Con Đường Vinh Hoa Của Thái Tử Phi

Chương 82



Editor: Vy Vy 1505

Thực mau liền tới mùng một tháng tám.

“Thanh Nhi, dậy thôi.”

Hoàng đế đi ra ngoài, cần thiết chú ý giờ lành. Hôm nay giờ lành tương đối sớm, trời tờ mờ sáng, Cao Húc liền mở mắt.

Hắn thấp giọng gọi thê tử trong lòng, thấy nàng buồn ngủ mông lung, rất đau lòng, an ủi: “Chờ lát nữa lên xe ngựa, nàng lại ngủ tiếp.”

Sau khi Kỷ Uyển Thanh mang thai có chút thích ngủ, phản ứng sinh lý rất khó khống chế, thường ngày nàng đều ngủ đến lúc tự nhiên tỉnh, hôm nay xác thật có chút khó xử nàng.

Nhưng nàng vẫn nỗ lực chớp chớp mắt, vực dậy tinh thần.

“Dạ, điện hạ đừng lo lắng.”

“Ừ.”

Thời gian có chút gấp, phu thê hai người không nói nhiều, Cao Húc đỡ thê tử ngồi dậy, liền kêu người vào phòng hầu hạ.

Rửa mặt chải đầu vấn tóc thay quần áo, hiện giờ Kỷ Uyển Thanh có thai, không cần tô son điểm phấn, trang sức cũng chủ yếu là nhẹ nhàng thể diện, những bộ trang sức nặng trĩu tạm thời bị gác xó.

Như vậy cũng có chỗ tốt, đó là có thể tiết kiệm rất nhiều thời gian, lại thay một bộ cung váy tương đối rộng thùng thình, lấy thoải mái là chủ đạo, liền xem như thỏa đáng.

Kỷ Uyển Thanh thoáng đánh giá phụ nhân trẻ tuổi mặt mày tinh xảo trong gương đồng được mài giũa bóng loáng, ngũ quan quen thuộc, tuy đẫy đà hơn lúc trước, lại như cũ màu da trắng nõn phiếm phấn, tươi sáng rực rỡ.

Nàng kiều mỹ như cũ, rút đi một ít ngây ngô so với ngày xưa, thêm không ít phong vận, minh diễm động lòng người.

Kỷ Uyển Thanh gật gật đầu, thực tốt, ai cũng không muốn chính mình biến xấu.

Trái ngắm phải ngắm, nàng đang muốn sai người thu hồi gương đồng, không nghĩ tới tầm mắt vừa chuyển, lại nhìn thấy trong gương Cao Húc mỉm cười đứng bên cạnh bình phong nhìn nàng.

“Điện hạ.” Nàng quay đầu lại, giận dỗi liếc hắn.

Cao Húc đã ăn mặc sẵn sàng, độ cong trên môi gia tăng, chậm rãi tiến lên đỡ thê tử, cười nói: “Thanh Nhi, chúng ta dùng đồ ăn sáng trước đi.”

Phu thê cười nói vài câu, dùng đồ ăn sáng, đã đến thời gian, nên ra cửa lên xe.

Thái tử phi có thai, xe ngựa là đặc chế, Đông Cung phái người giám thị toàn bộ hành trình chế tạo, chế tạo xong lại kiểm tra nhiều lần, xác định không có một tia sai sót.

Cảm giác lớn nhất của Kỷ Uyển Thanh với xe ngựa này chính là trình độ giảm xóc có cải thiện, hơn nữa trong buồng xe lót chăn gấm thật dày, tuy hơi nóng, nhưng nàng không cảm giác được xóc nảy chút nào.

Nàng rất vừa lòng.

Cao Húc cũng vừa lòng, càng yên tâm, tự mình đưa thê tử lên xe ngựa, dặn dò một phen, lại nghiêm lệnh cung nhân bên trong xe chăm sóc kỹ nàng, hắn mới về xe ngựa của chính mình.

Rốt cuộc cổ đại kỹ thuật có hạn, xe ngựa của Kỷ Uyển Thanh giảm xóc rất tốt, nhưng cũng không phải không có khuyết điểm khác, nó càng chậm hơn bình thường.

Cũng may loan giá Hoàng đế đi ra ngoài vốn dĩ tốc độ không nhanh, hơn nữa Xương Bình Đế còn hạ khẩu dụ, tận lực chậm một chút, chiếu cố Thái tử phi đang mang thai.

