Mấy ngày sau, rạp hát Lan Hoa.
– Người tiếp theo.
– Đạo diễn, xin hãy cho tôi một cơ hội nữa đi.
– Người tiếp theo.
Thử vai, thất bại, ủ rũ rời đi, những hình ảnh này làm cho Ninh Ninh cảm thấy rất quen thuộc.
Cô bước vào cửa, người giám khảo ngồi sau bàn ngẩng lên, ánh mắt đánh giá cô sau cặp kính.
Ninh Ninh tới quá muộn, các vai diễn hầu hết đã tuyển chọn xong rồi. Nhưng cũng không tính là muộn, bởi vì vai nữ chính quan trọng nhất vẫn còn chưa quyết định. Đón lấy ánh mắt của người giám khảo, cô đứng thẳng người, trước khi tới cô đã trang điểm làm cho mình trưởng thành chín chắn hơn một chút, bởi vì cô năm nay mới chỉ có 18 tuổi, mà nhân vật Bóng Ma là một người đã hơn 20 gần 30 rồi.
Nhưng tuy là như thế, người giám khảo cũng chỉ liếc nhìn cô một cái, sau đó cúi xuống:
– Người tiếp theo.
Nhưng Ninh Ninh không muốn rời đi như thế này, ít nhất hãy để cô xem qua kịch bản, diễn viên, diễn xuất, nhìn xem “Bóng Ma trong rạp hát” nơi này có giống với “Bóng Ma trong rạp hát” ở hiện thực không.
Nhưng người tuyển chọn sau mấy buổi thử vai dường như đã không còn sự kiên nhẫn, anh ta ngẩng đầu lên, lặp lại với Ninh Ninh:
– Người tiếp theo.
Cánh cửa sau lưng cô mở ra, tiếng cười đùa tiếng vang lên từ phía sau Ninh Ninh, cô quay đầu lại, trông thấy một đôi nam nữ ăn mặc sành điệu ôm nhau đi vào, một người đàn ông trẻ trong bộ vest xám cố ra vẻ thành thục ngậm một điếu thuốc, nhưng mà biểu cảm và động tác của anh ta lại hoàn toàn là một kẻ ăn chơi trác táng, anh ta ôm lấy cô gái bên cạnh, cười với người phỏng vấn:
– Không cần chọn nữa, cháu đã tìm được người phù hợp rồi. Nào, Kiều Kiều, chào hỏi đạo diễn đi.
– Hi, đạo diễn.
Cô gái kia trang điểm ăn mặc giống như một Giao Tế Hoa chu đôi môi đỏ rực làm động tác hôn xa với người phỏng vấn.
– Không đủ tiêu chuẩn, người tiếp theo. – Người phỏng vấn, cũng đồng thời là đạo diễn bộ phim lạnh lùng nói.
– Gì vậy, cô ấy có chỗ nào không hợp? – Bị cô gái kia đẩy vài cái, người đàn ông trẻ lập tức lên tiếng bênh vực, đôi mắt đảo qua, chỉ vào Ninh Ninh nói,
– Ít nhất hợp hơn cô này chứ?
Ninh Ninh nhìn anh ta, ngây cả người.
– Làm sao? – Người đàn ông trẻ hiểu lầm biểu cảm của cô, cười sờ sờ mặt mình, – Làm gì nhìn tôi nóng bỏng thế?
Bởi vì Ninh Ninh đã nhận ra anh ta là ai.
– Trần Quan Triều!
Cô gái kia véo hông anh ta, giả vờ tức giận nói,
– Còn nói yêu em đấy. Thế mà là yêu em à? Trước mặt em còn trêu chọc hoa dại cỏ dại bên ngoài…- Cô ấy nhìn Ninh Ninh, cười, – Hoa dại cỏ dại vẫn không xinh đẹp bằng em nha.
Ninh Ninh không để ý tới cô ta, toàn bộ tâm trí của cô đều đổ dồn vào người thanh niên kia.
Tuy rằng rất trẻ, tuy rằng rất tùy tiện, tuy rằng…rất não tàn, nhưng anh ta đích thực là đạo diễn Trần, đạo diễn Trần của năm 1987, biên kịch kiêm nam chính của “Bóng Ma trong rạp hát” Trần Quan Triều!
