Editor: Vy Vy 1505
Dự cảm xấu của Kỷ Uyển Thanh càng mãnh liệt, nàng vừa ra cửa điện liền nhanh hơn bước chân, vội vàng bước ra ngoài Thính Vũ Trúc.
Thính Vũ Trúc theo phong cách khúc kính thông u, bên ngoài vây quanh một vòng hoa lá tươi tốt, tuy không cao nhưng đường mòn quanh co khúc khuỷu, kiệu không vào được. Bởi vậy mặc dù là Hoàng đế cũng hạ long liễn ở bên ngoài, lại đi bộ xuyên qua.
Nàng bước đi vội vàng, không nghĩ đến Tần Thải Lam sau lưng ra tới lại đuổi theo: “Thái tử phi nương nương, chúng ta không phải đi rửa mặt trước sao.”
Hai người đã từng phi thường quen thuộc, hiện giờ nôn nóng, nàng liền vươn tay, gắt gao túm chặt ống tay áo Kỷ Uyển Thanh.
Mùa hè quần áo mỏng manh, chịu không nổi mạnh mẽ kéo túm, lỡ như bị xé rách, cực tổn hại hình tượng Thái tử phi, Kỷ Uyển Thanh dừng bước chân.
Nàng bỗng chốc nghiêng đầu: “Ngươi muốn cản ta?”
Tần Thải Lam không phải kẻ ngốc, chuyện tới nước này đương nhiên ẩn ẩn cảm thấy không đúng, tuy nàng không biết cụ thể ra sao, nhưng trong lòng lại rõ ràng, nhiệm vụ Hoàng hậu giao cho nàng chính là ngăn trở Thái tử phi.
Hoàng hậu là mẹ chồng tương lai, trực tiếp khống chế cuộc sống tốt xấu sau này, nàng cự tuyệt nghĩ nhiều, lại theo bản năng làm theo.
Ánh mắt Kỷ Uyển Thanh cực kỳ sắc bén, trực tiếp chọc thủng, nàng có chút chật vật.
“Không, không phải.” tâm can nàng run lên, theo bản năng buông tay.
Kỷ Uyển Thanh lười nhiều lời, ngừng nghỉ nửa giây, lập tức bước đi.
Nhưng Hoàng hậu không chỉ an bài một mình Tần Thải Lam, đường nàng đi không thông suốt chút nào.
Kỷ Uyển Thanh trong lòng như có lửa đốt, dưới chân sinh gió, cung nhân thái giám lui tới tự giác thối lui đến một bên, hành lễ.
Trong đó một tiểu thái giám lui có chút gấp, đột ngột đụng vào cung nữ bên người, tay cung nữ cầm khay bị đụng ngã, canh thang thức ăn trên khay lập tức đổ đầy đất.
Cung váy của Kỷ Uyển Thanh lập tức bị bẩn một tảng lớn, cung váy màu đỏ tươi một khi bị nước canh làm bẩn, chuyển qua màu đỏ sậm rất rõ ràng.
Thái giám cung nhân gây chuyện lập tức quỳ xuống đất, dập đầu thỉnh tội xin tha.
Kỷ Uyển Thanh gần như muốn cười lạnh, nơi này là Hoàng đế cử hành cung yến, thái giám cung nhân chân tay vụng về nào có thể được chọn đến hầu? Huống chi, nàng chính là Thái tử phi.
Hai người kia hiển nhiên biết mình đã là con cờ phải chết, bước ra khỏi hàng quỳ xuống đất xin tha, lại vừa vặn chắn trước mặt nàng. Nơi này là hành lang gấp khúc, bên trái là vách tường, bên phải là lan can, nàng bị chặn đứng đường đi.
Hai người này khẳng định cản không được lâu, lại vừa lúc thuyết minh mức độ gấp gáp.
“Đi Phủ Nội Vụ tự lãnh phạt.”
Kỷ Uyển Thanh tâm niệm thay đổi thật nhanh, cũng không vô nghĩa, trực tiếp xoay người, nói với Tần Thải Lam: “Một khi đã như vậy, bản cung đi rửa mặt chải đầu trước.”
