Tác giả: Mộng Yểm Điện Hạ
Sau khi tan học, Ninh Ninh đi vào lớp học.
Còn có học sinh đang tổng vệ sinh, cô nói với họ:
– Hôm nay đến đây thôi, các em đi về đi.
Đợi các học sinh đi hết rồi, trong lớp học cũng chỉ còn lại có cô cùng Văn Vũ.
– Nói đi. – Cô kéo cái ghế ra ngồi xuống bên cạnh cậu, – Cô nghe đây.
– Lời đồn.
Văn Vũ nhìn cô, thẳng thắn nói,
– Liên quan đến những lời đồn về cô Yến Tình, là xuất phát từ chỗ cô.
Phòng học sẩm tối, lại còn chưa bật đèn, dần dần màn đêm hóa thành một bóng đen từ cửa sổ chui vào bên trong, thỉnh thoảng có tiếng cây cối đung đưa, như có tiếng thì thầm phía sau.
– Cô đã nói cái gì? – Ninh Ninh hỏi.
– Cô nói tác phong của cô Yến Tình không tốt. – Văn Vũ nói, – Không lâu sau khi một loạt các bức ảnh cô ấy hôn một người đàn ông đã được đăng tải khắp trường.
– Người đàn ông đó không phải chồng cô ấy, có đúng không? – Ninh Ninh hỏi, cô cảm thấy mình đã đụng phải góc áo của chân tướng rồi.
– Không phải. Cho nên tất cả mọi người đều cho rằng những tin đồn mà cô tung ra trước đây là sự thật, rằng tác phong của cô Yến Tình là rất xấu…Nhưng cô ấy cũng không phải tự nguyện.
Văn Vũ mở cặp sách ra, lấy ra một tờ giấy vẽ được gấp gọn ghẽ, mở ra bày trên bàn trước mặt cô.
Ninh Ninh cầm bức vẽ kia lên xem, năng lực vẽ của Văn Vũ càng thêm tiến bộ, bức họa sống động như ảnh chụp.
Bức họa là một bức ảnh nam nữ hôn nhau, thoạt nhìn có vẻ rất mập mờ, nhưng nhìn kỹ lại cảm thấy không được tự nhiên, không được tự nhiên ở chỗ nào?
– Hai người họ không phải yêu nhau, cô Yến chắc chắn là bị tấn công, cho nên mắt cô ấy mới mở lớn như thé, hai tay còn đẩy người đàn ông kia.
Văn Vũ phân tích nội dung trên bức họa, từ ánh mắt đến biểu cảm nét mặt, từ biểu cảm nét mặt đến ngôn ngữ tay chân, cuối cùng kết luận:
– Căn bản không hề giống như cô đã nói.
– Cắt câu lấy nghĩa, tạo ấn tượng ban đầu. – Ninh Ninh thở dài.
Những thủ đoạn như hiện tại có lẽ đã không còn phổ biến nữa, nhưng trong thời đại Internet mà cô đang sống, nó có thể được nhìn thấy hầu như ở khắp mọi nơi.
Những bức ảnh bạn đăng trên Internet có thể bị chụp lại rồi cắt ghép, khi bạn đăng một đoạn văn, câu văn của bạn đăng có thể bị copy ra sau đó được ghép với hàng trăm phỏng đoán vô lý, và khi nó được đăng một cách ẩn danh trên Internet, bạn sẽ trở thành một con chuột bị mọi người mắng chửi không thương tiếc.
Bạn bị tổn thương thực sự, còn kẻ kia lại ẩn sau mạng lưới mà cười chế nhạo.
– Nếu chỉ là những lời đồn, nghe xong là quên đi ngay. – Ninh Ninh lẩm bẩm, – Nếu chỉ có ảnh chụp, rất nhanh sẽ có người phát hiện ra dáng vẻ cô ấy rất không đúng, chỉ có những lời đồn có trước, rồi phát ảnh chụp, khả năng cắt câu lấy nghĩa, hung hăng bóp chế người ta…Hừ, chuyện này rõ ràng đã được tính toán kỹ càng.
Vân Lâm không vô tội.
Nếu như Yến Tình đã chết thật sự rồi, cô là người phải chịu trách nhiệm.
Chỉ là Ninh Ninh thấy kỳ lạ, cô ấy làm vậy là có mục đích gì? Là đố kỵ? Oán hận? Hay là có mục đích gì sâu hơn?
– …Vì sao.
Giọng của Văn Vũ đột nhiên vang lên ngay sát cô, toát lên sự đau khổ cùng với kiềm chế,
– Vì sao tất cả mọi người đều tin lời cô nói mà không tin em?
– Bởi vì gi3t chết con người ta rất dễ dàng, nhưng bảo vệ ủng hộ một người còn khó hơn rất nhiều.
Ninh Ninh nói.
– Rất nhiều người căn bản không biết chân tướng, chỉ tham gia vào chửi một câu, từng câu cộng lại đến cuối cùng sẽ thành bao nhiêu câu? Nhưng họ sẽ không để ý, dù sao cũng không cần phải chịu trách nhiệm gì cả, bảo vệ rất khó, trừ người thật tâm như em, những người khác sẽ chọn bo bo giữ mình mà sẽ không đứng ra ủng hộ em…
Nói đến đây, Ninh Ninh quay sang nhìn cậu:
– Em…muốn đứng ra?
