Lúc này cũng đã giữa trưa, sau khi ăn xong họ đi nghỉ ngơi cho đến khoảng một giờ chiều.
Sau khi nghỉ ngơi xong, trưởng lão theo chỉ dẫn của Lord mà đi đào khoai, trước khi họ di chuyển thì Hạo Thiên cũng đã dặn là phải chừa lại một số củ để sau này chúng còn tồn tại.
Về phần Hạo Thiên thì cùng với Lux chế tác đồ dùng, Trúc Diệp Thanh cùng một số người phụ nữ khác thì đi hái hoa quả dại ở gần doanh địa.
Có lẽ đã quá chú tâm làm việc, mặt trời đã xuống núi, người dân Hera cũng kéo về doanh địa.
Mùi hương từ những nồi khoai bốc lên thơm lừng, chỉ cần đứng ở ngoài cổng bộ lạc là đã ngửi thấy.
Bọn họ cứ như thế bị mùi hương hấp dẫn mà đi đến.
Theo hương thơm, người dân đi tới trung tâm bộ lạc, ngay tức khắc họ nhìn thấy mấy người Hạo Thiên đang dùng mấy cái nồi lớn nấu một cái gì đó.
“Sứ Thần đại nhân! Mấy cái nồi này là đang nấu cái gì vậy ạ?” Có người kiềm chế không được mà hỏi.
“Tất nhiên là đồ ăn rồi!” Hạo Thiên mỉm cười, những người chưa biết thì kinh ngạc.
“Tất cả đều là đồ ăn sao ạ!” Sara từ trong bụi cây bước ra.
Sau khi lấy nước cho Hạo Thiên rửa mặt lúc gần trưa thì cô bé đã đi tìm kiếm một chút thức ăn, không ngờ một cô bé lại có suy nghĩ trưởng thành như vậy.
“Đúng vậy! Mà tay em đang cầm thứ gì đó!” Hạo Thiên mỉm cười vuốt ve mái tóc cô bé.
“Dạ! Là hai con ếch ạ!” Sara đưa lên trước mặt, khoe thành quả của mình, “Tặng cho người dùng ạ!”
“Giỏi lắm! Cám ơn em nhé!” Sau khi khen Sara, Hạo Thiên đưa mắt đảo quanh một lượt.
Suốt một ngày bôn ba trong khu rừng, thức ăn mà họ tìm được thật sự quá ít, chỉ có một số quả dại, chim nhỏ, thỏ cùng với gà rừng, nhiêu đó cũng coi như là có thu hoạch không tệ.
So với những nhóm khác thì nhóm của Artemis cung Night thì thu hoạch khá hơn nhiều, một con lợn rừng nhỏ, một con nai… Cơ bản là muốn nhiều gấp đôi.
Vì họ về sau cùng nên không có ai phát hiện ra, điều này xảy ra là do mọi sự chú ý của người Hera đều đã tập trung trên người của Hạo Thiên.
“Đại nhân nói đây đều là đồ ăn!”
“Tôi cũng không biết!”
“Nhiều như vậy chắc mọi người đều được chia phần!”
“Không biết trong nồi là đang nấu thứ gì!”
“……”
“Mọi người nghe tôi nói!” Hạo Thiên mỉm cười.
Dường như mọi người đều vì chuyện thức ăn mà ồn ào quá mức nên không nghe lời của Hạo Thiên nói.
Thấy mọi người quá hăng sai nói chuyện mà phớt lờ lời nói của Hạo Thiên, trưởng lão Danzo thấy vậy liền dùng gậy gõ lên mặt đất mấy cái.
“Cộc cộc…”
“Mọi người yên tĩnh nghe đại nhân nói!” Trưởng lão Danzo khàn giọng nói.
Hạo Thiên cười khổ khi mình bị xem như vô hình khi mà bản thân là tâm điểm của cuộc bàn tán.
“Mọi người! Đây là thức ăn mới! Có thể giúp chúng ta no bụng trong những ngày tới!” Hạo Thiên mỉm cười.
“Cảm tạ Sứ Thần đại nhân!” Dẫn đầu là trưởng lão Danzo cất giọng nói lớn.
“Cảm tạ Sứ Thần đại nhân!” Theo sau đó, mọi người đồng thanh nói theo trưởng lão.
“Thôi được rồi! Mau mở nồi!” Hạo Thiên cũng không biết xử lý thế nào.
Sau khi nghe Hạo Thiên ra lệnh, Cana cùng Lord liền đem nắp nồi mở ra, rất nhanh một làn sương từ trong nồi bốc ra trắng xóa, đổ hết khoai ra ngoài rổ, mọi người đều xúm vào một chỗ nhưng không hề giành giật nhau.
Từng người đều nhận được phần của mình, không ai là không có cả, Hạo Thiên nhìn cảnh này mà lòng rất vui, hắn sợ khi có nhiều đồ ăn thì sẽ dễ dẫn tới tranh đoạt lẫn nhau.
Nhưng mà bộ lạc Hera thì không có như vậy, họ yêu thương, chia sẻ, giúp đỡ nhau.
Sau một lúc phân chia và ăn uống no nê, Hạo Thiên cùng Trúc Diệp Thanh lặng im ngồi yên vị nhìn người dân Hera vui chơi.
Tuy là chuyện vui nhưng vẫn có nhiều người nức nở khóc, điều này làm cho Hạo Thiên có chút hụt hẫng.
