Khi Văn Vũ đuổi tới nhà Lý Thiện Trúc phát hiện căn nhà trống không, không thấy bóng dáng của Ninh Ninh đâu.
Chủ nhà giúp anh mở cửa nói:
– Tôi đã nói rồi, cô ấy đã đi cùng người khác rồi.
– Cô ấy đi với ai? – Văn Vũ hỏi.
– À…- Chủ nhà cúi đầu nhìn khung ảnh bị nứt nằm dưới đất nói, – Là người này.
Ba người trong khung ảnh, một người bị tô đen, Văn Vũ nhặt khung ảnh dưới đất lên, hỏi chủ nhà:
– Người này tên là gì? Có quan hệ gì với Lý Thiện Trúc vậy?
– Tôi không biết. – Chủ nhà lắc đầu, – Nhà là Lý Thiện Trúc thuê ở, thuê chỉ tầm nửa năm thôi, nhưng mà cậu ta lại rất ít ở đây, nhưng mà…
– Nhưng mà cái gì? – Văn Vũ hỏi.
– Nhưng mà mỗi lần cậu ta về đây đều mang hai túi rác lớn đi vứt. – Chủ nhà nhìn khung ảnh trong tay anh, – Tôi có hỏi cậu ta bản thân không ở đây lấy đâu ra nhiều rác sinh hoạt thế, cậu ta chỉ cười không trả lời. Nhưng tôi biết…trong nhà thuê cậu ta có người khác nữa.
Cùng thời gian, cửa lớn của một cửa hàng thời trang nào đó mở ra, Ninh Ninh cầm theo túi mua hàng từ trong đó đi ra.
– Cảm ơn em.
Người đàn ông trong khung ảnh nhận mũ lưỡi trai mới mua từ tay Ninh Ninh đội lên đầu, kéo vành mũ xuống che khuôn mặt đi, nói:
– Như vậy sẽ không sợ bị người ta nhận ra.
– Thiện Thủy. – Ninh Ninh hỏi anh ta, – Vì sao anh lại giả chết?
Lý Thiện Thủy yên lặng một lát mới cười buồn:
– Còn có thể vì gì nữa, vì trốn nợ thôi.
Dù là một họa gia có danh tiếng, nhưng vì dính phải một quái vật tiêu tiền như nước như Trương Tâm Ái thì cũng rất nhanh thu không đủ chi, nhẫn kim cương, hàng hiệu đắt đỏ, khách sạn cấp sao mãi mãi không đủ cho d*c vọng của chị ta, tiền tiết kiệm của Lý Thiện Thủy mỗi ngày đều hao hụt đi, cuối cùng, để chuẩn bị cho hôn lễ tại Hawaii mà chị ta mong muốn mà trên lưng anh ta đã phải gánh một khoản nợ kếch sù.
Có một người đi đường đi ngang qua, Lý Thiện Thủy phản xạ có điều kiện giơ cánh tay phải lên, Ninh Ninh nhìn thấy rất nhiều vết thương trên cánh tay anh ta, có vết sẹo do gậy đánh hoặc dao để lại, vết sẹo có mới có cũ, ngang dọc đan xen nhau. Anh ta dùng cánh tay phải chắn mặt một hồi, chờ người ta đi qua rồi mới hạ cánh tay xuống gượng gạo nói với Ninh Ninh:
– Xấu hổ quá, anh nhìn nhầm người.
– Anh nhìn nhầm người kia thành ai? – Ninh Ninh hỏi, – Chủ nợ ạ?
– À. – Lý Thiện Thủy đáp qua quýt, – Tối nay chúng ta nghỉ ở đâu đây?
Nhà của Ninh Ninh hiện là hiện trường vụ án mạng, nhà của Lý Thiện Thủy hiện tại không thể quay về, không lâu sau, chìa khóa tra vào trong ổ khóa xoay một cái, cửa phòng từ từ mở ra, đèn sáng lên, chiếu sáng tượng thạch cao và cả giá vẽ bên trong, hai người đã trở lại phòng vẽ tranh của Lý Thiện Thủy.
Phòng vẽ tranh lúc ban đầu, phòng vẽ tranh cuối cùng.
Ninh Ninh nhìn đồng hồ trên tường, 11 giờ. Lại nhìn sang Lý Thiện Thủy, anh ta đưa lưng về phía Ninh Ninh ho khan hai tiếng, như là lau gì đó nơi khóe miệng, sau đó quay lại cười với cô:
– Em chờ một lát để anh thu dọn một chút. – Phòng vẽ tranh có sô pha có thể ngủ, anh ta kéo ngăn tủ lấy chăn ra, nói. – Chỉ có một cái chăn thôi.
