Editor: Endy.
Nguyên Khúc theo An Sênh vài bước, lại nói, “Cô đi tìm anh ta?”
An Sênh:…
Nguyên Khúc phát hiện ánh mắt An Sênh không đúng, lập tức ho một tiếng, “Vừa lúc tôi tiện đường, để tôi đưa cô đi?”
An Sênh dừng một chút, “Thầy Nguyên, làm sao thầy biết tiện đường?”
“Hả.” Nguyên Khúc sờ sờ mũi, “Bạn trai cô không phải là Phí Hiên sao? Công ty Phí thị ai cũng biết.”
Xấu hổ muốn chết.
An Sênh khẽ nhíu mày, “Nhưng hình như tôi cũng chưa từng kể với anh bạn trai tôi là Phí Hiên.”
Sắc mặt Nguyên Khúc đột nhiên trầm xuống, im lặng chừng mười giây mới nói, “Tôi đã nhìn thấy xe của anh ta, chiếc đó là phiên bản giới hạn, Thân Thị chỉ có hai chiếc. Một chiếc của tôi, một chiếc khác tuỳ tiện nghe ngóng liền biết chủ nhân là ai.”
Lòng bàn tay đặt sau lưng Nguyên Khúc đổ đầy mồ hôi, thúc giục An Sênh, “Mau đi đi, hôm nay tôi cũng phải về sớm một chút. Vợ tôi đang mang thai, tôi muốn nấu cháo cho cô ấy…”
Một bên vừa lẩm bẩm vừa đi về phía trước, An Sênh nghe được anh ta đã có vợ, còn muốn về nhà nấu cháo cho vợ ăn, điểm nghi hoặc xem như buông xuống.
Đi ra ngoài bắt xe, trên đường đi còn mua một ít thức ăn, mang đến tập đoàn Phí Thị.
Trời đã xẩm tối, An Sênh xách thức ăn đi vào mới chợt nhớ ra, có lẽ cô sẽ bị bản vệ cản lại. Vì muốn cho Phí Hiên bất ngờ nên cô không nói trước với anh, lúc đến cổng mới nhớ tới vấn đề này. Hình như các công ty đều không cho người lạ tuỳ tiện vào trong.
Kết quả cô vừa đi vào đại sảnh, bảo vệ còn chưa lại đây, nhân viên lễ tân nhìn thấy cô mang theo gì đó, vội vàng nói, “Cô cứ đi theo thang máy dành cho nhân viên, đừng đi lại trong đại sảnh!”
An Sênh còn chưa hiểu ra sao thì một nhân viên bảo vệ chạy tới dẫn đường cho cô, vừa đi vừa hỏi, “Cô ở nhà hàng nào? Đã trễ thế này còn giao hàng, có danh thiếp không?”
An Sênh lắc đầu, bảo vệ dẫn cô đến thang máy rồi dặn dò cô một câu, “Đưa xong rồi nhanh chóng đi xuống.”
An Sênh gật đầu, nhìn bịch thức ăn trong tay, xác định chính mình trở thành người giao hàng.
Nhưng cô cũng không có giải thích, chỉ hỏi một câu, “Văn phòng tổng giám đốc ở tầng mấy?”
Bảo vệ xoay người, “Văn phòng tổng giám đốc ở tầng cao nhất…Thứ này là ai đặt?”
An Sênh không trả lời câu hỏi của hắn, đứng trong thang máy thấy tầng cao nhất là tầng 22, mỉm cười trả lời, “Tầng 22.”
Bảo vệ gật đầu xoay người rời đi, An Sênh nhấn tầng 22.
Nhưng cô không biết là nhân viên không thể lên tầng cao nhất, tầng cao nhất là tầng 23, văn phòng của Phí Hiên ở đó.
Lúc này còn chưa tan tầm thì chính là tan ca, đèn đuốc sáng trưng, cũng không nhiều người. An Sênh đi vào, có người nhìn qua, nhưng cũng không cảm thấy có gì kỳ quái. Cô đi hai vòng trên hành lang, chỉ thấy những vách ngăn của nhân viên, các văn ngăn trong suốt nhưng không thấy được PHí Hiên, cũng không thấy văn phòng riêng ở đâu.