Nói thật, tuy Hoàng đế không chờ mong Đông Cung thêm con vợ cả, nhưng ông ta cũng không đến mức hại cháu ruột của chính mình, hơn nữa cả triều văn võ đều nhìn, cho dù như thế nào ông ta cũng phải khéo léo làm ra vẻ quan tâm chút.

Xương Bình Đế không anh minh, nhưng thật đúng là không ngu xuẩn đến nông nỗi này.

Kỷ Uyển Thanh không thèm để ý Hoàng đế nghĩ như thế nào, dù sao nàng được lợi ích thực tế là được.

Một đường hồi kinh, nàng xem như thoải mái, tuy không thể tránh được mỏi mệt, nhưng cảm giác tổng thể còn tính tốt.

Xương Bình Đế vì thể hiện ông ta là tổ phụ từ ái, đặc biệt sai ngự y tới, mỗi ngày khám mạch bình an cho Thái tử phi.

Kết quả là tốt.

Chờ vào kinh thành, vào hoàng cung, lại trở lại Thanh Ninh Cung xa cách mấy tháng, an trí thỏa đáng ở hậu điện chính phòng. Ngự y khám mạch lần cuối cùng cho Thái tử phi, nói mẹ con nương nương đều an, có chút mệt mỏi, nghỉ ngơi hai ngày là được, liền trở về phục lệnh Hoàng đế.

Thai nhi khỏe mạnh, Cao Húc và Kỷ Uyển Thanh đương nhiên cao hứng, nằm trên giường nghỉ ngơi hai ngày, nàng có tinh thần hơn nhiều.

Chẳng qua, vấn đề cũng theo đó tới.

Vài ngày sau là liên tiếp ba ngày vạn thọ tiết, rốt cuộc nàng có nên tham dự hay không?

Đương nhiên Kỷ Uyển Thanh không muốn đi, nàng đang có thai, ở địa bàn của chính mình mới có thể bảo đảm an toàn, ở bên ngoài không thể hoàn toàn bảo hiểm.

Thai này của nàng cho dù là nam hay nữ, đều là đứa cháu đầu tiên của Hoàng đế, nếu là bé trai, sẽ càng thêm khó lường.

Con vợ cả Đông Cung, Hoàng trưởng tôn, đại biểu giang sơn có người kế tục, hoàn toàn củng cố vị trí Hoàng thái tử.

Đứa nhỏ này chú định là cái đinh trong mắt một đảng Kỷ hậu, có cơ hội, người ta sẽ dễ dàng từ bỏ sao?

Đương nhiên sẽ không, khẳng định là vắt óc tìm mưu tính kế.

Bản thân Kỷ Uyển Thanh không muốn tham dự, Cao Húc cũng thế, nhưng hiện tại vấn đề là, thân thể Thái tử phi khoẻ mạnh, không đi có trở ngại với hiếu đạo.

Lúc trước, Cao Húc không muốn thê tử ở lại Tụ Vân Cung dưỡng thai, ngoại trừ phu thê khó xá khó ly, còn có lý do quan trọng hơn, chính là lo lắng hắn rời đi, phòng vệ có điều khiếm khuyết, xảy ra chuyện ngoài tầm tay với.

Hắn cần mang hai mẹ con về kinh thành, đặt dưới mí mắt nhìn, mới có thể an tâm.

Chỉ là, nếu muốn theo ngự giá về kinh, Thái tử phi không thể tiếp tục tỏ vẻ không khoẻ, nàng cần thoải mái khoẻ mạnh.

Tất cả lấy long thai làm trọng, những lời này với ai đều có tác dụng, mặc dù bản thân người mang long thai Kỷ Uyển Thanh, cũng như thế.

Thân thể không khoẻ còn cường chống lên đường, lấy hoàng trưởng tôn mạo hiểm là không được.

Vì thế, trước khi đi, Thái tử phi kịp thời tỏ vẻ, trải qua thời gian mấy tháng điều dưỡng, thân thể đã hoàn toàn không ngại.

Thái y khẳng định cách nói này.

Vì thế, Thái tử phi thuận lợi xuất phát.

Vốn dĩ phu thê hai người tính toán, trở lại Thanh Ninh Cung, để cho Lưu thái y bắt mạch, nói Thái tử phi và long thai tuy không ngại, nhưng rốt cuộc đi đường mệt nhọc, nên nằm trên giường nghỉ ngơi năm sáu ngày.

