Tiểu Tiên Nữ Của Giáo Bá

Chương 25: Thật mẹ nó ngoan quá đi mất



Edit: Simi

Hôm sau tới trường, Quý Nhượng phá lệ thu dọn lại bàn học của mình.

Cái bàn học này trước giờ vẫn bị anh dùng làm thùng rác. Ngoại trừ sách giáo khoa thì cái gì cũng có. Quý Nhượng kiên nhẫn móc hết đồ trong hộc bàn ra, nào là chai coca rỗng, mấy tờ giấy nháp vò thành cục, hai quyển tạp chí xe cộ, một bao thuốc lá, tai nghe điện thoại đã bị hư và một khối rubik.

Anh kéo ghế lùi lại dựa vào tường, cầm khối rubik lên xoay mấy cái, nhanh chóng phục hồi lại như ban đầu.

Suy nghĩ mấy giây, anh bỏ lại khối rubik vào ngăn bàn, còn những thứ khác thì ném đi.

Khuất Đại Tráng vừa vào lớp đã bị Quý Nhượng gọi lại, thấy anh nhíu mày, cậu ta nhất thời nghiêm trọng hỏi: “Nhượng ca, bộ có thằng nào ngứa da hả? Anh nói đi, đánh ai!”

Quý Nhượng phang quyển vở ghi chép lên đầu cậu ta: “Đánh cái con khỉ!” Khuất Đại Tráng oan ức ôm đầu, chợt nghe Quý Nhượng lạnh giọng ra lệnh: “Đi lấy sách giáo khoa cho tao. Từ lớp mười đến lớp mười một, mỗi khối một bộ.”

Khuất Đại Tráng không tin được mở to mắt.

Quý Nhượng đợi nửa ngày cũng không thấy cậu ta phản ứng, bực bội đá một cước: “Mẹ mày, có nghe thấy không?”

Khuất Đại Tráng đứng vững trước uy nghiêm của lão đại, nắm lấy tay của Quý Nhượng, vẻ mặt cầu xin: “Nhượng ca, có phải anh gặp phiền toái gì không? Anh cứ nói với tụi em, dù có lên núi đao hay lao xuống biển lửa, tụi em cũng nhất định sẽ cứu anh!”

“Lưu Hải Dương!” Quý Nhượng hét lớn, toàn bộ lớp 9 đều im thin thít, “Lôi thằng ngu này ra ngoài đánh chết cho tao! Trong vòng một tuần không được để nó xuất hiện trước mặt tao!”

Tan học buổi sáng, sách mà Quý Nhượng cần được đưa tới.

Cũ mới đều có, hơn tận mười cuốn, Lưu Hải Dương thở hồng hộc, rầm một tiếng ném xuống đất khiến bụi bay đầy trời.

Quý Nhượng nhìn đống sách chất cao thành núi dưới chân, khóe mắt hung hăng giật giật.

Bà nó, anh phải học xong cái đống này đến khi nào đây?

Cho đến trưa lão đại vẫn còn hoài nghi và tự động viên mình cố gắng vượt qua, chuông tan học vừa vang lên, anh liền gửi tin nhắn cho Ngô Duệ, bảo cậu tới lớp 9.

Bình thường Ngô Duệ không hay đến căn tin ăn, hàng ngày đều tự mang cơm theo. Trong phòng nghỉ của giáo viên có lò vi sóng, vì cậu đứng hạng nhất toàn trường nên có thể tùy ý sử dụng.

Không bao lâu sau, Ngô Duệ ôm cà mên chạy tới.

Lớp 9 là khu đất cấm đối với nhóm học sinh giỏi, trước kia dù có đi ngang qua cậu cũng không dám, bây giờ đi vào lớp từ cửa sau, trong lòng cậu vẫn cảm thấy có chút kích thích.

Trong lớp chỉ có mỗi Quý Nhượng sắc mặt khó coi ngồi ở hàng cuối cùng, đang nhìn đống sách dưới đất như kẻ thù giết cha.

Nhìn thấy cậu dáo dác đi vào, anh liền đưa chân kéo ghế cho cậu ngồi.

