Diệp Phạm sẽ vẫn nhớ, lúc này đây không quá nóng bức.
Cô cầm hoa cưới, đứng dưới ánh mặt trời, trông thấy Hạ Hàn. Âu phục và giày da của anh, cùng áo cưới của cô tôn lên lẫn nhau.
Cuối cùng bên kia là bục để thực hiện nghi thức, Hạ Hàn đứng ở nơi đó nhìn qua Diệp Phạm, phía sau anh là biển xanh thẳm.
Ánh mắt của anh cực đen, đáy sâu trong ánh mắt vây quanh cô. Trong mắt của bọn họ, đều không nhìn thấy người khác nữa.
Giản Lan nhìn Diệp Phạm, Diệp Phạm mặc áo cưới, từng bước một hướng phía trước đi tới. Giản Lan yên lặng nhìn xem, cái mũi chua chua, rơi lệ.
Diệp Phạm đi tới bước này, trải qua quá nhiều trắc trở, con bé trưởng thành một người ưu tú như vậy. Mình vì con bé kiêu ngạo, cũng vì con bé mà đau lòng.
May mắn thay, Diệp Phạm gặp được tình yêu đích thực của đời mình, hiện tại còn có nhiều người quan tâm con bé như vậy, bảo vệ con bé.
Giản Lan suy nghĩ phức tạp, cuộc sống trước đó của Diệp Phạm, bà đã bỏ qua. Sau này, bà sẽ nhìn xem Diệp Phạm hạnh phúc, vui vẻ trôi qua cả đời.
Hạ lão thái thái ngồi ở bên cạnh, bà nhìn xem Diệp Phạm cùng Hạ Hàn, khóe mắt cũng cảm thấy ẩm ướt.
Ngay từ đầu lúc bà biết trong lòng Hạ Hàn đã có người mình thích, trong lòng bà là rất cao hứng. Bởi vì bà biết, người mà Hạ Hàn thích, nhất định phi thường ưu tú.
Sự thật chứng minh, Diệp Phạm so với trong tưởng tượng của bà còn ưu tú hơn rất nhiều.
Diệp Phạm kiên cường, ẩn nhẫn, điểm này cùng Hạ Hàn cũng tương tự. Hai đứa nó có thể tiến tới cùng nhau, giống như là đã định sẵn.
Khóe mắt của Hạ lão thái thái phiếm hồng, khóe môi lại mang theo ý cười. Bà biết, hai người này nhất định sẽ hạnh phúc.
Đô Đô là Tiểu Hoa đồng sẵn có, Diệp Phạm đi ở phía trước, Đô Đô nghiêm trang mang theo lẵng hoa nhỏ, cũng bước cùng sau lưng Diệp Phạm.
Mỗi một bước Diệp Phạm đi tới, Đô Đô liền từ trong lẵng hoa bên lấy ra cánh hoa rồi thổi phù phù, vẩy hướng lên bầu trời, nhưng lực đạo của Đô Đô quá nhỏ, tất cả cánh hoa đều rơi vào bên trên váy của Diệp Phạm.
Diệp Phạm giống như bước trên cánh hoa, đi về phía Hạ Hàn.
Lúc đi được nửa đường, Đô Đô tiếp tục lấy m cánh hoa trong lẵng hoa, lại phát hiện rổ trống rỗng, cánh hoa bị bé ném hết rồi.
Đô Đô một mặt mờ mịt ngừng bước chân, nhìn về phía Giản Lan cùng Hạ lão thái thái quen thuộc ở dưới đài, mặt mũi bé tràn đầy nghi hoặc, không biết nên làm sao bây giờ.
Mà Giản Lan vốn còn đang thương tâm liền bị bộ dáng đáng yêu của Đô Đô chọc cười, sự bi thương trong cảm xúc của bà nháy mắt tản ra, bà bất đắc dĩ giúp Đô Đô chỉ đầu đường ra, để bé tiếp tục đi theo Diệp Phạm tiến lên phía trước.
