Con Đường Vinh Hoa Của Thái Tử Phi

Chương 81



Editor: Vy Vy 1505

Sau giờ ngọ Cao Húc liền ra cửa, mãi cho đến chạng vạng vẫn chưa thấy hắn trở về.

Kỷ Uyển Thanh đương nhiên biết hắn ra cửa vì chuyện gì, nói không nhớ thương là giả, liên tiếp nhón chân chờ, chờ đến lúc dùng bữa tối, hắn rốt cuộc đã trở lại.

Cao Húc mỉm cười như cũ, động tác đỡ nàng mềm nhẹ, trước sau như một quan tâm săn sóc. Chẳng qua, Kỷ Uyển Thanh thực mẫn cảm, nàng lập tức phát hiện phu quân có chút khác.

“Điện hạ?”

Nàng hơi chau mày đẹp, chẳng lẽ Kỷ Tường không chịu mở miệng? Ông ta trung tâm với chủ tử tới mức cha mẹ vợ con đều không sánh bằng sao?

Kết quả đương nhiên không phải như thế. Chẳng qua, Cao Húc đang châm chước, nên lấy phương thức nào nói cho thê tử mới có thể làm nàng càng dễ tiếp thu.

Dù sao, nàng mang thai, không thể kích động.

“Thanh Nhi, Kỷ Tường đã cung khai.”

Cao Húc đỡ thê tử ngồi xuống nhuyễn tháp, cẩn thận ôm nàng vào lòng, cúi đầu nhìn nàng đang trông mong, nghiêm túc nói: “Chỉ là nàng phải đáp ứng cô, trăm triệu không thể xúc động.”

Ngụ ý của hắn không khó lý giải, trong lòng Kỷ Uyển Thanh trầm xuống, nghiêm túc tự hỏi một lát, cuối cùng quyết định: “Điện hạ, nếu Kỷ Tường cung khai, có lẽ chỉ có chút da lông, chàng cứ nói đừng ngại.”

“Nếu việc này có chỗ nào khó chịu nổi, chàng cứ châm chước nói đại khái vài câu, đừng quá chi tiết.”

Đề cập phụ huynh, nếu có huyết tinh, chỉ sợ nàng rất khó khống chế cảm xúc dao động.

Kỷ Uyển Thanh giơ tay, sờ sờ bụng chính mình phồng lên. Người chết đã đi xa, nàng biết cũng không thể thay đổi chuyện đã qua, chỉ là hiện giờ cần dưỡng thai thật tốt.

Cảm xúc thai phụ kịch liệt phập phồng, sẽ có nguy hiểm với thai nhi.

“Kỷ Tường cung khai, xác thật chỉ thâm nhập chút da lông.”

Cao Húc chưa bao giờ có ý giấu diếm thê tử, chỉ là lo lắng thân thể của nàng, hiện giờ trước tiên dặn dò, thấy nàng đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng, từ từ nói ra.

“Cần nói từ mười mấy năm trước, sau khi mẫu hậu của cô hoăng, phụ hoàng lập tân hậu.” Nhắc tới việc này, giọng Cao Húc trầm trầm, Kỷ Uyển Thanh lẳng lặng nằm trong lòng hắn phát hiện, cầm chặt tay hắn.

Hắn được an ủi, cầm ngược lại tay nàng, vuốt ve tóc nàng, tiếp tục nói: “Phụ thân nàng Tĩnh Bắc Hầu không muốn thông đồng làm bậy, càng lúc càng xa cách bổn gia, sau đó……”

Kỷ Uyển Thanh an tĩnh nghe, tuy đã chuẩn bị tâm lý, nhưng đến lúc Cao Húc kể xong, tâm tình nàng vẫn trầm trọng.

Nhịn rồi lại nhịn, nỗ lực điều tiết một phen, nàng dời lực chú ý tập trung nơi khác: “Điện hạ, chàng nói ba người Kỷ Hoàng hậu thông đồng chính là Thát Đát sao?”

Trong lòng nàng khó nén bi thương, phụ huynh và một chúng quân sĩ nỗ lực chống cự kẻ thù xâm phạm bờ cõi, đổ máu đổ mồ hôi thậm chí trả giá sinh mệnh. Nào ngờ thời điểm này, lại có người không màng ích lợi của Đại Chu, thông đồng với địch quân, chỉ vì ý muốn của bản thân.

