Cát Thanh chết rồi, Cát bà bà cũng chết rồi.
Bọn họ đã an toàn.
Khương Mạc cầm dao, cơn đau gắng gượng nén lại trong lòng cũng thả ra, người thiếu chút nữa là ngã xuống mặt đất.
Máu của Cát Thanh theo cơ thể chảy ra đầy đất, tẩm ướt giày của Khương Mạc. Nàng thấy vậy, trong lòng không tự chủ cảm thấy buồn nôn, không phải vì điều gì khác, đơn giản chỉ là thấy nó ghê tởm. Hóa ra, máu của người ngoan độc thế nào cũng chảy ra thành màu đỏ, chỉ là mùi phát ra khiến người ta thấy ghê tởm mà thôi.
Bờ môi nàng run run, nở nụ một cười châm biếm. Sau đó nàng xoay người đi về phía xe ngựa. Vết thương trên người Khương Mạc không nhẹ, nàng nghĩ chắc là đã bị thương tới nội tạng rồi, không biết có xuất huyết trong không. Dưới hoàn cảnh này, nếu thật sự xuất huyết trong thì rất phiền toái.
Vừa nghĩ vậy, nàng vừa đi. Nhưng rõ ràng chỉ là một khoảng cách cực kỳ ngắn, nhưng nàng cảm thấy làm thế nào cũng đi không hết. Tai ù ù từng đợt, cơ thể càng thêm nặng nề. Vất vả đến bên xe ngựa một hồi, chân nàng đã mềm nhũn, nếu không phải nàng nhanh tay thì người nàng đã trực tiếp ngã xuống.
“Cô sao rồi?” Hi Phù Ẩn cũng nắm lấy tay nàng, biểu cảm rất lo lắng.
Khương Mạc thở hổn hển nói: “Không sao.”
Nàng bò lên trên xe, ngồi ở chỗ đó, một hồi lâu sau cũng không thấy nhúc nhích, sắc mặt cực kỳ khó coi.
Hi Phù Ẩn thấy nàng như thế thì càng thêm lo lắng, hắn nhăn chặt mày lại, sắc mặt cũng âm u: “Vết thương nặng lắm à?”
Khương Mạc mệt mỏi lắc đầu, không trả lời hắn, chỉ nói: “Rời khỏi nơi này trước đi!”
Nói xong nàng lại cố sức bò dậy, nắm lấy dây cương.
“Để ta làm cho, cô nghỉ ngơi một lát đi.”
Hi Phù Ẩn nắm lấy tay Khương Mạc, lấy dây cương khỏi tay nàng.
Khương Mạc quay đầu nhìn về phía hắn, thấy biểu cảm không cho từ chối trên mặt hắn, lại cảm nhận cơn đau đớn từ trái tim truyền đến, nàng chần chừ gật đầu. Nàng xoay người vào thùng xe, đôi mắt lại nhìn bóng dáng của Hi Phù Ẩn không chớp mắt. Hắn điều khiển xe, nhẹ nhàng rung dây cương lên, ngựa giậm chân chậm rãi tiến về phía trước.
Xe chạy không nhanh, Khương Mạc ngồi ở bên trong, nhẹ nhàng lay động theo xe, mí mắt càng ngày càng nặng, thế mà lại ngủ thiếp đi lúc nào không hay. Cả người nàng cực kỳ mỏi mệt, một giấc này cũng không mơ thấy gì, trực tiếp rơi vào trong giấc ngủ sâu.
Cũng không biết là trôi qua bao lâu, nàng cảm thấy có người nhẹ nhàng lay mình dậy. Nàng giãy giụa, mặt nhăn thành một đống, chật vật tỉnh lại từ trong giấc ngủ.
Khương Mạc mở mắt ra, nàng chỉ cảm thấy cả người không có sức lực gì, ngay cả sức để nhúc nhích một ngón tay cũng không có. Mỏi mệt cực độ đã ăn mòn cả người nàng.
“Sao vậy?” Nàng nghẹn ngào hỏi, tiếng nói có chút hụt hẫng.
Hi Phù Ẩn thấy sắc mặt nàng tái nhợt, mắt giăng đầy tơ máu, tình trạng cả người rất không thích hợp, mặt hắn lập tức nặng nề. Hắn duỗi tay sờ trán nàng, lại phát hiện lòng bàn tay sờ vào một mảnh lạnh lẽo. Trong lòng Hi Phù Ẩn càng thêm lo lắng, các cơ trên gương mặt không kiềm chế được nên hơi run rẩy một chút, hắn hỏi: “Cô có ổn không?”
