Dạ Tư Y nắm lấy bàn tay có chút lạnh lẽo của Phong Dương, kéo nàng đi về chỗ ở của các nàng.
Dưới trời chiều, Dạ Tư Y nhìn hai bàn tay đan chặt nhau của hai người thì khẽ cười cảm khái:” May là người bị chiếm hết tiện nghi ban đầu là ta.
”
Phong Dương nghe được lời của Dạ Tư Y thì mặt oanh một phát đỏ như con tôm luộc, nàng cũng nhớ đến đêm đó, thời điểm mà duyên phận của các nàng bắt đầu giao nhau.
Sau đó Phong Dương hiếm khi xấu hổ gật đầu đáp:” Ân!”
Dạ Tư Y gặp được bộ dạng xấu hổ ngại ngùng của Phong Dương lúc này thì không khỏi cất tiếng cười khẽ.
Phong Dương bị quê độ trợn mắt nghiến răng thấp giọng rống:” Dạ Tư Y ~”
Dạ Tư Y thấy bộ dáng này của nàng thì càng cảm thấy vui vẻ, chân mày nhướng lên khiến cho nụ cười càng đậm thêm, đôi môi khẽ nhếch lên vừa đủ tạo thành một đường cong đẹp mắt, cả người toát ra hơi thở mị hoặc quyến rũ, diễm lệ chói mắt, cám dỗ lòng người.
Phong Dương thấy bộ dạng này của Dạ Tư Y thì trái tim như thắt lại, đáy lòng rung động, hình ảnh lúc này và khuôn mặt mị hoặc trong trí nhớ cực kỳ tương hợp làm nàng nhớ đến một sự kiện, thế là sắc mặt càng ngày càng đỏ hơn
Kể từ sau khi cha mẹ Phong Dương qua đời, nàng vẫn được di mẫu nàng một mực mang theo bên cạnh nuôi nấng dạy dỗ.
Sau khi di mẫu gặp chuyện không may, nàng và Khuynh Thần nghe theo an bài của di mẫu, cùng nhau đến bái Văn cư sĩ làm thầy học nghệ.
Khi đó, nàng là một đệ tử có thiên tư trác tuyệt trong sư môn, xét về tài trí võ lực thì chỉ có mỗi biểu muội Khuynh Thần là có thể cùng nàng ganh đua cao thấp.Cũng bởi vì sự ngạo mạn và tự tin thái quá của nàng mà ở lúc chống lại âm mưu quỷ kế nơi triều chính, nàng đã bị trúng kế, phải trốn chạy sự truy đuổi, chạy thế nào lại vào nhầm sơn cốc nơi Dạ Tư Y nghỉ dưỡng.
Vào thời điểm ăn trúng phải quả tình độc ở trong cốc, nàng chiếm tiện nghi Dạ Tư Y.
Từ đó bắt đầu một hồi người truy ta tránh không ngừng nghỉ.
Phong Dương nhìn Dạ Tư Y mỉm cười, trong lòng suy ngẫm.Ban đầu, nàng vừa tỉnh lại đã lập tức rời đi mà không thèm nói điều gì, nếu nàng không hành xử như vậy thì có lẽ tiếp theo nàng và Dạ Tư Y cũng sẽ không có nhiều khúc mắc đến vậy.
Chỉ là nghĩ lại, nàng không khỏi lắc đầu một cái, cảm giác ý nghĩ này của mình có chút buồn cười.
“Thế nào? ” Dạ Tư Y nghi ngờ nhìn Phong Dương lắc đầu.
“Không có ~” Phong Dương cười lắc đầu một cái nói :” Chẳng qua ta đang suy nghĩ, ban đầu, nếu như ta tỉnh lại không rời đi lập tức mà để lại cho nàng một câu, có phải tiếp theo chúng ta sẽ không có nhiều khúc mắc đến vậy? Nếu như ban đầu ta không hiểu lầm nàng và lão hoàng đế hại di mẫu ở cùng phe, thì tiếp theo chúng ta sẽ không nàng đuổi ta tránh nhiều năm như vậy.