Dưới cái nhìn chăm chú của tân khách, cô dâu và chú rể cách một đám người, nhìn nhau từ xa.
Dưới khăn che mặt trắng noãn, Diệp Phạm nhẹ nhàng cong môi, cô hướng phía Hạ Hàn đi đến, trong đầu không ngừng nhớ về quá khứ của bọn họ.
Diệp Phạm nhớ kỹ, Hạ Hàn có nói qua, năm đó trong một buổi biểu diễn ở trường trung học, là lần đầu tiên anh biết đến cô.
Trong vòng một đêm cô đã không có nhà, về sau, đột nhiên được một người hảo tâm nặc danh giúp đỡ.
Diệp Phạm nhớ rõ, lúc cô kéo khúc « Vân Tước », Hạ Hàn đã từng đi vào phòng đàn nhìn qua, chỉ là cô không nhìn thấy.
Cô còn nhớ rõ, Hạ Hàn mỗi lần đều sẽ chú ý đến diễn xuất của cô, để ý mỗi một lần cô tiến bộ…
Mỗi một lời anh nói, cô một mực vẫn luôn nhớ kỹ.
Diệp Phạm đi tới bục cử hành hôn lễ, nghi thức vẫn chưa bắt đầu.
Hạ Hàn kéo tay Diệp Phạm để cô đứng ở bên cạnh anh, nhìn một màn kịch biểu diễn ngắn nho nhỏ.
Màn kịch rất đơn giản, không có đạo cụ cùng nền cảnh phức tạp, chỉ thông qua sự biểu diễn lặng im của diễn viên đến truyền đạt một câu chuyện.
Trên sân khấu có một cô gái đang kéo đàn violon, cô mặc trang phục sạch sẽ đơn giản, tiếng đàn lại tao nhã động lòng người.
Gặp phải đả kích, trong đêm tối yên lặng có tiếng cô gái khóc thút thít.
Cô gái một lần nữa đứng lên, trong sự tự tin của cô lại mang theo một tia khiếp sợ nhu nhược cùng tự ti.
Cô lấy điện thoại di động ra liên tiếp xem xét email, chờ đợi hồi đáp…
Màn kịch ngắn này nhìn không ra bối cảnh, nhìn không ra địa điểm, đối với người bên cạnh mà nói, chỉ là một đoạn diễn bình thường so bình thường còn bình thường hơn.
Các tân khách ở bên dưới đoán đoạn kịch ngắn này cùng tình yêu của bọn họ có quan hệ, nhưng lại không đoán ra hai người đến cùng là đã trải qua cái gì.
Đối với Diệp Phạm mà nói, cái này không chỉ là quá khứ của mình cô, Hạ Hàn đã từng tham dự quãng thời gian ấy lúc cô trưởng thành.
Hạ Hàn dùng hình thức này, đem tình cảnh lúc trước hoàn chỉnh hiện ra ở trước mặt cô.
Có tuyết rơi New York, dưới ánh sánh của đèn đường hoa tuyết tung bay, một cô gái yên tĩnh đi trên đường, cầm trong tay nhạc phổ, hướng phòng đàn mà đi, nghiêm túc luyện tập.
Về sau, cô gái đã trở thành một người phụ nữ thành thục hào phóng, cô cầm cúp, tự tin lại mỹ lệ.
Cuối câu chuyện, nhạc nền sử dụng một bài quen thuộc, tân khách ở đây cũng được nghe qua.
Bài hát này, chính là bài nhạc Diệp Phạm đã hát khi tham gia « Kế hoạch Cự Tinh » kia, bản nhạc《 Ánh sáng 》. Mà chỉ có Diệp Phạm biết, cô chính là hát cho Hạ Hàn nghe.
Lúc Diệp Phạm quyết định muốn rời khỏi quá khứ, từ bỏ chấp niệm đối với H, cô lại ngoài ý muốn phát hiện người kia vẫn luôn ở bên cạnh mình.