– Em ôm chăn ngủ, anh ôm em ngủ.
– Ừ…cũng được, nhưng mà trước khi ngủ chúng ta phải ăn cơm đã.
Không ra ngoài ăn, hai người mua đồ ăn và bia ở cửa hàng tiện lợi, lúc mua ở đó còn nóng hổi, nhưng mang về đến nơi thì cũng đã nguội đi nhiều, nhưng mà cả hai đều không chú trọng, hai người cùng chú tâm ăn uống.
– Em no quá rồi, không muốn đi nằm ngủ ngay đâu.
Ninh Ninh xoa nhẹ bụng mình.
– Vậy em đứng một lúc đi. – Ánh mắt Lý Thiện Thủy chuyển sang giá vẽ bên cạnh, – Anh vẽ cho em một bức được không?
– Được ạ. – Ninh Ninh nói.
Giống như rất nhiều lần trước đây, cô làm người mẫu cho anh ta, anh ta làm họa sư cho cô, cầm bút vẽ, đứng ở sau giá vẽ.
Di động ở trong túi xách của Ninh Ninh vẫn luôn reo vang, Lý Thiện Thủy hỏi:
– Em không nghe điện thoại à?
– Không cần thiết.
Ninh Ninh liếc nhìn đồng hồ, qua một tiếng nữa chính là cuối tuần, thời gian cái chết của Trương Tâm Ái sắp đến rồi, hung thủ ngoài Lý Thiện Thủy thì cô không nghĩ ra được là ai khác.
Rốt cuộc anh ta có động cơ, cũng từng có một loạt hành động trước đó.
– Khung ảnh trong nhà kia. – Ninh Ninh nhìn Lý Thiện Thủy, – Người tô xóa mặt em không phải là Thiện Trúc mà là anh đúng không?
– …
Lý Thiện Thủy tiếp tục vẽ, sàn sạt, sàn sạt, thanh âm bút vẽ xẹt qua mặt giấy, trên giấy vẽ chỉ có đầu, không có thân thể, anh ta đang dùng lực tô đen mặt người.
– Anh phát hiện ra em…có người đàn ông khác khi nào? – Ninh Ninh hỏi.
Lý Thiện Thủy xé một cái, xé giấy vẽ xuống, vo tròn lại ném sang một bên rồi đổi giấy vẽ khác.
– Để chuẩn bị cho hôn lễ tại Hawaii mà em muốn, anh đã vay mượn tiền của rất nhiều người.
Bút vẽ lại lần nữa dừng trên mặt giấy, Lý Thiện Thủy như rất bình tĩnh nói:
– Trong đó có cả anh Hải.
Đàn ông khi tụ tập với nhau cũng rất thích thảo luận về phụ nữ, đặc biệt là sau khi uống rượu thì chừng mực việc thảo luận sẽ đột phá rất xa. Ngày đó anh Hải uống rất nhiều, rất hứng thú nói cho anh ta biết về người tình mới nhất của mình, anh Hải nói gì nhỉ?
– Anh đây vừa mới ngủ với một nữ diễn viên.
– Ồ? Là ai vậy anh?
– Trương Tâm Ái! Hà hà, không ngủ không biết, ngủ rồi thì mới choáng, đây đúng là yêu tinh nhỏ, suýt nữa thì xương cốt của anh bị cô nàng đó hút sạch rồi. Lẽ ra anh tính chơi bời một thời gian ngắn, nhưng giờ thì…hoàn toàn bị mê đắm rồi.
– Buồn cười lắm đúng không? – Lý Thiện Thủy ở sau giá vẽ cười, – Anh vì em mà nợ gần 500 vạn, mà lúc anh đi vay tiền khắp nơi thì em lại ngủ với người đàn ông khác.
Anh ta rõ ràng đang cười nhưng bởi cười trên gương mặt tiều tụy càng làm cho Ninh Ninh thấy đáng thương, nhưng cô bây giờ đang sắm vai Trương Tâm Ái, chỉ có thể lấy thân phận Trương Tâm Ái nói với anh ta:
– Anh đừng như vậy, chỗ em còn có tiền, em trả nợ giúp anh…
– Đủ rồi!!
Lý Thiện Thủy bỗng nhiên ném bút vẽ đi, không kìm nén nổi hét lên với cô:
– Em còn muốn chơi anh nữa? Chừng nào thì em……
– Chẳng phải bây giờ em đang lo à? – Ninh Ninh bị anh ta quát lên thì không cam lòng hét trở lại. – Đã nói khoản nợ này do em còn gì!
– Nói đùa gì vậy, 500 vạn đấy, em lấy gì để trả?
– Đương nhiên…Ô.
