Tô Hữu Điềm bị chộp vào xe như một con heo con, cô nhìn hai người đàn ông vạm vỡ một trái một phải giữ cô, không khỏi lạnh run.
Cô nhìn bên trái, cao to lực lưỡng, mặt đeo kính râm, lại nhìn bên phải, lưng hùm vai gấu, để râu quai nón.
Cô nhìn lại mình, gầy như que củi, sắc mặt trắng bệch.
Không khỏi bi thương tuôn tràn.
Cô đã tạo nghiệt gì vậy trời!
“Thống nhi, chút nữa nếu ta bị vứt xác nơi hoang vu, mi phải cứu ta đó!”
[Ta chẳng biết làm gì hết, có điều ta biết giật điện, có thể trực tiếp giúp cô hỏa táng.]
“… Ta thât muốn mình gặp chuyện bất trắc quá đi mà, ta có chết cũng không bỏ qua cho mi!”
Tô Hữu Điềm nhiefn tên mặt trắng đeo kính ngồi phía trước và ông chú lái xe mặt mũi thật thà. Thoạt nhìn có vẻ hai người họ không có sức uy hiếp gì, nhưng càng nhìn càng thế tên đeo kính giống người lãnh đạo.
Thời khắc mấu chốt, hệ thống không đáng tin cậy, cô phải tự cứu!
Tô Hữu Điềm đạp vào ghế trước một cước, tên đeo kính quay đầu lại, cô bắt đầu nước mắt lã chã:
“Đại ca, sao các anh lại muốn bắt tôi! Tôi dù là một minh tinh nhưng bình thường cần cù tiết kiệm, chịu thương chịu khó, băng thanh ngọc khiết, kính già yêu trẻ, cho tới giờ chưa từng làm gì xấu, quan trọng nhất là, hiện tại trong túi tôi còn sạch hơn mặt tôi, tôi thật sự không có tiền! Nếu các anh muốn tiền, để tôi gọi cho Viên Duy được không? Hắn nhiều tiền lắm!”
Tên đeo kính cau mày nói: “Bịt miệng cô ta lại.”
Tô Hữu Điềm vừa nghe, lập tức che miệng lắc đầu quầy quậy, ánh mắt nhìn tên đeo kính tỏ vẻ sẽ ngoan ngoãn.
Tên này chắc chắn không biết thương hoa tiếc ngọc!
Tên đeo kính cười châm chọc, quay đầu lại nhận một cuộc điện thoại.
Người ở đầu bên kia có vẻ như là cấp trên của hắn, lúc hắn nghe máy tỏ ra vô cùng cung kính.
“Vâng, đang trên xe rồi ạ.”
“Đúng ạ, nhìn có vẻ không ngoan.”
Nói đoạn, hắn cố ý liếc Tô Hữu Điềm.
Tô Hữu Điềm đánh mắt liếc điện thoại của hắn, nghe lời hắn, có vẻ như là ngắm vào cô mà đến. Vậy thì mục đích trói cô tới đó là gì? Muốn tiền hay muốn sắc?
Tên đeo kính lại nói: “Ngài yên tâm, Viên Duy tạm thời còn chưa biết.”
Viên Duy?
Người này biết Viên Duy?
Cô suy nghĩ, biết Viên Duy, lại muốn bắt cóc Thịnh Hạ, chẳng lẽ là đối thủ cạnh tranh của Viên Duy?
Họ trói cô bắt đi, có thể là muốn lấy hợp đồng gì đó, hoặc là hiệp ước ép bức bắt Viên Duy phải tuân theo.