Quan quyến trên đại điện cũng bắt đầu tan, Thái tử phi chật vật bất kham bị nhìn thấy tất nhiên tổn hại hình tượng. Nhưng chuyện khẩn cấp, nàng hoàn toàn không thèm để ý việc này.
Nàng lo lắng chính là chuyện khác.
Tần Thải Lam là một, thái giám cung nữ hắt canh là hai, nếu lại từ đường cũ lên kiệu rời đi, không biết còn có bao nhiêu chuyện xấu chờ phía trước.
Không bằng trước tiên nàng theo ý đối phương đi rửa mặt chải đầu, để đối phương mất cảnh giác, lại nghĩ cách thoát thân.
Kỷ Uyển Thanh chủ ý đã định, lập tức không trì hoãn, trực tiếp đi về phía tiểu thiên điện chuyên dụng để thay quần áo.
Tần Thải Lam nỗi lòng phức tạp, nhưng lại nhẹ nhàng thở ra, nàng không ngăn đón nữa, đối phương cũng quay lại.
Đứng đó một lúc lâu, nàng mới xoay người đuổi kịp.
Kỷ Uyển Thanh đã đi một đoạn, mới vừa rồi nhân lúc hỗn loạn Hà ma ma đi một chút đã trở lại, vẻ mặt bà ngưng trọng, đến bên cạnh nhỏ giọng bẩm báo: “Thôi Lục Nương bên kia khẩn cấp truyền tin, nói Hoàng hậu đang có trù tính, thực quan trọng, mới vừa rồi đã sai Hồ ma ma và Phỉ Thúy đi ra ngoài.”
“Còn nữa, mới vừa rồi Trương Đức Hải sai người truyền lời, nói điện hạ nhắn nương nương nhanh chóng trở về.”
Kỷ Uyển Thanh trong lòng rùng mình, dưới chân lại vội vàng vài phần, sức lực trong người tăng lên cực hạn.
Kỳ thật, từ lúc yến tiệc tan đến bây giờ thời gian chưa đủ nửa chén trà nhỏ. Đoàn người đi vào tiểu thiên điện thay quần áo, nơi này còn có không ít quan quyến, mọi người mới vừa rồi bị dọa, dạ dày quay cuồng, không thể không tới sửa sang lại.
Phòng thay quần áo số lượng có hạn, bởi vậy cung không đủ cầu, mà Tần Thải Lam vì chuyện mới vừa rồi cảm thấy khó có thể đối mặt Thái tử phi, đi vào nơi này cho rằng đã hoàn thành nhiệm vụ, liền cúi đầu dừng chân, không theo vào phòng.
Này rất hợp ý Kỷ Uyển Thanh, xem ra, đối phương tính toán trì hoãn nàng ở phòng thay quần áo.
Nàng lập tức lãnh mấy đại cung nữ vào phòng, đồng thời cho Hà ma ma một ánh mắt.
Hà ma ma ngầm hiểu, lãnh người còn lại chặt chẽ canh giữ ngoài cửa.
“Đóng cửa phòng, mọi người hành sự tùy theo hoàn cảnh.”
Kỷ Uyển Thanh hoàn toàn không tính thay váy áo hay xử lý vết bẩn, nàng phân phó một câu, liền vào cách gian buồng trong.
Tuy tiểu thiên điện này được xây dựng làm phòng như xí thay quần áo, nhưng cấu tạo của nó lại giống các phòng khác.
Nhà ở của quý tộc quan lại thậm chí là cung thất hoàng gia đều xây dựng có khu vực, ví dụ như phòng ngủ, phòng khách, chính viện, phòng dùng cho hoạt động bình thường hay thỉnh thoảng, noãn các vân vân.
Đương nhiên, còn có một chỗ, chính là cách gian như xí.
Kỷ Uyển Thanh đi thẳng vào, mục đích từ cách gian như xí trốn đi.
Cách gian nào cũng xây dựng một cửa nhỏ. Mục đích của cửa nhỏ chính là dùng để vận chuyển vật ô uế.
Cổ đại nhà giàu có rất nhiều kiêng kỵ.
Trong đó có một việc, chính là vật ô uế bài tiết mỗi ngày tuyệt đối không thể đi qua tất cả các cửa mà chủ tử ra vào, bọn họ cho rằng như vậy sẽ lây dính dơ bẩn.