Nếu đã nhận ra anh ta, vậy thì cô càng không thể cứ thế mà trở về!
Ninh Ninh nhanh chóng liếc nhìn xung quanh, trong tiếng kêu ngỡ ngàng của cô gái kia, cô vọt tới bên cửa sổ, đưa tay kéo tấm rèm xuống, xoẹt một cái, tấm rèm màu xanh nước biển dày nặng giống như tấm áo choàng xoay một vòng ở trên người cô, bay lên rồi chậm rãi rơi xuống, quấn lấy cả người cô vào trong đó.
Trước khi bị người ta đuổi ra ngoài, Ninh Ninh nâng tay phải lên, chậm rãi hờ khép trước mặt, giống như đeo một nửa mặt nạ cho chính mình, với một nụ cười chế giễu trên nửa mặt còn lại, ha một tiếng với Trần Quan Triều
– Đây là niềm vui mới của anh?
Cô nheo đôi mắt lại nhìn Giao Tế Hoa, ánh mắt bắt bẻ, sắc bén, giống như đánh giá cho nhau giữa tình địch, lại giống như mẹ của Trần Quan Triều đánh giá con dâu vừa mới vào cửa.
Rất rõ ràng, bà cụ rất không vừa lòng đối với ánh mắt của con trai.
– Cậu bé kiêu ngạo, nơi này lưu hành mốt nô lệ.
– Đồ ngốc vô tri, kẻ theo đuổi lớn gan làm loạn.
– Dám thèm muốn bông hoa chiến thắng của ta!
Một trong đoạn hát “The mirror》của “Bóng Ma trong nhà hát”.
Nữ chính Christine lần đầu lên sân khấu và gặt hái được nhiều thành công, đồng thời, cô cũng giành được sự ưu ái và lời mời của Tử tước Shani, lúc cô thay xong quần áo và chuẩn bị đi đến cuộc hẹn thì phía sau tấm gương bỗng truyền ra tiếng hát của một Bóng Ma, khinh miệt chê bai Tử tước kia, sau đó dụ dỗ nữ chính tiến vào trong gương.
– Anh vì cô ta mà từ bỏ em ư? – Ninh Ninh cười với Trần Quan Triều, phía dưới tấm rèm chậm rãi vươn ra một bàn tay, giống như người đỡ đầu vươn tay ra cho con đỡ đầu của mình.
– Christine.
Cô tràn ngập tự tin như vậy, cao vời vợi như vậy, giống như chắc chắn đối phương sẽ không vì một kẻ hèn phàm phu tục tử mà vi phạm ý chí của cô, bởi vì cô là thầy dẫn dắt của gã, là người đã dạy gã hát, dạy gã từ một tân binh đơn thuần thành một thiên thần âm nhạc, đưa vở nhạc kịch Bóng Ma trong nhà hát mà gã đóng vai chính trở thành trụ cột trở của rạp hát.
– Cô ta phát điên gì thế? – Giao Tế Hoa bĩu môi, mới vừa quay sang, đã bị một chiếc áo vét bay tới đập vào mặt.
Trần Quan Triều nới lỏng cổ áo, sau đó hết sức sợ sệt đi tới, quỳ gối trước mặt cô, giống như một đứa con đỡ đầu phạm lỗi thú nhận với cha đỡ đầu của mình, đặt trán lên mu bàn tay của cô. Ninh Ninh không biết ca kịch, cho nên vừa rồi là cô dùng lời để nói, mà anh ta thì lại sử dụng opera hát lên:
– Xin đừng vứt bỏ con, thầy ơi…
Hát xong, cợt nhả ngẩng lên, nháy mắt với đạo diễn:
– Thế nào?
Đạo diễn nhíu chặt mày, khoanh tay không nói gì.
– Cháu đã nói rồi, Bóng Ma nên là phụ nữ! – Trần Quan Triều đang quỳ nhảy dựng lên, chạy tới đứng sát bên đạo diễn, – Trước đó chú cứ không chịu thỏa hiệp, nói chưa chọn được người phù hợp, hiện giờ chẳng phải có rồi đó ạ?
