Trong buổi thử vai.
– Mình là…một cô gái xấu xí.
Ninh Ninh ngồi ở trong một góc, cúi đầu, tóc rũ xuống, tự lẩm bẩm với với nhân vật thiết lập bên trong điện thoại.
– Mình là một người tự luyến tùy hứng, luôn tự cho là đúng, nhưng bởi vì mình có người ba vừa tốt vừa có tiền, cho nên mình vẫn luôn có một cuộc sống êm đềm xuôi gió xuôi nước…
Trần Song Hạc đi ngang qua cô, cũng không hề liếc nhìn cô lấy một cái.
Buổi thử vai đầu tiên bao gồm việc anh ta sẽ cùng diễn với một diễn viên nữ chính khác.
Chỉ cần nhắm mắt lại mở ra, Trần Song Hạc liền mất đi thị lực, biến thành người mù, nhưng anh ta vừa mất đi ánh sáng thì đồng thời lại có được tình yêu, anh ta không chút mê mang nhìn phía trước, trên khuôn mặt anh tuấn giống như sẵn có nở nụ cười dịu dàng khiến người ta không thể rời mắt được, anh ta cười nhẹ hỏi:
– Em trông như thế nào?
– Anh tự đoán đi.
Người sắm vai nữ chính là một nữ diễn viên thực lực, Trần Song Hạc diễn rất tốt, nhưng cô ấy cũng không hề kém, một tay chống eo, hơi nghiêng đầu, yêu kiều nghịch ngợm chớp chớp mắt.
Trần Song Hạc hơi hơi mỉm cười, đưa một tay về phía cô ấy.
– Vành tai nhỏ xinh. – Anh ta bắt đầu chạm vào vành tai của cô ấy, giọng nói càng lúc càng khàn trầm thấp, mang theo một loại từ tính khiến trái tim người khác ngứa ngáy, – Lông mày hiếu động, cái mũi đáng yêu, một…
Anh ta không nói gì thêm nữa, nhưng ngón tay lại dừng trên môi của đối phương, ngón tay cái nhẹ nhàng vuốt v3.
Hơi thở hormone từ trên người anh ta phát tán ra ngoài, nhanh chóng đốt cháy hormone của đối phương, hai loại hormone đan xen hòa quện nhau trong không khí, cuối cùng hóa thành hơi thở yêu đương ngọt ngào.
Một diễn viên xuất sắc, giống như một tiền vệ bóng đá siêu hạng, có khả năng kiểm soát sân rất tốt. Chỉ với một vài lời nói, Trần Song Hạc đã thống trị trận đấu diễn này, cũng thành công thu hút mọi ánh mắt của mọi người tập trung ở trên người anh ta.
– Tài giỏi quá đi. – Người đứng xem lẩm bẩm nói.
– Đây thật sự là diễn xuất ngẫu hứng à?
– Lời thoại hay này là viết trước…hay là anh ấy tạm thời nghĩ ra được thế?
Buổi thử vai vẫn đang tiếp tục diễn ra, nữ diễn viên vô tình bị tài năng diễn xuất của anh ta dẫn dắt, trong ánh mắt cô ấy cũng hiện lên màu sắc t ình yêu, bất giác muốn nói với anh ta rằng mình chính là một cô gái rất xinh đẹp, rồi lại sợ rằng đối phương sẽ chỉ yêu dung mạo đẹp đẽ của mình, tình yêu này vừa ngọt ngào lại vừa cẩn thận dè dặt, cuối cùng cô đảo tròng mắt, nói với anh ta:
– Anh sai rồi, em là một cô gái rất xấu.
– Cut!
Theo tiếng hô “cut” của Trần Quan Triều, Trần Song Hạc ngay lập tức thoát ra khỏi cảm xúc nhân vật, trái lại nữ diễn viên bên cạnh anh ta thì dường như còn đang đắm chìm trong vai diễn, lén lút liếc nhìn anh ta vài lần rồi mới mỉm cười nhìn sang Trần Quan Triều.
– Người tiếp theo. – Trần Quan Triều nói.
Từng diễn viên tiến lên phía trước, hóa thân thành các nhân vật trong vở diễn, cố gắng hết sức để giành được vai diễn trong lòng họ. Trong khoảng thời gian này, Trần Quan Triều dùng khóe mắt nhìn về phía Ninh Ninh, buổi thử vai này được chuẩn bị đặc biệt cho cô, dường như còn chưa bắt đầu mà đã chèn ép làm cô suy sụp, cô ngồi ở một góc, trạng thái thoạt nhìn còn tệ hơn so với bình thường.
Đã đến lúc kết thúc trò khôi hài này rồi, Trần Quan Triều nhìn về phía Ninh Ninh, nói:
– Người tiếp theo.
Ninh Ninh chần chờ một hồi tại chỗ, lại bị người bên cạnh dùng khuỷu tay huých vào ra hiệu mới mờ mịt ngẩng đầu lên, dáng vẻ không có trạng thái làm tất cả những người đang có mặt đều nhíu mày.
