Sáng sớm ngày thứ tư, cô hùng hổ tìm tới cửa nhà Viên Duy, gõ cửa bang bang bang.
Viên Duy mở cửa, thấy đôi mắt của cô thì nhíu lại.
Tô Hữu Điềm nhăn mày lại, đột nhiên túm áo anh, đẩy lên trên cây đại thụ trong sân, thân thể Viên Duy chấn động.
Cánh tay cô xuyên qua dưới nách anh, bộp một tiếng mà ấn ở trên thân cây, cành lá cây rung nhẹ.
“Cậu….!Thật sự muốn tớ chịu trách nhiệm đối với cậu?”
Trên mặt Viên Duy có bóng cây lay động, anh nheo mắt lại, rũ con ngươi nhìn cô.
Tô Hữu Điềm thâm trầm nói: “Cậu có biết tớ là cái dạng người gì không? Cậu thật sự muốn ta phụ trách sao? Cậu biết chịu trách nhiệm có nghĩa là gì không? Nếu cậu hối hận thì làm sao bây giờ?”
Viên Duy không nói lời nào.
Tô Hữu Điềm thấp giọng nói: “Tớ lại cho cậu một cơ hội cuối cùng để phủ nhận, nếu về sau cậu hối hận mà nói, tớ không xác định là tớ sẽ làm chuyện gì đâu.”
Viên Duy thấy thái độ nghiêm túc của cô, không khỏi nhếch đuôi lông mày lên.
Tô Hữu Điềm khụ một tiếng: “………!Vậy, cậu không nói lời nào nên tớ sẽ coi là cậu cam chịu.”
Viên Duy giương mắt, con ngươi nhạt màu như mặt nước, mang đầy ánh mặt trời, ánh lên thân ảnh của cô, lại giống như hổ phách, cẩn thận mà bao bọc lấy hình bóng nho nhỏ của cô.
Trong yên tĩnh, có thể nghe được tiếng lá cây xôn xao trong sân, cũng có thể nghe được tiếng tim đập càng ngày càng kịch liệt của hai người.
Viên Duy lại rũ con ngươi xuống, khóe miệng giống như chứa đầy ý cười, hơi hơi cong lên.
Một động tác nhỏ bé này, giống như là một cái móc nhỏ, hoàn toàn gợi lên cảm xúc của Tô Hữu Điềm.
Hô hấp của cô dừng lại, đáy mắt giống như pháo hoa nở rộ, cô kêu Ngao một tiếng, đột nhiên ôm cổ Viên Duy.
“Anh cái tiểu yêu tinh này, có phải đã thích em thật lâu rồi hay không, mau nói! Mau nói!”
Viên Duy không nói gì, chỉ là một tay vòng qua eo cô, mặc cho cô nhảy nhót ở trong lồ ng ngực của mình.
Tô Hữu Điềm không ngừng dụi dụi vào người anh, thật giống như là con mèo con, muốn ở trên địa bàn của bản thân đánh dấu mùi hương của chính mình, cô gắt gao mà ôm Viên Duy, gấp gáp nhón mũi chân, nhìn chằm chằm đôi mắt của anh nói:
“Hiện tại anh nói đi, để em xác định em không phải hiểu sai ý của anh.”
Viên Duy rũ mắt, đáy mắt giống như mang sóng nước nhộn nhạo:
“Tôi nói cái gì?”
Tô Hữu Điềm cười nói: “Nói anh thích em bao nhiêu, bị mị lực của em chinh phục như thế nào, từ lúc nào bắt đầu quỳ gối dưới làn váy thạch lựu của em?”
(#linh: quỳ gối dưới làn váy thạch lựu – ý chỉ người đàn ông tôn thờ người phụ nữ xinh đẹp khuynh đảo.
Tương truyền, câu nói này bắt nguồn từ tích của Đường Minh Hoàng và Dương Quý Phi – một trong tứ đại mỹ nhân Trung Quốc cổ đại.
Dương Quý Phi là phi tử được độc sủng, dù nàng có muốn hái sao trên trời Đường Minh Hoàng cũng sẽ lệnh người làm.
Nàng thích mọi thứ liên quan đến cây lựu nên Đường Minh Hoàng đã cho trồng rất nhiều cây lựu trong cung để thỏa mãn ý thích của mỹ nhân trong lòng.
Một lần, Dương Quý Phi uống rượu lựu ngà say, hai mà ửng đỏ hây hây, trông vô cùng quyến rũ, Đường Minh Hoàng mới nhìn thoáng đã mê đắm, bỏ bê chính sự.
Các đại thần trong triều rất bất mãn về việc này nhưng không dám công khai chỉ trích hoàng thượng, chỉ biết giận chó đánh mèo lên Dương Quý Phi, khi gặp không chịu hành lễ với nàng.
Biết vậy nhưng Dương Quý Phi không quan tâm, nàng vẫn thích ngắm hoa lựu, ăn trái lựu, đặc biệt thích mặc váy thêu màu lựu.
Một hôm, Đường Minh Hoàng mời quần thần đến dự yến hội, thỉnh Dương Quý Phi hiến vũ góp vui.
Trong lòng nàng khó chịu, bưng một chén rượu đến bên môi Minh Hoàng, nói nhỏ bên tai: “Phần lớn những thần tử này đều lườm nguýt thần thiếp, không giữ lễ, không cung kính, thiếp không muốn hiến vũ cho bọn họ.”.
Đường Minh Hoàng nghe thế, thấy ái phi chịu uất ức, lập tức hạ lệnh, yêu cầu tất cả văn võ bá quan, phàm gặp phải Dương Quý Phi đều phải hành lễ, nếu như không quỳ, sẽ phạm vào tội khi quân.
Chúng thần bất đắc dĩ nhưng kì không dám trái lời vua.
Kể từ đó, hễ nhìn thấy váy thạch lựu của Dương Quý Phi đi tới, các quan đều dồn dập quỳ xuống hành lễ.
Điển cố “quỳ gối dưới làn váy thạch lựu” cũng bắt đầu được lưu truyền.)
Ngực của Viên Duy phập phồng một chút, anh quay đầu đi, không nói lời nào.
Tô Hữu Điềm cau mày, đột nhiên đánh mông anh một cái.
“Nói nhanh!”
Viên Duy bất đắc dĩ mà nắm móng vuốt của cô, dưới bóng cây, con ngươi của anh so với ánh dương trên đỉnh đầu còn sáng ngời hơn.
Hô hấp của Tô Hữu Điềm trầm ổn, cô vẫn không nhúc nhích mà nhìn anh.
Sau một lúc lâu, Viên Duy cúi đầu, nhẹ nhàng đặt lên trán của cô một nụ hôn..