Như vậy là có thể hợp tình hợp lý tránh đi vạn thọ tiết, sau đó lại tiếp tục đóng cửa không ra như thế nào, tùy ý Kỷ Uyển Thanh nói.

Nhưng kế hoạch không đuổi kịp biến hóa, Xương Bình Đế vì tỏ vẻ chính mình từ ái, sai ngự y đi theo một đường hầu hạ. Thân thể Kỷ Uyển Thanh dưỡng cực tốt, ngự y tỏ vẻ, nghỉ hai ngày là được, hoàn toàn không ảnh hưởng tham dự vạn thọ tiết.

Ngự y phục mệnh đã đến tai thiên tử, kể từ đó, Kỷ Uyển Thanh lại tỏ vẻ không khoẻ, liền không lớn thỏa đáng.

Mọi người đều không phải đồ ngốc, Thái tử phi rõ ràng không thích tham dự vạn thọ tiết.

Cổ đại hoàng quyền là cao nhất, hơn nữa hiếu đạo là nặng nhất, hành vi này là thực không thỏa đáng. Cứng rắn muốn dựa vào long thai tạm thời qua cửa không phải không được, chỉ là bởi vậy, sẽ làm Xương Bình Đế sinh lòng cách ứng.

Với Đông Cung, với Hoàng thái tử, với Kỷ Uyển Thanh, thậm chí hài nhi trong bụng nàng, đều là cực bất lợi.

Vạn thọ tiết, trên nguyên tắc nàng hẳn nên tham dự.

“Thanh Nhi, nàng không nên tham dự vạn thọ tiết thì hơn.” Cao Húc ôm Kỷ Uyển Thanh, thấp giọng nói chuyện bên tai nàng.

Một đường từ Thừa Đức trở lại kinh thành, tuy lộ trình không xa, nhưng theo loan giá đi ra ngoài, cũng hao phí mười một mười hai ngày.

Rốt cuộc đi đường mỏi mệt, Cao Húc liên tục thúc giục thê tử nghỉ ngơi, bởi vậy, lại là hai ngày.

Cao Húc nhịn nửa tháng, nam tử tuổi trẻ huyết khí tràn đầy, thấy khuôn mặt Kỷ Uyển Thanh phiếm phấn, tinh thần sáng láng, đã hoàn toàn không ngại, tất nhiên là muốn thân cận một phen.

Hắn tự chủ tất nhiên cường, nhưng không phải đặt trên chuyện này.

Trận đôn luân này nhẹ và chậm, nhưng thời gian rất dài, thật sự ma người. Thật vất vả thu binh, Cao Húc tự mình hầu hạ thê tử rửa mặt chải đầu, lại ôm người lên giường.

Phu thê chặt chẽ ôm nhau, trước ngực dán phía sau lưng, như là hai cái thìa hình thức giống nhau.

“Vạn thọ tiết nhiều người tay tạp, rất dễ bị người chui khe hở.”

Tay hắn nhẹ nhàng vuốt ve bụng thê tử cao ngất, thấp giọng nói: “Trước khi hài nhi được sinh ra, chúng ta cẩn thận chút.”

Phụ nhân người mang lục giáp, đúng là thời điểm yếu ớt nhất, hơn nữa cốt nhục trong bụng Kỷ Uyển Thanh đã hơn sáu tháng, thân mình càng ngày càng cồng kềnh, hành động có nhiều bất tiện.

Ở trong lòng Cao Húc, vợ con an toàn là quan trọng nhất, còn về các loại khó xử, ngày sau nhất nhất giải quyết là được.

“Dạ, điện hạ nói đúng lắm.”

Kỷ Uyển Thanh vô cùng tán đồng, nàng cũng không thích cậy mạnh, rốt cuộc chính mình không phải không có lựa chọn khác. Đặc biệt là dùng cốt nhục trong bụng cậy mạnh, không phải chuyện một mẫu thân nên làm.

Chẳng qua, nàng lại cho rằng, có thể dùng phương pháp thích hợp, làm giảm ngày sau khó xử đến mức thấp nhất. Tốt nhất là hoàn toàn trừ khử.

“Điện hạ, chàng nói chúng ta có thể chủ động một ít hay không.”

