Ở tuổi dậy thì, các thiếu nam thiếu nữ rất ít chủ động đề cập đến loại đề tài này.
Bị Cao Nhất Thành khơi lên như vậy, giống như đánh vỡ một bức tường, làm cho sự hưng phấn bí ẩn như là dòng nước mùa xuân ào ạt chảy ra…..!
“Tớ cảm thấy Cao Nhất Thành nói không sai.
Dù Viên Duy thanh cao như thế nào đi chăng nữa, không phải cũng là nam sinh sao……”
“Ai, các cậu đem đề tài kéo đi nơi nào rồi? Không sợ tớ nói cho giáo viên à.”
Tiền Lợi Viễn biết nữ sinh trong lớp nhiều, không dám nói quá đà, chỉ là thuậm miệng phụ họa một câu:
“Nữ sinh các cậu…..!Vẫn là quá đơn thuần.”
Tô Hữu Điềm nghĩ, Viên Duy mới không phải là người nông cạn như vậy đâu.
Anh chưa từng bình phẩm từ đầu đến chân dáng người của cô, lại còn ẩn ẩn mà tỏ vẻ vừa lòng……!
Không, không đúng.
Tô Hữu Điềm bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, theo bản năng mà nhìn lại bộ ng ực của chính mình.
Hôm nay cô mặc một cái áo thun màu trắng, phập phồng tượng trưng cho thanh xuân làm vải dệt hơi hơi nhô lên.
Tuy rằng có thể nhìn ra được sự no đủ của ngày sau, nhưng hiện tại……
Tô Hữu Điềm che mặt lại.
Cô tuyệt đối không tin Viên Duy sẽ bởi vì cái này mà cự tuyệt cô!
Chỉ chốc lát, liền nghe được tiếng bước chân thong thả dần dần tiếp cận, Tô Hữu Điềm ngẩng đầu, liếc mắt một cái liền nhìn thấy thân ảnh của Viên Duy.
Hôm nay thay cho đồng phục to rộng, anh mặc một cái áo thun.
Non nửa cái xương quai xanh lộ ra, ở dưới ánh đèn, giống như ngọc trúc.
Tô Hữu Điềm có chút ngồi không yên.
Cô khụ một tiếng, đem cái ghế dựa bên người kéo kéo ra phía ngoài.
Cao Nhất Thành nhìn thoáng qua.
Ghế xung quanh đều bị ngồi hết rồi, chỉ có bàn này của bọn họ thừa một cái ghế dựa trống không.
Nghĩ đến việc Viên Duy muốn ngồi ở bên cạnh hắn, còn dựa gần Thịnh Hạ, hắn liền có chút chịu không nổi.
Hắn duỗi tay, theo bản năng mà kéo ghế dựa gần về phía mình, lại nhìn thấy trên ghế có một bàn tay nhỏ cường ngạnh mà ấn giữ lại.
Cao Nhất Thành sửng sốt, ngẩng đầu nhìn thoáng qua.
Tô Hữu Điềm trừng mắt nhìn hắn liếc một cái, đem ghế dựa dịch sang gần mình.
Tiền Lợi Viễn nhìn thấy sóng ngầm mãnh liệt, hắn xem náo nhiệt nhưng cũng không quên đại sự nói: “Viên Duy, hết chỗ ngồi rồi, cậu ngồi bên cạnh Thịnh Hạ đi.”
Viên Duy dừng lại.
Anh quay đầu, đáy mắt có ánh sáng lưu chuyển, nhìn qua những hàng ghế một vòng.
Cuối cùng, thật sự là nhìn thấy không còn chỗ ngồi nữa, anh đành phải ngồi ở bên người của Tô Hữu Điềm.
Vừa mới ngồi xuống, Tô Hữu Điềm đã ngửi thấy mùi hương quen thuộc trên người đối phương cùng hơi thở mang theo mùi thuốc lá.
Cô âm thầm mà hít một hơi, cảm giác nửa người bên trái đều đã tê rần.
Viên Duy nói: “Thời gian của tôi không nhiều lắm, 8 giờ rưỡi liền phải trở về.”
Tiền Lợi Viễn có chút mất hứng, hắn nói: “8 giờ rưỡi…..!Khi ấy cuộc sống về đêm vừa mới bắt đầu, cậu cứ gấp như thế làm gì?”
Viên Duy nói: “Vội.”
Tiền Lợi Viễn nghẹn họng.
Tỉnh Lỗi nói: “Viên Duy rất bận, chúng ta thông cảm cho bạn ấy một chút, ăn cơm đi, ăn cơm trước đã.”
Vừa lúc đó, đồ ăn liền được lục tục đưa tới trên mặt bàn.
Tô Hữu Điềm đối với những món ăn này không có gì hứng thú.
Cô trộm nhìn Viên Duy, thấy anh thong thả ung dung mà ăn cơm, chỉ cảm thấy thể xác và tinh thần đều được thỏa mãn.
Khi đồ ăn được đưa lên, máy hát cũng đồng thời được bật.
Cao Nhất Thành đáng kinh hề hề mà hỏi Viên Duy: “Này, Viên Duy, rốt cuộc cậu thích cái dạng nữ sinh gì?”
Viên Duy chậm rãi buông đũa.
Tất cả mọi người đều dừng lại đũa, không tự giác mà ngừng thở, nhìn về phía Viên Duy hóng chuyện.
Hô hấp của Tô Hữu Điềm dừng lại.
Cô quay đầu nhìn về phía của Viên Duy.
Viên Duy nói: “Chỉ số thông minh cao, dáng người tốt.”.