Đối mặt với ánh mắt của hai người bọn họ, Ninh Ninh hơi sửng sốt.
…Chuyện gì thế này? Bóng Ma của “Bóng Ma trong rạp hát” hiện tại còn chưa phải là phụ nữ á?
Ninh Ninh cẩn thận nhớ lại quảng cao chiêu diễn viên ở trên báo, hình như đúng là không phải. Trên đó chỉ nói rằng bộ phim “Bóng Ma trong rạp hát” cải biên từ vở nhạc kịch “The Phantom of the Opera” chuẩn bị khởi quay, cần một vai nữ chính, nữ phụ cùng với một số diễn viên quần chúng khác, cũng không đề cập nữ chính là ai, nói cách khác, nhân vật nữ chính của bộ phim này rất có thể không phải là Bóng Ma, mà là nữ chính Christine của nguyên tác?
– …Rủi ro vẫn cao – Đạo diễn vẫn do dự như cũ, – Khác biệt với nguyên tác quá lớn, chắc chắn sẽ bị người trong nghề chửi bới…
– …Vậy thì sao, dù sao bộ phim được làm ra là vì khán giả, không phải dành cho những người trong cuộc. – Trần Quan Triều vẻ mặt thờ ơ, – Có thảo luận mới có nhiệt độ, quan trọng nhất chính là…
Ninh Ninh đứng ở bên dựng lỗ tai lên nghe.
“Bóng Ma trong rạp hát” là tác phẩm đầu tay và dốc hết tâm huyết của đạo diễn Trần, thành phẩm ra lò đúng như bàn luận của hai người, bị người trong ngành mắng chửi, lại bởi vì tranh luận đó mà đã duy trì được độ hot trong cả một thời gian dài, cho đến tận ngày nay vẫn có không ít người bàn luận rằng tại sao ông lại cải biên một cuốn danh tác như vậy, tại sao lại phải đảo ngược giới tính của nam chính và nữ chính……
– …Cháu không cần phải giả xấu. – Chỉ thấy Trần Quan Triều trẻ tuổi nghiêm túc nói, – So với Bóng Ma xấu xí, cháu phù hợp làm con hát đẹp trai anh tuấn hơn.
Nói xong, anh ta bày ra dáng vẻ rất đẹp trai rất khí khái cho đạo diễn cùng với Ninh Ninh thấy, chớp chớp đôi mắt,
– Dẫu sao thì cháu đẹp trai vậy mà ha ha ha!!
– Đạo diễn: – …
Ninh Ninh: – …
…Máy quay đâu rồi í nhỉ! Cô rất muốn quay đoạn này rồi mang về hiện đại! Để cho tam quan của những người đến nay vẫn đang thảo luận về việc tráo đổi nhân vật nam nữ trong “Bóng Ma trong rạp hát” vỡ vụn đi.
Đạo diễn tháo kính xuống xoa xoa đôi mắt, có lẽ ông đã bị kích động chảy cả nước mắt, đeo kính lại, ông đồng ý với đề nghị của Trần Quan Triều:
– Thôi được, chú cũng thấy xét từ các phương diện thì cháu thích hợp đảm nhận làm nữ chính…
Trực giác của Ninh Ninh phương diện mà ông ấy nói chính là chỉ số thông minh…
– Không không không, cháu không thế vai nữ chính đâu, cháu muốn chính là vai Lục Vân Hạc, con hát nam gia đạo sa sút lưu lạc đến rạp hát, diện mạo còn đẹp hơn cả Phan An, ánh mắt u sầu cùng với tiếng ca lay động lòng người, cho dù rơi vào vũng bùn lầy thì vẫn giữ được trái tim trong sáng và đẹp đẽ như đóa hoa sen…
Trần Quan Triều lấy kịch bản từ trong túi áo ra, chỉ cho đạo diễn xem từng chữ một. Đó chắc là bản thảo đầu tiên của anh ta, mà không phải bản thảo mà Ninh Ninh đã từng được xem, cô cảm giác hơi kinh hãi, tuy rằng không biết bản thảo đầu tiên viết cái gì, nhưng đạo diễn xem xem, lại cay đến mức chảy ra nước mắt…
– Còn em thì sao? – Giao Tế hoa kia cũng dán đến, nũng nịu hỏi Trần Quan Triều, – Chẳng phải anh nói sẽ cho em vai nữ chính ạ?
