Với tiếng xèo xèo, trứng đã chuyển sang màu vàng nâu trong chảo.
– Anh muốn ăn mấy quả trứng? – Ninh Ninh đeo một cái tạp dề cũ đứng ở bên bếp.
– Một quả là được rồi. – Giọng của Bùi Huyền từ phòng khách vọng vào.
Ninh Ninh rán hai quả trứng, đặt lên đ ĩa trắng, sau đó ra khỏi bếp, vừa định đi ra ngoài, cô quay đầu liếc nhìn khung ảnh treo trên tường.
Trong khung ảnh là ảnh chụp Yến Tình, đeo tạp dề giống cô, tay bưng đ ĩa sứ trắng giống cô, trên đ ĩa cũng là trứng rán – những điều này không có gì lạ, đây là món Bùi Huyền yêu thích.
Ninh Ninh lẳng lặng cùng Yến Tình trong khung ảnh nhìn nhau một lúc, sau đó cô mới quay người đi.
Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ tiến vào phòng khách, trên chiếc bàn dài ở phòng khách trải một chiếc khăn trải bàn kẻ caro đen trắng đỏ đan xen, trên bàn bày biện hai ly sữa đậu nành, cùng với một đ ĩa bánh quẩy.
Bùi Huyền ngồi sau chiếc bàn đọc tờ báo, nghe tiếng bước chân của Ninh Ninh, anh ta từ sau mặt báo ngẩng lên, cười nói:
– Lại đây, để anh trao cho em một nụ hôn chào buổi sáng nào.
Ninh Ninh cúi người qua, anh ta hôn lên mặt cô, vừa băng vừa lạnh, không có độ ấm, giống như bị lưỡi rắn li3m một cái.
Khóe mắt cô liếc nhìn về phía sau anh ta, trên bức tường bên bàn ăn cũng treo một khung ảnh, trong khung ảnh vẫn là ảnh của Yến Tình, cô ta hơi cúi người, gương mặt nghiêng sang một bên, như là đang đợi nụ hôn của người nào đó, lại như vừa mới được người nào đó hôn, gò má ửng hồng, khóe môi mỉm cười, dư vị vô tận.
Giống như Ninh Ninh bây giờ.
– Được rồi, chúng ta ăn cơm thôi.
Bùi Huyền thân mật dùng mũi cọ cọ vào mặt cô,
– Chuyện nhà cửa, chúng ta vừa ăn vừa thảo luận nhé.
Sau đó, hai người ngay trước khung ảnh Yến Tình cùng nhau ăn bữa sáng.
– Phòng để dương cầm thực ra có thể bỏ đi, làm thành phòng sấy hoặc là phòng sách được không? – Bùi Huyền ăn miếng trứng rán.
– Không cần đâu ạ.
Ninh Ninh nói,
– Dù sao chúng ta cũng xuất ngoại, đến lúc đó phải bán nhà đi, giờ còn cải tạo nhà, chẳng phải rất lãng phí hay sao?
– Không lãng phí đâu. – Bùi Huyền nói, – Chỉ cần em thích, bao nhiêu tiền cũng không lãng phí.
Kiểu ăn nói giống như tổng tài bá đạo này, bất kể là mười năm trước hay là mười năm sau đều có thể làm hài lòng phụ nữ, nhưng mà Ninh Ninh càng muốn biết một chuyện khác hơn.
– Nhắc tới mới nhớ. – Cô như vô tình hỏi, – Rốt cuộc công việc của anh là gì ạ?
Yến Tình đáng thương, Vân Lâm đáng thương, còn có Lý Bình Bình đáng thương, ba cô gái cùng yêu một người đàn ông, một người yêu những lời ngon tiếng ngọt của anh ta, một người yêu hình thức tuấn tú lịch sự của anh ta, một người yêu tiền tài của anh ta, nhưng cả ba người đó đều không biết người mình yêu là người như thế nào, thậm chí anh ta làm việc gì cũng không hề biết.
