Bệnh viện tư nhân Royal là bệnh viện lớn nhất Thượng Hải, chuyên phục vụ cho những vị khách VIP của thành phố và của cả nước. Trang thiết bị tại bệnh viện đều là những loại máy móc tối tân nhất trên thế giới, và y bác sĩ ở Royal đều được đào tạo tại những bệnh viện lớn tại nước ngoài. Tất cả bệnh nhân ở đây đều phải được đăng kí thẻ thành viên và được sự đồng ý từ cấp quản lý trở lên mới có thể tới khám chữa bệnh, vậy nên có thể nói kể cả có tiền cũng chưa chắc có thể tới Royal chữa bệnh.
Nhưng điều mà Lam Nghi lưu tâm nhất không phải là những thứ xa xỉ nêu trên, mà chính là việc bệnh viện Royal được đầu tư từ nguồn vốn của Tề thị và Lôi thị.
Mà hai vị Tổng tài thần bí của hai tập đoàn tiếng tăm lừng lẫy đó – Tề Yến Thanh và Lôi Triệt – “vô tình” lại chính là bạn thân của Nhiếp Phong.
Chẳng cần mất công suy nghĩ xa gần, Lam Nghi cũng thừa biết kẻ đứng sau chuyện này là ai!
Không phải đã quá rõ ràng rồi sao?
_ Xin hỏi bệnh nhân Trương Nhị mới chuyển viện tới sáng nay nằm ở phòng nào?
Biểu cảm của nữ lễ tân giống như thể chỉ chờ Lam Nghi hỏi câu hỏi đó, nụ cười tươi tỉnh lập tức nở ra trên đôi môi to son đỏ hồng.
_ Xin hỏi cô có phải là Lam tiểu thư không?
_ Vâng! Tôi là Lam Nghi!
Lam Nghi gật đầu, cố ý nhấn mạnh tên mình.
Lam Nghi chính là Lam Nghi…Bày đặt Lam tiểu thư làm gì cơ chứ?
_ Vâng thưa cô Lam! Sáng nay người nhà của cô đã được chuyển tới phòng VIP số 2. Thẻ đăng kí điều trị đặc biệt dưới tên của Tập đoàn Luật Nhiếp thị. Bây giờ xin mời cô Lam đi theo tôi!
Nữ lễ tân nói với Lam Nghi bằng thái độ rất cung kính. Những người nhà ngồi tại phòng chờ chứng kiến đều cảm thấy vô cùng kì lạ. Từ trước đến nay, nhân viên tại Royal tuy rằng rất lịch sự tận tình nhưng tuyệt đối không hề quỵ lụy…Để bọn họ có biểu cảm trân trọng tới mức độ như thế này, vị thế của của gái kia nhất định vô cùng cao!
Lam Nghi đón nhận mọi thứ một cách rất bình thản, lặng lẽ bước theo cô tiếp viên vào trong thang máy riêng.
_ Bệnh nhân nằm trong phòng VIP số 2 thưa cô!
_ Cám ơn cô!
Nữ lễ tân mỉm cười khẽ cúi đầu chào Lam Nghi rồi bấm cửa thang máy đóng lại.
Vuốt mái tóc dày dặn của mình, Lam Nghi thở ra một hơi dài, bước vào hành lang trắng tinh, sạch không có lấy một hạt bụi.
Mùi thuốc sát trùng hòa cùng mùi thơm sả chanh ngào ngạt…Số 02 mạ vàng treo trên cánh cửa gỗ sang trọng, Lam Nghi hít vào một hơi dài, bám lấy tay nắm cửa lạnh ngắt.
Đôi mắt sắc sảo hoang hoải như bờ cát sa mạc hướng xuống hành lang vắng lạnh, tâm trạng của Lam Nghi còn trống rỗng hơn cả hành lang dài ấy…
Nghĩ tới những chuyện xảy ra đêm qua, nụ cười chua chát bất giác nở ra trên khóe môi đẹp đẽ của Lam Nghi, nơi đầu lưỡi của Lam Nghi còn đọng lại một vị đắng rất mỏng…
Nơi nào đó bị tàn phá quá mức…đến bây giờ vẫn cứ âm ỉ đau!
Lam Nghi đương nhiên hiểu mục đích của Nhiếp Phong khi chuyển viện cho mẹ cô là gì? Chỉ có điều làm cách nào để giải thích cho mẹ cô hiểu, thì lại là một chuyện chẳng hề dễ dàng.
Bàn tay lạnh ngắt, phải chăng là do khí lạnh điều hòa đang làm cô run lên hay không?
