Hôm sau, mẹ Lục phát hiện con trai bị bệnh rồi.
“Sao tự dưng lại bị cảm thế này?”
Mẹ Lục nhìn gương mặt tái nhợt của con trai, bờ môi cũng khô khốc, gương mặt mặc dù trông vẫn lạnh lùng xa cách nhưng lại vô cùng yếu ớt vì bệnh tật.
Mẹ Lục hơi sốt ruột.
Không phải con trai bà đổ bệnh vì thất tình đó chứ?
“Ban đầu mẹ định hai ngày nữa dẫn con đến Nam Thành tham dự tiệc nhận thân của nhà họ Ninh.
Nhưng giờ còn bị bệnh rồi, vẫn nên nghỉ ngơi cho khỏe đi, mẹ bảo ba con đi dự.” Mẹ Lục nói.
“Nhà họ Ninh?”
“Đúng thế.
Gần đây ông cụ Ninh đã tìm thấy cô cháu gái thất lạc nên tổ chức ăn mừng linh đình lắm.
Con bị bệnh thì đừng bôn ba nữa, ở nhà nghỉ ngơi thật tốt đi.”
Gương mặt tuấn tú của Lục Tuyệt tái nhợt, nhưng đôi mắt anh lại đen láy vô cùng.
Ánh mắt của anh dừng trên thư mời trong tay bà.
Nhìn chữ “Ninh” màu vàng bên trên, anh nói: “Con đi.”
“Con đi á?”
Mẹ Lục không ngờ con trai mình lại chủ động đề nghị đi dự tiệc: “Nhưng con đang ốm mà.”
“Không sao, chỉ là cảm vặt thôi ạ.” Lục Tuyệt nói giọng mũi rất nặng, nghe không hề giống cảm vặt như anh nói.
Mẹ Lục nghi ngờ quan sát con trai: “Vậy được rồi, lát nữa mẹ bảo bác sĩ Kim khám cho con.”
Lục Tuyệt nhận bức thư mời từ tay mẹ: “Dạ.”
…
Nam Thành.
Chẳng có người mà cô ghét lượn lờ trước mặt, cuộc sống của Ninh Tri ở nhà họ Ninh rất dễ chịu, gương mặt nhỏ xinh càng ngày càng tươi tắn hồng hào, càng ngày càng xinh đẹp.
“Cô chủ, thư mời đã được gửi đến nhà họ Lục rồi.
Phía nhà họ Lục cũng đã trả lời sẽ đến tham dự đúng giờ.” Quản gia báo cáo.
Quản gia không biết tại sao cô chủ lại cố tình gửi thư mời cho nhà họ Lục.
“Cảm ơn chú Tưởng.” Ninh Tri còn định hỏi quản gia xem ai trong nhà họ Lục sẽ tham dự yến hội, Lục Tuyệt có đến hay không.
Nhưng mà trông thể lại thành cố tình quá nên cô đành giữ im lặng.
Nếu người tham dự không phải là Lục Tuyệt thì đến lúc đó cô chỉ có thể đi tìm anh thôi, dù sao giờ cô vẫn đang thiếu mười bảy nghìn mặt trời nhỏ.
Chuyện trong yến hội đã có quản gia xử lý nên Ninh Trị hoàn toàn không cần phải lo lắng.
Ngày nào cô cũng pha trà rồi ở bên tâm sự cùng ông cụ Ninh, dỗ ông cụ đến nỗi tinh thần và khí sắc tốt hơn rất nhiều, ngày nào cũng cười tươi vui vẻ.
Có thể là vì đã cô đơn và tịch mịch quá lâu nên trái ngược với một ông cụ nghiêm túc và lầm lì, ít nói của trước kia, giờ ông cụ Ninh nói rất nhiều, lúc nào cũng nhắc đến Ninh Tri.
Quần áo đẹp đẽ, những trang sức châu báu đắt đỏ được đưa đến tay Ninh Tri liên tục.
Ông chỉ có một cô cháu gái thôi, là công chúa nhỏ nhà họ Ninh nên đương nhiên ông sẽ muốn nâng trong lòng bàn tay để thương yêu và cưng chiều.
Số lượng khách khứa tham dự yến hội hôm nay rất nhiều.
Mọi người đều nghe nói ông cụ Ninh rất coi trọng đứa cháu gái này đến nỗi thiếu đường tuyên bố cô là người thừa kế nhà họ Ninh.
Ninh Tri đã từng tham dự tiệc nhận thân này rồi nên hiện giờ cô ứng phó rất thuận buồm xuôi gió.
Cô đi theo ông cụ Ninh thuần thục chào hỏi khách khứa.
Sau hai ly rượu vang đỏ, gương mặt cô đã ửng hồng.
“Cô Ninh.” Người đàn ông mặc một bộ âu phục màu xanh lam, thân hình cao ráo, gương mặt khôi ngô văn nhã bước tới.