Ngô Duệ cảm thấy mình nên khen anh một câu: “Bạn học Quý, lực của cậu mạnh thật!”

Quý Nhượng đá đống sách cao ngất kia, tuyệt vọng hỏi: “Tôi phải học hết tất cả mấy cuốn này à?”

Thật ra anh không hề có chút hy vọng nào.

Không ngờ Ngô Duệ lại nói: “Không cần đâu, chỉ học sáu môn là được rồi.”

Trong nháy mắt, Quý Nhượng như cá mắc cạn bỗng dưng được tưới nước mát, cả người lập tức sống lại: “Thật à?”

“Đương nhiên, thi tốt nghiệp chỉ thi sáu môn thôi. Ngoại trừ ba môn chính thì cậu chỉ cần chọn thêm ba môn trong sáu môn còn lại là được.”

Quý Nhượng kiềm lại sự kích động trong lòng: “Vậy tôi không chọn môn toán!”

Ngô Duệ đẩy mắt kính: “À, vậy thì không được, toán là một trong ba môn quan trọng, bắt buộc phải thi.”

Quý Nhượng: “?”

Chết tiệt.

Ngô Duệ đoán chắc vị giáo bá ngay từ những ngày đầu đã nộp giấy trắng này hẳn cũng không biết sau kì thi tháng vừa rồi, nhà trường đã bắt đầu tổ chức các lớp bổ túc.

Cậu giải thích vắn tắt với anh: “Ba môn quan trọng là văn, toán, anh. Ba môn này bắt buộc phải thi, chỉ cần chuyên cần đi học trên lớp là được.”

“Ba môn phụ là lý, sinh, hóa, chính trị, sử, địa, cậu sẽ chọn ba môn mà mình học chuyên nhất, ba môn này sẽ được nhà trường sắp xếp lớp riêng.”

Quý Nhượng giờ mới hiểu, thì ra bọn họ đã sớm không còn phân biệt thành các lớp tự nhiên và xã hội nữa.

Lưu Nghiêu chắc đã thông báo tin này từ sớm rồi, chỉ là trước giờ anh không thèm nghe giảng, hoàn toàn không hề hay biết gì về tính hình học tập xung quanh mình.

Trong đầu chợt nảy ra một ý nghĩ, giống như đốm lửa bùng một phát, bất chợt lóe sáng.

Quý Nhượng cúi đầu nhìn cây bút cá voi màu hồng đặt trên bàn, cổ họng siết lại: “Cậu nói ba môn phụ là do học sinh các lớp tự chọn, sau đó sẽ học chung một lớp tùy theo các môn?”

Ngô Duệ gật đầu: “Ừ.”

Đốm lửa trong đầu anh nổ tung như pháo hoa.

Vậy không phải anh có thể học chung một lớp với Thích Ánh à?

Lão đại mới rồi còn đang than thở việc học thật vô vọng chợt cảm thấy ngay cả môn toán cũng vừa mắt: “Các lớp bổ túc đã bắt đầu chưa? Bây giờ đăng kí còn kịp không?”

Ngô Duệ cười nói: “Nhà trường đã bắt đầu xếp lớp dựa theo thành tích của kì thi tháng này rồi, cậu đăng kí lúc nào cũng được. Nếu ban đầu cậu chọn môn lý mà học được một thời gian rồi phát hiện mình không hợp thì có thể lên gặp giáo viên đổi sang môn khác.”

Ngô Duệ nghiêm túc hỏi anh: “Bạn học Quý, cậu tính chọn ba môn nào? Cá nhân tôi góp ý xíu nhé, cậu nên tìm hiểu sơ qua sáu môn một lần trước đã, xem thử độ khó dễ với nội dung của từng môn để dựa theo từng trường hợp mà đưa ra lựa chọn phù hợp.”

Tâm tình đau xót sáng sớm nay của Quý Nhượng giống như đột ngột nở hoa tràn đầy sức sống.

Anh xoay cây bút một vòng, giữ chặt đầu cá voi trong lòng bàn tay: “Không cần, tôi chọn xong rồi.”