– Em đương nhiên là nữ chính rồi cưng à. – Trần Quan Triều trìu mến nói với cô ấy, – Một đại tiểu thư vừa có tiền lại vừa xinh đẹp, nhân vật này em có thích không?
Cô gái kia:
– Người ta rất thích!
Trần Quan Triều:
– Chỉ là kém đẹp hơn anh một chút.
Cô gái kia: – …
Ninh Ninh ở một bên thờ ơ quan sát, một nam chính kiêm biên kịch vô cùng tự luyến, một Giao Tế hoa vai nữ chính, một đạo diễn động một cái là nước mắt rưng rưng…Cô đã biết vì sao bộ phim này lại bị nằm liệt giữa đường rồi!
– …Xin chào…
Một giọng nói rụt rè bỗng nhiên vang lên, mang theo sự do dự và rất không tự tin,
– Xin hỏi ở đây có phải tổ chức thử vai cho “Bóng Ma trong rạp hát” không ạ? À không…xin hỏi…ở đây còn thiếu người không ạ?
Ninh Ninh và những người khác đều quay lại nhìn, liền thấy ngay chỗ cánh cửa mở ra một nửa, một cô gái đứng nép ở đó, dung mạo thanh tú xinh đẹp, tuổi chừng hơn hai mươi, mặc áo sơ mi trắng quần đen, tóc tết bím, trông rất mộc mạc đơn thuần, trên khuôn mặt mang theo sự khát khao cùng với sự sợ sệt từ huyện thành nhỏ bước ra thế giới.
Người như vậy, đạo diễn cùng với Trần Quan Triều mấy ngày nay đã thấy nhiều rồi, cho nên đều không có phản ứng gì, Trần Quan Triều còn không kiên nhẫn xua tay:
– Không thiếu không thiếu, cô em đi đi.
Ninh Ninh nhìn cô ấy, động tác cùng với thanh âm lại hoàn toàn dừng lại, sự xuất hiện của cô ấy giống như một pha quay chậm, mỗi một khung hình đều mang theo màu sắc đẹp đẽ của những hoài niệm, thương cảm, tình yêu, cùng với sự quyến luyến, tất cả phản chiếu trong đôi mắt của Ninh Ninh, nước mắt dần dần làm nhòe đi tầm nhìn của cô.
Cô thầm gọi ở trong lòng:
– Mẹ ơi…
– Không thiếu người nữa ạ? – Ninh Ngọc Nhân tuổi trẻ ngay cả dũng khí đấu tranh cũng không có, cô ấy thất vọng cúi đầu, đang muốn bỏ đi thì lại bị một người từ phía sau giữ chặt lại.
– Hãy để chị ấy thử đi ạ.
Ninh Ninh nói với đạo diễn và Trần Quan Triều, sau đó quay đầu lại, đôi mắt đỏ ửng nhìn Ninh Ngọc Nhân, cười nói:
– Hãy diễn cho họ xem đi.
Ninh Ngọc Nhân có chút không biết làm sao, cô ấy bị Ninh Ninh kéo đến trước mặt mọi người, Trần Quan Triều trợn mắt lên, thuận miệng nói:
– Thế thì diễn đoạn tỏ tình với nam chính đi.
Ánh mắt lo sợ nhìn Trần Quan Triều, lại sợ sệt nhìn Ninh Ninh, như là thu được một chút dũng khí từ trong ánh mắt của Ninh Ninh, Ninh Ngọc Nhân hít sâu vài cái, sau đó bỗng nhiên ngẩng lên, lỗ mũi nở to phập phồng, đôi mắt mở to, giống như một con gấu mù chạy như điên xuống núi hét to với Trần Quan Triều:
– Em yêu anh a a a!!!
Trần Quan Triều: – …
Ninh Ninh: -…
Hết chương 21