– Anh làm việc trong một công ty chứng khoán ở nước ngoài, lần này anh trở về để nghỉ dưỡng. – Bùi Huyền cười, – Sao vậy? Đến lúc này mới nhớ để hỏi về công việc của anh à?
Lúc này, tin tức về lễ đính hôn của họ đã lan rộng, có người chúc mừng, có người chỉ trích, có người hâm mộ, có người đố kỵ, nhắc tới Ninh Ninh đều không nhắc tên cô, mà gọi cô là “kẻ nhặt được của hời”, một người đàn ông chất lượng tốt như vậy, dẫu cho anh ta là một người góa vợ, cũng có rất nhiều người muốn gả cho anh ta.
– Đến đây nào, để cho em an tâm một chút nào.
Bùi Huyền đặt đũa xuống, đứng dậy đi đến bên Ninh Ninh, ôm lấy bờ vai cô.
Hai người đi vào phòng dương cầm, dương cầm mất đi chủ nhân lặng lẽ bày biện bên trong đó, bề mặt phủ một lớp bụi mỏng, nom rất cô độc. Bùi Huyền lục tung các ngăn tủ trong phòng dương cầm, tìm thấy một ít tài liệu và đưa cho Ninh Ninh xem:
– Em xem đi, đây là tài liệu của công ty anh, còn có thị thực của anh nữa.
Anh ta nhét cho Ninh Ninh một đống tài liệu, tất cả đều là tiếng Anh, nhìn cũng không đọc hiểu được, Vân Lâm không biết tiếng Anh làm sao xem hiểu được? Nhưng mà Ninh Ninh có thể biết tiếng Anh một chút, nhưng nó chỉ giới hạn ở những từ thông dụng, một vài từ chuyên ngành cô xem không hiểu, cũng không thể phân biệt được tài liệu này là thật hay giả.
– Biết em xem không hiểu rồi còn đưa em xem.
Ninh Ninh trả lại văn kiện cho anh ta, bày ra dáng vẻ giận dỗi, mặt mày thì lại đang cười tươi.
– Được rồi được rồi, lát anh đọc từng câu cho em nghe, được không? – Bùi Huyền đè bả vai cô lại.
– Vì sao giờ không đọc luôn? – Cô hỏi.
– Bây giờ đọc luôn cũng được. Bùi Huyền quay lại nhìn dương cầm bên cạnh, – Hay là anh đọc diễn cảm, em phối nhạc cho anh được không?
Vì yêu cầu đóng phim, Ninh Ninh từng học đàn dương cầm một thời gian, nhưng mà Vân Lâm từng học hay chưa? Chuẩn bị ổn thỏa xong, Ninh Ninh ngồi trước đàn dương cầm, vươn đầu ngón tay ra, bấm phím đô rê mi pha son, kèm theo tiếng phím đàn dương cầm, Bùi Huyền cúi đầu đọc tài liệu trong tay:
– …Công ty chứng khoán thành lập năm 1988, tổng bộ nằm ở Luân Đôn, trung tâm tài chính thế giới…
Đô rê mi pha son, đô rê mi pha son…Ninh Ninh vừa ấn phím đàn vừa ngẩng lên, trên bức tường đối diện là một khung ảnh, Yến Tình trong khung ảnh ngồi trước đàn dương cầm màu đen, vừa ấn phím đàn, vừa ngẩng lên, vừa lúc nhìn vào cô.
Ninh Ninh không nhịn được run lên,
…Nhắc mới nhớ, lần trước cô ở đây, trong phòng có nhiều khung ảnh như vậy không nhỉ?
Cẩn thận hồi tưởng lại, hình như là không hề có.
Ban đầu rõ ràng chỉ có một khung bộ khung ảnh lớn bé treo trên tường, hiện tại thì sao? Từ sau khi cô nhận lời cầu hôn của Bùi Huyền, khung ảnh trong phòng càng ngày càng nhiều, từ huyền quan đến hành lang, từ hành lang đến phòng khách, từ phòng khách đến cầu thang, rồi lan tới căn phòng này.
