Đằng sau khung ảnh đã cất giấu cái gì?
Một cơ hội biết được chân tướng bày ra ở trước mặt Ninh Ninh.
Bùi Huyền đột nhiên nhận được thông báo của công ty, muốn anh ta quay về tổng bộ một chuyến.
– Khi nào thì anh về ạ? – Ninh Ninh cầm một chiếc áo khoác xám.
– Tối nay anh đi, khoảng bốn năm ngày sau mới về.
Bùi Huyền vừa nhận sự phục vụ của cô mặc áo khoác vào, vừa cười,
– Hay là em đừng về nữa, ở lại trông nhà hộ anh được không?
Ninh Ninh ra vẻ do dự, sau một lát đáp:
– Được ạ.
Trao một nụ hôn chia tay, Bùi Huyền rời đi.
Ninh Ninh đứng cửa vẫy tay với anh ta, đợi khi chiếc xe biến mất khỏi tầm mắt, cô mới thu nụ cười tươi lại.
Cô trở vào nhà, khóa cửa lại, sau đó từng bước một đi đến trước hành lang treo đầy khung ảnh.
Trong nhà bình thường cùng lắm là treo tầm ba bốn khung ảnh, ai sẽ giống như Bùi Huyền treo đầy toàn bộ mặt tường.
Ninh Ninh nhìn mình trong khung ảnh một chút, sau đó giơ tay gỡ một khung ảnh trong đó xuống.
Lúc trước gỡ khung ảnh cũ và thay khung ảnh mới đều là Bùi Huyền tự tay làm, cô chỉ phụ trách đỡ khung, đằng sau khung ảnh là cái gì thì đã bị Bùi Huyền cố ý vô tình chặn mất, cô không thấy rõ.
Bây giờ cô nhìn thấy rất rõ ràng.
– Đây là…
Ninh Ninh đưa tay lên chạm vào bức tường phía sau khung ảnh.
Trên bức tường là một con mắt mèo.
Cô sờ sờ mắt mèo, đưa mắt nhìn sang những khung ảnh bên cạnh, đi qua tháo từng khung từng khung ảnh xuống.
Cô vừa đi vừa tháo xuống, lớn lớn bé bé, từng khung ảnh rơi rớt sau lưng, cho đến khi đi đến cuối hành lang, cô chợt quay lại, cảm thấy kinh hồn bạt vía.
Sau lưng, mắt mèo khắp tường nhìn chằm chằm cô.
Chỉ nhìn một cái cô không dám nhìn nữa, vội vã đi vào trong bếp.
Bất kể là hành lang, nhà bếp, phòng chơi đàn piano hay phòng khách, bên trong khung ảnh đều bị động tay động chân, hoặc là ở váy hoa, hoặc là ở trên dương cầm, hoặc là ở mắt phải của người trong ảnh, đều bí mật cất giấu một con mắt khác.
Một con mắt mèo chuyển động âm thầm.
Cuối cùng, cửa phòng ngủ mở ra.
Giường đôi trắng như tuyết, gối đôi thêu chữ Hỉ.
Và khung ảnh cuối cùng thuộc về Yến Tình trong ngôi nhà này.
Ninh Ninh chậm rãi đi về phía nó, một khung ảnh cao bằng người treo ở trên tường, cô dâu trong khung ảnh lẳng lặng nhìn cô, như là đã đợi cô đến từ lâu rồi.
– …Yến Tình. – Ninh Ninh đưa tay lên, vuốt v3 vị trí đôi mắt trên khung ảnh, – Cậu ở bên trong phải không?
Con mắt kia chớp chớp, như là thật sự có một ánh mắt từ sau lưng b ắn ra, nhìn về phía sau cô.
Ninh Ninh quay phắt đầu lại.
Một con dao giơ lên đâm vào phía sau cô!
– A! – Ninh Ninh hét lên một tiếng, trong nghìn cân treo sợi tóc vội tránh đi, con dao bổ tới, chém vào khung ảnh đối diện, đầu Yến Tình trong khung ảnh vỡ ra.