Một câu ngắn ngủi này như sấm sét bổ vào người Văn Vũ, cậu sững sờ tại chỗ, biểu lộ trên nét mặt biến hóa nhiều lần, từ sự hoài nghi ban đầu về bản thân, dần dần biến thành sự kiên nghị không thuộc về độ tuổi này của cậu, cậu nắm chặt tay thành nắm đấm, như là muốn bóp ch3t những bất an của mình, như là muốn nắm chặt dũng khí ở trong lòng bàn tay mình.
Cuối cùng, cậu đứng lên.
Cầm lấy bức vẽ trước mặt Ninh Ninh về, gấp lại, trân trọng đặt vào trong cặp sách, sau đó khoác cặp sách lên, đi ra ngoài cửa.
Ninh Ninh vẫn ngồi yên tại chỗ, nhìn theo cậu.
Ngay khi sắp bước ra ngoài cửa, cậu đột nhiên quay đầu lại, nhìn Ninh Ninh.
– Cô giáo, – Cậu hỏi, – Tại sao cô lại đối xử với cô Yến Tình như vậy?
– Tại sao?
Ninh Ninh dựa vào lưng ghế, ngẩng lên nhìn trần nhà, cô thuận theo suy nghĩ của Vân Lâm, thì thào,
– Có lẽ là bởi vì đố kỵ, có lẽ bởi vì có chuyện gì đó xảy ra giữa hai chúng tôi, hoặc có lẽ không hề có lý do gì cả, cô chỉ muốn làm như thế mà thôi.
Lý do cuối cùng quá ác độc, ác độc đến mức vượt ngoài sức tưởng tượng của Văn Vũ, cậu lộ rõ biểu cảm căm hận.
– Cô giáo. – Cậu lạnh lùng nói, – Có thể là cô mất trí nhớ thật, cũng có thể cô cố tình muốn quên đi những gì đã làm, những trò đùa ác độc với cô Yến Tình, nhưng mà…
Cậu chậm rãi đưa tay lên, ấn vào lồ||g ngực của mình.
– Thế nhưng đối với người bị hại….tổn thương này vĩnh viễn nằm ở nơi này.
Nét mặt của cậu khổ sở đau đớn, như là chính bản thân mình vậy.
Ninh Ninh ngây người.
Văn Vũ thiếu niên ở trước mặt, lại trùng khớp với Văn Vũ nhóc con trong rạp hát kia.
Lời đồn đại hóa thành vũng bùn vây khốn cậu, khiến cậu không thể cất tiếng nói, cuối cùng bị bùn lầy nuốt chửng….Đau đớn khổ sở như vậy, cậu đã từng trải qua rồi, cho nên cậu cảm thấy giống như bản thân mình vậy.
Điểm khác nhau là khi đó, cậu không thể nói ra thành lời được.
Cậu của hiện tại, đã chuẩn bị kỹ càng để cất tiếng nói rồi.
Ninh Ninh bật cười, cách làm của Văn Vũ không hòa hợp với xung quanh, nhưng đây mới thật sự là Văn Vũ, cậu khiến cho cô thấy ấm áp, bởi vì sự tồn tại của cậu đã là một chùm tia sáng.
– Đi tìm bố em đi. – Cô nói.
Văn Vũ nghiêng đầu, không hiểu nhìn cô.
– Tiếng nói của một đứa trẻ có thể tạo ra là rất nhỏ, nhưng mỗi một đứa trẻ đều có thể thao túng được một người khổng lồ – chính là cha mẹ của mình.
Ninh Ninh cười với cậu,
– Đi đi, cô chờ em.
Văn Vũ bình tĩnh nhìn cô rất lâu, sau đó mới rời đi.
– Chờ chút.
Phía sau bỗng nhiên lại vang lên một tiếng gọi.
Cậu dừng bước lại, nghe thấy Ninh Ninh ở sau lưng nói:
– Tiện thể nói cho em một chuyện, người tung lời đồn này không phải một mình cô làm.
Còn có Lý Bình Bình.
Trước đó cô ta nói “chuyện về Yến Tình kia, rõ ràng là hai chúng ta làm”, lúc này nói “chuyện kia”, chính là chỉ chuyện tung lời đồn, vu oan hãm hại.
Trong hai người nhất định có một kẻ chủ mưu, là Vân Lâm hay là cô ta?
Từ tính cách cho thấy, Ninh Ninh nghiêng về Lý Bình Bình hơn, cô ta thường chỉ đạo Vân Lâm, mà ngược lại, Vân Lâm luôn nghe theo cô ta.
Động cơ cũng rất rõ ràng, Bùi Huyền.
Trở lại ký túc xá, đúng lúc, cô ta ở đó, tâm tình nhìn có vẻ rất tốt, thế mà chủ động chào hỏi Ninh Ninh:
– Cậu về rồi.