Hoàng hậu sao xứng làm quốc mẫu? Con trai bà ta sao xứng làm hoàng đế?

“Đúng vậy.”

Cao Húc vẫn luôn cẩn thận quan sát vẻ mặt thê tử, thấy nàng tuy cảm xúc hạ xuống, nhưng cũng không có gì khác thường, lúc này mới nói thẳng ra.

Hắn thầm than, xoa xoa mặt nàng: “Hiện giờ, cái chúng ta thiếu chính là chứng cứ.”

Bên Thát Đát đến tột cùng là vị vương tử nào thông đồng Kỷ hậu, kỳ thật không phải mấu chốt, mấu chốt là chứng cứ.

Chuyện tới nước này, phần lớn chân tướng đã tra ra manh mối. Đám người Kỷ Hoàng hậu ngầm thông đồng với địch, mục đích chủ yếu là mưu hại Kỷ Tông Khánh, trực tiếp làm cho một thành quân dân, còn có mấy vạn viện quân bị diệt.

Bá tánh binh sĩ chết thảm, Kỷ Tông Khánh, Sở Lập Tung trụ cột quốc gia khuynh đảo.

Về công về tư, cho dù là Kỷ Hoàng hậu Lâm Giang Hầu, hay là Mục Hoài Thiện, hoặc là đám người Vương Trạch Đức, Cao Húc đều không thể dung tha.

Bậc này hại dân hại nước, cho dù như thế nào cũng phải hoàn toàn nhổ sạch.

Chẳng qua, hiện tại còn vấn đề khác.

Đề cập tội lớn phản quốc, không thể không có chứng cứ xác thực. Dù sao, đối phương là Hoàng hậu, quốc cữu, còn có thống soái chưởng binh tâm phúc của Hoàng đế.

Khẩu cung của Kỷ Tường không tính cái gì, rốt cuộc bọn họ có thể nói là đánh cho nhận tội, hoặc là dùng người nhà uy hiếp.

Lỡ như sau khi rời khỏi nhà lao, Kỷ Tường tới ngự tiền cắn ngược lại, lúc đó mới là đánh rắn không chết còn bị hại thảm.

Cao Húc trải qua nhiều chuyện lớn, khẳng định sẽ không lỗ mãng, hắn không ra tay thì thôi, đã ra tay chắc chắn đánh vào điểm yếu hại, làm đối phương mất mạng.

“Điện hạ, bên Thát Đát không phải có thư từ hiệp nghị với Hoàng hậu và Lâm Giang Hầu sao?”

Kỷ Uyển Thanh vừa nghe liền hiểu, lập tức bắt lấy trọng điểm trong lời hắn nói: “Nếu chúng ta có thể lấy được mật tin này, đó là bằng chứng như núi.”

Đến lúc đó cho dù là Hoàng hậu, Lâm Giang Hầu, hay là Mục Hoài Thiện, Vương Trạch Đức, tất cả đều không thể thoát tội.

Đây là biện pháp tốt nhất.

“Đúng là như thế.”

Cao Húc nhạy bén dữ dội, lúc vừa nghe Kỷ Tường khai, lập tức bắt giữ chỗ mấu chốt này. Mà thê tử thông minh, giống như có thần giao cách cảm với hắn vậy, trong lòng hắn vui sướng.

“Chờ điều tra Kỷ Tường kết thúc, ta liền lệnh Hứa Trì lập tức khởi hành đi Thát Đát.”

Chuyện lớn bậc này, Kỷ Hoàng hậu và Thát Đát chắc chắn đều không dễ tin đối phương, bởi vậy rất cần một tờ hiệp nghị long trọng tự tay viết và đóng ấn giám.

Hiệp nghị chắc sẽ có hai tờ giống nhau, mỗi bên giữ một tờ.

Nhưng mà, nếu muốn lấy được hiệp nghị từ Đại Chu lại rất khó. Bởi vì đây là nhược điểm yếu hại của Hoàng hậu và Lâm Giang Hầu, rất có thể bọn họ đã phá huỷ.

Chẳng qua thay đổi Thát Đát, lại hoàn toàn không giống.