Ăn trưa xong, Nhạc Lê lôi kéo Thích Ánh trở về lớp, cô ấy vừa xoa bụng nhỏ vừa ngồi xuống ghế, bỗng có nữ sinh gọi cô ấy ở cửa: “Nhạc Lê, có người tìm.”

Cô ấy đứng dậy hỏi: “Ai vậy?”

“Không biết, ở lớp khác.”

Đi ra ngoài, quả nhiên có nữ sinh cao gầy đứng một bên cửa ra vào, thấy cô ấy đi ra, cô bạn đó còn thân thiện mỉm cười: “Bạn học Nhạc Lê, tớ có chút chuyện cần nói với cậu, cậu có thể theo tớ ra đây một lát không?”

Cô bạn đó chỉ đến chỗ góc quẹo hành lang.

Đang là ban ngày, với lại đây là trường học nên Nhạc Lê không hề nghi ngờ gì, gật đầu đi theo cô ấy.

Sau đó nhìn thấy Quý Nhượng đang dựa lưng vào tường chờ mình.

Nữ sinh cao gầy dẫn cô tới nhanh chân quay đầu bỏ chạy.

Nhạc Lê nhất thời căng thẳng. Lão đại đã lưu lại cho cô ấy ấn tượng vô cùng bạo lực tàn ác, tuy lần trước ở trong lớp có giúp các cô sắp xếp lại bàn, nhưng khi đứng trước mặt lão đại một mình thế này, cô ấy vẫn hơi sợ.

Cô ấy lắp bắp: “Bạn… bạn học Quý, cậu tìm tớ có gì không?”

Vẻ mặt Quý Nhượng trước sau vẫn lãnh đạm như cũ, đưa ly trà sữa trong tay qua.

Nhạc Lê trợn tròn hai mắt: “Cho… cho tớ hả?”

Anh gật đầu.

Nhạc Lê có nỗi khổ không nói nên lời.

Cô ấy đã thề với ông trời rằng học kì này sẽ không đụng đến một giọt trà sữa để lời cầu nguyện tiết thể dục không bị chiếm lấy trở thành sự thật. Lần trước vì nhịn không nổi mà uống một ly, không ngờ chưa tới mấy ngày tiết thể dục quả nhiên đã bị thầy dạy Toán chiếm mất. Cô ấy sợ đến mức nghiêm khắc kiềm chế bản thân ngay lập tức, dù có là sữa cũng chẳng dám rờ tới.

Lão đại không có việc gì tự dưng lại đưa trà sữa chi vậy trời!

Quý Nhượng duỗi tay nửa ngày cũng không thấy cô ấy cầm ly trà sữa, vẻ mặt dần dần không còn kiên nhẫn nữa, Nhạc Lê co người lại, nhanh chóng nhận lấy.

Lúc này Quý Nhượng mới lên tiếng: “Hỏi cậu chuyện này.”

Nhạc Lê thầm nghĩ, từ khi nào mà lão đại lại trở nên khách sáo như vậy? Trước khi hỏi thăm còn tặng quà trước?

Chợt nghe Quý Nhượng có hơi ngập ngừng hỏi: “Thích Ánh chọn ba môn phụ nào vậy?”

Nhạc Lê không rõ tại sao anh lại muốn hỏi chuyện này, nhưng mà nhìn lão đại không giống như người đang có ý định học tập chăm chỉ nên cô ấy thuận miệng đáp: “Cậu ấy chọn sử, địa với hóa.”

Khóe môi Quý Nhượng hơi xụ xuống, nhưng rất nhanh liền khôi phục lại vẻ thờ ơ ban đầu: “Được rồi, cậu về lớp đi.” Dừng một giây, anh lại cố ý lạnh giọng dọa Nhạc Lê: “Chuyện tôi hỏi cậu không được nói với cô ấy, nếu không…”

Nhạc Lê lắc đầu như trống bỏi: “Không nói, không nói, không nói, chuyện này chỉ có trời biết, đất biết, cậu biết, tớ biết thôi.”

