Thời điểm Tô Hữu Điềm về đến nhà, La Uyển Vân đang ngồi ở trên sô pha, nghe thấy tiếng vang, bà đột nhiên quay đầu lại.
Tô Hữu Điềm thấp giọng nói: “Con đã trở về.”
La Uyển Vân nhăn mi lại, bà đánh giá trên dưới Tô Hữu Điềm một vòng, thấy cô không có gì khác thường, mới hỏi: “Đêm qua con đi đâu vậy?”
Tô Hữu Điềm nói: “Nhà bạn học.”
La Uyển Vân thở dài một hơi, bà xoay người ngồi xuống: “Con có biết đêm qua mẹ lo lắng bao nhiêu hay không?”
Tô Hữu Điềm rũ mắt, cho dù biết La Uyển Vân là một phụ nữ không từ thủ đoạn, lúc này ngược lại cũng có chút cảm xúc.
Kể cả La Uyển Vân có thực dụng thì cũng không phải không hề quan tâm đến Thịnh Hạ.
Nhưng mà, đêm qua một cú điện thoại bà cũng không gọi cho cô, điều này cũng chứng minh rằng, La Uyển Vân đối với đứa con gái này, việc lớn thì chẳng để ý, việc nhỏ thì hỏi han có thừa.
Hiện tại La Uyển Vân ỷ vào mỹ mạo mà kiêu ngạo tự mãn, tìm mọi cách bò lên trên, nên không thể nào đem lực chú ý đặt ở trên người Thịnh Hạ, thấy cô không có việc gì cũng liền không nói cái gì.
Tô Hữu Điềm nói: “Con sẽ không như vậy nữa.”
La Uyển Vân một tay lấy ra di động, một tay xua xuan về phía cô: “Được rồi, không có việc gì là được.
Hôm nay mẹ có việc đi ra ngoài, chắc trong túi con có tiền rồi đi, đói bụng thì tùy tiện ăn chút.
Buổi tối mẹ có thể sẽ trở về.”
Tô Hữu Điềm “Vâng” một tiếng, sau đó vào trong phòng.
Cô đóng cửa lại, nhìn căn phòng màu hồng nhạt ấm áp, trong lòng lại một chút ấm áp cũng không có.
Rõ ràng trước kia cô có thể chịu đựng, nhưng không biết vì cái gì, ở nhà Viên Duy gần cả đêm, khiến cho cô cảm thấy không muốn ở nơi này thêm một phút đồng hồ nào nữa.
Cô vuốt mặt, nhìn một đống lớn đề ôn kia trên giường, ai thán một tiếng.
Sau đó cô đem thêm cả quyển đề cương Viên Duy đưa để lên, nhìn đống đề ôn bày đầy giường, khóc không ra nước mắt.
Số đề mà thầy giáo giao đã khiến cô không còn gì luyến tiếc để sống rồi, giờ lại thêm ba đề của Viên Duy, làm cô sống không bằng chết……
Vừa lúc, Viên Duy nhắn tin lại: “Sai một câu, đánh một cái vào bàn tay.”
Móng vuốt của Tô Hữu Điềm run run, sợ tới mức lập tức ném điện thoại đi.
Thời điểm thứ hai đi học, cả lớp người hoảng sợ phát hiện, Tô Hữu Điềm đã héo đi đến mức không nhìn ra bộ dáng, quầng mắt xanh đen, gương mặt lõm vào, đi đường ướt át bẩn thỉu, đến chỗ ngồi thì giống như là một miếng thịt nằm chết dính ở trên bàn không đứng dậy.
Cam Văn Văn và Mã Tuệ đi tới, Mã Tuệ hỏi: “Cậu làm sao vậy?”
Tô Hữu Điềm thở dài, hữu khí vô lực mà chỉ chỉ ba lô của mình.
Cam Văn Văn nhìn vào trong thì thấy: “Vãi, nhiều đề ôn như vậy, so với thầy giao còn nhiều hơn……!Mặt trời mọc từ hướng Tây sao? Cậu thế mà làm nhiều như vậy?”
Tô Hữu Điềm hít hít cái mũi, thở ngắn than dài nói: “Tớ là bị bắt!”
Mã Tuệ buồn cười nói: “Bị bắt? Ai dám cưỡng bách cậu.
Chẳng lẽ mẹ cậu tìm gia sư cho cậu thật sao?”
Đôi mắt của Cam Văn Văn sáng lên, nàng nói:
“Gia sư? Đừng bảo là gia sư giao đi, nam hay nữ? Đẹp hay xấu?”
Tô Hữu Điềm hừ một tiếng: “Đẹp trai đến mức không chịu được.”
Cam Văn Văn và Mã Tuệ lập tức hứng thú: “Đẹp trai bao nhiêu? So với Viên Duy còn đẹp trai hơn sao?”
Tô Hữu Điềm vừa định nói chuyện, lúc này, bên cạnh truyền đến một tiếng vang, cô vừa quay đầu lại, liền thấy Viên Duy đem cặp sách đặt ở trên bàn, lấy ra sách vở.
Cam Văn Văn và Mã Tuệ nhanh chóng thè lưỡi, rút lui.
Tô Hữu Điềm nhìn Viên Duy tìm đồ.
Cô nhìn anh lấy ra một cái bút đỏ, liền cảm thấy trên mặt chính mình lập tức sẽ bị vẽ đầy dấu gạch chéo.
Sau đó, anh lại từ trong cặp sách lấy ra một cái thước, cái thước đo kia quá dài, thế cho nên không cho vào túi đựng bút được.
Tô Hữu Điềm nhìn thấy cái chiều dài kia, cái độ dày kia, lập tức bị dọa són ra quần.