Một cơn đau thắt quặn lên trong lồng ngực, Lam Nghi cau chặt mày lại, cắn chặt lấy đôi môi đầy đặn của mình…Nếu như mẹ cô đã nhận ra điều gì rồi thì sao? Lúc đó cô phải giải thích với bà như thế nào?
Thêm một cú sốc nữa, liệu trái tim của bà có thể chịu đựng được nữa không?
Những ngón tay cô đơn của Lam Nghi chỉ có thể siết tựa vào lẫn nhau, Lam Nghi cúi đầu, mặc cho cơn đau nhói trong lòng như ngàn mũi dao khi cô quyết tâm mở cánh cửa gỗ ra.
Ánh sáng qua khe cửa ùa ra, không khí mang theo mùi hương quả chín thơm tới ngào ngạt…và cả tiếng cười vui vẻ không thể lẫn được vào đâu của mẹ cô vọng ra bên ngoài.
Đầu mi tâm của Lam Nghi cau lại đầy kinh ngạc, khung cảnh bên trong hoàn toàn khác xa những gì cô tưởng tượng.
Trên giường bệnh, mẹ cô đang cười nói rất vui vẻ, bên cạnh là Nhiếp Phong đang kể cho bà nghe câu chuyện gì đó, trên tay là quả táo căng tròn đang gọt dở.
Đôi mắt thông tuệ như thể chứa đựng cả một thư viện rộng lớn, mang theo tia nhìn ấm áp lịch thiệp, sống mũi cao thẳng tắp, đôi môi sắc nét đang nở nụ cười ấm áp hơn cả ánh nắng mùa xuân, ngũ quan hài hòa đẹp tới mức khiến người khác cảm thán, chiếc áo sơ mi trắng tinh với chiếc áo vest xắn cao tay…Nhìn Nhiếp Phong hoàn hảo đến mức khiến người ta phải nghi ngờ…
Nào ai ngờ rằng, đằng sau nét đẹp hoàn hảo thế này, là cả một thế giới tăm tối đến mức khiến người ta phải rùng mình.
Thanh âm tinh tế tựa như dạ khúc dương cầm, Nhiếp Phong ân cần đặt miếng táo được cắt hoàn hảo lên đĩa, dịu giọng nói với thím Trương.
_ Đó là bộ phim hài của Nga đã rất cũ rồi, cháu xem từ thời còn là sinh viên. Đến bây giờ muốn tìm lại cũng không dễ, nhưng vừa hay cháu có quen mấy người bạn làm ở kho lưu trữ phim. Cháu sẽ nhờ họ tìm lại để cô xem.
_ Nhưng cô không hiểu tiếng Nga,sợ rằng có xem cũng không hiểu, lại mất công cháu tìm kiếm.
Thím Trương rõ ràng rất thích, nhưng giữa chừng lại ngần ngại, tựa như thể bà không muốn làm phiền hắn.
_ Không sao đâu thím! Vừa hay người bạn rất thân của cháu lại có khoảng thời gian sinh sống và làm việc tại Nga. Tiếng Nga của cậu ấy so với người bản xứ chỉ có bằng chứ không có kém. Cháu sẽ nhờ cậu ấy dịch giúp cho thím.
_ Đừng như vậy! Bạn của cháu thì nhất định địa vị cũng sẽ rất cao, thời gian chắc chắn không rảnh để làm chuyện bao đồng cho bà già này đâu!
Thím trương vội vã xua tay từ chối…Vốn dĩ cứ nghĩ Nhiếp Phong sẽ chỉ cười xòa an ủi cho bà yên tâm…nhưng không!
Nhiếp Phong đặt con dao và quả táo xuống bàn, lau bàn tay mình bằng chiếc khăn sạch bên cạnh…
Và rồi hắn đứng dậy, bàn tay đẹp đẽ với những ngón tay thon dài tinh tế vươn tới, dịu dàng như một con gió, ấp lên gương mặt ngượng ngùng của thím Trương.
Lòng mắt sâu thẳm an tĩnh, thông tuệ ưu nhã nhìn sâu vào đôi mắt của bà, với cái nhìn hớp hồn người khác, nụ cười thu hút nở trên khóe môi sắc nét phong nhã, và thanh âm trầm thấm êm dịu như lấp đầy không gian bằng thứ âm nhạc tuyệt hảo nhất.
_ Không sao đâu, đã có cháu lo rồi!
Gương mặt của Thím Trương đột nhiên trở nên ngờ nghệch, gò má của bà cũng bất giác hồng rực lên, bối rối không thể thốt nên lời.