Trên con đường để gặp được Hạ Hàn, Diệp Phạm tựa hồ cũng phá lệ gian nan, lại luôn có thể bị nhầm lẫn không tìm ra kết quả.
“Cám ơn anh, cho em mượn tia sáng này, chiếu sáng con đường phía trước.”
Bọn họ vẫn luôn đi trên con đường xung quanh đối phương, quanh đi quẩn lại, mặc kệ đi tới chỗ nào, cuối cùng đều sẽ gặp lại.
Màn kịch ngắn kết thúc, đến khâu tuyên thệ hôn lễ.
Trong ánh nắng tươi đẹp cũng không quá gay gắt, gió biển ấm áp lại không làm người ta khó chịu, còn có tầng tầng lớp lớp sóng biển cuồn cuộn.
Từng tầng từng tầng đáp xuống trên bờ cát, gió một trận lại một trận thổi tới. Gió biển nhẹ nhàng thổi lên sa trên đầu của Diệp Phạm, sự xinh đẹp của cô dù bị màn sa bao trùm che phủ, vẫn có thể thấy rõ ràng.
Diệp Phạm lẳng lặng mà nhìn qua Hạ Hàn, nước mắt từ khóe mắt trượt xuống.
“Từ hôm nay trở đi luôn hỗ trợ nhau, hai bên cùng ủng hộ, vô luận là tốt là xấu, giàu có hoặc nghèo khó, bệnh tật hay là khỏe mạnh… Đều luôn yêu thương, trân quý lẫn nhau…”
“Cho đến khi cái chết chia lìa.”
Ánh mắt của Diệp Phạm nghiêm túc chuyên chú, một khắc này, giống như trong thế giới của cô, chỉ còn lại l Hạ Hàn.
Ở một thế giới khác, Hạ Hàn cùng Diệp Phạm đã trải qua ngoài ý muốn, coi như đã đi qua một lần tử vong, cũng không thể đem bọn họ tách ra.
Ngón tay thon dài của Hạ Hàn cầm lấy chiếc nhẫn trong hộp, anh cầm tay Diệp Phạm, nhẹ nhàng đeo lên ngón áp út cho cô.
Động tác của anh chậm chạp trân trọng. Chiếc nhẫn kim cương băng lãnh tiến vào trong ngón tay cô, dưới ánh nắng chiếu rọi xuống, dần dần trở nên ấm áp.
Chiếc nhẫn kim cương lóe ra tia sáng thánh khiết, trân quý giống như vĩnh hằng.
Dưới trời xanh làm nổi bật lên lấp lánh, biển xanh cũng làm nhân chứng chứng kiến cho bọn họ.
Đã từng thầm mến lẫn nhau, cũng có thời khắc lướt qua nhau, không ai nói ra. Mà vận mệnh lại để cho hai người một lần nữa gặp nhau.
Cho dù tại một thời không khác, vẫn có thể chuẩn xác nhận ra, người kia, chính là đối phương mình đang tìm kiếm.
Đoạn tình yêu này, trải qua gian khổ mới có thể tiến tới cùng nhau như vậy, là kiên định không thay đổi, vĩnh viễn cũng sẽ không biến hoá.
Hạ Hàn nhấc lên sa đội đầu của Diệp Phạm, anh cúi người tới gần đôi môi của cô. Động tác của anh hơi ngừng vài giây, khẽ nói mấy chữ: “Cô dâu của anh, tân hôn hạnh phúc.”
Sau đó, khí tức gần sát lại, Hạ Hàn xoay người, nghiêm túc nhẹ nhàng hôn Diệp Phạm.
Thời điểm anh hôn cô, Diệp Phạm lại rơi lệ. Thời gian ngắn ngủi lưu giữ trong nháy mắt này, cô nhớ tới một đường đi qua mưa gió.
Các tân khách thấy không rõ lắm, nhưng một màn này lại bị ống kính bắt được.
Nghi thức kết thúc, cô dâu ném hoa cưới ra ngoài, những người chờ đợi ở phía dưới đều rất hưng phấn.