Mấy sợi tóc rơi xuống đất, Ninh Ninh kinh hồn hoảng vía nhìn đối phương:
– Lý Bình Bình!
Lý Bình Bình cầm con dao quay đầu lại, trông cô ta cực kỳ đáng sợ, hai con mắt bởi vì phấn khởi mà sáng rực lên.
…Thật là kỳ lạ, cô nhớ rất rõ mình đã khóa trái cửa lại rồi, làm sao Lý Bình Bình lại vào nhà được?
Lý Bình Bình cười đắc ý với cô, móc từ trong túi quần ra một chuỗi chìa khóa lắc lắc với cô.
– Mày thấy sao? – Cô ta hỏi.
Con ngươi Ninh Ninh lóe lên.
– Ai đã đưa cho cậu chìa khóa? – Ninh Ninh gằn hỏi, – Bùi Huyền?
Lý Bình Bình không trả lời cô, cô ta nhét chìa khóa thuộc về Bùi Huyền vào lại túi quần của mình, sau đó cầm dao xông tới Ninh Ninh.
Ninh Ninh xoay người chạy, nhưng mà dáng người cô quá mập mạp, vừa chạy vừa thở hổn hển, trong đầu hiện lên những lời nói của Bùi Huyền với mình.
– Ăn nhiều một chút.
– Em gầy sờ không cảm giác, anh thích vẻ ngoài có da có thịt của em.
– Nào, há miệng, anh bón em.
– Không sao đâu, nếu em mập không đi nổi, anh sẽ cõng em.
Đ ĩa ngỗng béo, đ ĩa lợn sữa quay, đ ĩa bánh nhân danh tình yêu, Ninh Ninh dáng người vốn đã đ ẫy đà bị anh ta cho ăn còn béo hơn, cô thực sự chạy không nổi, giống như một con heo mập chờ người đến làm thịt.
Lý Bình Bình hai ba bước đã đuổi kịp cô, hai người xông vào đánh nhau, Ninh Ninh nắm chặt cổ tay người kia, con dao nhọn gần ngay gang tấc, như là chỉ cần cô buông lỏng tay ra thôi là có thể chọc thẳng vào mắt cô.
– Bùi Huyền chỉ lợi dụng cậu thôi.
Ninh Ninh hét lớn với cô ta.
Lý Bình Bình ngây ra một lúc, sức lực nơi tay cũng theo đó hơi buông lỏng ra.
Nhưng cô ta chỉ do dự trong một cái chớp mắt đã hung hăng đâm vào mắt cô, làm sao bây giờ? Mồ hôi trên mặt Ninh Ninh túa ra, mũi dao càng lúc càng tới gần mắt cô…
– Yến Tình còn sống!
Ninh Ninh đột nhiên la lên,
– Nhìn lên trên tường xem, thấy cái mắt mèo kia không, cậu ấy ở sau bức tường nhìn chúng ta đấy!
– Chuyện này là không thể!
Lý Bình Bình buột miệng thốt ra, đôi mắt không tự chủ được nhìn về phía vách tường.
Trùng hợp vô cùng, là ngay khoảnh khắc cô ta quay đầu nhìn lại, khung ảnh bị cô ta chém nứt xoảng một tiếng rơi từ trên tường xuống dưới, lộ ra con mắt mèo ở đằng sau nó.
Thừa dịp cô ta nhìn chằm chằm mắt mèo, Ninh Ninh dùng hết sức mình đoạt con dao trong tay cô ta, nhưng mà Lý Bình Bình cũng kịp phản ứng lại, hai người lại giằng co nhau.
Béo làm hỏng cuộc đời, vào thời khắc mấu chốt, 180 cân thịt không có chút tác dụng nào. Lý Bình Bình một tay đẩy Ninh Ninh vào tường, dao nhỏ đặt ngang lên cổ cô, không hề gấp gáp cắt một dao mà thở hổn hển nói:
– Mày lừa gạt tao, cậu ta là do hai chúng ta hạ táng, cậu ta là sao mà sống được!
