Xuyên Thành Mẹ Ruột Nhân Vật Phản Diện Phật Hệ Hằng Ngày

Chương 113: "Vậy liền nhìn xem Diệp Phạm làm sao diễn."



Bắt đầu từ đêm giao thừa, một mực lục tục có tuyết rơi, từ đầu đến cuối không tạnh, trên mặt đất tuyết đọng thật dày.

Lúc Diệp Phạm quay chụp xong quảng cáo cho Dior trở về, bầu trời tạnh. Ánh mặt trời chiếu vào phòng, không khí thanh lãnh tán đi, mang theo một tia ấm áp. Bên cửa sổ cột sáng bên trong, những hạt bụi nhỏ bé bay chập trùng lên xuống.

Đô Đô ngủ trưa dậy, bé vừa mở mắt, liền thấy Diệp Phạm xuất hiện, tâm tình tốt hơn rất nhiều. Đô Đô hướng Diệp Phạm vươn tay, thanh âm mềm nhũn đáng yêu vang lên: “Muốn mẹ ôm.” Đô Đô còn chưa tỉnh, liền chui vào trong ngực Diệp Phạm.

Bởi vì Đô Đô vừa tỉnh ngủ, thân thể nhỏ còn mang theo hơi nóng, ấm áp. Diệp Phạm cười bóp mặt Đô Đô, trên mặt của bé có mấy dấu ấn, đều là lúc vừa mới ngủ in lại.

“Đô Đô tí nữa muốn xem pháo hoa không?” Diệp Phạm nghiêng người dựa vào bên giường, ôm Đô Đô trong ngực.

Mắt Đô Đô sáng lên, bé còn nhớ rõ pháo hoa đêm giao thừa, toàn bộ bầu trời đều được tỏa sáng, pháo hoa rực rỡ năm màu bảy sắc đối với Đô Đô mà nói, là thứ xinh đẹp nhất mà bé nhìn thấy gần đây.

Đô Đô liên tục gật đầu: “Muốn nhìn, Đô Đô muốn nhìn.”

Đô Đô vốn còn muốn ỷ lại cùng Diệp Phạm trong chăn ấm áp, hiện tại lại trái ngược, Đô Đô nhanh chóng từ trên giường đứng lên, tự mình cầm lấy áo khoác bên giường. Nhưng mà do Đô Đô nóng vội, tay áo đều bị ngược, lúc bé đang gấp, Diệp Phạm tới giúp bé chỉnh lý tốt quần áo.

Bên ngoài gian phòng truyền đến tiếng vang rất nhỏ, Diệp Phạm cười cười, đem Đô Đô ôm xuống giường: “Là ba tới.” Đô Đô lôi kéo tay Diệp Phạm, hưng phấn đi ra ngoài.

Hạ Hàn cũng nghe đến động tĩnh trong phòng, biết Đô Đô đã tỉnh. Hạ Hàn cởi áo khoác, đang xắn ống tay áo, Đô Đô lập tức nhào tới: “Ba, Đô Đô muốn nhìn pháo hoa.”

Hạ Hàn tự nhiên sẽ không cự tuyệt, anh đem Đô Đô bế lên, lập tức nhìn về phía Diệp Phạm: “Mẹ Đô Đô cũng cùng đi đi.”

Diệp Phạm đi đến một bên ghế sô pha, cầm lấy áo khoác của Hạ Hàn, đặt ở trên cánh tay. Cô sợ Hạ Hàn đi ra ngoài sẽ cảm mạo, trực tiếp giúp anh cầm áo khoác. Ý cười trong mắt Hạ Hàn càng sâu hơn, hiểu rõ ý của Diệp Phạm.

Hạ Hàn sợ Đô Đô bị thương, chỉ mang đến một ít pháo bông nho nhỏ. Hạ Hàn để Diệp Phạm ôm Đô Đô đứng cạnh cửa, anh ngồi xổm xuống châm lửa. Pháo bông bắt đầu cháy, cho dù đang ban ngày, cũng đủ làm cho Đô Đô hưng phấn.

Đô Đô không chớp mắt nhìn xem pháo bông, miệng nhỏ khẽ nhếch, tay nhỏ nâng ở giữa không trung, đều quên vỗ tay. Đợi đến lúc pháo bông bị đốt hết, Đô Đô còn chưa thấy đã. Diệp Phạm thì đem áo khoác choàng ở trên người Hạ Hàn, giúp anh khép lại vạt áo.