Dạ Tư y cũng sửng sốt theo, cười nói :” Nếu ban đầu nàng không rời đi lập tức như lời nàng nói, có lẽ đợi lúc ta tỉnh lại sẽ lập tức giết nàng không chừng.
Nếu như không có sự hiểu lầm đó, có lẽ chúng ta cũng sẽ không ở bên nhau như ngày hôm nay ~ Ở chỗ này vui vẻ hưởng thụ cuộc sống.
Phong Dương nghe xong liền suy nghĩ một chút, có vẻ là như vậy thật.
“Bất quá, không phải là nàng không thèm giao phó tiếng nào đã rời đi đâu, sau đó nàng còn nhớ bổ sung thêm cái này.
” Nói xong, Dạ Tư Y cười đưa tay kéo trong cổ áo ra một sợi dây nhỏ màu đỏ, bên trên có treo một miếng ngọc Quan Âm trong suốt lớn chừng ngón tay cái.
Phong Dương vừa nhìn thấy cũng khẽ cất tiếng cười.
Dạ Tư Y đưa tay khẽ vuốt miếng ngọc Quan Âm rồi nói:” Khi đó, nếu như mỗi lần nàng lẻn vào mà không làm cho ta thấy được nàng nhưng không bắt được nàng như vậy, ta sẽ không nhận lời uỷ thác của trưởng công chúa hại nàng trúng độc……”
Phong Dương nghe được lời Dạ Tư Y, không những không hề thương cảm mà ngược lại còn đắc ý cười nói:” Ai bảo bản quân sư lại có thể tài trí võ công không ai bằng đây, liền võ công của nàng cùng những thứ trận pháp kia thì làm sao có thể làm khó được ta chứ? ”
Dạ Tư Y tức giận trợn mắt nhìn Phong quân sư đang đắc ý nói:” Vâng, nhưng cuối cùng thì Phong quân sư tài trí võ công không ai sánh kịp kia, còn không phải đã rơi vào trong tay tiểu nữ sao.
”
“Ha ha ~” Phong Dương dắt tay Dạ Tư Y, tiếp tục đi về phía trước, vừa đi vừa cười nói:” May mà không có nếu như, nếu không sau đó làm sao ta sẽ lại chật vật bị nàng theo đuổi chạy loạn khắp nơi như vậy……”
“……”
“Dạ Tư Y, ta cực kì muốn hỏi nàng một vấn đề? ”
“Hỏi gì? ”
“Lúc nào thì Dạ Tư Y Dạ đại gia bắt đầu động tình khi nhìn thấy bản quân sư thiên tư trác tuyệt anh khí ngời ngời vậy? ”
……!
“Đó là vào lần thứ hai mươi mấy nàng vẫn có thể tránh được trận pháp chặt chẽ mà ta bày ra để lẻn vào tình cốc, sau đó còn toàn thân trở lui, để lại trên đài một miếng ngọc Quan Âm cho ta, rồi còn nói gì mà đây là vật mẫu thân nàng để lại, bảo nàng sau này giao cho phu quân của mình, thậm chí còn hỏi nếu như ta không cảm thấy không tin tưởng thân phận nữ nhi của nàng thì nàng tình nguyện vì ta nhận trách nhiệm, có lẽ là vào thời điểm đó đi? ” Dạ Tư Y nghĩ đến tình cảnh khi đó mình nhìn thấy phong thư cùng miếng ngọc kia thì không khỏi cười khẽ ra tiếng.
“Thì ra là như vậy a ~~” Phong Dương cười nói :” Dạ Tư Y, may mà không có nhiều nếu như như vậy, nên bây giờ chúng ta có thể ở cùng nhau!”
Phiên ngoại Hoàn.