Tổng Tài Tàn Khốc: Cưỡng Tình

Chương 18: Phiên Phúc thẩm



8h sáng – Phiên tòa Phúc thẩm.

Một bầu không khí căng thẳng bao trùm lên tất cả những người có mặt tại phiên tòa…Liệu có phải tại gió điều hòa quá lạnh khiến cho người ta cảm thấy run rẩy hay không? Hay tại khí chất lạnh lẽo cao ngạo từ người đàn ông ngồi ở vị trí Luật sư Nguyên đơn khiến cho mọi người hít thở không thông?

Bộ âu phục cắt may thủ công, tinh tế chuẩn mực tới từng đường kim mũi chỉ, bộ khuy bằng bạc được thiết kế riêng càng tôn lên gout thời trang thời thượng đỉnh cáo của Nhiếp Phong. Đôi chân thon dài gác lên nhau, đôi giày da ca sấu với logo hình chữ H bằng vàng đính kín đáo. Hắn điềm nhiên khoanh tay trước ngực, chiếc đồng hồ Rolex nạm kim cương lộ cốt máy tíc tắc trên cổ tay…

Tác phong điềm đạm thêm phần uy lực của Nhiếp Phong khiến cho không khí xung quanh lặng phắc. Ở hàng ghế dành cho bị cáo, bốn tên vô lại đó giống như bốn con chó con lạc mẹ, không dám hé răng phát ra bất kì một tiếng động nào. Mà những vị phụ huynh cậy tiền cậy quyền của bọn chúng cũng chẳng còn coi phòng xử án là thái ấp riêng mà nghênh ngang dương oai diễu võ như trước nữa! Bọn chúng ngồi im phăng phắc, hồi hộp chờ đợi thời khắc phiên tòa diễn ra, trong lòng không ngừng điên cuồng tự hỏi làm cách nào mà đứa con gái và bà mẹ nghèo kiết xác đó có thể nhờ đến cả vị Đại luật sư mà cả giới Luật gia Đại lục này phải vị nể cơ chứ?

Hàng ghế danh dự của phiên tòa còn có cả bồi thẩm đoàn của phiên tòa Sơ thẩm. Ngoài mặt cho dù cố tỏ ra bình thản, nhưng sâu tận trong lòng cũng lo tới nóng hết cả ruột gan.

Thời gian cứ chậm dãi trôi qua, Gia Kính đang cố gắng sắp xếp lại hồ sơ án sự một lần nữa trước khi nóng lòng xem đồng hồ. Chỉ còn hơn năm phút nữa là tới giờ xử án, vậy mà bên Nguyên đơn vẫn chẳng thấy ai xuất hiện.

_ Nhiếp tổng! Từ sáng tới giờ tôi đã gọi điện nhiều lần cho Lam tiểu thư nhưng cô ấy không bắt máy! Phiên tòa này nếu như cô ấy hoặc người nhà không tới thì sẽ không thể diễn ra được. Có thể sẽ bị xét xử thua vắng mặt và bãi bỏ đơn kiện.

_ Cô ấy nhất định sẽ tới! Chưa tới giờ xét xử mà! Cậu nóng vội cái gì chứ?

Nhiếp Phong điềm đạm ung dung như thể chính hắn là người đưa ra quyết định chứ không phải là Lam Nghi. Đầu ngón tay hắn tao nhã chỉnh lại cúc cổ tay áo…Mùi Dương xỉ lịch thiệp cách xa hai cánh tay vẫn có thể ngửi thấy, tạo thành một vùng biên giới vô hình ngăn cách hắn với nhân gian xung quanh.

Thời gian tích tắc trôi qua…

Đến giờ xử án, cánh cửa của lối đi riêng dành cho Bồi thẩm đoàn mở ra. Vị thẩm phán đạo mạo đi đầu tiên bước vào, đồng loạt mọi người trong phòng theo đúng quy tắc đồng loạt đứng lên.

Khi đã yên vị, Thẩm phán nhìn về phía chỗ nguyên đơn vẫn còn để trống, ngạc nhiên lên tiếng.

_ Phía Nguyên đơn vẫn chưa có mặt sao?

Lúc này, Nhiếp Phong lịch thiệp cài lại cúc áo vest của mình, đĩnh đạc dứng dậy…Thanh âm tinh tế truyền cảm nhã nhặn lên tiếng.

_ Kính thưa Bồi thẩm đoàn! Thưa ngài Thẩm phán! Phía Nguyên đơn gặp một chút việc bất trắc nên tới muộn! Cảm phiền Quý tòa xin chờ thêm giây lát nữa!

_ KHÔNG CẦN ĐÂU! TÔI TỚI RỒI!

Thanh âm khàn nhẹ như một ngọn lửa âm ỉ cháy vang lên…Đầu lông mày của hắn khẽ nhướn cao lên, nụ cười nửa miệng tự tin ngút trời nở trên khóe môi đẹp như điêu khắc.

Lam Nghi xông vào phòng xử án như một cơn gió, mái tóc xoăn gợi cảm tôn lên gương mặt ửng hồ tuyệt đẹp, đôi mắt hoang hoải như bờ cát sa mạc, làn môi căng mọng gởi cảm bật ra lời hối lỗi…

_ Xin lỗi Quý tòa! Xin lỗi mọi người tôi tới trễ!

_ Cô là đại diện Nguyên đơn?

Vị thẩm phán nhìn Lam Nghi qua cặp kính với ánh nhìn nghiêm khắc. Lam Nghi gật đầu, đứng giữa lối đi tự tin đáp lời.

_ Vâng thưa ngài Thẩm phán!