“Anh sẽ bị lạnh.” Diệp Phạm cho rằng Hạ Hàn luôn luôn không chú ý thân thể của mình.

Hạ Hàn có chút ngơ ngẩn, đáy mắt lập tức hiện lên nụ cười, anh nắm chặt tay Diệp Phạm, bàn tay ấm áp dắt tay Diệp Phạm.

“Em mới là người càng cần chú ý thân thể hơn.” Hạ Hàn cười như không cười, giọng điệu mang theo tia ý vị thâm trường.

Diệp Phạm bất đắc dĩ lắc đầu, cô giãy giãy nhưng không có tránh ra, cũng tùy ý Hạ Hàn lôi kéo tay của cô. Hạ Hàn nắm tay Diệp Phạm không buông. Đô Đô một chút cũng không chú ý tới động tĩnh của Hạ Hàn cùng Diệp Phạm, mà là vẫn nghĩ về pháo bông vừa rồi, bé giống như đột nhiên nghĩ đến cái gì, vội vàng hướng bên trong chạy vào.

Diệp Phạm cùng Hạ Hàn đều khẽ giật mình, đi theo sau lưng Đô Đô về tới trong phòng. Vừa vào cửa, liền thấy Đô Đô ngồi xổm ở trước bể cá, hai chú cá vàng trước đó Đô Đô nuôi vẫn còn đang ở trong hồ cá vui sướng bơi bơi.

Cá vàng nhỏ là những người bạn đầu tiên của Đô Đô, Đô Đô đi đâu đương nhiên cũng muốn mang theo, đặc biệt là thời điểm dọn nhà, Đô Đô cẩn thận từng li từng tí bưng bể cá đến. Xe đi trên đường lung la lung lay, Đô Đô một đường đều khẩn trương, khuôn mặt nhỏ nhăn lại, không dám đặt bể cá xuống vì sợ cá vàng nhỏ sẽ nhảy ra khỏi bể.

Đô Đô ngồi xổm ở trước bể cá, nhẹ giọng an ủi cá vàng: “Phì Phì, Điểm Điểm, các ngươi không có bị dọa sợ đi? Pháo bông rất đẹp a, ta đã thay các ngươi nhìn rồi.” Bởi vì phải cho cá vàng phơi nắng, bể cá đặt ở bên trên cửa sổ, động tĩnh ngoài sân rất dễ dàng truyền đến vào trong gian phòng.

Đô Đô tự lẩm bẩm cùng cá vàng nói chuyện, mà Hạ Hàn lại không an phận. Hạ Hàn từ phía sau lưng vòng lấy Diệp Phạm, cái cằm chống đỡ trên vai của cô, hô hấp của Hạ Hàn gần trong gang tấc, thanh âm trầm thấp quanh quẩn ở bên tai Diệp Phạm.

Thanh âm của anh mang theo một chút trêu chọc: “Nếu em sợ, anh có thể ôm em.”

Hạ Hàn kéo ra cổ áo của Diệp Phạm, chóp mũi chạm nhẹ đến da thịt của Diệp Phạm, cúi đầu chìm vào hương vị thơm ngát.

Thân thể Diệp Phạm cứng đờ, khí tức của Hạ Hàn chạm đến da thịt của cô làm da cô nổi lên tê dại ngứa ngứa. Cô phát giác được Hạ Hạn ở trên cổ cô hôn nhẹ nhàng. Bởi vì Đô Đô vẫn còn ở đây, Hạ Hàn rất nhanh liền dời đi, không có tiếp tục. Anh chỉ là vẫn duy trì tư thế ôm Diệp Phạm như cũ.

Diệp Phạm cùng Hạ Hàn liếc nhau một cái, thân ảnh của bọn họ có thể thấy rõ ràng trong ánh mắt của nhau. Một giây sau, tầm mắt của hai người đồng thời rơi vào trên thân Đô Đô, đáy mắt đều mang tia dịu dàng.

Ánh nắng an tĩnh chiếu trên mặt đất, bóng ba người in lên mặt đất, một nhà ba người, thêm một người thì ầm ĩ, thiếu một người thì vắng lặng quạnh quẽ. Như bây giờ, vừa vặn.

Ánh nắng ấm áp vây quanh bọn họ, tựa hồ chỉ cần ba người bọn họ ở cùng một chỗ, liền không có chuyện gì là không thể vượt qua, cuộc sống mỗi ngày đều là ngày trời quang mây tạnh.

