Editor: Endy.
Phí Hiên gần như bùng nổ cảm xúc, lúc chuẩn bị phun trào thì bị chặn lại không một kẽ hở.
Anh nhìn An Sênh dán lên người, mắt cười cong thành nửa vầng trăng, tiếng cười của cô làm càn, dán lên ngực anh truyền đến từng trận chấn động, dập tắt hoả khí của Phí Hiên lặng yên không một tiếng động.
“Nói chuyện đi, bạn học nhỏ?” An Sênh chọc chọc xương sườn Phí Hiên, “Sống ở đây được nhiều lợi ích lắm đó, không những không cần trả tiền thuê nhà mà tỷ tỷ xinh đẹp thiện tâm đây còn nộp tiền lương mỗi tháng, chơi game cùng cậu.”
Phí Hiên không lên tiếng, cô mời anh ở chung, việc này anh chưa từng nghĩ đến. Tựa như việc cô đồng ý ở bên anh, đều là những việc ngoài ý muốn.
Anh luôn không đoán được An Sênh, nhìn qua bộ dáng nhỏ nhắn, thế nào cũng không giống kiểu cường ngạnh. Trước lúc mối quan hệ của hai người trở nên tốt hơn, Phí Hiên cảm thấy cô trời sinh lạnh nhạt, “tát nước không lọt, sét đánh không ngân”.
Nhưng một khi cô mở rộng lòng, cũng không giống với suy nghĩ của anh. Mặc dù ở bên nhau thời gian không dài, nhưng anh chưa bao giờ cảm thấy cô ngó lơ mối quan hệ giữa hai người.
Không những vậy, cô còn rất hào phóng tích cực đáp lại tình cảm của anh, những lúc anh quá phận cũng rất dễ tính, rất nhanh liền tha thứ.
Cô sẽ không để Phí Hiên cảm thấy mối quan hệ của hai người chỉ có một người nỗ lực, không chạm vào điểm mấu chốt, có thể thương lượng liền dung túng, không thể thương lượng thì làm thế nào cũng vô dụng.
Mỗi ngày ở cùng với cô đều hết sức mới mẻ, thậm chí anh còn nghĩ, nếu An Sênh cứ như vậy, anh sẽ cắn răng chịu đựng những ý tưởng âm u của mình, hai người có phải hay không sẽ đi đến hôn nhân, đến một ngày nào đó, anh sẽ khiến cô sinh con, đến lúc đó có thể danh chính ngôn thuận ép cô ở nhà. Như vậy, An Sênh sẽ vĩnh viễn thuộc về anh.
Phí Hiên xem xét nét mặt An Sênh, cúi đầu hôn lên cánh môi xinh đẹp, thấp giọng nói, “Em cảm thấy có thể, nhưng bây giờ tuổi còn nhỏ, không dám ngủ trong phòng một mình, chị gái có thể chia một nửa giường cho em không?”
(Ở đây Phí Hiên đang đóng vai “bạn học nam nhỏ” theo lời An Sênh nên mình sẽ để xưng hô chị-em nhé)
“Được một tấc lại muốn tiến một thước!” An Sênh biết Phí Hiên chính là một cẩu tử, chỉ cần có một khe hở liền vọt lên.
“Chị gái không chịu thiệt đâu.” Phí Hiên nói, “Em thân cao chân dài bao ấm giường, còn dậy sớm, làm việc nhà.” Anh nói, kéo bàn tay đang lôi kéo vạt áo sơ mi, ấn lên thắt lưng anh, “Còn có thể cho chị sờ eo, có được hay không?”
“Phi!” An Sênh không khách khí bóp mấy cái, ngoài miệng nói anh là ông già xấu tính, trên thực tế cả người đều tiến vào ngực anh.
Phí Hiên ôm An Sênh, hai người đứng ở bên cửa sổ, lung lay thoáng động, hồi lâu cũng không buông ra, nội tâm tràn đầy vui sướng.
Hiệu suất Phí Hiên đặc biệt cao, nhanh chóng trở về nhà thu dọn đồ đạc, lúc dọn đồ ra vừa đến lúc giờ cơm chiều, Phí Hiên xách vali từ trên lầu đi xuống, tuỳ tiện thông báo một tiếng với Phí La Minh đang ăn cơm, anh muốn ra ở riêng.
Sau đó một bàn đệ đệ muội muội đồng loạt đứng lên, quay đầu nhìn Phí Hiên, có một đứa nhóc mới hơn bảy tuổi trực tiếp khóc, ném bát cơm, chạy tới ôm đùi Phí Hiên, miệng mếu máo nói không rõ.
“Ba ba! Ô oa oa…người đừng đi—“
Toàn bộ phòng khách im lặng, mỗi người một thần sắc, lớn một chút còn có thể che giấu, vài đôi tuổi không khống chế được lộ ra kinh hãi. Đứa nhỏ này đã nói ra suy nghĩ chung mọi người, Phí Hiên đích thực là ba ba, người nuôi bọn họ.
“Vì sao lại muốn chuyển ra ngoài?” Phí La Minh nhìn qua, rốt cuộc cũng buông bát cơm trong tay, hỏi “Bạn gái kia của con, là chuyển ra ở cùng con bé sao?”
“Đúng vậy.” Phí Hiên nói.
Phí La Minh đương nhiên biết động thái của anh, không hiểu nói, “Con cùng nó nói chuyện yêu đương, có nhất thiết phải chuyển ra ngoài?”
Phí Hiên mím môi không nói lời nào, ông còn nói, “Thật là…sớm muộn gì không về nhà, không thì trực tiếp mang về đi.”