Sau đó sẽ bỏ cô vào một căn phòng tối mịt không thấy được năm ngón, chỉ cần Viên Duy không chịu, cô có thể sẽ bị chặt mất ngón tay. Sau đó Viên Duy rơi sâu vào vòng xoáy mâu thuẫn giữa lý trí và tình cảm… Cô có thể sẽ chịu nhịn đau đớn, rưng rưng an ủi Viên Duy qua điện thoại: “Viên Duy, đừng lo cho em…”
Cô bị ý nghĩ của mình làm cảm động đến suýt khóc, cô hít hít mũi, hỏi hệ thống:
“Hệ thống, nếu ta chết rồi, mi nói xem Viên Duy liệu có thủ tiết vì ta không? Aiz, ta thực ra cũng không muốn gì nhiều, đốt một người giấy cùng tỷ lệ với hắn là đủ rồi.”
Hệ thống chịu không nổi trò tự cảm động của cô, vội nói: [Người muốn bắt cóc cô là ông nội Viên Duy, Viên Chấn.]
Viên Chấn!
Tô Hữu Điềm cả kinh, sao lại là ông ta?
Ông ta bắt mình làm gì?
Cô nghĩ mãi không ra, nhưng nhớ lại cốt truyện, Viên Chấn vì khống chế Viên Duy mà ngay cả cuộc sống tình cảm của anh cũng nhúng tay vào, trong lòng ông ta, người có thể làm cháu dâu ông ta chỉ có thể làm đám tiểu thư khuê các môn đăng hộ đối.
Hiện giờ, cốt truyện “hơi” bị lệch một chút, Viên Duy bắt đầu thân thiết với cô nên người Viên Chấn không vừa mắt biến thành cô.
Nghĩ đến tình tiết nữ chính bị ném séc vào mặt mà cô viết, cô kích động đến cả người run lên, chỉ hận không thể lập tức bay tới bên người Viên Chấn, đầu tiên là vô cùng tủi thân nói tình cảm giữa mình và Viên Duy còn vững chắc hơn kim loại, sau đó sẽ vô cùng khuất nhục nhặt tấm séc mười triệu trên mặt đất.
Nghĩ tới đây, Tô Hữu Điễm chợt nhào lên, hưng phấn hét với đầu bên kia điện thoại: “Ông nội! Là ông nội đấy ạ?”
Tên đeo kính nhíu mày, theo bản năng che điện thoại lại: “Hai người các anh làm sao thể hả, đến một đứa con gái cũng không trông được!”
Người đàn ông bị mắng không dám cãi lại, hai người họ mỗi người giữ một cánh tay của Tô Hữu Điềm, kéo cô ấn về chỗ ngồi.
Tên đeo kính vừa định đáp lời, Tô Hữu Điềm đã lại kích động đến suýt nữa nhảy lên: “Ông nội! Cháu không cần gì nhiều, ngài cho cháu một triệu là được! Chuyển khoản WeChat hay trả tiền mặt cháu đều nhận hết!”
Tên đeo kính lạnh nhạt nói: “Câm miệng!”
Tô Hữu Điềm vô tội nói: “Các người bắt cóc tôi không phải vì muốn bắt tôi rời khỏi Viên Duy sao? Hiện giờ trả tiền tôi đi luôn cho xong chứ lằng nhằng làm gì?”
Tên đeo kính nghẹn họng, hắn đúng là do Viên Chấn phái tới bắt Tô Hữu Điềm, uy hiếp cô rời khỏi Viên Duy, nhưng bị Tô Hữu Điềm nói toạc ra vậy, hắn sao lại cảm thấy hoảng sợ vậy nhỉ?
Tên đeo kính này nghĩ, cô gái này ban đầu nhìn còn sợ đến phát run, nhưng giờ lại lòng dạ thảnh thơi lải nhải với hắn. Nếu thực sự không sợ hắn, vậy lời cô ta nói không thể tin, chắc chắn chỉ là đang khiến hắn lơ là, nếu hắn nghe lời cô ta rồi, để cô ta chạy mất thì mình không xong rồi.
Viên Chấn ở đầu bên kia tựa hồ không thèm để ý tới lời Tô Hữu Điềm nói, giọng nói trầm thấp của ông ta chậm rãi truyền tới: “Mang nó tới gặp tôi.”