Nhà giàu đều như vậy, huống chi hoàng cung?
Vì thế, liền có cửa nhỏ, cửa sau chuyên dùng để chuyển vật ô uế ra ngoài.
Cổ đại thực chú ý mấy thứ này, nếu bắt quý nhân ra vào cùng cửa với vật ô uế sẽ bị xem là vô cùng nhục nhã, bọn họ thà chết chứ không khuất phục.
Kỷ Uyển Thanh là người hiện đại ngược lại không thèm để ý mấy thứ vớ vẩn này, thời kỳ phi thường làm chuyện phi thường, cùng lắm thì, xem như vào một nhà vệ sinh công cộng đi.
Phòng thủ chỗ cửa nhỏ hẳn sẽ lơi lỏng rất nhiều, lo lắng duy nhất của nàng đó là cửa nhỏ sẽ bị khóa lại.
Nàng vội vàng vào cách gian, đi thẳng đến cửa nhỏ ẩn nấp kia, vừa thấy, thế nhưng thật bị khóa lại.
“Nương nương, chúng ta nên làm gì bây giờ?”
Kỷ Uyển Thanh lưu lại mọi người bên ngoài, chỉ mang theo Lê Hoa, thứ nhất ít người không bị chú ý, thứ hai phòng thay quần áo còn cần làm chút bộ dáng.
Lê Hoa hầu hạ bên người nhiều năm, đương nhiên sẽ không nói mấy lời vô nghĩa như chủ tử quý trọng thân thể, không thể đi cửa nhỏ linh tinh. Nàng đẩy cửa hai lần, ước lượng trong một chớp mắt, cắn răng nói: “Nương nương, hay là nô tỳ phá cửa.”
Cửa nhỏ yếu ớt hơn cửa khác nhiều, phá cửa không phải không được, nhưng động tĩnh khẳng định cũng lớn. Kỷ Uyển Thanh trầm mặt đánh giá cửa nhỏ một lát, nói: “Không cần phá, muội tìm gì đó có thể cạy cửa đi.”
Đề cập đến phòng ở của chủ nhân, không thể để người tùy ý mở cửa đi vào, bởi vậy mấy cửa nhỏ thế này đều khoá cửa từ bên trong. Nàng liếc mắt nhìn khóa nhỏ mới tinh bằng đồng thau.
Khóa còn bóng lưỡng, phi thường mới, xem ra người ta dự phòng lỡ như, ngay cả lỗ hổng nhỏ cũng suy xét.
Cũng may, khóa tuy mới, nhưng then cửa lại rất cũ, Kỷ Uyển Thanh lấy tay chạm vào, nó đã có chút lay động, hẳn là không khó cạy.
Nàng đưa lỗ tai dựa vào cửa lắng nghe một lát, bên ngoài thực an tĩnh, xem ra khóa cửa xong không an bài người thủ bên ngoài.
Kỷ Uyển Thanh đoán không sai, sáng nay Hoàng hậu mới hạ lệnh, thời gian vội vàng, hơn nữa Thính Vũ Trúc là nơi đại yến triều thần, tuy Hoàng hậu có người nhưng nhân số không nhiều. Phía trước các loại bố trí đã dùng hết người, nơi này chỉ khóa lại mà thôi.
Đương nhiên, nguyên nhân chính yếu là, Thái tử phi vốn xuất thân thế gia quý nữ, vừa không được sủng ái vừa không biết xảy ra chuyện gì, không ai cảm thấy nàng sẽ đi cửa nhỏ này.
Nhưng, bọn họ đều sai rồi, mười phần sai.
Kỷ Uyển Thanh phản ứng mau lẹ, nhanh chóng quyết định, không kiêng kỵ chút nào cái gọi là dơ bẩn. Lê Hoa sức lực lớn, làm vài lần đã cạy ra một bên then cửa, nàng lập tức theo cửa nhỏ ra ngoài.
Con đường phía sau thực quạnh quẽ, so sánh với tiền điện, giống như hai thế giới, rất hợp ý nàng.