Hiệp nghị là chứng cứ Hoàng hậu và Lâm Giang Hầu phạm tội thông đồng với địch, hiện tại Ngụy Vương lại đang đoạt đích, một khi thành công đăng đỉnh, nhược điểm này có thể đổi lấy rất nhiều ích lợi.

Thát Đát không những sẽ không hủy, ngược lại còn cất giữ thích đáng, để sau này sử dụng.

“Điện hạ nói đúng lắm.”

Kỷ Uyển Thanh nhíu chặt mày đẹp, trong mắt có thật sâu chán ghét: “Người Thát Đát tất nhiên lưu trữ, nói không chừng, còn muốn ngày nào đó lấy ra áp chế Đại Chu, cắt đất đền tiền vân vân.”

Nếu Ngụy Vương thật có thể xưng đế, điều kiện này thật rất có khả năng thực hiện được. Dù gì một khi Thát Đát tuyên dương, mẹ ruột của tân đế từng thông đồng với địch bán nước, hắn chắc chắn không thể tiếp tục ngồi trên long ỷ. Chuộc lại hiệp nghị là chuyện tất yếu.

Cao Húc hừ lạnh một tiếng, mặt trầm như nước.

“Trước tiên chúng ta nghĩ cách lấy chứng cứ vào tay, thù của phụ huynh nàng, còn có oan khuất của Sở tướng quân cũng có thể giải quyết dễ dàng.”

Lúc này, Cao Húc đã quăng đạo cân bằng của phụ hoàng hắn qua một bên.

Hành vi của Kỷ Hoàng hậu và Lâm Giang Hầu đã chạm đến điểm mấu chốt của hắn, hắn chịu đựng không được. Hoàn toàn đánh sập mẹ con Kỷ hậu, cùng lắm thì, Xương Bình Đế sẽ nâng đỡ mẹ con Lệ Phi, Tứ hoàng tử thôi.

Thay đổi kẻ địch tuy phiền toái chút, nhưng cũng không phải không được.

Cao Húc nói xong, rũ mắt nhìn về phía thê tử, nhẹ giọng trấn an: “Chỉ là muốn lấy được bằng chứng không phải một sớm một chiều là có thể thành, nàng đừng quá mức nhớ thương phí công.”

Điểm này Kỷ Uyển Thanh hiểu, hiệp nghị thuộc về tuyệt mật, bên Thát Đát khẳng định giữ gìn nghiêm ngặt, nếu muốn trộm được nói dễ hơn làm? Không thiếu được phải hao phí sức người sức của và thời gian.

Nàng gật đầu: “Thiếp biết, thiếp và con chờ tin lành của điện hạ.”

“Ừ.”

Thê tử hiểu lý lẽ biết đại thể, trong lòng Cao Húc rất an ủi, xoa xoa má phấn của nàng: “Cô sẽ nắm chặt.”

Tới lúc này, phu thê hai người đã thương lượng thỏa đáng, hành động tiếp theo cũng thực minh xác.

Nhưng thực ăn ý, bọn họ đều không nhắc đến thân thế Mục Hoài Thiện trong chuyện vạch trần.

Dù sao, Mục Hoài Thiện có thể được Xương Bình Đế xem trọng, tiện đà chưởng binh quyền một phương, đã sớm bị Hoàng đế điều tra chi tiết.

Đáp án khẳng định là không thành vấn đề, nên xóa sạch sẽ, đã sớm xóa hết.

Viên thị Mai thị hai nha hoàn ngày xưa bên cạnh lão thái quân, không có chứng cứ chỉ nói suông, cũng không thể chứng minh cái gì.

Nếu không thể chứng minh, vậy không cần nhắc tới.

Phải biết rằng, sở dĩ Đông Cung có thể vững vàng dừng chân trên triều đình, căn bản ở chỗ Cao Húc tài đức sáng suốt, được văn võ trong triều tin phục. Mọi người nhất trí cho rằng, nếu Hoàng thái tử đăng cơ xưng đế, tất nhiên sẽ chấn hưng hoàng triều, thanh minh chính lệnh.

Một vị Hoàng thái tử, đầu óc thanh minh, năng lực xuất chúng như vậy, làm sao có thể không có bằng chứng, liền trống rỗng chỉ trích quan to trấn thủ một phương?