Hiện tại ngay cả Thẩm Lạc Lạc bạn trai đều không có cũng tới tham gia náo nhiệt, lúc cô ấy nhận được hoa cưới, cũng tự cảm thấy thật bất ngờ.
Hôn lễ không giống ban ngày ồn ào náo động, ban đêm gian phòng rất yên tĩnh.
Các tân khách riêng phần mình ở trên đảo du ngoạn, hoặc là nghỉ ngơi, lưu lại cho đôi vợ chồng không gian riêng trải qua đêm tân hôn ngọt ngào.
Hạ Hàn đi về phía Diệp Phạm, nhẹ nhàng nhấc lên màn sa trắng noãn.
Dưới lớp sa, khuôn mặt của Diệp Phạm tinh xảo lại thanh khiết. Cô mở mắt ra, nhìn xem con mắt của Hạ Hàn, ánh mắt hai người đối diện.
“Ngày hôm nay mệt không?” Hạ Hàn hỏi.
Diệp Phạm lắc đầu, cất lên lời nói dối đầy thiện ý: “Không mệt.”
Cô chạm đến chiếc nhẫn trên ngón tay út của Hạ Hàn, lại nhịn không được muốn rơi nước mắt.
Hạ Hàn lau đi giọt nước mắt trên khóe mắt của Diệp Phạm, trong giọng nói của anh mang theo cưng chiều cùng bất đắc dĩ: “Ngày hôm nay đều đã khóc mấy lần rồi, hửm?”
Diệp Phạm đưa tay vòng lấy cổ Hạ Hàn: “Anh cho em kinh hỉ quá lớn rồi, còn không cho phép em cảm động sao?”
Hạ Hàn đáp: “Được rồi, vô luận là em muốn làm cái gì, đều có thể. Bà Hạ, về sau cũng mong em chỉ giáo nhiều hơn.”
“Được.” Diệp Phạm rất chân thành nói cho Hạ Hàn, “Cả đời này, em đều sẽ không rời khỏi cuộc sống của anh.”
Hạ Hàn ôn nhu, kề tai Diệp Phạm nói nhỏ, thanh âm trầm thấp vang lên: “Vậy em nhất định phải nhớ kỹ câu nói này đấy.”
“Cho dù sau này già rồi quên hết đi, anh cũng sẽ thay em nhớ kỹ.” Hạ Hàn vừa nói, một bên vừa hôn Diệp Phạm.
Thân thể của Diệp Phạm mềm nhũn, ngước cái cổ thon dài, thanh âm nhỏ bé trở nên mập mờ lại mơ hồ không rõ: “Ân, nhất định…”
Sóng biển cùng ánh trăng trên bờ cát, ánh lên ánh sáng nhu hòa, trong thanh, sáng tỏ, như nước chảy mềm mại trong căn phòng an tĩnh.
Mặt trăng trầm mặc, mà ánh trăng cũng cùng bọn họ ở một chỗ, như minh chứng cho lời thề đêm nay.
Cả đời này, cũng sẽ không thay đổi.
…
Sau khi hôn lễ của Diệp Phạm và Hạ Hàn kết thúc, hai người ở trên Weibo m phát hai đoạn video trong hôn lễ.
Đoạn video thứ nhất là Hạ Hàn cúi thấp đầu, anh nhấc tay Diệp Phạm lên, đem chiếc nhẫn trân trọng vạn phần đeo lên trên tay Diệp Phạm.
Khoé mắt của Diệp Phạm hiện ra nước mắt, nhưng khóe môi lại có chút cong lên.
Sau khi trao đổi nhẫn xong, hai người nhìn chăm chú đối phương, mắt không hề chớp.
Đoạn video thứ hai là, mỗi một lời thề Hạ Hàn tuyên đọc trong hôn lễ, mỗi một chữ anh đều nói nghiêm túc mà chuyên chú.
Lúc tuyên đọc lời thề, ánh mắt của Hạ Hàn một mực rơi vào trên thân Diệp Phạm, ánh mắt anh thâm thúy tĩnh mịch, nhìn không thấy đáy.