Những lời này giống một cây dao, thẳng tắp c ắm vào tim Phí Hiên. Phí La Minh luôn biết anh không được bình thường, biết hiện tại anh đang áp chế tính tình của mình, căn bản không thể thoả mãn, giống như những món đồ chơi trước kia, muốn biến thành sở hữu của riêng mình một cách triệt để.
Anh cảm thấy như vậy vô cùng tốt. Phí La Minh không làm tốt trách nhiệm người làm cha của ông, Phí Hiên cũng không cần ông quản, nhưng giờ phút này, lần đầu tiên anh nổi lên tâm lý phản nghịch, nhất là khi nghe Phí La Minh nói anh như vậy, thậm chí có chút oán độc chậm rãi bò lên.
Nếu là lúc trước khi anh còn nhỏ, phát hiện anh có điểm không thích hợp, Phí La Minh sẽ giống những người cha bình thường khác dạy dỗ anh thì có lẽ anh đã không biến thành bộ dạng như bây giờ…
Nhưng ý nghĩ này vừa xuất hiện, đứa bé đang ôm đùi Phí Hiên không được anh đáp lại, tiếng khóc tê tâm liệt phế càng to hơn.
Nước mắt nước mũi đều lau hết lên ống quần anh, Phí Hiên cũng không nhúc nhích. Đột nhiên anh thanh tỉnh lại, nhìn thần sắc khác nhau của mọi người trong phòng, cười khẽ một tiếng.
Anh thật không nên chờ mong cái gì ở Phí La Minh, nếu ông là một người cha bình thường, một phòng đầy người như vậy cũng không xuất hiện, nếu anh không hận người anh hận nhất, hẳn anh cũng không phải bộ dáng như bây giờ, nhưng như vậy cũng không phải anh.
Phí Hiên thả lỏng mím môi, nói “Tôi mang cô ấy về làm cái gì? Nhìn một đám em trai em gái kêu tôi bằng ba ba?”
Phí Hiên không nhìn biểu tình của Phí La Minh, sờ sờ đầu đứa nhỏ đang ôm đùi anh rồi đẩy ra, “Nói bao nhiều lần rồi, anh là ca ca của em, không phải ba ba.”
Phí Hiên nói, “Đừng có gọi sai.”
Sau khi nói xong cũng không nhìn đám người trong phòng, xách vali, xoay người bỏ đi.
Phía sau tiểu gia hoả muốn đuổi theo, còn nhất quyết không tha kêu ba ba, không biết bị ai chặn ngang ôm lấy, tiếng khóc nhỏ dần, tội nghiệp nhìn bóng dáng Phí Hiên.
Phí Hiên không chút mềm lòng, người trong phòng này, hẳn là anh phải hận, sự tồn tại của bọn họ đều không đáng giá đối với mẹ anh.
Nhưng hận cũng có nhiều mức độ, bị năm tháng cọ rửa, sau này muốn duy trì hận ý lúc đó cũng không còn khí lực.
Mặc dù hận ý không còn như xưa nhưng không có nghĩa là anh có tình cảm với cái gia đình kỳ dị này. Từ trước tới nay, Phí Hiên chưa từng nghĩ sẽ chuyển ra ngoài ở, nhưng hôm nay lại vì một câu của An Sênh làm dao động. Lúc này anh mới phát hiện, không phải anh không nghĩ đến việc trốn thoát, chỉ là đã đau đến chết lặng, mà không phải mất đi tri giác.
So với Phí gia, chỗ ở của An Sênh đích thực là phòng thuê xóm nghèo, nhưng khoé miệng anh vẫn mỉm cười, loại cảm giác rốt cuộc cũng tránh thoát vũng bùn làm anh cảm anh nhẹ như yến, lập tức muốn bay đi ngay.
An Sênh ở phòng chờ Phí Hiên, sắc trời đã tối, tiếng gõ cửa và tiếng di động đồng thời vang lên, cô nhanh chóng nhìn lướt qua màn hình, chỉ nhìn hai chữ “đến”*, cơ hồ cô chạy nhanh ra mở cửa.
*Chữ “đến” trong tiếng Trung là 到了,gồm hai chữ.
Phí Hiên đứng ở cửa, xách vali, cười như vầng thái dương, giống một ngọn lửa bao vây An Sênh, đem vali ném vào phòng, ôm lấy An Sênh, nhấc chân đóng cửa.
An Sênh một đường bị anh đẩy, ấn trên ghế sofa, ai ai hai tiếng, bị anh áp chế hôn đến.
Cô ôm cổ anh nhiệt tình đáp lại, đợi đến lúc hai người tách ra, Phí Hiên chôn đầu ở hõm vai An Sênh, ngón tay luồn vào tóc cô, từ từ vuốt nhẹ.
“Ai..em hỏi anh một vấn đề.” An Sênh nói, “Anh dùng chân đóng cửa, chiêu này là học từ ai? Cửa xe cũng có thể đóng, cửa phòng cũng có thể đóng.”
Phí Hiên đáp, “Trời sinh đã vậy.”
“Ngạo mạn.”
Phí Hiên ngẩng đầu, dùng miệng miêu tả khuôn mặt An Sênh, bàn tay không thành thật theo cằm cô đi xuống. An Sênh muốn chặn lại, nhưng chống lại ánh mắt anh, cô cũng không nâng tay gạt đi.
Một hồi lâu sau, toàn thân An Sênh nổi một tầng da gà, đẩy Phí Hiên, “Được rồi, anh mau đi sửa sang hành lý đi.”
“Không vội.” Phí Hiên nói, “Không có gì nhiều.”
“Ai u…” An Sênh nở nụ cười, ôm lấy cổ hôn hôn anh, “Không còn sớm nữa, rửa mặt đi ngủ.”
– Hết chương 41.1-