Một tấm chăn từ đối diện ném tới phủ lên mặt Ninh Ninh, tấm chăn trắng như tuyết như là đang bọc lấy thi thể. Người bị đẩy ngã trên sô pha, hai tay Lý Thiện Thủy cách tấm chăn chồm tới, ấn đè lên mặt cô. Cô không thể nào thở được, cũng không cách nào nói chuyện được…
Cùng lúc đó, trong Cục Cảnh Sát.
– 500 vạn? – Lý Thiện Trúc nở nụ cười kỳ lạ, – Khoản nợ này đã trả hết từ lâu rồi.
Viên cảnh sát sửng sốt.
Buổi chiều khẩu cung đã lấy xong, nhưng còn chưa qua hai giờ thì lại phát hiện ra tình huống mới, trong nhà Lý Thiện Trúc như là còn một người khác nữa, người này là anh trai anh ta, một người đàn ông nợ nần bên ngoài gần 500 vạn, chỉ có thể giả chết để trốn nợ.
Anh ta nhất định rất hận Trương Tâm Ái, bởi vì số tiền này là mượn vì cô ta, mà cô ta lại giấu anh ta yêu đương vụng trộm khắp nơi.
Hận tới mức độ nào? Từ mọi chứng cứ hiện tại cho thấy người gọi điện cho anh Hải và cả Tiểu Kha đã tiết lộ chi tiết Trương Tâm Ái chính là Lý Thiện Thủy, anh ta sau khi giả chết vẫn luôn trốn tránh trong chung cư, gọi điện thoại cho nhóm tình nhân của Trương Tâm Ái, xúi giục họ hạ độc thủ với cô.
Xét đến cùng, căn nguyên của thù hận là yêu, còn có nợ nữa.
– Trả hết khi nào? – Cảnh sát hỏi, – Là ai giúp anh ta trả?
Cái tên nói ra trong miệng Lý Thiện Trúc làm tất cả mọi người đều bất ngờ:
– Chị Tiểu Ái.
– Điều này lạ lắm phải không? – Anh ta cười, cười càng độc ác hơn, – Chị Tiểu Ái rất yêu anh trai tôi, nhưng chị ấy cũng đam mê theo đuổi chinh phục người khác, có thể đồng thời là cha con, thầy trò, cấp trên cấp dưới, thế nhưng nhất định không chịu chạm vào tôi, bởi vì tôi là em trai anh ấy.
– Anh tôi cũng rất yêu chị ấy, cho đến khi tôi lấy ra bức ảnh chị Tiểu Ái đang cởi váy cưới được một nửa, nói là chị ấy chia sẻ cho tôi, anh ấy mới chịu tin…Thực ra bức ảnh đó là tôi chụp trộm, tôi lừa anh ấy, nói là chị Tiểu Ái muốn quyến rũ tôi, hai anh em tôi trong mắt chị ấy không khác gì con mồi đều cung cấp niềm vui sướng cùng tìm kiếm sự k1ch thích của chị ấy.
– Nhưng thực ra không phải thế. Chị ấy giống anh tôi, cùng mong chờ hôn lễ này rất lâu rồi. Toàn bộ tích lũy của anh ấy đều ném vào hôn lễ này, toàn bộ tích lũy của chị ấy đều dùng để trả nợ cho anh tôi…
Lý Thiện Trúc dựa người vào ghế, ngẩng lên nhìn trần nhà xám xịt, hai mắt của mình cũng xám xịt.
– Về sau anh ấy chết, chị ấy cũng không giải trừ hôn lễ mà dự tính một mình đi Hawaii cử hành hôn lễ, trước khi đi còn dự tính chia tay hết nhóm người tình kia. Hừ, chị ấy đúng là ngốc nghếch…
Phòng vẽ tranh dần dần quay về yên tĩnh, người dưới tấm chăn dần dần ngừng giãy giụa.
– Mình là tên ngốc.
Lý Thiện Thủy chậm rãi lấy chăn ra, cúi nhìn vị hôn thê đã hoàn toàn không còn hơi thở, cười vừa ngọt ngào vừa chua xót:
– Tiểu Ái, có biết vì sao anh lại tô đen chân dung của em không?
Cửa phòng bỗng nhiên bị người ta phá mở ra, Văn Vũ cùng cảnh sát xông vào.
– Không được nhúc nhích.
– Mau gọi xe cứu thương!
Lúc Văn Vũ đi ngang qua một giá vẽ thì dừng lại.
Đó là một tranh bán thân của Trương Tâm Ái.