Diệp Phạm cũng nhìn xem Hạ Hàn, đáy mắt hai người tựa hồ cất giấu ngàn vạn cảm xúc.
Trừ video trong hôn lễ, trên Weibo cũng đăng mấy tấm ảnh lúc hai người kết hôn, cho fan hâm mộ đủ phúc lợi.
Một ngày đó, các kênh thông tin giải trí truyền thông đều bị đại hôn của hai người chiếm lĩnh.
Bên trên diễn đàn các tin cũng đều cùng hôn lễ của Hạ Hàn Diệp Phạm có quan hệ, tin tức đầu đề, hot search Weibo các nơi cũng đều đang thảo luận chuyện này.
Hôn lễ đẹp đẽ này dù đã kết thúc, nhưng vẫn đạt được sự chú ý của tất cả mọi người.
Fan hâm mộ cũng ở dưới Weibo của hai người bình luận, lượng bình luận sớm phá vỡ mấy triệu.
“Chỉ có ta đem cái video này nhìn đi nhìn lại nhiều lần sao? Ta đều nhìn đến phát khóc, hai người bọn họ đi được tới hôm nay thật sự không dễ dàng gì.”
“Đô Đô thật đáng yêu a, dáng vẻ bé mặc tây trang nhỏ thật sự là quá dễ thương rồi.”
“Ta còn chưa thấy qua cô dâu nào đẹp như vậy, Diệp Phạm thật là đẹp đến một độ cao mới, ta luôn nhìn chằm chằm vào mặt của cô ấy.”
“Hạ Hàn Diệp Phạm hai người này đúng là chân ái a, trên thế giới thật sự có tình yêu thuần túy như thế, ta rất cảm động.”
Đúng vậy a, bọn họ là chân ái a.
Càng ngày càng nhiều cư dân mạng bắt đầu nói câu nói này, mặc dù có người đã từng là anti-fan của Hạ Hàn Diệp Phạm, lúc này, bọn họ rốt cuộc cũng thừa nhận.
Hạ Hàn Diệp Phạm hai người này các phương diện đều phù hợp như thế, bọn họ xác thực mười phần xứng đôi.
Hạ Hàn Diệp Phạm vì bảo hộ con của mình, không muốn để cho đứa bé bị lộ ra ánh sáng trước ánh mắt của công chúng quá sớm, cho nên mới che giấu sự thật này đối với bên ngoài.
Đổi lại là người khác, bất kỳ một người nài muốn bảo vệ đứa bé của mình, cũng đều chọn làm như thế.
Bọn họ từng chịu đựng chỉ trích của mọi người, thanh danh thậm chí rơi vào vuwjc sâu, nhưng bọn họ vẫn như cũ lựa chọn nghiêm túc đóng phim, khiêm tốn làm việc.
Không bị sự tình bên ngoài ảnh hưởng, không bị tâm tình của người khác làm lung lay, cuối cùng hai người còn cùng một chỗ cầm giải Ảnh đế cùng Ảnh hậu của Kim Mã, đưa ra một giải pháp xinh đẹp khắc phục khó khăn.
Hạ Hàn cùng Diệp Phạm, hoàn mỹ thuyết minh cái gì gọi là một diễn viên ưu tú.
Bọn họ mang đến cho mọi người những tác phẩm chất lượng như vậy, các phương diện đối nhân xử thể ròii làm việc cũng đều là người nổi bật, cho dù sự thật bọn họ giấu diếm đứa bé, nhưng là cái này còn trọng yếu hơn sao?
Cứ xoắn xuýt tại chuyện này làm gì, chẳng bằng ngược lại làm fan CP của hai người này, hay biến thành fan ruột của Đô Đô.
Bởi vì thần tượng ưu tú như thế, đi nơi nào mà tìm?
Chỉ cần bọn họ đóng phim, bộ phim này nhất định là chất lượng cao. Chỉ cần bọn họ được đề danh cho giải thưởng nào, cái giải thưởng đó chín mươi phần trăm sẽ bị bọn họ ôm trong tay.