“Hoắc Hiểu Dương?” Ninh Tri hơi kinh ngạc vì gặp anh ta trong bữa tiệc.
Kể từ sau khi cứu anh ta, cô chưa từng chạm mặt lại.
Ninh Tri nhìn chân anh ta.
Chân anh ta rất dài, vẫn đứng một cách bình thường, nguyên vẹn, không cần phải ngồi xe lăn.
Vóc dáng anh cũng rất cao, chỉ thấp hơn Lục Tuyệt một chút mà thôi.
“Cô biết tôi sao?” Gương mặt tuấn tú của Hoắc Hiểu Dương thoáng kinh ngạc, đôi môi đồng ý cười trông càng khôi ngô, nho nhã.
Ninh Tri nhìn anh ta, có vẻ anh ta không quen biết cô, cũng không biết Hoắc Hiểu Dương không nhớ cô là do chuyện cô cứu anh ta đã qua quá lâu hay ký ức của anh ta cũng bị hệ thống xóa sạch.
“Danh tiếng nhà họ Hoắc rần rần ở ngoài như thế, tôi cũng từng nhìn thấy anh trên báo rồi.” Ninh Tri cười nói.
Hoắc Hiểu Dương bỗng khựng lại một nhịp rồi nói: “Cô Ninh, có phải chúng ta từng gặp nhau ở đâu đó không?” Ban nãy khi nhìn vào mắt Ninh Tri, chẳng hiểu sao anh ta lại có cảm giác quen thuộc như đã từng gặp qua.
Ninh Tri nhếch môi: “Chắc là thế.”
Dưới ánh đèn, Ninh Tri mặc một bộ lễ phục màu hồng nude tôn lên nước da trắng như tuyết, gương mặt nhỏ nhắn thoáng ửng đỏ, đôi mắt đen láy cười cong cong, khiến người khác cực lóa mắt.
Lục Tuyệt nhìn cô gái đang cười dịu dàng với người đàn ông trước mặt cách đó không xa.
Đôi mắt anh tối sầm, lồng ngực chua xót khó tả, khóe mắt không khỏi cay cay.
Chẳng hiểu sao, anh lại có cảm giác tủi thân.
Cứ như bị người ta vứt bỏ không cần nữa vậy.
Ninh Tri đã phát hiện ra Lục Tuyệt từ lúc anh vừa mới xuất hiện.
Anh trông cao lớn, mặc một bộ âu phục đỏ tươi như máu, lập tức thu hút sự chú ý của tất cả mọi người ngay lúc xuất hiện.
Ninh Tri tưởng rằng sau khi bình phục thì Lục Tuyệt sẽ thay đổi, không thích mặc màu đỏ nữa.
Không ngờ hiện tại màu đỏ mà anh thích sáng và chói hơn cả trước kia, đỏ rực như máu.
Cô nhìn anh, vừa đánh mắt một cái đã nhìn thấy ba đám mây đen đang phóng điện ở khung hiển thị trên đầu Lục Tuyệt.
Ninh Tri nhớ tới lần trước Lục Tuyệt tham dự yến hội, vô vàn những đám mây đen tia chớp chồng chất trên đầu anh như Lôi Thần hành tẩu.
Cô không nhịn được mà cười híp mắt lại.
Bây giờ, Lục Tuyệt vẫn thích ghen như trước kia.
“Cô Ninh, đây là thông tin liên lạc của tôi, rất vui được gặp cô.” Hành vi và cử chỉ của Hoắc Hiểu Dương rất lịch thiệp, trên gương mặt anh tuấn mang ý cười nho nhã.
Chẳng hiểu sao mà anh ta lại cực kỳ có thiện cảm với Ninh Tri.
Ninh Tri nhận lấy danh thiếp mà anh ta đưa cho, cười nói: “Tôi cũng thế.”
Đang lúc Hoắc Hiểu Dương còn chưa nói hết, một bóng người màu đỏ đã xuất hiện bên cạnh anh ta.
Người đó mím môi, đôi mắt đen láy cực kỳ lạnh lùng.
Bóng dáng Lục Tuyệt phản chiếu trong mắt Ninh Tri, anh bước đến.
“Anh Hoắc, tôi vẫn còn chút việc nên xin anh thứ lỗi, không thể tiếp anh được.” Ninh Tri quay lưng rời đi.
Lục Tuyệt trầm mặc, ngóng trông bước theo như một chú cún con bị bỏ rơi.
Ninh Tri làm bộ như không nhìn thấy anh.
Cô bước đến bên ông cụ Ninh: “Ông nội.”
Thấy Ninh Tri, ông cụ Ninh mỉm cười, sau đấy dẫn Ninh Tri tiến lên chào hỏi khách khứa khắp nơi.
Lục Tuyệt đi theo cách đó không xa như cái đuôi của Ninh Tri.
Cô đi đến đâu là anh xuất hiện đến đó.