« Sinh như Yên Hỏa » đã quảng bá được một đoạn thời gian, Diệp Phạm được nghỉ ngơi một đoạn thời gian ăn tết. Chỉ nhận quảng cáo, bình thường liền bầu bạn cùng Đô Đô.

Hiện tại ngày nghỉ đã kết thúc, buổi thử vai lúc trước Đới Cận Sơn tìm cho Diệp Phạm cũng sắp bắt đầu. 

Sau khi Diệp Phạm diễn phim của đạo diễn Tần An, có thể nhận vào tài nguyên hiển nhiên so với trước đó tốt hơn. Lần này là tham gia một buổi thử vai phim mới của là đạo diễn Hồng Kông trứ danh Lư Triệu Thâm. Phim của ông ấy trên phương diện doanh thu một mực luôn có thành tích không tầm thường, phim mới cũng sẽ không ngoại lệ.

Bộ này phim mới này gọi là « Nguy cơ tứ phía », bối cảnh là trong giang hồ, muốn hướng toàn thế giới thể hiện ra mị lực của võ thuật phương Đông. Nhiều cảnh động tác võ hoành tráng, đề tài lại rất hấp dẫn người xem, không sai biệt lắm được dự đoán là top 10 phim có doanh thu cao vào năm sau.

Nội dung của « Nguy cơ tứ phía » rất mới lạ, hai nữ chính, một người là bộ khoái*, một người là thích khách. Một chính một tà, lại làm người ta không biết ai là chính ai là tà. Kịch bản huyễn hoặc huyền bí nổi lên bốn phía, kỹ xảo cũng là do đoàn đội xuất sắc phụ trách, đây là mặt hướng tới thị trường quốc tế.

(*bộ khoái: làm công việc giống như cảnh sát bây giờ, đi tuần tra khu vực, truy bắt tội phạm. Công việc hằng ngày là đi tuần trên phố, quét dọn nha môn, canh gác phủ nha, nhà của quan lại. Đôi khi thì truy bắt tội phạm, bảo vệ quan phủ.  Có lúc lại phối hợp với quan quân làm nhiệm vụ vận chuyển vàng của nha môn từ nơi này sang nơi khác, khi có chiến tranh thì tham gia chiến đấu. Nguồn: )

Diệp Phạm biết, buổi thử vai cho phim của Lư Triệu Thâm sẽ nhất định cạnh tranh mười phần kịch liệt. Cô đã sớm chuẩn bị tâm lý. Đến nơi thử vai, sau khi Diệp Phạm đi vào, liền thấy được các diễn viên đến đây thử sức.

Đại hoa đán Cổ Mạch, diễn viên Hàn Quốc Lưu Trí Nghiên,  Ảnh hậu Nhật Bản Nakajima… Những diễn viên tới thử sức này, so với trong tưởng tượng của Diệp Phạm còn muốn lợi hại hơn. Tất cả mọi người đều muốn diễn nhân vật nữ chính, mà cơ hội chỉ rơi vào trên thân hai người.

Diệp Phạm quét mắt một chút, phát hiện Lư Triệu Thâm đang ngồi ở trên ghế đạo diễn, thần sắc không kiên nhẫn. Lư Triệu Thâm đang cùng nhân viên công tác bên cạnh nói chuyện, thanh âm của ông ấy rất lớn, người ở chỗ này đều có thể nghe được.

Lư Triệu Thâm: “Người kia còn muốn đến thử vai nữa hay không? Thời gian quy định là 8:30, nếu như cô ta còn không xuất hiện, vậy thì đừng tới nữa.”

Diệp Phạm cúi đầu nhìn điện thoại, thời gian rõ ràng còn dư mười lăm phút. Lư Triệu Thâm đã không kiên nhẫn được nữa, tính tình bạo tạc của ông ở trong studio nhìn thấy rõ không sót cái gì. Lư Triệu Thâm yêu cầu phi thường nghiêm ngặt, có thể nói đã đến tình trạng cẩn thận tỉ mỉ.

Ông ấy không hề giống đạo diễn Tần An tính tình ôn hòa, chỉ cần ở studio có gì làm ông không hài lòng, ông liền phát cáu ngay tại chỗ. Cũng chính bởi vì tính cách như vậy của Lư Triệu Thâm, mỗi cảnh quay trong phim của ông ấy đều đạt tới mức độ hoàn mỹ. Hơi không phù hợp với yêu cầu của ông, đều phải làm đi làm lại.

