Sau khi trở lại trường học, Tô Hữu Điềm phát hiện, quan hệ của Viên Duy và Tiền Lợi Viễn vậy mà trở nên tốt hơn, bình thường cũng sẽ nói với nhau vài ba câu, Viên Duy cuối cùng cũng không xụ mặt nữa.
Điều này làm cho Tô Hữu Điềm có chút không hiểu được, cô nghĩ, chắc là tình bạn giữa nam sinh chính là kỳ quái như vậy đi.
Trải qua nửa tháng an ổn ở lớp 11-4, lại có một học sinh chuyển lớp đến, Tô Hữu Điềm ngẩng đầu nhìn thì thấy, ô, là người quen —— Lư Lai.
Tô Hữu Điềm còn nhớ rõ sau khi trưởng thành Lư Lai rất có thành kiến đối với Viên Duy, đã từng ở buổi liên hoan họp lớp nói xấu về anh.
Cũng không phải là cô thù dai, nhớ kĩ người này, mà là do Lư Lai thời cấp ba, giống y như đúc với sau này.
Béo phệ, vênh váo hung hăng, đến cả đôi mắt híp cũng giống y xì đúc.
Ngay lập tức Tô Hữu Điềm biết, thành kiến của người này đối Viên Duy bắt đầu từ cấp ba đã có.
Cô không khỏi có cạn lời, theo bản năng mà nhìn về phía Viên Duy.
Viên Duy cúi đầu, nhàm chán mà lật sách, Tô Hữu Điềm thở dài nhẹ nhõm một hơi, Viên Duy cũng là như vậy, bất kể là ở tương lai hay là hiện tại, trước nay chưa bao giờ đặt thành kiến của người khác về mình vào trong mắt.
Sau khi việc học ổn định, sinh hoạt đi vào quỹ đạo, tâm tư của Tô Hữu Điềm lại bắt đầu lung lay, cô cắn môi, tay cô nhích từng tí một sang bàn học của Viên Duy.
Tay Viên Duy ngừng lại, tròng mắt anh chậm rãi liếc về phía bên cạnh.
Tô Hữu Điềm da mặt dày, tay giống như là dây thường xuân leo lên trên tay anh.
Viên Duy dừng lại, sau đó chậm rãi nheo mắt.
Tô Hữu Điềm nhỏ giọng nói: “Soái ca, tối hôm nay anh có thời gian không?”
Viên Duy một tay chống ở bên tai, buông mắt nhìn cô.
Tô Hữu Điềm nói: “Anh nhìn em đi, da trắng tướng mạo đẹp, eo nhỏ chân dài, chỉ cần năm phút đồng hồ, hai giờ mất hồn, thế nào, động tâm không?”
Viên Duy chậm rãi lắc lắc đầu.
Tô Hữu Điềm Hứ một tiếng, nhưng vẫn không ngừng cố gắng hỏi: “Soái ca, vậy anh thích cái dạng gì? Như vậy được không?”
Nói xong, cô khụ một tiếng, kéo kéo cổ áo.
Viên Duy ghét bỏ mà quay đầu.
Tô Hữu Điềm tức giận: “Anh cho một lời chắc chắn xem nào! Em một đại mỹ nữ như vậy mà anh cũng thờ ơ được ư?”
Viên Duy chớp chớp mắt, anh chậm rãi nâng tay lên, nhấn một cái ở trên môi cô, ghé vào bên tai cô nói: “Tan học chờ tôi.”
(#linh: Sau lần tan học trước thì tui cũng không mong đợi nhiều nứa, cứ tưởng sẽ có một màn cháo lưỡi cuồng nhiệt, ai dè…!hôn vào má là cái gì )
Hô hấp cực nóng phả ở bên tai cô, sự thô ráp trên môi làm cả người cô run rẩy, Tô Hữu Điềm không khỏi trở nên kích động.
Chẳng lẽ rốt cuộc cô cũng nhìn thấy ánh sáng ban mai rồi ư?
Cô điên cuồng uống hết cả nửa chai nước, lồng ngực không nhịn được mà phập phồng.
Cô cứ cho rằng hôm nay lại là một ngày vừa tươi đẹp vừa đáng chờ mong, không nghĩ tới một vị khách không mời mà đến cắt đứt tâm tình tốt của cô.
Thời điểm tan học, ngoài cửa có người kêu:
“Viên Duy, có người tìm này!”