Cô đứng dậy bước đi lên, đáng lẽ là diễn một đoạn ngẫu hứng, nhưng mà Trần Quan Triều lại đột nhiên nói:
– Diễn màn cuối cùng đi.
Ninh Ninh ngẩn người.
Cảnh cuối cùng của vai diễn là công ty của ba cô phá sản, cô bị phanh phui trước công chúng, quãng đời còn lại sống trong sự chế giễu của mọi người.
– Để tôi.
Trần Song Hạc đặt ly nước vào tay trợ lý, sau đó bước lên trước, nở nụ cười cực kỳ ôn hòa với cô,
– Tôi sẽ phối diễn với cô.
Nhiều người có chút ghen tị, bao gồm cả nữ diễn viên vừa phối diễn với anh ta, không kìm được quan sát Ninh Ninh, bình hoa lỗi thời này từ khi nào lại lọt vào mắt xanh của Trần Song Hạc vậy?
Thật sự là được lọt vào mắt xanh ư?
– Loại người như cô vì sao lại vẫn sống trên thế giới này? – Sắc mặt Trần Song Hạc bỗng nhiên trầm xuống, lạnh lùng chất vấn.
Ninh Ninh chưa kịp đứng yên, chợt nghe thấy câu chất vấn này, cô cảm thấy lạnh toát cả người, có chút choáng ngợp ngẩng đầu nhìn anh ta, định nói gì đó nhưng lại không nói nên lời.
Khí thế mạnh mẽ giống như cuồng phong bão tố, không chút lưu tình trút xuống trên người cô, ánh mắt Trần Song Hạc toát ra vẻ chán ghét vô cùng chân thật:
– Mỗi một người ai cũng đều phải có một số điểm mạnh, thế mạnh của cô là gì? Tự cho là đúng? Kiêu căng tùy hứng? Hay là chiếm lấy vị trí mà không hề thuộc về cô?
– Em…- Ninh Ninh vùng vẫy trong cơn mưa rền gió dữ mà anh ta nhấc lên, – Em…
– Nếu không nhờ ba của cô, trên thế giới này sẽ không có một ai chịu nhìn cô lấy một cái đâu.
Lời nói của Trần Song Hạc giống như dao cắt, từng dao từng dao đâm vào tim cô.
– Cô không biết bản thân mình là người như thế nào đúng không? Vậy thì để tôi nói cho cô biết.
– Đừng nói nữa…- Ninh Ninh giọng đầy nước mắt, – Đừng nói nữa…
Rõ ràng cô đang đứng trong phòng thử vai chỉ có bốn người giám khảo cùng với mười mấy người khác, nhưng lại cảm thấy đâu đâu cũng đứng đầy người, bọn họ cười nhạo cô, bọn họ châm chọc cô, bọn họ đứng ở sau lưng Trần Song Hạc, cùng anh ta cùng nhìn cô, cười cười nói ra hai chữ kia: Xấu xí.
– A!!!!!!!! – Một tiếng thét vô cùng thê lương phát ra từ miệng cô.
Trần Song Hạc bị tiếng thét chói tai của cô làm cho giật mình sợ hết hồn, lời nói vừa đến bên miệng lập tức mắc kẹt, anh ta cau mày, đang muốn điều chỉnh trạng thái tiếp tục nói, thấy toàn thân cô run rẩy lên, đó không phải là giả vờ run rẩy, mà là đau đớn thực sự của cơ thể, từ đầu ngón tay đến ngón chân, phát ra từ nội tâm, cô khóc lóc nhìn anh ta, như là nhìn anh ta, lại như là nhìn rất nhiều người đứng sau lưng anh ta, khóc nức nở nói:
– Tôi đã làm gì sai, tôi chưa từng làm tổn hại đến các người, vì sao các người lại lại làm tổn thương tôi như vậy?
Trần Song Hạc ngẩn người.
Trên vị trí giám khảo, Trần Quan Triều đột nhiên ngồi thẳng lên.
– …Tất cả đều do cô gieo gió gặt bão! – Trần Song Hạc nói một cách khó khăn, không đúng, anh ta vốn không muốn nói câu này, nhưng bởi ảnh hưởng từ cô, anh ta không thể nào khống chế được, không tự chủ mà thốt ra lời thoại sau:
– Đừng đẩy trách nhiệm lên đầu người khác! Nếu không phải cô ham hư vinh, đóng giả làm người tôi thích, tôi làm sao mà nhắm vào cô được?
– Người nhận nhầm chính là anh, vì sao bị trừng phạt chỉ có tôi? Vì sao tôi phải chịu sự mắng chửi của mọi người, là chỉ bởi vì…
Ninh Ninh chậm rãi bưng hai tay che mặt gương mặt mình, thanh âm phá thành mảnh nhỏ từ kẽ hở ngón tay truyền ra,
– Là chỉ bởi vì tôi rất xấu xí ư?