Khương Mạc gật đầu, sau đó chống người ngồi thẳng dậy: “Sao lại dừng rồi?”
Hi Phù Ẩn nghe vậy lại không nói chuyện, chỉ là hơi nghiêng người. Trong lúc lơ đãng, Khương Mạc ngước mắt lên, lại ngẩn ngơ tại chỗ. Chỉ thấy ở trước xe thế mà lại có một gốc cây già đang đứng yên. Cây cối xung quanh héo rũ, trên mặt đất là khung cảnh trụi lủi, chỉ có một gốc cây già đột ngột đứng ở đó, đứng thẳng cao lớn, lá xanh trên tán cây mọc ra từ nhánh cây, nhánh nào nhánh nấy đều mạnh mẽ to lớn.
“Cái này có được không?”
Khương Mạc đang hết sức ngây người thì Hi Phù Ẩn lại nhẹ giọng mở miệng hỏi.
Nàng quay đầu nhìn về phía Hi Phù Ẩn, biểu cảm phức tạp khôn kể, nàng bắt đầu im lặng, hồi lâu sau mới yên lặng gật đầu.
Hi Phù Ẩn thấy nàng gật đầu chắc chắn, trong lòng không khỏi thả lỏng, trên mặt hắn hiện ý cười nhẹ nhàng, thậm chí còn duỗi tay đỡ nàng một phen: “Đi thôi, ta chờ cô.”
Khương Mạc mím môi, theo tay hắn chậm rãi đứng lên, một tay khác thì đỡ thùng xe đi đến gốc cây già kia. Nội tạng nàng vốn đã bị thương, lại sử dụng dị năng, cho nên bây giờ cả người thoát lực, tiêu hao thể lực quá mức nên cả người đều bủn rủn.
Chân vừa tiếp xúc với mặt đất, nàng chỉ cảm thấy cả người lửng lơ, trời đất quay cuồng, lảo đảo một chút.
Khương Mạc lắc lắc đầu, cố gắng giữ vững sự tỉnh táo, gian nan đi đến bên cạnh gốc cây.
Nàng thật sự không còn sức lực, chờ đến khi bước đến dưới tàng cây, nàng đã như một con người từ từ già đi, thở hồng hộc từng đợt. Nàng đổ người xuống mặt đất, lưng tựa vào thân cây, cả người đẫm mồ hôi lạnh, trong lúc mê man thì thấy Hi Phù Ẩn đang đỡ thùng xe rướn người về phía trước, khuôn mặt bình thường bất động như núi lại nhuộm đầy vẻ lo sợ, nôn nóng.
Khương Mạc miễn cưỡng nở nụ cười để trấn an hắn. Sau đó, nàng cũng không chờ đợi nữa, nàng dán bàn tay lên trên thân cây, nhắm mắt lại hết sức chăm chú dẫn dắt sức sống kia tiến vào cơ thể. Hơi thở ấm áp dịu dàng kia chậm rãi dạo chơi các nơi trong cơ thể nàng, giống như một bàn tay cực kỳ dịu dàng đang dần dần vuốt phẳng mọi mệt mỏi và đau đớn trong cơ thể, cơn nghẹn tức đau đớn ngay lồng ngực cũng lặng yên tan biến. Theo sức sống cuồn cuộn kia không ngừng tiến vào cơ thể, khuôn mặt tái nhợt của Khương Mạc một lần nữa trở nên hồng hào, hơi thở mục nát trên người chậm rãi tiêu tán, toàn bộ đang tỏa sáng sức sống.
Mà tất cả mọi thứ đều được Hi Phù Ẩn ở cách đó không xa thu hết vào tầm mắt, hắn kìm nén kinh ngạc nhìn cảnh tượng thần kỳ này. Đôi mắt hắn nặng nề, lại có nỗi lo lắng không thể che giấu nổi.
Theo sự khỏe mạnh được khôi phục lại của Khương Mạc, gốc cây già kia trở nên héo rũ bằng một tốc độ mà mắt thường có thể thấy được, lá cây và cành cây trên tán cây trở nên khô quắt.