Tô Hữu Điềm không để ý, cho rằng lại là một người ái mộ ở lớp khác, không nghĩ tới thanh âm ồn ào trong lớp dọa cô nhảy dựng.
“Viên Duy, có mỹ nữ tìm!”
“Ui!! Thật sự là mỹ nữ kìa, Viên Duy cậu không ra nhìn xem sao?”
“Cô ấy nói mình là bạn học cấp hai của cậu!”
Tô Hữu Điềm sửng sốt, theo bản năng ngẩng đầu lên.
Ngoài cửa, Đậu Tư mặc váy liền áo màu xanh da trời, mỉm cười nhìn về phía bên này.
Tô Hữu Điềm đột nhiên nhớ tới, Đậu Tư đã nói, cô ấy đúng là đã đi tìm Viên Duy ở thời điểm cấp ba, chẳng lẽ chính là lúc này?
Cô quay đầu, Viên Duy đang xem sách giống như là việc này không liên quan đến mình, Tô Hữu Điềm khép cuốn tiểu thuyết 《 Giáo thảo bá đạo hung hăng yêu tôi 》lại, nhỏ giọng nói: “Có người tìm!”
Viên Duy hơi nhăn mày.
Chậm rãi đi ra ngoài.
Xung quanh vang lên âm thanh ồn ào, nhưng cũng có một bộ phận nhỏ người theo bản năng mà nhìn về phía Tô Hữu Điềm.
Sự tình giữa Tô Hữu Điềm và Viên Duy, thật sự là không cố ý giấu diếm, người có tâm quan sát một chút là có thể phát hiện sự khác thường giữa hai người bọn họ, kể cả không đoán được là bọn họ đang bên nhau, cũng mơ hồ cảm giác được sự ái muội giữa hai người, bởi vậy lúc này xuất hiện một vị mỹ nữ tìm Viên Duy, bất kể là xem kịch vui, hay là lo lắng, đều nhìn về hướng Tô Hữu Điềm.
Cam Văn Văn lúc này quay đầu, có chút lo lắng nhìn cô.
Tiền Lợi Viễn nhỏ giọng nói: “Thịnh Hạ, người nọ là ai thế, nếu cậu tủi thân, cứ nói với tớ, tớ không thể nào trơ mắt nhìn anh em sa ngã được.”
Tô Hữu Điềm không nói gì cười, nhanh chóng xua xua tay: “Không có gì, chỉ là bạn học cấp hai của hắn thôi.”
Lúc này nói cô không ăn giấm là không thể nào, nhưng nếu nói là ăn giấm thì lại không phải là không tin tưởng Viên Duy ư, chỉ là theo bản năng mà có chút không vui khi anh thân cận với một người con gái khác thôi.
Cô an ổn ngồi ở trên chỗ ngồi của mình, cũng không giống như những quần chúng ăn dưa khác rướn cổ rướn người ra phía ngoài xem.
Nhưng lúc này trong lòng lại giống như là có một con mèo con đang cào, tuy rằng không đau, nhưng cực kỳ ngứa.
Cô hít sâu một hơi, nói thầm mình tin Viên Duy, mình tin Viên Duy.
Trong chốc lát liền ép buộc bản thân đọc sách.
Tựa như là trong nháy mắt, lại tựa như là mười phút, người xem náo nhiệt xung quanh dần dần tản đi, di động của Tô Hữu Điềm lại vang lên, cô vừa nhìn, là Viên Duy gọi đến.
Cô buồn bực, lúc này gọi điện thoại cho cô, chẳng lẽ là bị tiểu yêu tinh lôi vào Động Bàn Tơ, cố ý tìm cô cầu cứu rồi?
(#linh: Động Bàn Tơ – nơi ở của 7 bà yêu tinh nhền nhện trong Tây Du Kí)
Cô buồn bực mà bắt máy, vừa định nói chuyện, liền nghe thấy phía đối diện truyền đến một giọng nữ:
“Lần này tớ tới……!Là đi ngang qua nơi này, cũng là truyền lại ý của giáo viên cấp hai, ông ấy muốn nhờ tớ nhìn xem cậu vượt qua được chuyện kia không?”