Diệp Phạm tin tưởng, nếu như cô có thể thông qua được buổi thử vai này, cùng Lư Triệu Thâm hợp tác, nhất định có thể học được rất nhiều thứ mới.

Người trong studio đều đang đợi nữ diễn viên kia xuất hiện.

Những diễn viên khác tới thử vai đều không biết, người trong miệng Lư Triệu Thâm đến cùng là ai. Cô ấy có năng lực gì mà lại có thể để cho Lư Triệu Thâm tính tình kém nguyện ý chờ đợi thêm mấy phút.

Diệp Phạm ngược lại cũng không thèm để ý. Nói thật, từ lúc cô bắt đầu diễn xuất, mỗi người  đối diễn với cô đều có lý lịch cao hơn cô. Vô luận người tới là ai, Diệp Phạm vẫn phải chuẩn bị cẩn thận thử sức.

Có những lúc, tâm tính quyết định hết thảy. Trước khi tới đây, Hạ Hàn đã đặc biệt nói với cô câu này.

Một lát sau, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân.

Không khí trong studio đột nhiên an tĩnh trong chớp mắt, ánh mắt của mọi người không tự chủ được nhìn về cùng một phương hướng.

Một nữ minh tinh mang kính râm, đeo giày cao gót xuất hiện tại cửa ra vào, khí tràng của cô ấy cường đại lại tự tin. Cho dù chỉ lộ ra nửa gương mặt, nhưng trong nháy mắt tập trung sự chú ý của mọi người.

Cô ấy chậm rãi tháo kính râm xuống, đi đến trước mặt mọi người, là diễn viên Hoa Kiều tại nước Mỹ  Vương Thanh Nghê. Vương Thanh Nghê xuất đạo từ Hollywood, từ vai phụ đi lên, từng bước một trở thành diễn viên chính trong phim điện ảnh.

Phải biết rằng, một diễn viên người Hoa để đạt được sự tán thành của Hollywood, là cực kỳ gian nan. Có thể nói, Vương Thanh Nghê là người có khả năng lấy được vai diễn này nhất. Cho nên, trong các diễn viên ở hiện trường, chẳng những có những nữ diễn viên trứ danh Á châu, còn có các minh tinh Hollywood.

Giữa những người này, Diệp Phạm có danh khí nhỏ nhất. Cho dù là năm nay thanh danh của cô rất cao, cũng đạt giải nữ phụ xuất sắc nhất tại giải thưởng Bạch Ngọc Lan, nhưng danh khí của cô tại khu vực Châu Á cơ bản là bằng không.

Hơn nữa phải từ trong những minh tinh này, chọn ra hai nữ diễn viên ưu tú nhất, cùng diễn bộ phim này.

Có thể thấy được, độ khó là lớn cỡ nào. Diệp Phạm đột nhiên rõ ràng dụng ý của Hạ Hàn khi trước đó đã căn dặn cô rất nhiều lần nhất định phải chú ý diễn xuất của đối thủ ở hiện trường.

Đoàn làm phim « Nguy cơ tứ phía » đều xuất thân từ Hollywood, Lư Triệu Thâm từng đoạt giải đạo diễn xuất sắc nhất của giải Oscar, phòng quan hệ xã hội ưu tú nhất… Mỗi một điểm lấy ra để mà nói, đều là phối trí tốt nhất.

Vô luận đối thủ mạnh mẽ thế nào, Diệp Phạm hiểu, lần thử vai này, cô nhất định phải thông qua.

“Người đều đã đến đông đủ.” Phó đạo diễn nhìn thoáng qua hiện trường, xác định những người tham dự có tên trên danh sách đều đã tới.

“Hiện tại tôi sẽ nói một chút về quy tắc của buổi thử vai hôm nay.” Phó đạo diễn nói, “Chúng tôi sẽ ngẫu nhiên đem các diễn viên ở đây phân thành hai người một tổ, phân biệt đóng vai hai nhân vật thích khách cùng bộ khoái.”

Diệp Phạm một bên nghe, một bên nghiêm túc phân tích.

Nói cách khác là lần thử vai này, sẽ là hình thức khai thác hai người đối diễn. Bên trong đối diễn, chỉ cần có một diễn viên hơi có vẻ yếu thế hơn, liền sẽ bị người tại hiện trường nhìn thấy rõ ràng.

