Tổng Tài Tàn Khốc: Cưỡng Tình

Chương 8: Tôi hận chị



Hai tuần trước

Quán cà phê nhỏ ngập hương thơm đến ngất ngây…Hơi cà phê ấm áp cùng tiếng máy xay ù ù rộn ràng…Một cô gái có mái tóc xoăn nổi bật ngồi trong góc phòng, trước mặt là một chồng giấy tờ nhiều tới mức xếp cao bằng cốc trà bên cạnh.

Vị luật sư được phía Tòa án chỉ định đẩy gọng kính cận lên trên sống mũi, lóng nga lóng ngóng tìm kiếm trong đống giấy tờ xếp lộn xộn trên bàn những bản hồ sơ cần thiết, đẩy về phía Lam Nghi.

_ Đây là toàn bộ những câu hỏi mà phía Tòa án có thể hỏi cô và em cô. Tôi kiến nghị cô và em cô nên đọc trước để chuẩn bị!

Lam Nghi cầm tập văn kiện mà vị luật sư đưa cho cô lên, đôi mắt sâu thảm đẹp đẽ tựa như sa mạc ngút ngàn ấy lướt qua tập văn kiện…Những ngón tay cô mân mê mép giấy, và đôi mắt cô hướng về phía vị luật sư đang tiếp tục đẩy gọng kính chênh vênh trên sống mũi tẹt của mình.

_ Ngài không cần hỏi em gái tôi điều gì sao?

_ Đương nhiên…đương nhiên….Tôi sẽ gặp cô ấy! Nhưng để cách ngày xử án vài ngày sẽ hợp lý hơn!

Vị luật sư nói với Lam Nghi bằng chất giọng nhanh tới gấp gáp, liên tục gật đầu và cười để trấn an cô.

_ Phía cảnh sát đã giao cho tôi đầy đủ bằng chứng rồi, cô yên tâm đi! Với những bằng chứng này trong tay chúng ta khó mà thua được lắm!

Lam Nghi nhìn vị luật sư vừa nói vừa lấy khăn tay lau lau mồ hôi trán, uống vội tách cà phê và đặt vào một chồng văn kiện…Ngay lập tức tờ giấy đầu tiên bị dính một vệt cà phê chảy tràn xuống đáy cốc…

_ Bỏ cha rồi!

Câu chửi thề buột ra khỏi khuôn miệng của vị luật sư. Ông ta lúng túng nhấc vội tách cà phê đặt sang một văn kiện khác, và làm tăng gấp đôi vết cà phê lên…

Lam Nghi lặng lẽ quan sát vị luật sư trước mặt, gương mặt cô chẳng biểu lộ cảm xúc gì…Và khi ông ta còn đang luống ca luống cuống với đống hỗn độn mình gây ra và mặt bàn đầy ngập giấy tờ lộn xộn, Lam Nghi lặng lẽ đứng dậy, cầm theo tập văn kiện bước ra khỏi quán cà phê.

Khi cánh cửa kính đóng lại sau lưng, Lam Nghi cầm chặt văn kiện trong tay, sải những bước dài ngược dòng người trên vỉa hè chật hẹp…Và khi đi qua một thùng rác đựng rác vô cơ, cô thẳng tay ném văn kiện ấy vào thùng rác!

***

Bước về căn nhà nhỏ, Lam Nghi chưa kịp cởi giày đã nghe thấy tiếng đồ đạc bị đập vỡ…

Và liền ngay sau đó, Tiểu Mai từ phía trong lao ra với cơn cuồng giận dâng lên trong mắt…

Và cô bé không ngần ngại giang thẳng cánh tay, nhằm tới gò má của Lam Nghi và tát xuống.

CHÁT!!!

Tiếng động chói tai vang lên, gương mặt của Lam Nghi quay lật về một phía, mái tóc xoăn hoang dại xổ tung che đi gò má đỏ cháy của cô. Cơn đau rát khiến đáy mắt cô nóng rực lên, Lam Nghi khẽ cau mày, quay đầu nhìn về phía Tiểu Mai…

_ CHỊ LÀ ĐỒ KHỐN! AI KHIẾN CHỊ? AI KHIẾN CHỊ HẢ?