_ Mời cô an tọa!

Lam Nghi hít một hơi thật sâu để dằn nhịp tim đang đập điên cuồng vì cô chạy vội vã lên hàng mấy tầng cầu thang lại, không thèm nhìn đám người vô lại bên phải một lần, trực tiếp tiến tới chỗ ngồi cạnh Nhiếp Phong.

Ánh mắt âm trầm của Nhiếp Phong không giấu nổi sự thích thú khi nhìn gương mặt đỏ ửng của Lam Nghi. Và khi cô ngồi xuống bên cạnh hắn, Nhiếp Phong lịch thiệp rút chiếc khăn tay sạch sẽ thơm phức mùi nước hoa ở túi áo ngực đưa cho Lam Nghi.

Lam Nghi ngạc nhiên nhìn Nhiếp Phong…Bàn tay khẽ khàng đón chiếc khăn tay từ tay hắn, những đầu ngón tay của hai người vô thức chạm khẽ lấy nhau…

_ Xin lỗi vì tôi đã tới muộn!

_ Cô không tới muộn mà tới đúng giờ! Dù sao thì phiên tòa cũng phải chờ cô tới rồi mới bắt đầu!

Lời nói có phần kiêu hãnh của Nhiếp Phong khiến Lam Nghi khựng lại. Ánh mắt tự tin ngút trời của hắn hướng về phía Bồi thẩm đoàn với sự âm trầm toan tính mà Lam Nghi không hể hiểu được…

_ Mẹ cô đã đỡ chưa?

_ Cám ơn Nhiếp tiên sinh! Mẹ tôi hiện giờ vẫn đang hôn mê…Nhưng bác sĩ nói bà ấy có lẽ sẽ tỉnh lại trong nay mai thôi!

_ Cô sẽ sớm được về chăm sóc mẹ thôi!

_ Ngài nói sao ạ?

Nhiếp Phong không trả lời thắc mắc của Lam Nghi, gương mặt cũng không biểu lộ điều gì đặc biệt…nhưng toàn bộ những lời Lam Nghi nói hắn đều nghe không sót một từ gì!

_ Phiên tòa Phúc thẩm xét xử đơn kháng cáo của phía nạn nhân Trương Tiểu Mai với đại diện nguyên đơn là cô Lam Nghi, luật sư đại diện là ngài Nhiếp Phong kiện tòa án Sơ thẩm đã có hành vi bao che, xét xử sai luật pháp tội trạng của bốn bị cáo có mặt hôm nay bắt đầu!

Tiếng búa gõ mạnh xuống khiến tất cả mọi người bất giác giật mình, trái ngược với Nhiếp Phong ung dung điềm đạm khi đã quá quen thuộc với những nghi thức tại Tòa án.

_ Đầu tiên! Xin mời luật sư đại diện bên Nguyên đơn phát biểu!

_ Chờ một chút nhé Lam Nghi! Sẽ xong ngay thôi!

Thanh âm trầm thấp vang lên, mang theo sự trấn an khe khẽ khiến cho Lam Nghi ngạc nhiên. Đôi mắt hoang dại như sa mạc cát cháy ấy ngước nhìn Nhiếp Phong điềm đạm đạo mạo đứng dậy, dáng người hắn trong bộ vest sang trọng đến tới mức khiến người khác quên cả cách hô hấp mà ngắm nhìn.

Khi mọi người chờ đợi và đoán định xem Nhiếp Phong sẽ gọi tên nào trong bốn tên bị cáo kia lên thì Nhiếp Phong – một lần nữa – lại khiến cho tất cả mọi người kinh ngạc.

_ Tôi muốn mời Thẩm phán của tòa án Sơ thẩm lên bục trả lời câu hỏi!

Tiếng xì xào vang lên chộn rộn khắp khán phòng. Bồi thẩm đoàn tòa án Sơ thẩm lặng lẽ trao cho nhau những cái nhìn đầy ẩn ý.

_ Luật sư của Nguyên đơn! Nhiếp tiên sinh! Tại sao ngài lại muốn mời Thẩm phán của tòa án Sơ thẩm lên chất vấn?

_ Thưa Bồi thẩm đoàn! Theo như kinh nghiệm làm Luật sư hạn hẹp của tôi…Tôi biết rằng tất cả mọi người ở đây đều cảm thấy một phiên tòa quá dài sẽ rất mệt mỏi. Giống như Tổng thống Mỹ Benjamin Franklin đã nói: “Luật pháp quá nhẹ nhàng ít khi được tuân theo; quá hà khắc, hiếm khi được thi hành”. Tất cả chỉ nên dừng ở mức độ vừa phải để tất cả chúng ta có thể chuyên tâm theo dõi, bao gồm cả thời gian phiên tòa diễn ra! Tôi đang cố gắng kết thúc phiên tòa một cách nhanh chóng nhất! Tôi muốn mời Thẩm phán của tòa án Sơ thẩm lên bục thẩm vấn! Mời ông!

Bồi thẩm đoàn của tòa Phúc thẩm nhìn nhau…rồi vị Thẩm phán lên tiếng.

_ Chấp thuận! Mời ngài!

Đeo một bộ mặt của người vừa bị nhét cho một lít trà khổ sâm, vị Thẩm phán bước lên bục thẩm vấn, bực bội ngồi xuống.

_ Cho phép được mời nhân chứng!

Nhiếp Phong khiêm nhường nói với Thẩm phán, nhưng không hiểu sao Lam Nghi vẫn nhìn thấy sự kiêu hãnh ngấm ngầm đằng sau vẻ khiêm tốn ấy.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.