Nếu muốn trở thành ứng cử viên của hai nhân vật nữ chính cuối cùng, không những phải so diễn với người đối diễn với mình, mà còn muốn so với các tổ khác nữa.

“Vương Thanh Nghê cùng Cổ Mạch một tổ, Lưu Trí Nghiên cùng Diệp Phạm một tổ,… Các cô chuẩn bị một chút.”

Lư Triệu Thâm có tiếng là Bạo quân studio* (ý nói rất nóng nảy), ông  lạnh lùng đảo qua các diễn viên ở đây, đôi mắt sắc bén có thể nhìn ra mọi mánh khóe. Yêu cầu của ông cực kì nghiêm ngặt. 

Cho dù là minh tinh Hollywood Vương Thanh Nghê, đến nơi này, cũng phải cẩn thận mà thử sức cho ông thấy. Lại càng không cần phải nói, Lư Triệu Thâm gần đây thấy được rất nhiều tin tức về Diệp Phạm.

Ấn tượng đầu tiên của ông đối với Diệp Phạm rất kém. Thứ nhất, ông chưa từng nhìn qua phim cô quay, cho dù có diễn qua Hồ Mạn Quân thì như thế nào? Chứng minh không được kỹ xảo của cô cao hơn những diễn viên trứ danh này.

Thứ hai, một diễn viên thường thường xuất hiện trên đầu đề tin tức giải trí, hiển nhiên sẽ không phải là lựa chọn thứ nhất của ông.

Đạo diễn tựa hồ như chán ghét mình, Diệp Phạm rất bén nhạy đã nhận ra điểm này. Nếu như biểu hiện của cô cùng những người khác không sai biệt lắm, như vậy ở trong lòng đạo diễn người thứ nhất bị đào thải chính là cô.

Nếu Diệp Phạm muốn thành công lấy được một trong hai vai nhân vật nữ chính, cô nhất định phải biểu hiện xuất sắc hơn so với những người này.

Độ khó của buổi thử vai này, hiển nhiên lại nâng lên một tầng. Thời gian để cho Diệp Phạm chuẩn bị cũng không dài, cô lấy đến trong tay chính là một đoạn lời thoại Anh văn.

Cô diễn nhân vật bộ khoái, tính cách chính trực, lại trầm mặc ít nói. Lời thoại rất ít, tăng thêm tính cách lại không nổi bật, không giống như nhân vật thích khách dễ dàng biểu diễn.

Diệp Phạm nhanh chóng suy tư một chút, cô rất nhanh liền quyết định, trọng điểm của lần biểu diễn này phải đặt ở động tác cùng nét mặt.

Lưu Trí Nghiên diễn thích khách tương đối có lợi, Diệp Phạm muốn thắng, nhất định phải đổi phương thức.

Thử vai chính thức bắt đầu.

Lưu Trí Nghiên ra sân trước, cô ấy vừa đi ra liền hấp dẫn ánh mắt của mọi người. Giữa lông mày lạnh lùng, bên môi lại mang theo nụ cười yếu ớt. Hình tượng một thích khách lãnh đạm lại âm trầm lập tức được dựng lên.

“Người của Lục Phiến Môn lại tới tìm ta?” Lưu Trí Nghiên nhíu mày, cong môi cười nói. Ánh mắt của cô ấy hướng về phía cách đó không xa, không e ngại hướng phía Diệp Phạm đi đến.

Diệp Phạm ôm kiếm trong ngực, tựa ở cột, không nói một lời. Mặt cô mặc dù không biểu tình, nhưng đường cằm kéo căng, góc cạnh tinh xảo làm khí chất băng lãnh của cô được phát huy vô cùng tinh tế.

Lưu Trí Nghiên nâng giọng lên: “Hôm nay tâm tình của ta tốt, vậy nên liền bồi các ngươi chơi đùa.”

Đầu lông mày của Diệp Phạm khẽ nâng, ánh mắt lóe lên. Thân thể của cô vẫn yên vị không động, nhưng ngón tay lại nắm chặt kiếm. Lưu Trí Nghiên cầm một cây đao nhỏ, vuốt vuốt trong tay, sắc mặt của cô ấy hững hờ: “Ta nói a, người của Lục Phiến Môn thật sự là nhàm chán…”

Trong lời nói đều là sự khinh miệt đối với bộ khoái.

Diệp Phạm đột nhiên cười lạnh một tiếng cực nhẹ, tựa hồ là trào phúng khi thích khách không biết tự lượng sức mình.

