Qua một đêm không có gì đặc biệt, Hạo Thiên giật mình tỉnh giấc, “Sao cô không gọi tôi dậy đổi ca?”
“Tôi thấy anh ngủ ngon quá nên không kêu anh dậy…” Diệp Ngân đang buồn ngủ đáp.
“Cô ngủ đi, hôm nay không cần làm gì đâu…” Hạo Thiên ái ngại nói.
“Ưm…!Vậy tôi ngủ đây…” Diệp Ngân vừa ngáp vừa nói.
Hôm nay Hạo Thiên sẽ kiểm tra lại thức ăn và chuẩn bị tìm cách bẫy heo rừng.
Cũng may là lúc này, thủy triều lên xuống vào buổi trưa nên cũng dễ kiếm được thức ăn ở bãi biển.
Sau một hồi lâu suy nghĩ và xem trong bách khoa toàn thư về bẫy, Hạo Thiên lựa chọn làm bẫy bằng cách đào hố và cắm cọc nhọn.
Chọn một cây vừa tay, Hạo Thiên gọt đầu như chiếc xẻng rồi tiến vào rừng đốn tre và trúc.
Rìu đá trên tay, Hạo Thiên vung lên, chẳng mấy chốc đã hạ được hai cây tre, trúc thì được bảy tám cây.
Chặt ra từng khúc ngắn, gọt nhọn hai đầu rồi bó lại.
Hạo Thiên đi xung quanh thăm dò, dựa vào những dấu chân, phân của lợn để lại, chẳng bao lâu Hạo Thiên đã nhìn thấy nguyên đàn lợn rừng.
Hạo Thiên, đào một hố khá rộng ở trên đường đi của lợn rừng rồi cắm cọc tre đã gọn nhọn xuống.
Mất nữa ngày đốn tre, rồi mất thêm nữa ngày đào hố đống cọc, lúc này Hạo Thiên vừa đói vừa mệt, công đoạn cuối cùng là phủ lá rồi nhỏ cỏ để lên trên.
Hố sâu khoảng một mét rưỡi, vách hố thẳng đứng, cọc cao khoảng nữa mét, lợn rừng lọt vào dù không chết thì cũng sẽ bị thương và không thể thoát ra.
“Tít — Người chơi thành công đặt bẫy thú, nhận được 1500 điểm tích lũy.”
Hạo Thiên thầm nghĩ “Cái hệ thống này thật keo kiệt, đào hố chặt cây mất bao nhiêu công sức mà chỉ được có 1500 điểm.”
Để lại cái bẫy cùng sự mong chờ ngày mai sẽ có thịt lợn để ăn, Hạo Thiên trở về lều.
Về đến lều thì trời cũng đã tối, Diệp Ngân đang nướng mấy con cá, tuy hơi khét nhưng vẫn ăn được.
“Ngon không?” Diệp Ngân hỏi với vẻ mặt hớn hở.
“Tuy hơi khét nhưng ăn vẫn rất ngon…” Hạo Thiên nói với vẻ mặt tươi cười.
“Thực phẩm quý giá như vậy mà tôi lại lãng phí…!Thật sự xin lỗi…” Diệp Ngân buồn bã nói.
“Không sao…!Còn ăn được…!Sau này nhớ để ý là được…” Hạo Thiên an ủi.
“Ưm…!Tôi sẽ cố gắng…” Diệp Ngân thở dài.
Ăn uống xong, Hạo Thiên đi ngủ trước, Diệp Ngân thì canh tới nữa đêm rồi đổi ca.
Sáng hôm sau, mặt trời vừa ló dạng, tiếng chim ríu rít, gió thổi từng đợt mát mẻ.
Diệp Ngân thức dậy cùng Hạo Thiên đi rửa mặt rồi ăn sáng với số sò còn xót lại.
“Sao khi ăn xong sò nhớ giữ lại vỏ sò nhé!” Hạo Thiên điềm đạm nói.
“Có công dụng gì sao?” Diệp Ngân ngơ ngác hỏi.
“Giữ lại đi…!Về sau cần dùng tới…” Hạo Thiên nói qua loa.
Ăn sáng xong, họ đi ra biển để bắt hải sản, số đồ ăn ở lều đã hết, họ cần nhặt thêm dừa để ăn.
Chỉ trông chờ vào cái bẫy lợn rừng thì có thể sẽ phải chịu đói.
Vất vả cả buổi sáng, họ cũng đã bắt được rất nhiều hải sản, còn nhặt được khá nhiều dừa, còn có cả dừa khô, sau này có thể trồng ở chỗ dừng chân lý tưởng nhất.
Bọn họ trở về lều thì cũng đã khoảng một giờ chiều, bữa nay họ sẽ ăn măng tre với hải sản nướng.
Hải sản thơm lừng, măng thì giòn giòn, chỉ thiếu muối nữa mà thôi.
Tuy hơi nhạt, măng cũng khá đắng, nhưng trên đảo hoang này đã là rất ngon rồi.
Măng đắng nên Diệp Ngân ăn rất ít, chủ yếu ăn hải sản, còn Hạo Thiên thì nhường phần cho nàng, là con trai phải chăm sóc cho con gái chứ, không thì làm sao mà lấy vợ được >
Với 2500 điểm, Hạo Thiên đã quyết định chọn nó, sau một cái chớp nhoáng đau đớn.
“Tít — Người chơi đã hoàn thành tiếp nhận.”
Lần này hệ thống không có vòng quay may mắn như lần trước, thay vào đó là một phần quà.
“Ký hiệu thuần phục.”
Tuy chẳng có hướng dẫn gì về quà tặng, nhưng đọc tên thì cũng đoán được phần nào.
Cất hệ thống đi, Hạo Thiên lấy củi bỏ vào đống lửa, lửa cháy bừng bừng khói bốc lên nghi ngút.
Cứ thế một đêm bình yên nữa lại trôi qua..