Tô Hữu Điềm nghe thấy, vội vàng kêu với vào điện thoại: “Ông nội! Không cần phiền phức như vậy! Ngài cho cháu séc cháu lập tức sẽ rời khỏi Viên Duy! Cháu có thể lấy ngài giá ưu đãi!”
Tên đeo kính cười lạnh một tiếng, hắn làm tùy tùng của Viên Chấn nhiều năm vậy rồi, có loại người nào mà chưa từng gặp, trò nhảy nhót của Tô Hữu Điềm trong mắt hắn chỉ là giả ngây giả dại mà thôi.
Hắn vừa định bảo hai người kia bịt miệng cô lại thì chợt cảm thấy thân xe chấn động mạnh một cái, thân thể tên đeo kính cũng rung theo, bị dây an toàn siết chặt trở về.
Tài xế hô lớn: “Anh Lý! Có người tông xe!”
Tô Hữu Điềm bị hai gã to con kéo chặt, không bị thương tích gì, may mà đụng xe chỉ để ép dừng, không dùng lực lớn.
Tô Hữu Điềm nhe răng trợn mắt, cô giương mắt vừa nhìn thì thấy ngoài cửa sổ có một chiếc xe màu đen có rèm xe đang dừng tại đó.
Cô liếc mắt đã nhận ra, đó là xe của Viên Duy!
Tô Hữu Điềm như con mèo nhỏ nhìn thấy chủ nhân, sung sướng vội vàng giãy giụa gọi: “Viên Duy! Viên Duy!”
Tên đeo kính tên Lý Nham nghe thấy, đẩy kính mắt lên, nghiến răng nói: “Trông chừng cô ta, đi mau!”
Xe vừa khởi động lại, chỉ nghe cửa trước của xe rầm một tiếng, lõm vào một vết, Lý Nham quay đầu, thấy Viên Duy từ từ thu chân lại, rét lạnh nhìn hắn.
Lý Nham bị băng lạnh trong mắt anh làm cho càng thêm hoảng sợ. Nói thật, trong đám con cháu nhà họ Viên, Viên Duy là người hắn không nhìn thấu nhất. Lúc Viên Duy mới trở lại nhà họ Viên, hắn chỉ coi Viên Duy là một quân cờ mặc người định đoạt, khi anh ngồi lên ghế tổng tài, hắn chỉ cho rằng Viên Duy trở thành con chó trung thành nhẫn nhục chịu khó, nhưng đến lúc này, hắn dường như mới nhìn rõ anh, chỉ đến khi nào chạm tới ranh giới cuối cùng của anh, người đàn ông này mới thật sự để lộ sự nanh ác.
Lý Nham siết chặt ghế ngồi, hắn biết đã bị Viên Duy phát hiện, lúc này giãy giụa nữa cũng chẳng có ích gì.
Có điều, hắn kinh ngạc với khí thế của Viên Duy nhưng đồng thời cũng xem thường.
Vẫn là quá trẻ tuổi, so với công ty khổng lồ, so với tiền đồ xán lạn, một người phụ nữ có tính là gì?
Hắn cười lạnh một tiếng, không nhanh không chậm chỉnh sửa lại tây trang, nhưng, cửa xe vừa mở được một khe, hắn đã bị túm ra ngoài, Viên Duy tùy ý vung tay một cái, hắn chẳng kịp phản ứng gì đã ngã nhào xuống đất.
Hắn đau đến rên một tiếng, sờ lên mặt, máu dính đầy tay.
Viên Duy hừ một tiếng, cũng không nhìn hắn thêm cái nào.
Hai gã to con không dám động đến anh, ngoan ngoãn xuống xe.
Viên Duy cho mỗi người một cước, hai gã to con đau đến trực tiếp quỳ rạp xuống đất.
Viên Duy cúi đầu, con ngươi nhạt màu lạnh như kết băng.