Hạo Thiên không phải là không hiểu bọn họ vì điều gì mà khóc, bởi vì họ có những người thân đang bị cầm tù hoặc đã mất trong các trận chiến, đáng lý ra bộ lạc đã có một cuộc sống khá tốt.
Rồi lũ cướp biển đến và phá hoại tất cả, mang đi người thân, người bạn, chỗ ở của họ.
Số khoai mà trưởng lão Danzo cùng tộc nhân đào được là không nhiều lắm, khoảng bốn đến năm mươi kilôgam, nhưng sau một lúc thì tất cả đều bị chén sạch, chứng tỏ bọn họ luôn phải ở hoàn cảnh bữa đói bữa không đủ no.
“Sứ Thần đại nhân! Nữ Thần đại nhân!” Đang lúc Hạo Thiên cùng Trúc Diệp Thanh đang nhìn người dân Hera thì Artemis và Sara đi tới.
“Sao vậy Artemis, Sara?” Hạo Thiên kinh ngạc nhìn.
So sánh với những người khác trong bộ lạc thì Artemis đã có khoảng thời gian ở cạnh Hạo Thiên nên cũng không giữ sự cung kính hết mực, Sara thì được hắn cùng Trúc Diệp Thanh rất ưu ái vì độ dễ thương và hiểu chuyện của cô bé này.
Sara có nhược điểm là hơi nhút nhát nhưng hiện tại có thể chào hỏi, nói chuyện cùng với Hạo Thiên một cách nhẹ nhàng là do hắn đã đối xử rất tốt với tất cả mọi người, cũng vì thế mà không chỉ riêng Artemis tin tưởng Hạo Thiên một cách mù quáng, Sara càng là hy vọng tràn trề.
“Cái này tặng cho người ạ!” Sara thẹn thùng đưa cái vòng cổ ra trước mặt Hạo Thiên.
“Không phải em đã tặng anh hai con ếch rồi sao?” Hạo Thiên mỉm cười thân thiện nhìn Sara.
Vẫn là sự e thẹn đó, Sara nắm chặt tay của Artemis, cô bé đang tìm kiếm sự cổ vũ từ người đứng cạnh mình.
Artemis cũng vỗ tay nhè nhẹ vào bàn tay nhỏ bé của Sara, như muốn cổ vũ cô bé dũng cảm lên.
“Vì người cho tất cả mọi người thức ăn nên hai con ếch chỉ dùng để no bụng…” Sara có phần ngập ngừng, nói: “Còn đây là quà mà Sara tặng riêng để người làm kỉ niệm!”
“Cảm ơn em nhé! Anh sẽ coi nó như bùa bình an mà luôn đem theo!” Hạo Thiên cười cười, tay xoa xoa đầu cô bé.
“Hạo Thiên, anh đang định quyến rũ một đứa trẻ sao?” Trúc Diệp Thanh cười cười, “Anh định làm trâu già đòi gặm cỏ non? Tôi sẽ nói cho Diệp Ngân biết!”
“Không có! Tôi…” Hạo Thiên đang phân minh thì…
“Thôi đi! Anh thật là k1ch thích quá đi!” Trúc Diệp Thanh buông lời khêu gợi.
“Hai người đang nói gì vậy ạ?” Artemis chứng kiến cuộc nói chuyện của hai người họ.
Cô nàng không hiểu vì Hạo Thiên cùng Trúc Diệp Thanh dùng ngôn ngữ khác nên chẳng ai hiểu gì cả.
“Không có gì! Tôi cùng Trúc Diệp Thanh thảo luận chút công việc ấy mà!” Hạo Thiên gãi đầu.
“Chuyện rất cơ mật mà Thần giao cho nên không cho mọi người biết được!” Trúc Diệp Thanh miệng cười cười.
Quay lại chuyện của mình, Trúc Diệp Thanh nhìn Hạo Thiên một cách thèm thuồng, nhưng lại có chút bỡn cợt.
“Tôi không có như vậy! Đừng có nghĩ bậy về tôi!” Hạo Thiên nghiêm túc nhìn Trúc Diệp Thanh sau đó quay qua nói với Sara: “Em ăn no chưa?”
“Dạ no rồi ạ! Cảm ơn Sứ Thần đại nhân!” Sara mỉm cười.
“Sứ Thần đại nhân! Chúng tôi xin lui ạ!” Artemis cùng Sara rời đi.
Nhìn chiếc vòng cổ làm bằng nanh sói, dây đeo bằng dây thừng làm bằng vỏ cây, tuy không phải đồ mỹ nghệ tinh xảo nhưng nghĩ đến do tự tay Sara làm ra thì Hạo Thiên có chút hưng phấn.
Lần đầu tiên hắn được một người không phải gia đình hắn tặng quà, cảm giác mới như vậy.
Chưa từng nghĩ sẽ nhận lấy thứ gì từ bộ lạc Hera, Hạo Thiên sau khi nhận lấy vòng cổ đã đeo lên cổ và nhìn theo hướng Sara rời đi.
Chuyện vừa rồi cũng được các tộc nhân khác trong bộ lạc chứng kiến, bao gồm Cana và cả Night.
“Sứ Thần đại nhân đúng là rất ưu ái chúng ta!” Ngồi cạnh Night mà Cana không ngừng cảm khái.
.