Sau một lát, Khương Mạc mở mắt ra, thả tay xuống. Lúc này nàng đã khôi phục như thường, cơ thể nhẹ nhàng như chim yến, như thể chưa từng trải qua bất cứ cực khổ nào, ngay cả cảm giác phong sương trên khuôn mặt và vết chai trên tay nàng đều biến mất theo.
Khương Mạc thở dài một hơi, nếu không phải có dị năng, không có bàn tay vàng mà ông trời để lại cho nàng, thì nàng không biết đã chết đi bao nhiêu lần rồi. Nghĩ vậy, nàng lại quay đầu nhìn về phía Hi Phù Ẩn.
Lúc này, vẻ mặt của hắn lại trở về vẻ điềm đạm của ngày thường, ánh mắt của hắn quá ấm áp, trong khoảng thời gian ngắn, Khương Mạc không thể thấy rõ suy nghĩ chân thật trong lòng hắn. Thủ đoạn mà nàng bày ra quá mức nghịch thiên, đừng nói đến người khác, ngay cả bản thân nàng… Lòng Khương Mạc có chút thấp thỏm, nàng bước chân đến bên xe ngựa, hai ba bước đã tiến đến dưới xe, nàng còn chưa nghĩ kỹ nên nói mọi chuyện ra sao.
Nàng ngửa đầu nhìn Hi Phù Ẩn, mấp máy môi, không nói ra được nửa lời.
Hi Phù Ẩn không biết trong lòng nàng đã rối rắm thế nào, lại cũng như không có chút hứng thú nào với nó. Hắn cười, nhẹ giọng hỏi: “Khỏe rồi sao? Còn thấy không khỏe chỗ nào nữa hay không?”
Khương Mạc ngơ ngác lắc đầu.
“Vậy thì lên xe đi, nên đi rồi.”
“Ồ.”
Khương Mạc bò lên trên xe, cầm lấy dây cương lắc nó, xe ngựa lắc lư bắt đầu chạy chậm.
Mãi cho đến khi lên đường một lần nữa, đi một hồi lâu sau rồi, Khương Mạc cũng không nói nên lời.
…
Hai người ăn uống lương khô đơn giản còn dư lại trên đường một chút, sau đó không ngừng ngựa vó tiến lên đường.
Nơi này càng gần với sông Liêu, thảm thực vật xung quanh không còn khô héo nữa. Trên mặt đất có cỏ dại và hoa dại, thậm chí Khương Mạc còn nghe được tiếng chim kêu và tiếng côn trùng kêu vang. Nhìn thấy khung cảnh này, trong lòng Khương Mạc chợt kích động, trên mặt bất giác nở nụ cười.
Cuối cùng, cuối cùng thì cũng thoát khỏi mấy thứ này rồi.
Qua sông Liêu rồi, hẳn là có thể sống một cuộc sống bình yên an ổn rồi, không cần phải lang bạt khắp nơi, lên đường như vượt ải giống bây giờ nữa.
Càng nghĩ, Khương Mạc càng vui vẻ, lớp khói mù từ từ bao phủ trong người càng ngày càng dày trong lòng cũng biến mất trong một thoáng. Bởi vì điều này, nàng hận không thể lập tức đến sông Liêu, nàng thúc ngựa đi đến phía trước.
Giờ phút này, đừng nói là Khương Mạc, ngay cả biểu cảm trên mặt Hi Phù Ẩn cũng nhẹ nhàng hơn bình thường vài phần.
Họ không ngừng đẩy nhanh tốc độ, dọc theo đường đi cũng không nghỉ ngơi bao nhiêu, gần như là ngày lên đường, mà đêm cũng lên đường.
Khương Mạc vừa gầy vừa đen, nhưng tinh thần lại rất tốt.
Chằng qua nếu cứ tiếp tục như vậy thì cơ thể người cũng sẽ chịu không nổi. Mãi đến khi ngay cả ban ngày mà Khương Mạc cũng không ngừng ngáp dài, Hi Phù Ẩn lên tiếng cản lại. Khi cách sông Liêu chỉ còn lộ trình một ngày nữa thôi, bọn họ mới chậm lại.
Trời tối đen rồi, Khương Mạc lái xe dừng lại bên cạnh rừng.
Cánh rừng trước mắt này xanh mơn mởn, cành lá tốt tươi, tuy rằng dưới ánh nắng gắt gỏng này cũng hơi rũ cành, nhưng hiếm khi thấy cây cối chết héo. Mắt thấy chân đã sắp bước vào cuộc sống bình thường trong thời đại này rồi, nụ cười trên mặt Khương Mạc gần như chưa bao giờ biến mất.