Chuyện này tương đương bản thân công kích căn cơ của chính mình.

Bị thương chính mình căn cơ, hậu hoạn vô cùng vô tận, còn làm Hoàng đế càng thêm nghi kỵ. Trả giá lớn như vậy chỉ vì một Mục Hoài Thiện râu ria, quá không đáng giá.

Chỉ cần bắt được hiệp nghị chứng cứ vào tay, một đảng Kỷ Hoàng hậu ầm ầm ngã xuống, Mục Hoài Thiện cũng chạy không thoát, thật sự không cần thiết trước tiên làm điều thừa.

Màn đêm buông xuống, Hứa Trì thẩm vấn Kỷ Tường xong, trở về phục mệnh chủ tử.

Sau khi Cao Húc nghe xong, cũng không chậm trễ, lập tức an bài hắn đi Thát Đát làm nhiệm vụ.

Cuối cùng, hắn trầm ngâm nửa ngày: “Chuyến này gian khổ, có thể một lần thu hồi chứng cứ càng tốt. Nếu không được, trước tiên phải xác định người thông đồng với Hoàng hậu là ai, sau đó thăm dò nơi cất giữ hiệp nghị sau.”

Hứa Trì lưu loát ứng, ngày hôm sau liền chọn vài người công phu tốt, cải trang giả dạng, đi thẳng đến Thát Đát.

Chuyện này xác thật không thể gấp, Kỷ Uyển Thanh sửa sang lại cảm xúc, vừa chờ tin lành, vừa dưỡng thai.

Nhoáng lên đã đến cuối tháng bảy, vạn thọ của Xương Bình Đế là mười lăm tháng tám Tết Trung Thu, hoàng đế tính toán trở về, thánh chỉ đã hạ, mùng một tháng tám liền khởi hành hồi kinh.

Thân thể Kỷ Uyển Thanh khoẻ mạnh, Cao Húc khẳng định muốn mang thê tử về. Chỉ là thêm tháng nhuần, thai nhi trong bụng nàng hiện đã hơn năm tháng, phu thê hai người vạn phần cẩn thận, muốn lần nữa xác định trạng huống thân thể.

Màn trướng buông xuống, lộ ra một đoạn cổ tay trắng nõn, phía trên phô một khăn lụa, Lưu thái y ngưng thần cẩn thận bắt mạch, nửa ngày mới thu hồi tay.

“Thân thể Thái tử phi như thế nào?”

Hỏi chuyện chính là Cao Húc, vừa thấy trước giường Lưu thái y thu hồi tay bắt mạch, hắn lập tức mở miệng.

Lưu thái y đứng lên, chắp tay trả lời: “Hồi điện hạ, mạch đập của nương nương rất có lực, mẹ con đều bình an.”

“Trên đường chỉ cần cẩn thận chút, liền có thể không ngại.” Thái y bình thường sẽ không nói nhiều như vậy, nhưng Lưu thái y không giống bọn họ, ông là người của Đông Cung, hiểu chủ tử muốn biết cái gì.

“Rất tốt.”

Cao Húc gật đầu, hoàn toàn an lòng.

Sau đó, hắn lại hỏi: “Hiện nay Thái tử phi còn có chút choáng váng, có trở ngại gì không?”

Thời gian Kỷ Uyển Thanh mang thai phản ứng không nghiêm trọng lắm, trước kia cũng chỉ có sáng và tối có chút nôn nghén, đầy ba tháng liền dần dần biến mất. Chẳng qua, lại bắt đầu hơi hơi choáng váng, cũng may không thường xuyên, cũng không nghiêm trọng.

Cao Húc thực khẩn trương, lần đầu tiên đã lập tức triệu Lưu thái y. Thái y bắt mạch, lại cho y nữ vào trướng cẩn thận xem kỹ, cuối cùng đưa ra kết luận, Thái tử phi nương nương không ngại, chỉ là phản ứng bình thường lúc mang thai thôi.

Chỉ là phản ứng này liên tục hơn hai tháng, mỗi khi thái y khám mạch bình an, hắn đều phải dò hỏi một lần.