Hơi lạnh xuyên qua mũi dao xuyên vào trong da thịt Ninh Ninh, cô cảm giác lông tơ của mình dựng thẳng lên, hổn hển nói:
– Cậu nhìn thấy thi thể cậu ấy không?
Lý Bình Bình:
– …
Ninh Ninh:
– Thấy, hay là không thấy?
Lý Bình Bình:
– Có quan tài, lẽ nào không có thi thể?
– Nhỡ đâu là thi thể người khác thì sao? – Ninh Ninh hỏi.
Lần này, Lý Bình Bình túm được sơ hở của cô, cô ta phá lên cười:
– Bố mẹ và chồng của cậu ấy đều có mặt, còn nhận sai được à?
– Vì để thoát khỏi gièm pha. – Ninh Ninh nói.
Động tác hai người đều ngừng một chút, như là biến thành bức tranh sơn dầu bất động.
– Lý do nực cười gì vậy? – Lý Bình Bình cười lên trước tiên.
– Lý do này nực cười lắm à? – Ninh Ninh hỏi lại.
Cô biết lý do này có chút gượng ép, nhưng vào lúc gấp gáp chỉ có thể nghĩ được thế mà thôi, cô chỉ cố hết sức để Lý Bình Bình tin vào lý do này.
– Một người gây ra tai tiếng lớn như vậy, không nói đến bản thân, gia đình cậu ấy cũng không chịu nổi. Nhưng người chết là lớn nhất, dù tai tiếng lớn đến đâu, nhưng người đã chết rồi thì sẽ dừng lại.
Ninh Ninh nói.
Những lời cô nói không hề có ý nghĩa chút nào, nhưng cẩn thận nghĩ lại, lại như thấy rất có lý. Lý Bình Bình bị cô làm cho rối loạn, mà Ninh Ninh lại không cho cô ta thời gian để suy nghĩ.
– Hai chúng ta ở đây liều sống liều chết làm gì? Biết đâu đây là một vở kịch của Bùi Huyền cùng Yến Tình.
Ninh Ninh hô,
– Cậu nghĩ lại xem, Yến Tình không chết, bọn họ vẫn là vợ chồng, hai chúng ta là gì? Tiểu tam tiểu tứ? Có khi ngay cả tiểu tam tiểu tứ còn không đến lượt, chính là muốn hai chúng ta giết hại lẫn nhau…
Cô nghiêng đầu, kêu lên với bức tường:
– Để cho cậu ta xem…
Người có đầu óc đen tối thích suy nghĩ những chuyện theo hướng đen tối, lời nói của Ninh Ninh có lẽ không phải là thật, nhưng rơi vào tai Lý Bình Bình thì lại càng giống sự thật.
Sắc mặt Lý Bình Bình âm u biến đổi, để gia tăng k1ch thích cô ta, Ninh Ninh đập tay vào trên tường:
– Yến Tình! Cậu ở bên trong đúng không? Yến Tình! Có phải cậu đang xem trò hề của chúng tôi phải không?
Cô không quan tâm có ai đáp lại hay không, cô chỉ gõ liên tục, mỗi lúc một to hơn.
Lý Bình Bình bị cô làm cho loạn như tơ vò, hét lớn:
– Đủ rồi! Mày nói cậu ta còn sống đúng không? Vậy mày đi tìm cậu ta cho tao xem!
Cô ta lui về phía sau một bước, dùng dao ra hiệu Ninh Ninh đi trước, Ninh Ninh bị cô ta uy hiếp đành phải lật toàn bộ căn phòng lên, càng lục tìm, trên trán cô càng đổ nhiều mồ hôi, bởi vì cô chỉ tìm được một đám mắt mèo, nhưng không tìm được cửa có thể dẫn vào tường.
– Chúng ta có thể đập tường.
Ninh Ninh đề nghị.
– Trong kho có búa.
– Mày cho rằng tao sẽ để mày cầm thứ đó à? – Lý Bình Bình giễu cợt.