Kỷ Uyển Thanh chỉ xem như đi nhà vệ sinh công cộng, trực tiếp qua cửa nhỏ dùng để tiểu thái giám vận chuyển vật ô uế, lại xuyên qua từng hàng hoa lá tươi tốt, ra phạm vi Thính Vũ Các.
Thật vất vả thoát thân, đương nhiên không thể đi về phía trước lên kiệu, vì thế nàng phân biệt phương hướng, nhấc lên làn váy, lập tức phi nước đại chạy về Thanh Hòa Cư.
Kỳ thật chạy như vậy nhanh hơn nhiều so với ngồi kiệu, chính là vất vả chút.
Kỷ Uyển Thanh tránh đi đường nhiều người, toàn chọn đường nhỏ mà chạy, cũng may Tụ Vân Cung hoa lá cỏ cây rất nhiều, nàng thành công ẩn nấp hành tung.
Vội vàng chạy, không nghĩ đến lúc chạy ra một chỗ ngã rẽ, thiếu chút nữa đụng phải một đoàn người.
“Sao Thái tử phi còn ở đây?”
Đi đầu đúng là An Nhạc đại trưởng công chúa, sau khi tan tiệc không muốn ngồi kiệu, chầm chậm đi dạo trong hành cung. Bà vừa thấy Kỷ Uyển Thanh, chấn động: “Thái tử uống máu lộc, sao con còn không nhanh trở về hầu hạ?”
Đại trưởng công chúa không phải người vụng về, liếc mắt đảo qua, thấy làn váy Kỷ Uyển Thanh có vết bẩn, nàng chạy vội trên trán ra một tầng mồ hôi, bên người lại chỉ mang theo một cung nữ, lập tức biết chuyện không ổn.
Bà nóng nảy, lập tức túm chặt Kỷ Uyển Thanh, để sát vào bên tai thấp giọng nói: “Thể chất Cao thị nam tử mẫn cảm, phản ứng đặc biệt kịch liệt với máu lộc, phi thường mau, hơn nữa không thể tự khống chế!”
Kỷ Uyển Thanh run sợ cả kinh, lập tức có giải thích cho đủ loại hành vi không bình thường của Hoàng hậu.
Vốn tưởng thời gian còn đầy đủ, nhưng hiện tại không được, trong lòng nàng như có lửa đốt, vừa sợ Hoàng hậu có tính kế khác, Cao Húc sẽ mắc mưu, vừa sợ hắn chịu không nổi, sẽ sủng hạnh nữ tử khác.
Kỷ Uyển Thanh không kịp trả lời, nhấc lên làn váy, tính toán tăng tốc chạy.
Không nghĩ đến lại bị An Nhạc đại trưởng công chúa túm chặt.
“Về Thanh Hòa Cư quá xa, trước tiên con chạy qua mấy nhà thuỷ tạ bên hồ xem một chút.”
Cho dù là hiểu biết về thể chất Cao thị nam tử hay là kết cấu Tụ Vân Cung, đại trưởng công chúa đều rõ hơn Kỷ Uyển Thanh, bà nháy mắt liền cho kiến nghị tốt nhất: “Con xuyên qua con đường nhỏ này, đi dọc theo bờ hồ, có thể ít hơn một nửa lộ trình.”
“Còn về người trên đường, cứ giao cho ta đi.” cái gọi là người trên đường, chỉ chính là tai mắt của Hoàng hậu.
An Nhạc đại trưởng công chúa đương nhiên biết sau khi đại hôn Thái tử phi “bị vắng vẻ”, chỉ là hiện giờ xem ra sự thật lại không phải như thế. Bà thương tiếc Thái tử nên rất cao hứng, vì thế, liền giành nhiệm vụ che lấp hành tung giúp Kỷ Uyển Thanh.
Đại trưởng công chúa đương nhiên có năng lực, hơn nữa Cao Húc đã từng nói, cô tổ mẫu rất tốt với hắn, khi hắn còn bé được bà giúp đỡ rất nhiều, Kỷ Uyển Thanh cũng không nghi vấn.
Tình huống khẩn cấp, nàng cũng không dong dài vô nghĩa, trực tiếp gật đầu một cái, theo đối phương chỉ điểm, vọt vào đường nhỏ, chạy qua nhà thuỷ tạ bên hồ.