Anh phất tay, Nhạc Lê nhanh chân chạy đi.

Trở về lớp, nhìn Thích Ánh đang chú tâm đọc sách, lại nhìn sang ly trà sữa trong tay, Nhạc Lê âm thầm khấn: “Ông trời ạ, ông thấy rồi đó, không phải là con cố ý muốn uống đâu, là lão đại ép buộc con. Nếu con không uống thì phải chịu đòn, ông nhất định sẽ không trách con, đúng không?”

Sau đó cô ấy vui vẻ húp một ngụm.

Quao, uống ngon thật.

Buổi chiều trước khi vào học, phòng làm việc của Lưu Nghiêu đón chào vị khác không mời mà tới.

Thầy đang cầm ly nước pha trà, chợt nghe thiếu niên sau lưng nói chuyện, suýt chút nữa đánh đổ cả ly nước trên tay, thầy khiếp sợ quay đầu lại: “Em nói em muốn làm gì?”

Quý Nhượng: “Em muốn đăng kí ba môn phụ.”

Lưu Nghiêu nhìn anh như thể đang gặp quỷ.

Cũng khó trách, hơn một năm nay, việc Quý Nhượng không thích học chưa bao giờ làm thầy thất vọng. Đột nhiên lại nói mình muốn học hành chăm chỉ thế này, dù là ai cũng không thể nào tiếp nhận nổi.

Lưu Nghiêu ngồi xuống bàn của mình, quan sát anh hết mấy phút, như thể muốn nhìn thấu anh, suy đoán xem có phải anh lại định bày trò gì không.

Quý Nhượng nói tiếp: “Em muốn đăng kí sử, địa với hóa.”

Lưu Nghiêu càng không thể tin nổi.

Ngay cả môn học cũng đã chọn xong rồi?

Quý Nhượng nhíu mày: “Không được à?”

Học sinh cá biệt nguyện ý hoàn lương, nào có chuyện không được chứ. Lưu Nghiêu nhanh chóng nói: “Được chứ, đương nhiên là được! Sử, địa, hóa đúng không, thầy sẽ lập tức đăng kí giúp em ngay. Chỉ là tên nhóc này, mấy lớp này không giống lớp chúng ta, sẽ có các học sinh của lớp khác nữa, nếu em dám gây chuyện thì để coi thầy xử em thế nào!”

Quý Nhượng không nhịn được gật đầu với thầy.

Hiện giờ đăng kí lớp học đều dùng phần mềm trên máy tính, Lưu Nghiêu điền tên Quý Nhượng vào ba môn tự chọn là xong. Tiết thứ hai buổi chiều sẽ có lớp lịch sử ở lầu bốn tòa nhà giáo dục đạo đức.

Sau khi tan tiết một, Quý Nhượng tìm sách lịch sử rồi ra ngoài.

Mấy tên nãy giờ ngồi ngáp liên hồi ngẩng đầu lên, vẻ mặt mê man hỏi: “Nhượng ca, anh đi đâu vậy?”

Quý Nhượng nói: “Đi học.”

Khuất Đại Tráng hưng phấn hỏi: “Đi đâu? Em đi nữa!”

Quý Nhượng liếc cậu ta: “Mày đi con khỉ. Mày chọn môn chưa? Đăng kí chưa? Sắp xếp lớp chưa?”

Dứt lời, anh cứ thế đi thẳng ra ngoài.

Khuất Đại Tráng sững sờ chôn chân tại chỗ, hơn nửa ngày mới quay đầu lại hỏi Lưu Hải Dương: “Sao Nhượng ca có vẻ trâu bò quá vậy?”

Lưu Hải Dương: “…Tao cũng không biết.”

Các lớp bổ túc này đã bắt đầu từ hôm thứ hai, đến giờ cũng học được mấy buổi rồi. Mấy ngày đầu do trộn lẫn giữa các lớp nên có rất nhiều cái mới lạ, nhưng qua mấy ngày học cũng dần quen thuộc hơn.

Lúc Quý Nhượng tới lớp, chuông vào học vẫn chưa reo.