– Nhưng người ở bên trong! – Ninh Ninh nói, – Nếu không trang trí nhiều mắt mèo trên tường làm gì? Đẹp lắm à? Còn chẳng phải để người bên trong nhìn được bên ngoài à?
– …
Lý Bình Bình lặng thinh.
Ngay khi Ninh Ninh tưởng rằng mình đã thuyết phục được cô ta, con dao xẹt qua sau lưng chạm vào cổ cô, giọng nói của Lý Bình Bình từ sau lưng cô lạnh lùng vang lên:
– Thôi, tao tính giết mày trước, rồi tự mình đập nát tường là được.
Vào giây phút sống chết, Ninh Ninh gần như hét lên:
– Tôi có cách.
Con dao dừng lại trước cổ, sượt nhẹ vào da một chút
– Không cần phải phiền phức thế làm gì…- Ninh Ninh túa mồ hôi, – Tôi có một biện pháp đơn giản hơn nhiều.
– …Biện pháp gì? – Lý Bình Bình hỏi.
– Bùi Huyền.
Ninh Ninh nuốt nuốt nước miếng, nói,
– Bùi Huyền chắc chắn quay về xem cậu có thành công không.
– …Nói tiếp đi. – Lý Bình Bình nói.
May mà lúc trước cô ta không thừa nhận mình bị Bùi Huyền xui khiến, nếu không phải bị Bùi Huyền xui khiến, cô ta từ đâu mà có chìa khóa, Bùi Huyền cần gì phải trở về xem cô ta có thành công không.
– Cậu có rất nhiều nghi vấn, tôi cũng thế. – Ninh Ninh nói, – Tôi muốn hỏi anh ta, cậu, tôi, còn có Yến Tình nữa, ba chúng ta rốt cuộc anh ta thích ai? Nếu anh ta thích Yến Tình, vì sao lại nhốt người ta lại? Nếu anh ta thích tôi, vì sao lại muốn cậu giết tôi, nếu anh ta thích cậu, vì sao lại muốn biến cậu thành kẻ giết người?
Lý Bình Bình đứng ở sau lưng cô, cô không thể nào nhìn thấy rõ biểu cảm của đối phương lúc này, lo lắng chờ đợi một hồi, mới nghe thấy cô ta gằn giọng hỏi:
– Mày muốn làm thế nào?
Biết đối phương không nhìn thấy rõ biểu cảm của mình, Ninh Ninh mỉm cười.
Mối quan hệ thân thiết nhất trên thế giới là mối quan hệ đồng lõa, và mối quan hệ kém tin cậy nhất là mối quan hệ tam giác.
Bùi Huyền muốn biến Lý Bình Bình thành đồng phạm của mình, hiện giờ vị đồng phạm này lại bị Ninh Ninh xúi giục.
– Bùi Huyền tầm ba bốn ngày nữa sẽ trở về. – Ninh Ninh hít sâu một hơi, – Đến lúc đó chúng ta cứ làm thế này…
Ba ngày sau.
Khi tàu dừng ở sân ga, Bùi Huyền buông tờ báo xuống, cầm theo hành lý bước ra ngoài.
Mấy ngày du lịch khiến anh ta tinh thần toả sáng, đứng giữa đám đông nổi bần bật, rất bắt mắt.
Anh ta vẫy tay để gọi taxi.
– Tiên sinh đi đâu ạ? – Tài xế taxi hỏi.
– Trường Trung học Trực thuộc Đại học Sư phạm. – Bùi Huyền nói.
Xe taxi dừng ở cửa Trường Trung học Trực thuộc, anh ta xuống xe, đầu tiên là đi thẳng đến văn phòng Ninh Ninh làm việc, trong văn phòng có mấy giáo viên, một người đang chấm điểm bài tập về nhà, và hai người đang nói chuyện phiếm.
– Cho hỏi. – Bùi Huyền đi vào hỏi, – Xin hỏi Vân Lâm có ở đây không?