Cô bắt đầu khóc, tiếng khóc càng lúc càng lớn, càng lúc càng tuyệt vọng, cuối cùng cô khàn cả giọng kêu lên:
– Ba ơi!
Hầu hết những người có mặt đều là diễn viên, họ đã xem rất nhiều cảnh khóc, nhiều người đã tự diễn rất nhiều cảnh khóc, nhưng khi tiếng khóc của Ninh Ninh vang lên, không ít người đã nổi da gà ngay tại chỗ, bởi vì tiếng khóc kia thật sự quá chân thực, giống như là tiếng khóc của một người đang hấp hối giãy giụa.
Một vị giám khảo quay sang muốn nói gì đó với Trần Quan Triều, nhưng Trần Quan Triều lại làm động tác ra hiệu cho ông ta im lặng, sau đó tiếp tục nhìn Ninh Ninh, trong ánh mắt vốn lạnh lẽo vô tình sáng lên một đốm lửa nhỏ.
Mà đối với Ninh Ninh, Trần Quan Triều đã không tồn tại, những vị giám khảo đã không tồn tại, những người khác trong buổi thử vai cũng đã không tồn tại, ngay cả Trần Song Hạc gần ngay trước mắt đều đã không tồn tại.
Tồn tại chỉ có bạn trai cũ của cô, bạn bè trong quá khứ của cô, cùng với cấp dưới từng làm việc trong công ty của ba cô. Ánh mắt bọn họ, giọng nói của bọn họ, nụ cười trên khuôn mặt bọn họ, lời nói bọn họ nói ra làm cả người cô run rẩy, dần dần cơ thể co rúm lại, chậm rãi quỳ xuống đất, trán đáp lên mặt đất lạnh như băng, đôi tay ôm chặt lấy cơ thể, lúc đầu chỉ có một tiếng r3n rỉ nhỏ phát ra từ cổ họng, sau đó tiếng r3n rỉ càng lúc càng lớn,càng ngày càng thảm thiết, cuối cùng cô gào khóc lên:
– Ba ơi!!!
– Họ từng nói con rất xinh đẹp, nhưng bây giờ họ lại nói con là xấu xí!
– Anh ta từng nói thích con nhất, nhưng bây giờ anh ta lại nói con là xấu xí!
– Bọn họ đều gạt con!
– Con đau khổ lắm! Ba ơi! Con đau lắm! Ba ơi! Ba ơi cứu con!!
Trần Song Hạc không nhịn được bắt đầu hít thở sâu, ý nghĩ nghiền nát cô trong vòng một phút lúc nãy đã bị ném lên chín tầng. Tuy rằng anh ta không muốn thừa nhận, nhưng có lẽ … cô thật sự thừa hưởng một chút tài năng của Ninh Ngọc Nhân, là anh ta đã đánh giá thấp đối phương, một phút quá ngắn … Anh ta cần hai phút!
Bất thình lình, tiếng khóc đột nhiên im bặt.
Ninh Ninh bụm mặt, im lặng quỳ tại chỗ.
Đó là sự im lặng của một chiếc xe tải đang lặng lẽ lái về phía một vách đá, sự im lặng trước ngọn lửa thiêu đốt những sợi dây dẫn cuối cùng, sự im lặng trước khi cổ bị kéo căng vào thòng lọng, đạp qua ghế đẩu dưới chân … Một loại áp lực tới cực độ, đau đớn khổ sở tới cực độ, cũng yên tĩnh kh ủng bố đến cực độ.
– …À…Mình nhớ ra rồi…- Cô nói rất nhẹ: – Ba đã chết rồi.
Bàn tay che mặt chậm rãi đặt xuống, cô nhìn Trần Song Hạc, chậm rãi nở một nụ cười cực kỳ âm u, mang theo một loại ác ý bị thế giới này làm tổn thương, sau đó muốn làm tổn thương thế giới này cực kỳ mãnh liệt, phần ác ý này làm nụ cười của cô vặn vẹo, làm ánh mắt của cô vặn vẹo, làm biến dạng khuôn mặt vốn dĩ thanh tú và xinh đẹp của cô …Nụ cười này, khiến cho cô trở thành trở thành một cô gái xấu xí thực sự!
Trần Song Hạc nhìn cô một lúc lâu, cho đến khi bên cạnh anh ta vang lên tiếng vỗ tay hoan hô.
Là ai?
Anh ta quay mặt sang, sau đó từ từ mở mắt ra.
Trần Quan Triều đứng lên sau ghế giám khảo, chậm rãi vỗ tay.
Những người giám khảo khác cũng đứng lên, vỗ tay theo ông. Có mấy người họ đi đầu, những người còn lại cũng vỗ tay, tiếng vỗ tay hoan hô hết đợt này đến đợt khác, dồn dập về phía Ninh Ninh.
Hoan hô cho diễn xuất của cô, hoan hô cho nỗi đau và vết thương chồng chất của cô.
Hết chương 16