(#linh: chuyện kia – việc bà Viên Duy mất, nhắc lại nếu các bạn không nhớ, Viên Duy hút thuốc bắt đầu từ khi bà anh mất, khi Tô Hữu Điềm xuyên đến khoảng thời gian tầm kì I cấp ba, tính đến lúc đấy là bà anh mất được hơn nửa năm, vậy nên giáo viên cấp hai biết thì không có gì là lạ hết)
Tô Hữu Điềm ngẩn ra, đây là tiếng của Đậu Tư?
Viên Duy không nói gì, Đậu Tư tựa như là xấu hổ cười: “Nhìn dáng vẻ của cậu hình như cũng rất tốt…..”
Sau một lúc lâu trầm mặc, Viên Duy nói: “Cảm ơn đã quan tâm.”
Đậu Tư giống như là rất vui vẻ đối với việc đáp lại của anh, tuy rằng cái đáp lại này chậm nửa nhịp, cô nàng nói: “Tớ cảm thấy cấp ba một chút cũng không giống nhau so với trước kia, bài tập nhiều, chương trình học cũng nặng, đặc biệt là nội quy trường học, cực kỳ nghiêm.
Lớp của bọn tớ tuần trước đã bị bắt được hai bạn đang yêu đương, nhưng mà những người không bị bắt được cũng có rất nhiều, lớp các cậu…..!Cũng là như vậy phải không?”
Viên Duy không nói gì.
Tim của Tô Hữu Điềm và Đậu Tư giống nhau, cùng nhấc lên.
Cô là một nữ sinh, hiểu biết tâm lý của nữ sinh, Đậu Tư nói như vậy, đơn giản là thử xem Viên Duy có bạn gái hay không thôi, nhưng mà loanh quanh một vòng lớn như vậy, chỉ là vì hỏi anh có bạn gái hay không, tâm tư như vậy, thật là vừa đáng buồn vừa trân quý, Tô Hữu Điềm nghĩ, cảm tình ở tuổi dậy thì, không có đắt rẻ sang hèn, đều đáng giá được tôn trọng.
Sau một lúc lâu, Viên Duy nói: “Sắp hết giờ rồi.”
Đậu Tư nhanh chóng hô một tiếng tên của anh, như là gọi lại bước chân của anh.
Tô Hữu Điềm ngừng thở, càng thêm cẩn thận lắng nghe.
Tiếng hít thở dồn dập của Đậu Tư, qua điện thoại cô cũng có thể nghe thấy.
Đậu Tư nói: “Còn cậu? Tớ muốn biết hiện tại cậu có bạn gái hay không? Cậu đừng nghĩ nhiều, cậu biết mà, thời điểm cậu ở cấp hai cũng có rất nhiều người tò mò vấn đề này, hiện tại cũng có rất nhiều người nhờ tớ hỏi cậu, dù sao cũng có nhiều người như vậy chờ cậu mà.”
Nói, cô nàng cười hai tiếng, vô cùng tự nhiên.
Tô Hữu Điềm chậm rãi thở dài ở trong lòng.
Thanh âm bình tĩnh Viên Duy truyền đến thong qua di động.
Anh nói:
“Có.”
Vừa dứt lời, hô hấp của Tô Hữu Điềm cứng lại, cô còn muốn nghe nữa, liền nghe được di động truyền đến âm thanh cúp máy.
Cô nhìn màn hình di động tối đen, sau một lúc lâu vẫn không phục hồi được tinh thần lại.
Viên Duy đây là…..!đang thừa nhận trước mặt Đậu Tư ư?
Chỉ sau một lát, Viên Duy hai tay đút túi trở về, anh liếc mắt nhìn Tô Hữu Điềm một cái.
Tô Hữu Điềm khụ một tiếng, chân chó mà phủi phủi ở trên chỗ ngồi của Viên Duy, để anh ngồi xuống.
Viên Duy ngồi xuống, lại mở sách vở ra.
Tô Hữu Điềm ôm ngực, chỉ cảm thấy bên tai vẫn còn quanh quẩn thanh âm của anh.
Sau một lúc lâu, cô quyết định, nhất định phải thưởng cho Viên Duy.
Vừa lúc, hôm nay là thứ sáu, Tô Hữu Điềm theo thói quen đi đến nhà của Viên Duy.
Đẩy cửa ra, Ông Tư Nguyệt vẫn chưa trở về nhà, cô ngao một tiếng liền đẩy Viên Duy lên trên tường.
Viên Duy nhăn mày lại, bất đắc dĩ mà cúi đầu nhìn cô.