“Tôi biết các người nghe lệnh hành sự, vậy nên chỉ dạy dỗ các người đôi chút, tôi sẽ dẫn Thịnh Hạ đi gặp ông nội, các người cút đi.”
Lý Nham lảo đảo đứng dậy, hắn nghiến hàm răng đỏ máu nói: “Viên Duy, cậu nghĩ cho kĩ, cậu dẫn người phụ nữ đi gặp ngài Viên so với chúng tôi dẫn cô ta đi gặp, hiệu quả hoàn toàn khác nhau, cậu đã suy nghĩ kĩ chưa?”
Viên Duy sửa sang lại ống tay áo, nói: “Chó không có tư cách xen vào chuyện của chủ nhân, cút đi.”
Lý Nham cắn răng, bụm mặt để hai gã to con đỡ đi.
Tô Hữu Điềm núp trên ghế, bưng mặt sùng bái nhìn anh, khuôn mặt đỏ bừng.
Viên Duy vươn tay, nhấc cô ra như nhổ củ cải.
Tô Hữu Điềm cố nén kích động, hỏi: “Sao anh biết em bị bắt?”
Viên Duy không đáp, anh nắm lấy gáy Tô Hữu Điềm, nhét cô vào xe mình.
Tô Hữu Điềm như một con mèo nhỏ, sững sờ nhìn Viên Duy, khuôn mặt Viên Duy vẫn căng chặt, anh quay đầu lại, im lặng lái xe vọt ra đường như một mũi tên rời khỏi cung. Tô Hữu Điềm sợ hết hồn, cô bắt chặt lấy tay vịn, thân thể ngả ra sau, cằm đôi cũng muốn bay mất.
“Chậm một chút chậm một chút!”
Ngón tay nắm tay lái của Viên Duy trắng bệch.
Lát sau, anh dừng xe lại ven đường.
Tô Hữu Điềm như được tái sinh, hít một hơi thật sâu, cô nói: “Em không bị ông nội anh đánh chết thì cũng bị anh dọa chết mất.”
Lồng ngực Viên Duy phập phồng, một lúc sau, anh buông tay lái ra, quay sang nhìn Tô Hữu Điềm.
Tô Hữu Điềm bị ánh mắt anh dọa sợ, khó hiểu nói: “Anh nhìn em vậy làm gì?”
Viên Duy vươn tay ra nắm lấy cằm cô.
Tô Hữu Điềm xoay mặt đi trốn tới trốn lui: “Đừng nắn em, cằm đôi sắp bị anh nắn rụng rồi!”
Lòng bàn tay Viên Duy nhẹ nhàng cọ cọ lên cằm cô, một hồi lâu không nói lời nào.
Tô Hữu Điềm ngửa đầu ra sau, nhìn anh mịt mờ.
“Anh sao thế?”
Con ngươi Viên Duy dần sâu hơn, anh đột nhiên cúi đầu, cắn mạnh Tô Hữu Điềm một cái.
Tô Hữu Điềm ngao một tiếng che miệng lại: “Sao anh lại cắn em?”
Viên Duy bỏ tay cô ra, khóe miệng cong lên, đầu lưỡi đỏ thẫm giữa nơi môi hai người tiếp xúc.
Lát sau, tiếng anh vang lên mơ hồ: “Không phải cắn, là mút.”
Mất hai tiếng để đến nhà lớn nhà họ Viên ở thành phố B, lúc Tô Hữu Điềm xuống xe, thần sắc vẫn còn ngẩn ngơ, mặt cô đỏ ửng như táo chín.
Cô được Viên Duy nắm tay, mắt nhìn chằm chằm xuống đất, ngoan ngoãn vô cùng.
Viên Duy nắm móng vuốt của cô, dẫn cô cùng vào cổng.
Anh hạ giọng thật thấp, nói: “Bước vào cửa này rồi, em đừng hòng chạy thoát.”