Phí Hiên không có khả năng làm việc ở mấy vách ngăn trong suốt như thế này, bởi vì lúc cô nói chuyện điện thoại cùng anh, anh thường xuyên làm nũng. Ông chủ làm nũng mà bị nhân viên bắt gặp, uy nghiêm khẳng định sẽ biến mất không tăm hơi.
Trong tiểu thuyết và phim ảnh, chẳng phải tổng giám đốc đều có văn phòng riêng rất lớn sao? An Sênh đi dạo hai vòng, không bỏ sót chỗ nào, vừa lúc một dì dọn vệ sinh đẩy xe đi tới, cô tiến lên hỏi, “Chị gái, cho em hỏi một chút, văn phòng tổng giám đốc ở đâu?”
Dì dọn vệ sinh nhìn cô một cái, lại thấy trên tay cô là một gói to, xem như đã quen, tầng 23 không chỉ có văn phòng riêng của Phí Hiên mà còn có mấy người cốt cán của công ty đang tăng ca, chắc hẳn họ đã đặt đồ ăn.
Nghe vậy liền chỉ lên lầu, “Ở lầu trên, cô đi nhầm tầng rồi.”
An Sênh nhìn xung quanh một chút, không thấy được lối đi lên, lại hỏi “Em lên bằng lối nào? Lát nữa đồ ăn sẽ nguội mất, chị gái có thể chỉ đường giúp em.”
Dì dọn vệ sinh bị hai tiếng “chị gái” lấy lòng, gặp nụ cười rạng rỡ của An Sênh, cười một tiếng, đẩy xe nói một câu, “Đi theo tôi.”
An Sênh đi theo sau, vừa quay người đã được dẫn đến một cánh cửa, mở cửa ra là một lối thang bộ đi lên.
“Tầng này không thể đi lên văn phòng của tổng giám đốc, đây là lối đi dành riêng cho nhân viên dọn vệ sinh chúng tôi. Cô theo lối này đi lên, đưa xong thì nhanh chóng đi xuống.”
An Sênh vội vàng gật đầu, “Cảm ơn chị gái!” sau đó xách bịch thức ăn đi lên thang bộ.
An Sênh đi đến cuối, đẩy cánh cửa đóng chặt kia ra, ngoài cửa là hành lang với ánh đèn sáng trưng, có thể nhìn thấy được người bên trong. An Sênh mở cửa bước ra liền nghe thấy giọng một người đàn ông đang hét lên, thanh âm còn rất quen thuộc.
Trong hành lang, một bóng người cũng không có, cách đó không xa là một cánh cửa khép hờ, An Sênh tiến lên vài bước, mới nghe rõ giọng nói.
“Phí Hiên, tôi nói anh biết, nếu anh không buông hạng mục của tôi, tôi cam đoan sẽ đem những chuyện rách nát kia của anh đều giũ ra!”
Âm thanh truyền đến rõ ràng từ sau cánh cửa, đuôi lông mày An Sênh nhảy dựng lên, lập tức biết được—đó là Đồng Tứ.
Xem ra đây đúng là văn phòng của Phí Hiên, An Sênh bước lên một bước nữa, tính toán muốn đẩy cửa ra, kết quả lại nghe thấy tiếng Phí Hiên mở miệng nói chuyện.
Anh cực kỳ khinh thường cười nhạo một tiếng, giọng điệu chứa đầy trào phúng, “Dám cướp hạng mục của tôi, còn nghĩ muốn thuận buồm xuôi gió mà làm? Đồng Tứ, anh thật sự xem Phí Hiên tôi là người chuyên làm váy cưới* cho người khác sao?”
(làm váy cưới*: chuẩn bị mọi thứ sẵn sàng cho người khác)
“Hạng mục duyên hải này vốn là của tôi! Anh bất quá chỉ vì một người phụ nữ mới chặn ngang, tôi cướp về thì có gì là sai?” Đồng Tứ nói, “Ngược lại là anh, thật đúng là không từ thủ đoạn nào, ngay cả ba mình anh cũng lợi dụng.”