Hai ngày nay Kỷ Uyển Thanh vẫn luôn suy nghĩ vấn đề này, cân nhắc mãi, nàng cho rằng có thể lẫn lộn tầm mắt, nắm quyền chủ động trên tay chính mình.

Không phải Hoàng Hậu khẳng định sẽ ra tay sao?

Chính mình không bị đối phương tính kế, ngược lại chính mình “mưu tính” chính mình, ở trước cửa cung dạo một vòng, trước tiên “trúng chiêu”.

Trình diễn một hồi khổ nhục kế, chẳng những hợp tình hợp lý không tham dự vạn thọ yến, hơn nữa cũng tránh đi ngày sau đủ loại khó xử, cuối cùng còn thuận tay hắt nước bẩn cho Hoàng Hậu.

Một mũi tên bắn hai con điêu, nhưng nói hắt nước bẩn cũng không đúng lắm, dù gì người ta vốn dĩ liền tính toán ra tay.

“Thanh Nhi, kế sách này không tệ.”

Kỳ thật Cao Húc không phải không nghĩ tới phương pháp này, chỉ là hắn do dự.

Theo ý nguyện bản thân hắn, hắn tình nguyện ngày sau nhiều khó xử, cũng không muốn thê tử mang thai bị lăn lộn. Dù gì hiện giờ Đông Cung căn cơ củng cố, thế lực không thể lay động, hắn có tự tin ứng đối phiền toái.

Nhưng vấn đề là, Xương Bình Đế sinh lòng cách ứng, không chỉ là vấn đề Đông Cung khó xử, còn đề cập tới mẹ con Kỷ Uyển Thanh.

Hoàng đế không thích, tóm lại có ảnh hưởng tới mẹ con nàng.

Hắn cũng không có quyền quyết định thay vợ con, đang định nói ra thương thảo, không nghĩ tới Kỷ Uyển Thanh sớm một bước mở miệng.

Hai vợ chồng nghĩ giống nhau.

Hiện tại không cần nói tỉ mỉ là có thể xác nhận ý tưởng của nàng, nhưng Cao Húc vẫn thấp giọng dò hỏi hai câu.

“Thiếp chỉ là làm một vòng trước cửa Thanh Ninh Cung, bảo đảm an toàn không ngại.”

Kỷ Uyển Thanh sẽ không mạo hiểm chính mình và hài tử, an toàn đặt ở vị trí đầu tiên, chắc chắn bảo đảm. Chẳng qua nếu trong trường hợp này, hao chút tâm cơ có thể tránh cho rất nhiều phiền toái ngày sau, nàng vẫn rất vui lòng.

Cao Húc gật đầu: “Đây là tất nhiên.”

Nếu xác định phương hướng hành động, bước tiếp theo nên cụ thể kế hoạch.

Phu thê thương nghị một phen, tổng thể mà nói, kế hoạch vẫn là xu hướng bảo thủ, lấy an toàn làm nhất, tất cả hành động cần cẩn thận.

Kỷ Uyển Thanh nói thầm: “Nếu có thể biết được Hoàng Hậu ra tay ở nơi nào, chúng ta sẽ thuận tiện rất nhiều.”

Điểm này là đương nhiên, cho dù không biết hành động bước đi, có thể biết được địa điểm đối phương dự định ra tay cũng đủ. Du sao, bọn họ đánh chủ ý chính là trước tiên tránh đi.

Cao Húc vỗ nhẹ nhẹ nàng: “Canh giờ không còn sớm, mau nghỉ ngơi đi, có lẽ ngày mai có tin tức cũng không chừng.”

Hắn nói lời này thật chuẩn, ngày hôm sau trước giờ cơm trưa, thật đúng có tin tức truyền tới.

Kỷ Uyển Thanh xử lý nội vụ thỏa đáng, đang định sai người truyền thiện, Hà ma ma vội vàng vén rèm cửa vào phòng, nháy mắt ra dấu với chủ tử.

Trong lòng nàng vừa động, lập tức bình lui cung nhân trong phòng, tiếp nhận mật tin mở ra xem.

“Ma ma, ma ma đi tiền điện, mời điện hạ về đây.”

Kỷ Uyển Thanh đại hỉ, lúc này thỏa mãn ý nguyện, tin tức là Thôi Lục Nương ở Khôn Ninh Cung truyền tới, đúng là có quan hệ tới dị động của Hoàng Hậu trước vạn thọ tiết.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.