– Vân Lâm? – Hai giáo viên đang chuyện trò ngừng lại, ngước lên nhìn anh ta, – Mấy ngày không tới trường rồi, anh là…
– Tôi là chồng chưa cưới của cô ấy, vừa mới đi công tác về, vốn dĩ muốn tới đón cô ấy về nhà.
Bùi Huyền hỏi,
– Sao vậy ạ, cô ấy đã mấy ngày không tới trường rồi à?
– Đúng vậy, ba ngày rồi.
Giáo viên nói,
– Anh gặp cô ấy thì báo cô ấy mau đến trường, chủ nhiệm đang cần tìm cô ấy có việc.
– Được được.
Bùi Huyền gật đầu, lại hỏi,
– Các cô giáo có biết cô ấy đi đâu không? Bạn cùng phòng cô ấy biết đi đâu không ạ?
– Bạn cùng phòng? À, Lý Bình Bình à. – Giáo viên lắc đầu, – Lý Bình Bình cũng mấy ngày không đi làm rồi.
– Vậy à…
Bùi Huyền thất vọng cúi đầu, lại nho nhã lịch sự nói với họ,
– Vậy cảm ơn, tôi về nhà trước xem thế nào, xem cô ấy có ở nhà tôi hay không.
Chào xong, Bùi Huyền tâm sự nặng nề đi ra cổng trường, trên đường đi có rất nhiều người nhìn thấy anh ta, có mấy người quen biết anh ta còn đứng bắt chuyện với anh ta vài câu.
Cho đến khi anh ta ngồi lên taxi, thần sắc u buồn biến mất tăm hơi, chân bắt chéo, thảnh thơi nói:
– Đi Đại lộ Lục Ấm.
Xe dừng trước cửa nhà anh ta.
Xuống xe, Bùi Huyền đứng trước cửa nhà rất lâu, không hề lấy chìa khóa ra mở – chìa khóa đã được anh ta đưa cho người khác rồi.
Anh ta nhìn xuống đồng hồ, thời gian cũng đã đến rồi, trong lòng thầm đến 60, hai ông bà cụ hàng xóm sát vách dìu nhau ra ngoài, chuẩn bị đi dạo công viên.
– Ông Lý, bà Lý. – Bùi Huyền chủ động chào họ.
– Ồ, tiểu Bùi à, sao cháu lại đứng ở đây.
Bà Lý nhìn anh ta xách hành lý,
– Cháu vừa đi công tác về à?
– Vâng ạ. – Bùi Huyền đáp xong, vẻ mặt buồn bã, – Nhưng mà cháu làm rơi mất chìa khóa rồi, giờ không vào được nhà ạ.
– Thế cháu gõ cửa xem, nhà cháu có người mà.
Bà Lý nói,
– Buổi tối bà thấy nhà cháu có mở đèn.
– Thật ạ? – Bùi Huyền gõ cửa nhà ngay trước mặt họ, – Vân Lâm, Vân Lâm! Vợ ơi mở cửa cho anh!
Anh ta càng lúc càng gọi to hơn, vẻ mặt càng ngày càng căng thẳng.
Hai ông bà già nhìn nhau, tâm trạng căng thẳng cũng bị lây nhiễm, bà Lý cẩn thận hỏi:
– Làm sao vậy cháu? Hai cháu giận dỗi nhau à?
– …Khả năng Vân Lâm có chuyện gì rồi ạ. – Bùi Huyền lo lắng đáp, – Cháu vừa đến trường đón em ấy, trường nói em ấy đã ba ngày không đi làm rồi.
Bà Lý ối một tiếng, ông Lý đứng bên ôm chặt vợ, nói với Bùi Huyền:
– Để tôi đi gọi con trai tới.
– Cháu không thể đợi được. – Bùi Huyền nói xong bắt đầu tông cửa.
Uỳnh uỳnh uỳnh……
Khi anh ta lùi lại hai bước định tông cửa lần nữa thì cánh cửa đột ngột mở ra.
Lý Bình Bình mặt mày vô cảm đứng sau cánh cửa, tay cầm con dao nhỏ dính máu.
Hết chương 67