Lam Nghi thật sự đã bị cảnh tượng đó làm cho câm lặng.
Cảnh tượng đó…thoạt nhìn vô cùng đẹp mắt…nhưng thật ra lại vô cùng đáng sợ!
Nhiếp Phong – hắn giống như loài ma cà rồng, quyến rũ nhất, tàn nhẫn nhất – Vẻ đẹp của hắn, sự thu hút của hắn, nét ưu nhã của hắn, sự lịch thiệp hắn…Tất cả giống như mùi hương ngọt ngào của loài hoa tàn độc, thu hút những con mồi tội nghiệp nguyện tâm nguyện tình từ từ sa vào cái bẫy chết người mà hắn đang giăng ra.
_ MẸ!
Thanh âm khàn cháy của Lam Nghi vang lên, kéo Thím Trương ra khỏi mê hồn trận mà Nhiếp Phong đang giăng ra.
_ Ơ…Lam Nghi!
Thím Trương hoảng hốt gọi tên cô, bối rối như thể một kẻ trộm bị bắt quả tang.
Còn Nhiếp Phong thì tựa như thể đã biết chắc chắn cô sẽ xuất hiện…Hắn điềm đạm đứng thẳng người dậy, nhìn Lam Nghi bằng ánh mắt sâu thẳm sắc sảo đầy toan tính.
Lam Nghi như thể chẳng để ý tới hắn…Cô vội vã chạy về phía mẹ cô, bàn tay ôm lấy gương mặt nóng rực của bà, vội vàng hỏi.
_ Mẹ à…Mẹ không sao chứ?
_ Mẹ không sao! Mẹ không sao!
Thím Trương mỉm cười rất dịu dàng, ôm lấy bàn tay lạnh ngắt của Lam Nghi, từ tốn nói với cô:
_ Hôm nay bác sĩ ở bệnh viện cũ đột nhiên tới nói sẽ chuyển mẹ tới bệnh viện tốt nhất thành phố để điều trị. Nói mẹ không phải lo lắng gì cả, tất cả mọi thứ đã có Nhiếp Phong lo!
Ánh mắt tràn đầy hàm ơn của mẹ cô nhìn về phía Nhiếp Phong, và hắn chỉ mỉm cười đáp lễ một cách rất lịch thiệp.
_ Nhiêp tiên sinh! Thật sự rất cám ơn cháu! Từ chuyện của Tiểu Mai, giờ đến chuyện của cô. Gia đình này đã nợ cháu quá nhiều rồi!
Thím Trương cúi đầu cảm tạ, dáng vẻ đầy hàm ơn sâu sắc, vô cùng chân thành.
Nhưng điều làm cho Lam Nghi cảm thấy kinh ngạc, chính là việc mẹ cô đã không còn dùng từ “Nhiếp tiên sinh” hay “ngài Nhiếp” nữa…mà bà đã gọi hắn…là “Nhiếp Phong”!
Hắn đã làm cách nào trong một thời gian ngắn có thể cảm hóa được mẹ cô vậy?
Lam Nghi nở nụ cười gượng gạo. Cô vuốt ve mái tóc của mẹ mình, nhẹ giọng nói.
_ Mẹ à…mẹ nghỉ ngơi chút đi nhé! Con muốn gặp riêng Nhiếp tiên sinh một chút…
Ánh nhìn của Lam Nghi hướng về phía Nhiếp Phong…Và hắn cảm thấy sự lạnh lẽo trong đôi mắt như sa mạc cát cháy của cô quả thật rất thú vị.
Thanh âm khàn như lửa thiêu đốt chầm chậm từ tốn vang lên:
_…Con muốn gửi lời cảm ơn riêng tới ngài ấy!
****
Nhiếp Phong theo Lam Nghi vào một căn phòng đợi, ngay khi cánh cửa phía sau lưng đóng lại, Nhiếp Phong từ tốn chọn một cái ghế ngồi xuống, an tĩnh nhìn gương mặt cứng cỏi lạnh giá của Lam Nghi.
Thanh âm tinh tế vang lên, tưởng như quan tâm nhưng lại tràn đầy sự gợi cảm đen tối…
_ Em có mệt lắm không?
_ Nhiếp Phong! Chúng ta lật bài ngửa luôn đi!
Lam Nghi thẳng thừng lên tiếng, quay đầu nhìn hắn bằng cặp mắt tràn đầy căm hận.
_ Anh muốn đổi những điều gì để tôi dâng thân thể này cho anh?