Phí Hiên hừ cười, “Ba anh không dạy câu “Thương trường như chiến trường” sao? Binh bất yếm trá*, lại nói hạng mục duyên hải rõ ràng là cạnh tranh công bằng, tôi nguyện ý ra giá thấp, nguyện ý bỏ tiền cùng nước mắt, cùng Đồng Tứ anh có quan hệ gì chứ?”
(Bình bất yếm trá*: khi tác chiến cần phải cố gắng hết khả năng tung hoả mù đánh lừa đối phương để giành được thắng lợi)
“Bỏ tiền cùng nước mắt? Anh lấy hạng mục trong tay tôi lại không làm, kỳ kèo mấy tháng, anh biết rõ công ty tôi có sản nghiệp ở vùng cận duyên hải, mảnh đất này chính là cầu nối. Anh rõ ràng là muốn chống đối tôi!” Đồng Tứ nói, “Vì một người phụ nữ, dùng hết các thủ đoạn xấu xa, tôi thật đúng là phải coi trọng anh!”
Thần sắc Phí Hiên âm trầm, nhưng ngoài miệng một chút cũng không chịu thua, “Đêm hôm khuya khoắt anh chạy đến chỗ tôi, chỉ vì muốn nói mấy lời này?”
“Tôi vì một người phụ nữ mà dùng thủ đoạn gì thì có liên quan gì đến anh?” Phí Hiên nói, “Đến lượt anh nhìn không nổi? Mẹ nó chứ, anh đem người phụ nữ của mình đưa lên giường người khác, còn không biết xấu hổ khinh thường tôi?!”
“Tôi không có! Là chính cô ta muốn đi theo người khác.” Đồng Tứ nói, “Đừng nghĩ anh xấu thì người khác cũng như vậy. Ít nhất tôi không có quấy rầy công việc của người khác, không có vì cố giành được hảo cảm mà cố ý để tên họ Thanh kia hù doạ người khác, cũng sẽ không dùng nước hoa gây nghiện để cầm tù người khác ở bên cạnh!”
Đồng Tứ rống lên, đỏ mặt tía tai, “Anh khiến cho bên Chính phủ không chịu ký văn bản, những việc rách nát này của các người đừng nghĩ không ai biết.”
“Nếu An Sênh biết…” Đồng Tứ ha ha nở nụ cười, “Anh xong rồi Phí Hiên.”
Phí Hiên trầm mặc một lát, cười nhạo lên tiếng mở miệng, “Điều tra chi tiết đó.”
Anh gật đầu, chỉ vào Đồng Tứ nói, “Tôi cũng điều tra một chút chuyện của ba anh, đợi lát nữa có thể cho anh xem.”
Phí Hiên từng câu từng chữ nói, “Hôm nay, ở trong này, những lời anh nói nếu lộ ra ngoài một chữ, phần tài liệu kia sẽ xuất hiện khắp các bìa tạp chí lớn.”
Phí Hiên nói, nở nụ cười dữ tợn chỉ chỉ đỉnh đầu, “Còn có mặt trên, mỗi người Đồng gia các người sẽ có hộp thư phàn nàn riêng.”
“Phí Hiên! Mẹ nó, anh đi chết đi!” Đồng Tứ mặt đỏ tai hồng nhào lên, một quyền đánh lên mặt Phí Hiên.
Phí Hiên rất nhanh nghiêng đầu né tránh, bắt lấy cánh tay anh ta dùng sức vặn, Đồng Tứ hét thảm một tiếng, “Anh nghĩ rằng tôi sợ anh!”
“A.” biểu tình Phí Hiên nham hiểm, vặn tay Đồng Tứ, dùng đầu gối đè vào lưng anh ta, vỗ vỗ đầu, thanh âm băng lãnh nói, “Anh hẳn là nên sợ, bằng không…”
“Phí Hiên.” An Sênh kéo cửa ra, một tay còn đang cầm bịch đồ nóng hầm hập mang cho anh, đi vài bước tới.
“Những lời anh ta nói đều là sự thật sao?”
– Hết chương 43-