Tiểu Mai hét lên với Lam Nghi, đôi mắt cô bé đỏ hoe vằn lên sự giận dữ…Bàn tay cô vươn tới tóm lấy mái tóc của Lam Nghi, ra sức giật xuống.

_ AI CHO PHÉP CHỊ! AI CHO PHÉP CHỊ CAN DỰ VÀO CUỘC ĐỜI CỦA TÔI! AI CHO PHÉP CHỊ???

Thanh âm gào khóc của Tiểu Mai như xé toạc cả căn nhà nhỏ, bàn tay liên tục kéo mái tóc dày của Lam Nghi, cơn giận dữ chuyển thành hoảng loạn. Cô bé nhằm Lam Nghi như đòn thù để xả cơn uất hận của mình.

_ TÔI HẬN CHỊ! TÔI HẬN CHỊ! HẬN CHỊ!

Mặc cho Tiểu Mai ra sức giật tóc cô, giơ tay tát cô…nhưng cho dù Tiểu Mai có điên cuồng thế nào, quá quắt thế nào…Lam Nghi vẫn không hề phản kháng lấy một lần…Cô chỉ đứng đó mặc cho Tiểu Mai trút giận, thậm chí còn đưa tay đỡ cho Tiểu Mai khỏi ngã, làm như không hề bị cơn đau tới cháy da đầu hành hạ.

_ TIỂU MAI! CON LÀM GÌ VẬY? MAU THẢ CHỊ RA!

Tiếng của mẹ hốt hoảng vang lên….Bà vội vã chạy tới, ra sức kéo Tiểu Mai ra.

_ TIỂU MAI! MAU DỪNG TAY LẠI ĐI CON!

_ CON HẬN CHỊ TA! CHỊ TA ĐÃ HỦY HOẠI CUỘC ĐỜI CON! MẸ BUÔNG RA…CON PHẢI LIỀU CHÉT VỚI CHỊ TA!

_ TIỂU MAI! BÌNH TĨNH LẠI!

_ KHÔNG! MẸ BUÔNG CON RA! BUÔNG RA! CON PHẢI ĐÁNH CHẾT CHỊ TA!

_ TIỂU MAI! BUÔNG TAY RA!

_ KHÔNGGGG!

CHÁT!

Một khoảng im lặng đáng sợ vây hãm…như thể móng vuốt của một con quái vật đang vươn tới bóp chặt cổ họng của cả ba người.

Thím Trương run rẩy nhìn bàn tay nóng đỏ của mình…còn Tiểu Mai ngồi thụp trên nền đất lạnh, tê dại, vô hồn.

_ Tiểu Mai…Mẹ…Mẹ xin lỗi!

Lam Nghi thất thần, vội vã ngồi xuống, bàn tay cô chạm lên bờ vai của Tiểu Mai…

_ Tiểu Mai!

_ CHỊ BUÔNG RA!

Tiểu Mai đẩy mạnh Lam Nghi ra, ánh mắt vằn lên sự tức giận điên loạn nhìn cô…rồi nhìn mẹ mình.

_ MẸ BÊNH CHỊ TA! LÚC NÀO MẸ CŨNG BÊNH CHỊ TA! TRONG MẮT MẸ CHỈ CÓ CHỊ TA! CHỊ TA LÀ TỐT NHẤT! CHỊ TA LÀ ĐỨA CON MẸ HÃNH DIỆN NHẤT! CÒN TÔI! TÔI CHỈ LÀ NGƯỜI THỪA TRONG GIA ĐÌNH NÀY! MỘT ĐỨA CON KHÔNG ĐƯỢC THỪA NHẬN!

_ Tiểu Mai…con đang nói linh tinh gì vậy? Tiểu Mai…!

_ BUÔNG RA! TẤT CẢ CÚT ĐI! CÚT HẾT ĐI!

Tiểu Mai điên cuồng quẫy đạp, giận dữ gào thét rồi quay người bỏ vào phòng. Tiếng đóng cửa náo động vang lên, để mặc cho Lam Nghi và mẹ đứng lặng ở phía sau, nhìn theo với ánh mắt đầy đau đớn.