Từ một ngày đó bắt đầu, nghị luận về Hạ Hàn Diệp Phạm triệt để chuyển biến tốt đẹp, lượng fan hâm mộ theo dõi trên Weibo cũng tăng lên mấy triệu.
Ngay tại lúc đó, Diệp Phạm ở trong hôn lễ đổi mấy chiếc áo cưới, cũng lập tức thành tin đứng đầu, vô số người đang hỏi thăm là nhãn hiệu gì.
“Chẳng lẽ lại là áo cưới của Vera Chen sao? So với áo cưới lần trước mặc để chụp ảnh cô dâu còn đẹp hơn gấp mấy lần a. Cầu giải đáp nghi hoặc.”
“Đây quả thật là áo cưới đẹp mắt nhất ta từng thấy, cùng khí chất của Diệp Phạm rất xứng.”
Lần này, Weibo chính thức của Vera Chen chủ động đáp lại. Mấy bộ áo cưới mà Diệp Phạm mặc trong hôn lễ của cô ấy, đều là của Vera Chen.
Cư dân mạng lập tức bùng nổ, lại là Vera Chen? Đây cũng quá lợi hại rồi.
Áo cưới mà Diệp Phạm mặc để chụp ảnh cưới cùng áo cưới mặc trong hôn lễ, tất cả đều là của Vera Chen, có thể nghĩ, Diệp Phạm vô cùng thích cái nhãn hiệu này.
Ánh mắt của Diệp Phạm từ trước đến nay đều rất tốt, nếu như Diệp Phạm đã thích, liền chứng minh Vera Chen là một nhãn hiệu rất tốt, trực tiếp mua là được rồi.
Tuyệt đối sẽ làm cho mình kinh hỉ.
Lần này áo cưới vẫn như cũ là bên hàng ổn định giá, hình dáng thêu thùa đa dạng so với trước đó càng thêm tinh xảo, vật trang trí cũng càng thêm tính thẩm mỹ, bởi vậy giá cả cũng đắt lên khá nhiều.
Nhưng là người mua vẫn là vô số. Đây chính là áo cưới mà Diệp Phạm mặc, là có ý nghĩa kỷ niệm cỡ nào a, lại thêm áo cưới thật sự rất đẹp, chi số tiền này tuyệt đối xứng với giá trị của nó.
Mọi người đi xem trang ưeb của Vera Chen, phát hiện không có mấy khoản áo cưới này, đang lúc mọi người nghi hoặc, trang chính thức của Vera Chen công bố, ngày mai mới bắt đầu dự bán.
Mọi người còn phải đợi thêm một ngày mới được, Vera Chen làm cho mọi người nếm đủ vị.
Ngày thứ hai, mấy khoản áo cưới Diệp Phạm mặc chính thức bắt đầu dự bán. Đây chỉ là dự bán, đợi đến khi áo cưới chân chính xuất hiện, còn phải chờ thêm một tháng nữa.
Nhưng là, cái này không có ảnh hưởng chút nào đến tham vọng của người mua hàng. Áo cưới đẹp mắt như vậy, bao lâu bọn họ cũng đều nguyện ý chờ.
Dự bán bắt đầu, chỉ trong vài phút, số áo cưới dự bán liền phá vỡ lượng mấy chục ngàn! Có một đoạn thời gian, bởi vì giao diện có quá nhiều người đăng nhập, trang web thậm chí còn bị lag một hồi.
Về sau, người mua không có chút nào lười biếng, tốc độ tăng trưởng của áo cưới dự bán cực nhanh, rất nhanh lại phá kỷ lục!
Diệp Phạm mặc áo cưới của Vera Chen, triệt để làm cho Vera Chen tại khu vực Á Châu nổi lên.
~~~
Tác giả có lời muốn nói: Rốt cục cũng kết hôn rồi, mọi người có hay không ngửi được mùi vị hoàn tất.