Tới hiện tại, toàn bộ căn nhà này đều là cô ta.
Bất kể là mở mắt hay nhắm mắt, ngẩng đầu hay cúi đầu, luôn luôn thấy đều là Yến Tình.
– Sao lại ngừng rồi? – Giọng nói của Bùi Huyền đột nhiên vang lên bên tai Ninh Ninh.
Cô phục hồi tinh thần lại, phát hiện mình mải miết nhìn khung ảnh trên tường mà quên mất đánh đàn.
– Những tấm ảnh kia là thế nào ạ?
Cô không hề che giấu những nghi ngờ trong lòng mình, bởi vì đây chắc chắn cũng là nghi vấn của Vân Lâm, mang theo một tia ghen ghét chỉ vào khung ảnh đối diện, cô hỏi:
– Sao em cứ cảm thấy những khung ảnh này càng ngày càng nhiều hơn?
Bùi Huyền nhìn theo hướng cô chỉ, cười như không cười.
Leng keng ——
Tiếng chuông cửa đột nhiên vang lên.
– Chờ anh một lát.
Bùi Huyền đè bả vai Ninh Ninh, bảo cô ở lại đây chờ anh ta, mình thì đi xuống dưới tầng, một lát sau, cầm theo một khung ảnh rất lớn đi vào.
– Xem anh chuẩn bị món quà gì cho em này.
Anh ta cười vừa đưa cho cô xem khung ảnh trên tay.
Ninh Ninh nhìn người trong khung ảnh mà sợ ngây người:
– Anh chụp khi nào vậy?
Người trong khung ảnh không phải là ai khác mà chính là Ninh Ninh, mặc một chiếc váy đen già cỗi, nghiêng người đứng bên cây dương cầm màu đen, một cánh tay trắng như tuyết đặt lên trên cây đàn, hai màu sắc đen trắng đối lập rõ ràng.
Bùi Huyền bê khung ảnh đến bên bức tường, gỡ Yến Tình trên tường xuống, sau đó thay bằng khung ảnh của cô lên, tiếp đó lùi về sau, nghiêng đầu đánh giá một lúc rồi quay lại hỏi:
– Cảm giác hơi lệch nhỉ?
– …Vâng có một chút ạ. – Ninh Ninh trả lời.
Bùi Huyền tức thì đi qua, chỉnh lại khung ảnh:
– Đã thẳng chưa?
– Bên trái một chút…Sang phải một chút, dừng dừng. – Ninh Ninh đứng sau chỉ huy, – Giờ cân rồi.
Bấy giờ Bùi Huyền mới phủi tay, lui trở về, ôm lấy bả vai cô ngắm nghía thưởng thức kiệt tác của mình.
Ánh mắt Ninh Ninh phức tạp nhìn khung ảnh đối diện, người mới treo ở trên tường, người cũ dựa vào góc tường, hai cô gái đều bị đóng khung trong khung ảnh lớn nhỏ, cũng được chụp đứng bên cây đàn dương cầm, mà người chụp cho cả hai cùng là một người …là Bùi Huyền, chồng của hai cô.
– Tới đây nào. – Bùi Huyền vỗ lên lưng cô, – Đưa em đi xem chuyện bất ngờ nào.
Hai người họ ra khỏi phòng dương cầm, dọc theo cầu thang đi một lúc, Ninh Ninh dừng bước lại, người dựa vào thang cuốn, từ trên nhìn những thứ được đặt trong phòng khách bên dưới, không khỏi hít sâu một hơi.
Trên mặt đất lớn lớn bé bé, toàn bộ đều là khung ảnh, trong khung ảnh đều không ngoại lệ, đều là ảnh Ninh Ninh, chụp trong bếp, chụp trong phòng khách, chụp ở hành lang, chụp ở phòng ngủ…Đây chỉ là một phần thôi, cửa lớn mở rộng, nhân viên giao hàng không ngừng ra vào, càng nhiều khung ảnh được bê vào.