Ba ngày lặp lại nói một lần, kỳ thật Lưu thái y rất bất đắc dĩ. Nói thật, các quý phụ trong cung mang thai, Thái tử phi đã là người có trạng huống tốt nhất.

Nhưng ông cũng có thể lý giải tâm tư chủ tử, mỗi lần nghe hỏi chỉ phải cẩn thận giải thích lại một lần, cũng nói: “Điện hạ yên tâm, nương nương cũng không ngại.”

Cao Húc rốt cuộc vừa lòng, giơ tay vẫy lui Lưu thái y, đi hai bước đến ngồi trên mép giường.

Màn trướng đã được vén lên, hiện giờ sắc mặt Kỷ Uyển Thanh hồng nhuận, hơi đẫy đà nhưng không mập mạp, động tác còn rất linh hoạt, chống cánh tay chính mình muốn ngồi dậy.

Cao Húc vội tiến lên đỡ, cũng tùy tay lấy gối màu vàng nghệ thêu chữ phúc lót ở phía sau cho nàng dựa lưng, không quên nhẹ giọng nói: “Nàng gấp cái gì? Lần tới phải kêu người đỡ mới được ngồi dậy.”

Kỷ Uyển Thanh bất đắc dĩ, nàng chỉ mang thai, không phải bị bệnh, hiện giờ tháng không tính quá lớn, chính mình ngồi dậy vẫn là hoàn toàn không thành vấn đề.

Nhưng phu quân cẩn thận cũng chỉ vì quan tâm hai mẹ con nàng, giơ giơ lên khóe môi, nàng mỉm cười đáp: “Nghe lời cha của con nói.”

Nàng vốn chỉ trêu ghẹo, không nghĩ tới Cao Húc rất thích cách gọi này, hắn gia tăng ý cười, liếc mắt nhìn nàng.

Hà ma ma cầm nước mật ong ấm vào cửa, Trương Đức Hải dâng lên, Cao Húc tiếp đưa cho thê tử.

Kỷ Uyển Thanh cúi đầu uống hai ngụm, mới trả lại chung trà, không nghĩ tới lại bị choáng váng.

Nàng đã quen rồi, rốt cuộc hai tháng nay mỗi ngày luôn có vài lần, hoãn một lát liền hết.

Cao Húc lại vô cùng khẩn trương, mày kiếm nhíu lại, tự mình động thủ, thay nàng nhẹ nhàng xoa trán: “Thanh Nhi, đỡ hơn chưa?”

“Dạ, khá hơn nhiều.”

Hơi hơi choáng váng thực nhẹ, một lát liền hết, Kỷ Uyển Thanh ngước mắt, cười trấn an hắn, không nghĩ tới tiểu bảo bối trong bụng cũng tới xem náo nhiệt.

“Ai da!”

Hài nhi trưởng thành, hơn năm tháng. Thai động thường xuyên mãnh liệt hơn trước kia nhiều, bé thích xoay người, thích hoạt động tay chân, có khi tay nhỏ chân nhỏ còn sẽ quơ loạn đá loạn một hồi.

Hài tử khỏe mạnh, cha mẹ thật cao hứng, nhưng Cao Húc thấy thê tử bị đau, vẫn là đau lòng.

Hắn luyến tiếc quát hài tử, lại nhớ thương Kỷ Uyển Thanh, chỉ phải tinh tế vuốt ve cái bụng cao ngất, khuyên dỗ: “Con phải ngoan ngoãn, đừng làm khó mẫu thân.”

Cao Húc nói xong, lại sợ ngày sau hài nhi bó tay bó chân, không quên bổ sung một câu: “Nhưng mà lúc nên hoạt động tay chân, con cũng không thể lười.”

Vẻ mặt hắn thực nghiêm túc thương lượng với hài tử còn ở trong bụng mẹ, tuy Kỷ Uyển Thanh còn có chút đau, nhưng cũng không nhịn được mỉm cười.

Hài nhi lăn lộn một trận, có lẽ mệt mỏi liền hoãn lại, nàng nắm tay Cao Húc, cười nói: “Hài nhi nghe lời cha đấy.”

Hắn thật cao hứng, ngước mắt cười nói với nàng: “Vậy ngày sau cô sẽ dạy hắn nhiều hơn.”

“Dạ.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.