Sự việc khác với thường ngày ắt trong đó có quỷ, Ninh Ninh khoanh tay đứng trước mặt cô ta, hỏi:
– Cậu đã nói chuyện hai chúng ta làm cho Bùi Huyền rồi đúng không?
– Bị cậu nhìn ra rồi?
Lý Bình Bình ngồi bên mép giường gọt táo, bệnh cũ lại phạm, dùng chính là dao của Ninh Ninh, gọt là táo Ninh Ninh mua, cười đắc ý:
– Cũng không thể để hai chúng ta cùng làm chuyện này mà chỉ có một mình cậu được lợi.
Ninh Ninh đang muốn tiếp tục hỏi cô ta về chuyện này thì thì có người gõ cửa.
Ra mở cửa, là người mà lúc này cô không muốn nhìn thấy nhất – Bùi Huyền.
– Anh tìm em có chút việc.
Anh ta dùng khóe mắt liếc Lý Bình Bình ở trong phòng, do dự một chút
– Có thể ra nói chuyện được không?
– Đi đi.
Lý Bình Bình đáp ứng thay cô, vẻ mặt đầy ác ý,
– Chuyện chia tay này nên giải quyết dứt khoát, càng nhanh càng tốt. Càng kéo dài, trong lòng hai người càng phiền…
Ninh Ninh liếc cô ta một cái, sau đó cùng Bùi Huyền đi ra ngoài.
Hai người một trước một sau đi trong khuôn viên trường vắng vẻ.
Ninh Ninh vẫn chờ anh ta nói chia tay, nhưng câu đầu tiên anh ta mở miệng lại là:
– Em có lạnh không?
Sau đó cởi áo khoác ra choàng lên vai cô.
Ninh Ninh khó hiểu nhìn anh ta, phản ứng này của anh ta không giống người muốn chia tay.
– Em còn chưa ăn cơm phải không? – Bùi Huyền ôn hòa hỏi, – Muốn đi đâu ăn không?
– …Ăn ở ngay gần đây cũng được ạ. – Ninh Ninh trả lời.
Ở bàn ăn cũng vậy, anh ta ân cần gắp thức ăn cho cô, chọn tất cả món cay mà cô thích, mình thì bị sặc chỉ có thể uống nước, nhưng lại không chút khó chịu nào, quan tâm chiều chuộng như thế, như là yêu cô tha thiết.
Vừa nghĩ như thế, Ninh Ninh đã run lập cập.
…Một người phụ nữ độc ác âm mưu hại chết vợ mình, nếu như anh ta không biết nội tình cũng thôi, nhưng mà anh ta đã biết mọi chuyện, vì sao thái độ với cô không thể thay đổi? Trước kia anh ta cười thế nào, thì bây giờ cũng cười như thế, lúc trước đối xử với cô thế nào, bây giờ cũng y như thế.
Ninh Ninh yên lặng một lát, hỏi:
– Lý Bình Bình đã nói chuyện kia cho anh biết rồi phải không?
Bùi Huyền cười:
– Nói rồi.
…Vậy trí nhớ của anh có phải trí nhớ của cá vàng trước sau chỉ có bảy giây không?
– Nhưng mà em cũng thật là.
Bùi Huyền lắc chén nước trong tay, anh ta chẳng những bề ngoài anh tuấn, động tác cũng luôn nhã nhặn lịch sự, một cốc nước rẻ tiền như vậy mà ở trong tay anh ta lại chẳng khác gì ly rượu nho đế cao, anh ta khẽ cười với Ninh Ninh.
– Tại sao em lại chọn cô ta chứ?
Ninh Ninh ngẩn người.
– Loại người này dù dễ dàng kích động cũng dễ dàng khống chế, nhưng cũng rất dễ dàng mất khống chế.
Bùi Huyền thở dài,
– Lẽ ra em nên chọn một người ổn thỏa hơn.
….Anh ta nói vậy là ý gì.
Giống như là đang nói, cô mới là chủ mưu trong chuyện này vậy.
Ninh Ninh không dám biểu lộ nghi vấn này ra ngoài, cô có thể bộc lộ mặt chân thực của mình trước mặt Văn Vũ, nhưng trước mặt Bùi Huyền, cô chỉ muốn đóng vai Vân Lâm, cũng nhất định phải đóng vai Vân Lâm.
– Người ổn thỏa hơn sẽ không tham dự chuyện này. – Ninh Ninh thản nhiên nói.
– Em nói cũng đúng.
Bùi Huyền đưa ly nước qua.
– Thế sự khó vẹn toàn đôi đường, cạn ly.
Ninh Ninh chạm chén với anh ta, tâm tư xoay chuyển.
Người này như là biết tất cả mọi chuyện.
Trong chuyện này anh ta đóng vai nhân vật gì?
Quan trọng nhất là, đã xảy ra chuyện gì với tình yêu kiên định nhưng hoàn toàn không thể giải thích của anh ta?
– …Anh thật sự không có ý định chia tay với em ạ? – Ninh Ninh thăm dò, – Lát Lý Bình Bình hỏi, em nên nói thế nào?
Hết chương 63