Sau khi dần trở nên quen thuộc, Sara sớm đã xem Trúc Diệp Thanh Nữ Thần thân phận vứt sang một bên mà đem vị đại nhân biến thành tỷ tỷ, vì vậy cách xưng hô cũng thay đổi.
“Nữ Thần tỷ tỷ đang lo lắng Sứ Thần đại nhân sao?” Sara hỏi.
||||| Truyện đề cử: Chọc Ghẹo Người Yêu Ngây Thơ |||||
“Sứ Thần đại nhân chắc chắn sẽ không có chuyện gì đâu, không cần phải lo lắng!” Trúc Diệp Thanh cười, lời này vừa để trả lời Sara vừa để tự trấn an bản thân mình.
Bầu trời lúc này cũng dần tối đi, Trúc Diệp Thanh nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Sara rồi kéo vào trong thuyền, đột nhiên có tộc nhân Hera hô to: “Artemis! Nàng ấy đã về!”
Lời này vừa nói ra, Trúc Diệp Thanh lập tức quay đầu lại, quả nhiên ở trên mặt biển đã xuất hiện một con thuyền độc mộc đang tiến nhanh đến, các tộc nhân khác cũng sôi nổi từ trong khoang thuyền đi ra, tầm mắt hướng về phía xa xa ngoài biển.
“Sứ Thần đại nhân!”
“Sứ Thần đại nhân đã về!”
“Mấy người có bị đám người đó phát hiện không?”
“Về được là tốt!”
“Cana vẫn khỏe chứ? Nhìn ngươi cứ như đang sắp chết vậy!”
“…”
Mọi người đều xôn xao bàn tán khi mà Artemis bọn họ trở về, ngay sau đó chiếc thuyền độc mộc đã đến sát bên cạnh những chiếc thuyền, Trúc Diệp Thanh dẫn đầu đi trước, mọi người cứ như vậy đi theo cô nàng đến chỗ Hạo Thiên.
Liếc nhìn một cái liền một cái, mắt thấy Trúc Diệp Thanh ở trung tâm đám người nhưng Hạo Thiên cũng không có tiến lên nói chuyện mà hai người chỉ nhìn nhau rồi mỉm cười, ngay sau đó cô nàng cất cao giọng nói: “Đi thôi!”
Trúc Diệp Thanh ra lệnh một tiếng, mười chiếc thuyền không phân biệt trước sau mà rời đi khỏi bờ cát, trên đường đi các con thuyền vị trí đều có biến động, hình thành nên một đội hình, phía trước là hai chiếc thuyền dẫn đường dưới sự hỗ trợ của Bạch Bạch, phía sau có ba chiếc, ở chính giữa là năm cái xếp thành hàng ngang, vị trí của Hạo Thiên là ở trung tâm đoàn thuyền.
Bọn họ rời đi gấp như vậy đều không phải là đuổi theo thời gian, mà là vì nương nhờ bóng đêm để ra đi trong âm thầm, nói như thế nào, mười chiếc thuyền lớn khi di chuyển trên biển sẽ tạo ra sự bất thường nhất định, nếu di chuyển vào ban ngày thì khả năng bị đám cướp biển kia phát hiện là rất lớn.
Khoảng cách từ đoàn thuyền của Hạo Thiên đến bờ biển là một đoạn rất dài, lúc này đã không nhìn thấy được bờ cát, Trúc Diệp Thanh liền hạ lệnh cho tất cả dừng lại, trời đã trở nên tối mịt, sau khi nghe lời nói của cô nàng, các mỏ neo đá được thả xuống biển, những chiếc thuyền được nối dây thừng lại với nhau để tránh bị trôi dạt đi nơi khác.
Giữa đêm, khoảng một giờ, Trúc Diệp Thanh cầm trên tay một ít thức ăn rồi đi lại chỗ Hạo Thiên, từ lúc trở về là hắn đã nhanh chân đi thẳng vào trong khoang thuyền rồi đánh một giấc cho đến bây giờ.
“Hạo Thiên! Dậy ăn chút gì đi rồi hẵng ngủ!” Trúc Diệp Thanh lay người Hạo Thiên.
Cố gắng mở to mắt ra nhìn, Hạo Thiên nhìn thấy hình ảnh mờ mờ của Trúc Diệp Thanh đang bưng một cái chén ngồi xổm xuống trước mặt, khoai sọ mùi hương chui vào trong mũi, xâm nhập thẳng vào trong não.
Tinh thần kích động, Hạo Thiên lập tức ngồi dậy, đưa tay đón lấy thức ăn, không kịp nói cái gì liền ăn như hổ đói.