Cuối cùng thì nàng cũng đã có thể sống an ổn rồi, đến lúc đó, dù là nàng làm lại nghề cũ hay là đổi một cách sống khác, thì cũng sẽ không còn giống như bây giờ nữa.
Bởi vì vui vẻ, Khương Mạc thậm chí còn vào trong rừng tìm không ít rau dại và quả dại có thể ăn được.
Nàng nhóm lửa, dùng nồi làm một bữa tối có thể tính là phong phú để lấp miệng.
Dạ dày thoải mái, tâm trạng cũng thoải mái, ban đêm càng ngủ ngon hơn.
Tuy rằng trông tinh thần Khương Mạc sáng láng, nhưng lên đường mấy ngày liền vẫn khiến nàng mệt mỏi, gần như chỉ cần nhắm mắt một cái đã ngủ say mất.
Hi Phù Ẩn thì tốt hơn nàng một chút. Tuy bọn họ thay phiên lái xe, nhưng có khi hắn chịu không nổi mà ngủ thiếp đi, Khương Mạc cũng không gọi hắn dậy, cho nên thỉnh thoảng cơ thể hắn có thể nghỉ ngơi. Cộng với việc tâm tư hắn nặng nề, trước giờ khi ngủ đều rất cạn giấc, cho nên phải lăn lộn một hồi lâu mới ngủ được. Hai người đều là người rất cảnh giác, chỉ cần một khi có gió thổi cỏ lay, là Khương Mạc sẽ lập tức bừng tỉnh.
Giống như lúc này vậy, một giây trước nàng còn đang nằm trong mộng đẹp, giây tiếp theo đã bỗng chốc mở mắt ra. Hi Phù Ẩn thì một lát sau mới tỉnh lại. Hai người liếc mắt nhìn nhau một cái, Khương Mạc dựng lỗ tai nghe động tĩnh bên ngoài.
Ban đêm càng thêm tối, trong lúc yên ắng, một chút động tĩnh thôi cũng sẽ bị phóng đại rất nhiều lần. Bên ngoài xe truyền đến tiếng sột soạt, lại có tiếng bước chân đạp lên đất cát sỏi đá. Tuy rằng rất nhỏ nhưng Khương Mạc vẫn nghe rất rõ ràng.
Bên ngoài có người, hơn nữa còn không ít!
Nàng mím môi, tay chân nhẹ nhàng cầm lấy xẻng công nghiệp được đặt ở một bên.
Hi Phù Ẩn cũng yên lặng lấy dao ra, cằm nó trên tay.
Dần dần, tiếng động bên ngoài càng lúc càng gần, sau một lát, xe ngựa nhẹ nhàng lung lay một cái.
Có người lên xe!
Ánh mắt Khương Mạc sắc bénbén nàng cầm xẻng ngang trước người, nhìn vào chỗ màn xe không chớp mắt. Quả nhiên ngay sau đó, xuyên qua ánh trăng, có một bóng người xuất hiện, đầu tiên gã nghiêng tai nghe động tĩnh bên trong xe. Khương Mạc và Hi Phù Ẩn nín thở chờ đợi. Người bên ngoài không nghe thấy động tĩnh gì, lại quay đầu xua tay với bên ngoài, sau đó duỗi tay kéo màn lên, rướn người vào bên trong.
Chính là lúc này!
Khương Mạc không hề do dự cầm xẻng, dùng đầu bén nhất của nó nhắm vào người trước mặt, hung hăng vung xuống. Người kia không ngờ người bên trong xe còn tỉnh, trong lúc không hề phòng bị thì bị đánh.
Chỉ nghe thấy một tiếng kêu thảm thiết, người kia trực tiếp té khỏi xe ngựa.
Khương Mạc vội vàng đứng dậy vén rèm ra ngoài. Nhưng không nghĩ tới, cảnh tượng bên ngoài thật sự khiến nàng lắp bắp kinh hãi. Chỉ thấy phía dưới có một đám dân chạy nạn quần áo tả tơi, dáng người tiều tụy đã chen chúc nhau vây quanh bọn họ.
Khương Mạc sợ hãi một hồi, dùng sức nắm lấy xẻng, cắn chặt răng nhìn chằm chằm vào đám người vây quanh bọn họ.
– —–oOo——