Cô cắn móng vuốt của mình, nước mắt lưng tròng mà nhìn anh.
Viên Duy không dao động, anh gõ gõ cái bàn, Tô Hữu Điềm giật mình, xoay tới xoay lui mới đem đề ôn lấy ra.
Tô Hữu Điềm nói: “Viên Duy, chúng ta thương lượng một ít đi, dùng cách xử phạt về thể xác là không đúng…..”
Viên Duy quay đầu nhìn cô một cái.
Tô Hữu Điềm nhanh chóng đem đề ôn đưa qua, sau đó nhỏ giọng nói: “Cậu thủ hạ lưu tình nhá….”
Viên Duy lấy bút đỏ ra.
Anh giở đề ôn ra, sau đó nhìn tên của cô ở trên đề.
“Là cậu viết?”
Tô Hữu Điềm không hiểu: “Đương nhiên là thế rồi, làm sao vậy? Từng nét bút ở đây đều là do tớ viết!”
Viên Duy quay đầu nhìn cô, ánh sáng ở đáy mắt chuyển động, không rõ ý vị.
Tô Hữu Điềm bị anh nhìn đến mức cả người nổi da gà, không khỏi hỏi: “Có phải cậu không tin tớ hay không?”
Viên Duy lúc này mới quay đầu, nói: “Chữ quá xấu.”
Tô Hữu Điềm buồn bực mà Hứ một tiếng.
Sau một lúc lâu, cô chỉ nghe được thanh âm quay bút, Viên Duy cả nửa ngày vẫn chưa có hạ bút.
Tô Hữu Điềm nhìn mà trong lòng run sợ, đây là đúng hết rồi sao? Tại sao anh có thể nhìn nhanh như vậy?
Thời điểm đi học, giáo viên Ngữ Văn tựa hồ đối với việc Viên Duy không nghe giảng làm như không thấy, không những là giáo viên Ngữ Văn, tất cả giáo viên đều như vậy.
Tô Hữu Điềm nơm nớp lo sợ cả một buổi sáng, cô nhìn Viên Duy đem ba cái đề kia giở qua giở lại, lăn qua lộn lại mà nhìn, giống như là muốn nhìn ra hoa, bút trên tay cũng xoay đến mức làm cô hoa cả mắt.
Tô Hữu Điềm nghĩ không ra, Viên Duy thấy cô làm quá tốt, nên quyết tâm tìm lỗi sao?
Rốt cuộc đến thời điểm tan học, tất cả mọi người đi ra ngoài, Tô Hữu Điềm khụ một tiếng, kéo ghế, để sát vào Viên Duy: “Chữ tớ có khó nhìn như vậy sao? Cậu nhìn cả một buổi sáng cũng không hiểu?”
Viên Duy khép lại quyển đề ôn, sau đó ung dung thong thả mà uống một ngụm nước, quay đầu hỏi Tô Hữu Điềm: “Cậu đoán xem đúng bao nhiêu câu?”
Tô Hữu Điềm buồn bực, lúc này chẳng phải là nên hỏi “sai bao nhiêu câu” sao?
Đột nhiên, Tô Hữu Điềm nghĩ đến bài kiểm tra giữa kì thảm không nỡ nhìn của mình, mắt đột nhiên híp lại.
Viên Duy lấy thước ra, đập một cái vào lòng bàn tay mình, sau đó thẳng tắp mà nhìn cô:
“Ba đề ôn, 66 câu, tổng cộng cậu sai hết 50 câu.”
Tô Hữu Điềm: “……”
Nói xong, anh rũ mắt: “Đưa tay ra.”
Tô Hữu Điềm cắn móng vuốt, nước mắt lưng tròng mà nhìn anh.
Viên Duy nói: “Giả vờ đáng thương cũng vô dụng thôi, 50 câu này, có một nửa là bởi vì cậu sơ ý.”
Tô Hữu Điềm chẹp miệng nhìn anh.
Viên Duy cầm lấy thước đo: “50 cái.”
Tô Hữu Điềm không dám ý kiến ý cò gì với anh nữa, mắt đành phải hung dữ mà trừng cái thước kia.
Viên Duy nói: “Vươn tay ra.”
Tô Hữu Điềm run run rẩy rẩy mà vươn ra:
“Nhẹ thôi nha, buổi chiều tớ còn muốn phải viết chữ.”
Viên Duy nhìn cô một cái, giống như đang nói là có điên mới tin lời cô.
Tô Hữu Điềm xoay đầu sang bên cạnh, sợ tới mức thịt thịt trong lòng bàn tay đều đang run rẩy.
Viên Duy hơi hơi giơ tay lên, Tô Hữu Điềm nhắm mắt lại.
Sau một lúc lâu, không nghe thấy thanh âm gì, Tô Hữu Điềm mở một con mắt, Viên Duy khoanh tay trước ngực, rũ mắt nhìn cô.
Đây là…..!Không đánh cô?
Viên Duy nói: “Về sau còn sơ ý không?”
Tô Hữu Điềm thở dài nhẹ nhõm một hơi, cô nhanh chóng lắc đầu.
Viên Duy nói: “Đây là lần đầu tiên, không có lần tiếp theo.”
Tô Hữu Điềm thu hồi móng vuốt, liều mạng gật đầu.
Sau đó, ngực của Viên Duy phập phồng một chút, anh nói: “Đi ăn cơm đi, trở về thì giảng cho cậu.”
Tô Hữu Điềm nói: “Cậu không ăn sao?”
Viên Duy nói: “Không đói bụng.”
Tô Hữu Điềm đột nhiên nói: “Không ăn sao được? Bằng không……!Tớ mời cậu ăn cơm đi.”.