Bên cạnh là mấy cuộn giấy bị ném đi, nếu mở ra xem sẽ phát hiện trên đó toàn là bức họa về Trương Tâm Ái, chưa hoàn thành, toàn bộ đã bị bôi đen. Chỉ có bức họa bán thân này là chưa bị tô đen, tuy chỉ có vài nét bút ít ỏi, hình thái mới được phác họa ra nhưng bị ánh đèn chiếu vào sinh động như thật, chung quanh rực rỡ vô cùng, mỗi một sợi tóc dường như đều phát ra ánh sáng, đẹp giống như vị thần tình yêu.
Người vẽ tranh như là đang dùng bút vẽ của mình để nói:
– Tình yêu của anh đối với em chảy xuôi ở bút vẽ, nhìn thấy đôi mắt của em, muốn nói yêu em, nghe thấy em nói chuyện là muốn tha thứ cho em. Chỉ có dùng chăn che mặt em lại, không nhìn thấy, không nghe thấy, mới có thể tàn nhẫn hạ quyết tâm giết em…
Văn Vũ dời ánh mắt ra khỏi bức họa nhìn Lý Thiện Thủy ở đối diện.
Anh ta thất hồn lạc phách ngồi trên sô pha, cảnh sát đi đến anh ta cũng không có phản ứng, chỉ lặng lẽ nhìn Trương Tâm Ái, trong ánh mắt trống rỗng, không có gì cả.
– Chị ấy là người phụ nữ của anh tôi.
Trong Cục cảnh sát, Lý Thiện Trúc cũng dùng ánh mắt trỗng rỗng như thế nhìn lên trần nhà, lẩm bẩm:
– Vì anh mà đến, vì anh mà thay đổi, cuối cùng vì anh ấy mà chết….Tôi từ đầu đến cuối không cách nào thay thế anh trai tôi được.
Trong Rạp chiếu phim Nhân Sinh, Ninh Ninh mở mắt ra.
Trước kia đều là ở trên ghế mở mắt ra, lúc này lại mở mắt ra giữa một đống đổ nát.
– Đã xảy ra chuyện gì vậy? – Cô nhìn chung quanh, không đợi cô đứng lên thì một bàn tay đã đưa tới, thô lỗ kéo cô từ dưới đất đứng lên.
Mặt nạ hồ ly, mái tóc xoăn dài, là Trương Tâm Ái.
– Làm gì thế?
Một bàn tay đàn ông từ phía sau Ninh Ninh vươn tới mang theo âm điệu trêu chọc chém vào tay Trương Tâm Ái, một bàn tay khác kéo Ninh Ninh vào trong ngực mình, người đàn ông mang mặt nạ ngọc thạch nhìn Trương Tâm Ái, hoa đào diễm lệ nơi đuôi mắt trước sau như một:
– Bộ phim đã kết thúc rồi.
– Không!
Trương Tâm Ái vẫn đưa tay bắt lấy cánh tay Ninh Ninh:
– Bị người ta mưu sát 362 lần, vì sao em gái không giết Lý Thiện Trúc một lần! Dù chỉ một lần thôi, một lần là tốt rồi! Tôi với Thiện Thủy sẽ…
Cô ta bỗng nhiên khóc lên:
– Sẽ có thể được cứu rồi.
Cả người Ninh Ninh rét run, thì ra là thế, thì ra chị ta có ý định như thế. Không nói những lời chị ta sẽ không nói, không làm những chuyện chị ta sẽ không làm, để rồi chắc chắn sẽ đi vào sự kiện bị Lý Thiện Trúc mưu sát, sau đó là tử vong vô hạn, lặp đi lặp lại vô hạn, lặp lại như vậy sẽ làm cho Ninh Ninh chết lặng, phiền chán, sụp đổ. Mà chỉ cần Ninh Ninh một lần không chống đỡ nổi sẽ ra tay giết Lý Thiện Trúc…
Như vậy Lý Thiện Trúc vốn nên tồn tại ở tương lai sẽ chết ở trong bộ phim điện ảnh này.
– Dù Lý Thiện Trúc có chết thì vận mệnh của chị cùng Lý Thiện Thủy cũng sẽ không có bao nhiêu thay đổi lớn.
Giọng nói của Thạch Trung Đường vang lên ngay bên cạnh, lạnh nhạt nói.
– Không có người đàn ông nào sẽ chịu nổi việc bị đội nhiều nón xanh như vậy cả. Từ lúc bắt đầu chị đã sai rồi, nếu chị muốn thay đổi tương lai, thì chị nên thay đổi chính là bản thân mình…
Anh cười cười:
– Nhưng mà bây giờ nói cái này cũng vô dụng, chị không có vé, là một người mang mặt nạ, lại mất đi vé vai chính thuộc về mình, chị nên biết kết cục của mình là gì rồi chứ?
Hết chương 124