Tô Hữu Điềm li3m li3m môi: “Viên đồng chí, xét thấy biểu hiện hôm nay của anh không tồi, tổ chức quyết định khen thưởng cho cho anh, muốn phục vụ anh tận tình, xin hỏi anh có tiếp nhận hay không?”
Viên Duy rũ mắt, nói: “Tiếp nhận.”
Tô Hữu Điềm vừa nghe xong, nhanh chóng kéo anh vào phòng ngủ, sau đó dùng sức một cái, đẩy Viên Duy lên trên cái giường lớn.
Tô Hữu Điềm nhìn Viên Duy ngoan ngoãn mà nằm ở trên giường chờ đợi lâm hạnh.
Bộ dáng ấy, làm cô thiếu chút nữa tru ra tiếng sói, cô chà xát tay, một cái đầu gối đè ở trên mép giường.
Viên Duy dùng cánh tay chống đầu, lẳng lặng mà nhìn cô.
Tô Hữu Điềm nói: “Anh ngoan ngoãn nằm đi, đừng cử động.”
Viên Duy cười một chút, bỏ tay ra.
Ngực Tô Hữu Điềm phập phồng kịch liệt, cô run run rẩy rẩy quỳ gối bên cạnh anh, sau đó hai mắt tỏa sáng quan sát anh.
Viên Duy vẫn chưa kịp thay đồng phục, quần áo xanh lam và trắng ở trên người anh, tràn ngập hơi thở thanh xuân.
Tô Hữu Điềm hít sâu một hơi, tay cô run run rẩy rẩy kéo khóa áo của anh xuống.
Bỏ đi một vật như thế, vải dệt chậm rãi mở ra, Viên Duy thân hình lộ ra.
Dưới áo thun trắng, cơ ngực của anh hơi hơi phập phồng, còn có cái eo trơn nhẵn, cũng xuyên thấu qua vải vóc, như ẩn như hiện, Tô Hữu Điềm sờ cái mũi, cảm thán may mắn vì không bị chảy máu mũi.
Viên Duy hơi hơi giương mắt nhìn cô, tựa như rất có kiên nhẫn mà nhìn cô lăn lộn.
Nhưng ngực anh lúc lên lúc xuống so với thường ngày lại nhanh hơn.
Tô Hữu Điềm vươn móng vuốt, run run rẩy rẩy mà ấn ở bên trên, sau đó nói: “Em tới, em thật sự tới nha.”
Nói xong, cô đối mặt với Viên Duy, chậm rãi cong lưng.
Viên Duy chớp chớp mắt, lông mi tựa như bị hơi thở của cô phả vào khẽ run lên.
Tô Hữu Điềm cúi đầu, sau một lúc lâu, cô đột nhiên ngồi dậy: “Anh nói xem một tí nữa dì đã trở lại thì nên làm cái gì bây giờ?”
Viên Duy nói: “Còn nửa tiếng.”
Tô Hữu Điềm nhẹ nhàng thở ra, cô vỗ vỗ ngực, lại cong lưng.
Cảm nhận được hơi thở của hai người đang dây dưa, Tô Hữu Điềm chậm rãi nhắm mắt lại.
Sau một lúc lâu, cô đột nhiên trợn mắt:
“Anh nói xem liệu dì có khả năng trở về trước hay không? Nếu bị bà bắt gặp được thì làm sao bây giờ? Thôi thôi, vẫn là đổi…..”
Lồng ngực Viên Duy hạ xuống, đột nhiên nhấn ở sau cổ cô một cái.
Môi của Tô Hữu Điềm đau xót, theo bản năng mà kêu một tiếng.
Sau đó, tay của Viên Duy chậm rãi trượt đến phía sau lưng cô, Tô Hữu Điềm giống như là bị ấn vào cái chốt mở gì, thân thể đột nhiên mềm xuống, như là một đống bông, mềm thành một đống bất động.
Vào lúc an tĩnh, trong tiếng ái muội dính nhớp, thanh âm khàn khàn của Viên Duy vang lên:
“……!Há mồm.”
“Đầu lưỡi.”
“Đừng cắn……”
(#linh: (⁄ ⁄•⁄ω⁄•⁄ ⁄)⁄ Ờ…….!Đó là 1 nước đi mà tại hạ méo thể nào ngờ được)
Sáng sớm thứ hai, có người phát hiện Tô Hữu Điềm đeo khẩu trang đi học..