Hai ngày trôi qua Hạo Thiên không phải không có cái gì để ăn mà vì thịt khô thật sự quá khô khan, đối với dạ dày mà nói là điều không tốt, nên có thức ăn nóng và tươi thì rất là thỏa mãn.
Cũng không nói lời nào, Trúc Diệp Thanh liền như vậy ngồi xuống nhìn Hạo Thiên đang ăn như bị bỏ đói, rất nhanh đã ăn hết một chén, cô nàng liền mở miệng hỏi: “Anh có muốn ăn thêm một chén không?”
“Được rồi! Được rồi!” Hạo Thiên liên tục xua tay nhưng vẫn đón nhận một củ khoai sọ từ tay Trúc Diệp Thanh.
“Gặp chuyện ngoài ý muốn sao?” Thấy vậy, Trúc Diệp Thanh hỏi.
“Chính xác!” Hạo Thiên gật gật đầu nói tiếp: “Không ngờ bọn cướp biển rất thông minh! Tôi đã quá khinh thường chúng, nên mới rơi vào tình trạng nguy hiểm!”
Sau đó Hạo Thiên đem hết sự cố phát sinh ngày hôm đó kể ra hết cho Trúc Diệp Thanh, cùng lúc này, Trúc Diệp Thanh yên lặng lắng nghe, nhưng mỗi khi nói đến đoạn cao trào thì cô nàng đều gật gù.
“Hết thảy mọi chuyện đều là như vậy!” Hạo Thiên trầm giọng nói.
“Thôi được rồi! Anh nghỉ ngơi đi! Đợi sáng mai rồi tính tiếp!” Trúc Diệp Thanh biết Hạo Thiên cần nghỉ ngơi để lấy lại sức nên nghe xong chuyện đã xảy ra liền nhanh chóng bảo hắn đi ngủ.
Dưới ánh trăng mờ ảo, Trúc Diệp Thanh nằm cạnh Hạo Thiên mà ngủ cùng đoàn thuyền đã yên vị trên mặt biển tĩnh lặng.
……
Sáng sớm hôm sau, rừng rậm trên đảo đã là một khung cảnh trắng xóa, sương mù buổi sáng dường như bao trùm lấy hòn đảo, màn sương cũng không quá dày nhưng đủ để ánh sáng mặt trời khó lòng chiếu rọi vào sâu bên trong.
Theo sau tộc nhân Hera rời đi, Bộ lạc đã trở nên trống không, im ắng đến lạ thường, chỉ có chút ít động vật gan lớn là dám nhảy vào trong doanh địa, chúng ra ra vào vào nhằm tìm kiếm đồ ăn.
Tựa hồ là cảm giác được cái gì đó đáng sợ, rất nhanh đám động vật đó sôi nổi trốn đi, nhưng mà mới vừa ra khỏi doanh địa bộ lạc, chúng nó liền phát hiện một đàn thú đi bằng hai chân, tiếng bước chân ầm ầm đã phá vỡ khung cảnh yên tĩnh ở nơi đây làm cho những con thú càng gia tăng tốc độ mà lao đi.
So với dự tính của Hạo Thiên thì tốc độ tìm ra chỗ ở của bộ lạc nhanh hơn rất nhiều, đoàn thuyền vừa mới rời đi hôm qua thì sáng sớm hôm sau bọn cướp biển đã tiến đến chỗ này như một đàn kiến.
Cái hôm mà Hạo Thiên bọn họ đào thoát khỏi sự truy đuổi của cướp biển, Draktharr đã rất giận dữ, làm cho toàn bộ thành viên trong băng cướp gia nhập tìm kiếm tung tích của hắn, trong doanh địa cướp biển cũng không có lấy một bóng người, ngay cả việc thu thập đồ ăn để trữ qua mùa đông, cũng tạm thời gác lại.
Hơn một trăm người nhanh chóng càn quét cả khu rừng rậm ở phía tây nam hòn đảo, cả một đêm truy lùng thì sáng sớm đã phát hiện ra chỗ ở của bộ lạc Hera.
Dựa vào sự may mắn và đầy kinh nghiệm của mình, tốc độ được đẩy lên một cách nhanh chóng, muốn đem toàn bộ bán đảo lật tung lên một lần, ít nhất cũng yêu cầu thời gian cũng phải là mười ngày.
Nhưng Draktharr có vận khí tốt, hạ lệnh tìm kiếm phương hướng vừa lúc lại nhắm ngay Bộ lạc Hera, lúc này mới chỉ trong hai ngày, liền tìm tới được nơi này.
.