Một giây sau, cô đột nhiên tiến lên một bước, cầm kiếm chỉ thích khách. Kiếm còn chưa ra khỏi vỏ, lại chĩa thẳng đến mi tâm của Lưu Trí Nghiên. Động tác của Diệp Phạm gọn gàng, sát khí trong mắt hiện rõ, nhưng lại đứng tại địa phương cách thích khách nửa tấc.

Đây là một lời cảnh cáo, một cái nhắc nhở. Chỉ mấy giây ngắn ngủi, sát ý trong ánh mắt của Diệp Phạm lập tức tiêu tán.

Lưu Trí Nghiên không kịp phản ứng, lại vô ý thức lui về sau một bước. Khí tràng toàn thân của Diệp Phạm hoàn toàn áp chế Lưu Trí Nghiên.

Phân đoạn còn chưa diễn xong, một câu thoại Diệp Phạm đều không nói, nhưng tất cả mọi người có thể nhìn ra, đoạn diễn thử này, thắng bại đã phân.

Dựa theo kịch bản, thích khách cùng bộ khoái rõ ràng là hai nhân vật có lực lượng ngang nhau. Lưu Trí Nghiên diễn phim lâu như vậy, lại còn luống cuống trước mặt người lý lịch ít như Diệp Phạm.

Lư Triệu Thâm nổi giận, cảnh còn chưa kết thúc, ông trực tiếp kêu dừng, đối diện với Lưu Trí Nghiên nói: “Cô có phải hay không là tới thử vai?”

Lưu Trí Nghiên mím chặt môi, cô ấy lập tức xin lỗi: “Thật xin lỗi, tôi còn chưa suy nghĩ kỹ về nhân vật thích khách này, vừa rồi biểu hiện không được.”

Tất cả mọi người đều biết đạo diễn tính tình không tốt, nhất thời im lặng, studio yên tĩnh vô cùng.

Mọi người nhìn đến rất rõ ràng, Diệp Phạm diễn bộ khoái xác thực đè ép Lưu Trí Nghiên. Tuy nhiên, ý nghĩ của Lư Triệu Thâm rất khó đoán được. Diễn xuất của Diệp Phạm đến cùng có hay không phù hợp với tiêu chuẩn của ông ấy?

Đạo diễn đột nhiên mở miệng gọi tên Diệp Phạm: “Diệp Phạm.”

Diệp Phạm giật mình, nhìn về phía đạo diễn, cô đã chuẩn bị tâm lý tốt, phải tiếp nhận phê bình của Bạo quân studio này đối với kỹ năng diễn xuất của cô. Không nghĩ tới, một giây sau đạo diễn rất quả quyết ra một cái quyết định.

“Hai người các cô đổi nhân vật đi, đem phân cảnh vừa rồi diễn lại một lần nữa cho tôi.”

Lúc này, Lưu Trí Nghiên cũng ngây ngẩn cả người, cô ấy không rõ đạo diễn muốn làm cái gì. Đạo diễn lạnh lùng nói: “Cô không phải nói, chưa suy nghĩ kỹ về nhân vật thích khách này sao? Vậy liền nhìn xem Diệp Phạm làm sao diễn.”

Người ở chỗ này đều đưa ánh mắt về phía Diệp Phạm, chẳng lẽ, diễn xuất của Diệp Phạm đã nhận sự công nhận của đạo diễn?

Thần sắc của Diệp Phạm đạm mạc, cô cũng không có biểu hiện vui vẻ ra mặt. Theo suy đoán của cô, sự tình hẳn là không đơn giản như vậy. Diệp Phạm đoán đúng, đạo diễn xác thực cảm thấy cô diễn bộ khoái so với nữ diễn viên Hàn Quốc diễn thích khách kia mạnh hơn không ít, ấn tượng đối với cô hơi có chuyển biến tích cực lên.

Nhưng mà, cửa này của đạo diễn không phải dễ dàng như vậy mà qua. Ông để Diệp Phạm lại diễn thích khách, trong lòng kỳ thực có ý tưởng khác. Nhân vật bộ khoái này rất dễ để diễn, không có phức tạp như nhân vật thích khách. Có lẽ, Diệp Phạm có thể thuyết minh thật tốt, hoàn toàn là bởi vì đối thủ không đủ mạnh thì sao?

Ông ngược lại muốn xem xem, nếu như đổi sang một nhân vật phức tạp, Diệp Phạm còn có thể diễn tốt hay không.

~~~


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.