_ Tiểu Mai….

Thím Trương cố gắng giữ nước mắt nghẹn ngào dâng lên trong lồng ngực, quay về phía Lam Nghi…

Bàn tay bà vươn lên vuốt mái tóc bị Tiểu Mai giật xơ xác của cô, bi thương nghẹn lòng…

_ Lam Nghi….con có đau không?

_ Con không sao! Em vẫn giận con lắm mẹ ạ!

Lam Nghi vuốt ve đôi bàn tay nhăn nheo của mẹ mình, thở dài hướng mắt về phía cánh cửa phòng đóng kín của Tiểu Mai, bi thương đau buồn.

_ Sáng nay nó nghe mẹ nói phải ra Tòa án vì là người bị hại thì lại trở nên như vậy…Nó không muốn để người khác biết chuyện này…Mẹ đã hết sức khuyên bảo như dường như nó không hiểu ra…!

_ Cũng do con! Do con chưa chuẩn bị sẵn tâm lý cho em đã vội vàng tự quyết định! Em còn nhỏ, chưa hiểu chuyện…mà con thì quá vội vã….!

_ Không phải tại con! Lam Nghi! Không thể trách con được…Cho dù thế nào vẫn nhất quyết phải bắt bọn khốn đó trả giá!

_ Con hiểu mà mẹ…nhưng chuyện này đối với em là cú sốc quá lớn! Con cũng quá vội vàng chỉ nghĩ tới suy nghĩ của bản thân mà không đặt mình vào vị trí của Tiểu Mai….Nhưng Tòa Án nói là sẽ cho em ngồi riêng phòng để giữ danh tính, hơn nữa đây là xử kín không có báo giới tham gia và không cho người ngoài vào dự…Hi vọng có thể làm em an tâm hơn…

_ Phải…hi vọng là như vậy!

Mẹ nuôi an ủi cô, vuốt mái tóc xoăn dày dặn của cô…Lam Nghi nhẹ nhàng vươn tới ôm lấy mẹ mình vào lòng…

Trong lòng ngổn ngang trăm mối, nỗi lo dành cho Tiểu Mai, tình thương dành cho mẹ…

Giờ cô cũng chỉ đành lực bất tòng tâm, cầu trời cho mọi chuyện sẽ tốt đẹp…!

Tối hôm đó, khi mẹ cô đã đi ngủ…Lam Nghi mới kín đáo bước vào phòng của Tiểu Mai…

Từ khi chuyện xảy ra tới nay, Lam Nghi đã dành căn phòng chung của hai chị em cho Tiểu Mai sử dụng…còn cô ngủ ngoài phòng khách.

Tiếng kẹt cửa vang lên trong không gian tĩnh lặng lại càng làm cho không khí thêm phần tiều tụy…Lam Nghi bước vào bên trong, hướng về phía giường của Tiểu Mai, nhẹ giọng hỏi…

_ Tiểu Mai…em ngủ chưa?

Ánh trăng chiếu qua khung cửa sổ, len vào tấm ga trải giường và tấm chăn mỏng rơi trên sàn nhà…Lam Nghi khẽ khàng bước tới và ngồi xuống, bàn tay cô đặt lên đôi vai xoay nghiêng của Tiểu Mai…

_ Tiểu Mai….em còn đau không?

Có tiếng thổn thức khẽ khàng nhỏ tới đau lòng, Lam Nghi biết rằng Tiểu Mai đang khóc…

Trái tim cô đau tới mức không thể thốt nên lời….

Bàn tay dịu dàng vuốt nhẹ bả vai của Tiểu Mai….hơi thở của Lam Nghi nén lặng lại, nặng trĩu như cõi lòng của cô…

_ Tiểu Mai…chị xin lỗi em…!

_ Em…chỉ sợ thôi!

Tiếng trả lời của Tiểu Mai khẽ khàng vang lên, giữa những tiếng nức nở vụn vỡ như sương mỏng…

_ Em…rất sợ chị ạ….

Và tếng nghẹn ngào bỗng trở nên dồn dập không thể che dấu, như thác lũ vỡ bờ…


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.