Cả lớp học đang hò hét ồn ào bỗng yên tĩnh lại.

Thích Ánh đang cầm điện thoại nói chuyện trên trời dưới đất với Nhạc Lê, còn tưởng là giáo viên tới liền vội vàng nhét điện thoại vào hộc bàn, ngẩng đầu lên nhìn thử, chợt thấy Quý Nhượng hờ hững đứng ở cửa.

Nhìn thấy cô, đôi mắt đen sáng lên rồi đi thẳng qua.

Nhạc Lê rốt cuộc cũng nhận ra vì sao sáng nay Quý Nhượng lại tìm cô ấy để hỏi về ba môn phụ mà Thích Ánh chọn. Vẻ mặt cô ấy trở nên sinh động, thậm chí còn có ý nghĩ nhường chỗ ngồi lại cho lão đại.

Thích Ánh cũng nhìn anh, trong lòng hơi ngạc nhiên và vui vẻ, Quý Nhượng cười với cô, sau đó đi tới dãy bàn thứ hai từ dưới đếm lên rồi ngồi xuống.

Cách chỗ cô ngồi ba dãy bàn.

Như vậy là đủ rồi.

Học cùng một lớp với cô, cùng nghe một bài giảng, mỗi khi ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy bóng lưng ngồi ngay ngắn của cô, còn có mái tóc mềm mại suông dài nữa.

Thích Ánh thừa lúc giáo viên còn chưa tới, len lén quay đầu nhìn anh.

Trong lòng cô vô cùng vui mừng, ý cười trên mặt cũng hiện rõ, tóc mái trên trán thoáng bay bay theo cơn gió len qua khung cửa sổ, đôi mắt sáng rực như những vì sao, xinh đẹp vô ngần.

Ở nơi sâu thẳm trong lòng anh cũng nhanh chóng hóa thành đại dương mênh mông.

Hai tên nam sinh ngồi trước anh kích động xì xào bàn tán: “Hoa khôi đang cười với tụi mình kìa!”

Vừa mới nói xong, ghế dưới mông bị đạp một cái thật mạnh, suýt nữa khiến tên đó ngã xuống đất.

Hai tên đó hoảng sợ quay đầu lại, lão đại dựa lưng ra sau, nắn nắn tay, ánh mắt lạnh lùng: “Câm miệng cho tao, đừng có làm phiền tao nghe giảng.”

Nam sinh: “…”

Giáo viên còn chưa tới, mày nghe giảng cái con khỉ!

Giận nhưng mà không dám nói, tên đó im lặng ngồi thẳng lại. Không lâu sau, giáo viên liền vào lớp khi chuông vừa reo. Giáo viên lịch sử là một thầy giáo tóc muối tiêu, thầy cầm phấn viết tiêu đề lên bảng đen: “Các em, hôm nay chúng ta sẽ học về cách mạng công nghiệp và nền phát triển kinh tế của tư bản chủ nghĩa, có bạn học nào chuẩn bị trước cho bài học hôm nay không?”

Nhạc Lê ngồi bên cạnh ghi chép lại lời thầy, Thích Ánh đọc qua, sau đó ngoan ngoãn giơ tay lên.

Quá trình truyền lời này tốn mất một số thời gian, thầy giáo già trên bục giảng đã bắt đầu giảng về cuộc cách mạng công nghiệp, chợt thầy dừng lại, đẩy kính lên hỏi: “Bạn học Thích Ánh có vấn đề gì không?”

Nhạc Lê đứng lên trả lời giúp cô: “Không phải ạ, thưa thầy, bạn ấy muốn cho thầy biết là bạn ấy đã chuẩn bị bài trước rồi ạ.”

Thầy giáo già có lẽ cảm thấy vòng cung phản xạ của cô bé này hơi xa nên liên tục gật đầu: “À à, thầy biết rồi, mau để tay xuống đi.”

Quý Nhượng ngồi phía sau suýt nữa bật cười thành tiếng.

Cái đồ ngốc này, thật mẹ nó ngoan quá đi mất.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.