Khí chất anh lạnh lùng, trong trẻo nhưng lại mặc bộ vest màu đỏ chói lọi tôn lên gương mặt khôi ngô, sống động và yêu nghiệt.
Đương nhiên là ông cụ Ninh phát hiện một người đàn ông mặc âu phục màu đỏ đang đi theo cách đó không xa.
Ông cháu ông đi đến đâu thì anh ta theo chân đến đó.
Ông nhanh chóng nhận ra rằng mục tiêu của đối phương là cháu gái ông!
Ông cụ Ninh rất khó chịu.
Khó khăn lắm mới tìm được minh châu trân bảo mà chớp mắt một cái đã có một thằng nhãi con theo dõi rồi.
Ninh Tri biết Lục Tuyệt đang đi theo sau cô.
Cô cố tình làm thế, làm bộ như không nhận ra sự tồn tại của anh suốt cả quãng đường.
Mãi cho đến khi ông cụ Ninh trông mỏi mệt, sau khi đưa ông cụ vào phòng nghỉ, cô mới bước ra đại sảnh.
Mới đi đến góc rẽ hành lang, tay cô đã bị bàn tay to lớn của người đàn ông nắm chặt.
Ninh Tri chẳng hề kinh ngạc chút nào.
Đầu cô va vào lồng ngực rộng lớn.
Hơi thở mát lạnh quen thuộc của người đàn ông đánh úp về phía cô.
Sau đó, cô bắt gặp đôi mắt đen u ám của Lục Tuyệt.
Đôi mắt đào hoa xinh đẹp của anh tủi thân và ướt át như thể chỉ ngay giây sau là anh sẽ rơi nước mắt, mà trên đầu anh thì đang chất phủ mây đen tia chớp dày đặc.
Ninh Tri: …
Cô vẫn chưa kịp sực tỉnh lại thì Lục Tuyệt đã cúi đầu, bờ môi mỏng chạm vào vành tai cô.
Trong góc cua yên tĩnh, Ninh Tri nghe thấy giọng nói tủi thân và cô đơn của anh: “Chị gái kỳ lạ không cần tôi nữa sao?”
Nói xong, đôi môi anh liền chạm phớt vào vành tai cô, hơi thở ấm áp phả vào tai khiến trái tim Ninh Tri run rẩy.
Cô sững người.
Giọng nói khàn khàn của Lục Tuyệt mang theo sự oán giận, đáng thương vô cùng: “Tôi tìm em đã lâu nhưng chẳng thấy em đâu cả.”
“Ban nãy tôi thấy em cười vui vẻ với một người đàn ông khác.”
“Rõ ràng em thấy tôi mà lại phớt lờ tôi.”
“Chị gái kỳ lạ không cần tôi nữa sao?”
Tai Ninh Tri mềm nhũn.
Ban nãy tính xấu trong người cô nổi lên, cố tính để Lục Tuyệt nếm thử cảm giác cô đợi rất lâu trước cửa nhà họ Lục ngày đó.
Tuy nhiên, giờ nghe anh tủi thân oán trách, cô bỗng cảm thấy mình cực kỳ đuối lý, như thể đã làm một điều vô cùng xấu xa và tồi tệ.
“Anh gọi em là gì cơ?”
Môi Lục Tuyệt nhẹ nhàng chạm vào tai Ninh Tri: “Chị gái kỳ lạ, chị gái kỳ lạ.”
Đôi mắt Ninh Tri sáng bừng.
Cô nhìn anh: “Anh nhớ lại gì rồi sao?”
“Tôi nằm mơ.” Lục Tuyệt lẩm bẩm: “Trong giấc mơ, tôi xin em hôn tôi.”
Ninh Tri im lặng lắng nghe.
Cái hôn của anh làm tai cô ngứa ngáy, ngứa đến nỗi muốn đưa tay ra gãi.
“Tôi không thấy rõ mặt em nhưng tôi biết, người đó chính là em.” Lục Tuyệt nói với cô: “Tôi đã tìm được sổ nhật ký của trước kia, toàn bộ trong đó đều là những lúc em hôn tôi.”
Ninh Tri trợn trừng mắt.
Cô không hề biết Lục Tuyệt còn viết nhật ký.
Hơn nữa, ai lại đi viết chuyện hôn hít trong nhật ký như anh thế!
Hóa ra trước kia anh chàng ngốc ngoài lạnh trong nóng thế sao?
Những ngón tay thon dài của Lục Tuyệt nắm lấy bàn tay đang buông thõng bên hông của Ninh Tri, đan ngón thật chặt.
Anh nhẹ nhàng cắn vào tai Ninh Tri, giọng điệu tủi thân như đang xin xỏ: “Tôi không biết tại sao mình lại quên mất chị gái kỳ lạ, nhưng em không được vứt bỏ tôi đâu.”
Nhìn cô cười với người đàn ông khác và cố tình phớt lời anh, Lục Tuyệt cảm thấy con quái thú nhỏ trong lồng ngực đau khổ đến nỗi gần như chết đi..