Phòng khách vốn trống trải giờ đã bị khung ảnh nhét đầy ắp.
– Thích không? – Bùi Huyền từ phía sau ôm lấy Ninh Ninh, cười bên tai cô, – Về sau nơi này không có Yến Tình, chỉ có em thôi.
Ninh Ninh quay phắt đầu lại nhìn anh ta, sau đó ánh mắt theo bờ vai anh ta dịch lên trên, nhìn khung ảnh rất lớn được treo phía sau anh ta, là bức ảnh ban đầu kia, váy hoa nhí tóc xoăn nhẹ…Là ảo giác phải không? Cô lại cảm thấy người trong bức ảnh đang nhìn cô, dùng ánh mắt đau khổ bi thương nhìn cô.
Ánh mắt đau khổ bi thương kia bỗng nhiên biến mất, bởi vì Bùi Huyền đi qua, gỡ khung ảnh xuống.
– Nào em. – Anh ta ôm khung ảnh, hất cằm về phía phòng khách, – Đi chọn một bức ảnh em thích nhất tới đây đi.
Bận rộn một buổi trưa, hai người cuối cũng đã đổi toàn bộ ảnh của Yến Tình xuống.
Đứng ở giữa phòng khách, nhìn chung quanh, lớn lớn bé bé, chính diện và mặt bên, tất cả đều là Ninh Ninh, chuyện này thực sự lãng mạn không? Ninh Ninh không biết Yến Tình nghĩ như thế nào, còn cô chỉ thấy sởn tóc gáy.
– Cũng muộn rồi, em phải về đây.
Ninh Ninh đè nén cảm giác da gà nổi lên, nói với Bùi Huyền:
– Hôm nay anh cũng mệt rồi, không cần phải đưa em về đâu. Tự em bắt xe về là được rồi.
Bùi Huyền trông có vẻ mệt mỏi thật sự, nằm liệt ở sô pha gật đầu với cô:
– Vậy em về cẩn thận.
Ninh Ninh đáp một tiếng, bước nhanh ra ngoài, cô đi từ phòng khách ra huyền quan, mọi khung ảnh xung quanh đều đang nhìn cô, khiến cô không khỏi tăng tốc mà bước, đến khi lao ra khỏi cửa cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Chậm rãi quay đầu lại, nhìn cánh cửa đóng chặt kia.
Dưới ánh trăng, cái bóng của nhánh cây giương nanh múa vuốt chiếu vào trên cửa.
– …Rốt cuộc anh ta đang có suy nghĩ gì? – Ninh Ninh lẩm bẩm, – Anh ta muốn có được cái gì?
Hành động của một người là bị d*c vọng của chính mình thúc đẩy.
D*c vọng của Vân Lâm thúc đẩy cô ta hãm hại bạn của mình, d*c vọng của Lý Bình Bình thúc đẩy cô ta không ngừng theo đuổi Bùi Huyền, còn Bùi Huyền thì sao? Lý do anh ta cùng Vân Lâm trở thành đồng lõa là gì? Lý do anh ta cầu hôn Vân Lâm là gì? Anh ta đến bây giờ vẫn ở trong căn nhà quỷ dị tràn ngập khung ảnh này là vì cái gì?
Cách một cánh cửa, trong căn phòng tăm tối.
Bùi Huyền chậm rãi đứng dậy khỏi sô pha, từng bước một đi lên cầu thang, đi vào phòng ngủ, nhìn khung ảnh treo trên bức tường của phòng ngủ.
Có lẽ trong phòng này là nơi cuối cùng còn một khung ảnh của Yến Tình.
Cô ấy trong khung ảnh mặc váy cưới màu trắng, tay cầm bó hoa bách hợp dính sương sớm, cười nhìn Bùi Huyền, trong ánh mắt lại ngập nước mắt.
….Không phải ảo giác, mà là nước mắt thật sự…
Bùi Huyền hài lòng nở nụ cười.
Hết chương 65