Khi Lam Nghi và Kính Hàm bước ra ngoài, trời đã sẩm tối và lất phất mưa.
Cơn mưa tuy không lớn nhưng lại làm không gian trở lạnh. Mùi nước mưa hòa cùng mùi đất ẩm ngai ngái làm lòng người lâng lâng, lại có cảm giác xót xa chẳng thể nói lên lời.
Những giọt nước nhỏ từ mái hiên xuống bả vai của Lam Nghi, thấm ướt chiếc áo mỏng, hơi lạnh khiến Lam Nghi giật mình thụt lùi lại, vô tình va vào Kính Hàm.
Bàn tay ấm áp của anh theo bản năng vươn ra, rất lịch thiệp đặt khẽ lên cánh tay của Lam Nghi, kéo sát cô vào lồng ngực ấm rực của mình.
Chiều mưa lành lạnh, hơi ấm của Kính Hàm nóng rực khiến không gian có thể bốc hơi thành sương.
Đôi mắt trầm tĩnh ấm áp của Kính Hàm nhìn vào bả vai ướt mềm của Lam Nghi, đầu lông mày khẽ khàng cau lại.
_ Đợi anh chút!
Thanh âm dịu dàng vang lên, Lam Nghi nhìn Kính Hàm cởi vội chiếc áo khoác của mình ra, choàng lên bả vai của cô.
Mùi hương Hổ phách ấm áp và lịch thiệp – như chính con người của Kính Hàm, bao vây Lam Nghi trong không gian yên bĩnh tĩnh lặng, tách biệt khỏi cơn mưa đang dần dần mau hạt hơn…
_ Đứng đây chờ anh!
Kính Hàm nói với Lam Nghi trong nụ cười mềm mại như một dòng nước ấm lách qua từng khe sâu, chảy tràn vào trái tim của Lam Nghi.
Sải chân dài của anh băng ra đường lớn, mưa từ trên cao trút xuống bờ vai mạnh mẽ, chẳng mấy chốc thấm ướt cả chiếc áo sơ mi trên người anh, thấm ướt cả mái tóc của anh.
Dáng người của Kính Hàm dưới màn mưa, trong ánh đèn đường màu vàng như mật, những giọt nước mưa đan xen trong khoảng sáng tối, xao xuyến giăng mắc, làm nhòe đi hình ảnh của anh…
Lam Nghi đứng lặng nơi vỉa hè quán mì, những đầu ngón tay trắng bệch khẽ siết lấy tấm áo của Kính Hàm.
Cơn mưa bất chợt thấm ướt cả khoảng trời xanh tím mảm đạm, thấm ướt cả nhân gian cuồng quay, thấm ướt cả nỗi buồn đến run người của Lam Nghi…
Đâu đó tại một quán hàng cũ…một giai điệu buồn đến thắt lòng xa gần vang lên…
“Nếu bùi ngùi cũng qua một ngày….thì đâu cần học đắm say…”
Chiếc xe taxi dừng lại trước đôi mắt xao động của Lam Nghi, Kính Hàm mở vội cánh cửa xe ra, chạy về phía cô.
Bàn tay anh nhấc chiếc áo trên vai Lam Nghi lên, che nó lên trên đầu tạo thành một tấm chắn vừa vặn để cô không bị ướt, thanh âm như thể sưởi ấm cả chiều mưa lạnh.
_ Em chạy được không?
Đôi mắt của Lam Nghi nhìn sâu vào lòng mắt ấm áp của Kính Hàm, nụ cười trên môi thấm nước mưa run rẩy.
Bàn tay Lam Nghi gạt chiếc áo của Kính Hàm ra, lòng mắt sâu thẳm hoang dại của Lam Nghi ánh lên một nét cười nghịch ngợm.
Bước chân của cô bước ra ngoài màn mưa….đôi tay nhỏ nhắn khẽ giang ra…và gương mặt xinh đẹp ngẩng cao lên, hứng những giọt nước mưa thi nhau rơi xuống…
Nước mưa làm ướt hết mái tóc xoăn của Lam Nghi, khiến chúng trở thành những lọn tóc đầy ngập nước, bết lên gương mặt hoang dại xinh đẹp.
Kính Hàm nhìn Lam Nghi bước ra ngoài màn mưa, nụ cười quyến rũ và đôi mắt nổi loạn bất cần của cô khiến cho ánh đèn chẳng còn rực rỡ…
Nụ cười nở trên đôi môi dịu dàng của anh…và bước chân của Kính Hàm cũng lần nữa, dẫn anh ra ngoài màn mưa xao động.
****
Khi chiếc xe taxi dừng tại một căn chung cơ cao cấp sang trọng, Kính Hàm và Lam Nghi bước ra ngoài, cả hai đều ướt lướt thướt, nhỏ từ quần áo xuống sảnh lớn, tạo thành những vũng nước lớn nhỏ trên sàn.
Cô lễ tân dường như được đào tạo rất chuyên nghiệp, mặc dù chứng kiến hai người với bộ dạng không thể thê lương hơn bước vào, làm ướt hết cả sảnh lớn sang trọng, nhưng thái độ vẫn rất niềm nở và lịch sự, nhẹ giọng lên tiếng.
_ Ngoài trời mưa lớn quá ạ!
_ Vâng! Xin lỗi vì đã làm ướt sảnh!
Kính Hàm mỉm cười, nói với cô lễ tân. Cô gái cúi đầu, nhanh chóng lấy ra hai chiếc khăn khô rất lớn.
_ Tiên sinh và tiểu thư cẩn thận kẻo cảm lạnh. Tôi sẽ cho bé điều hòa đi ngay!
_ Cám ơn cô! Vui lòng cho tôi lấy căn hộ của Nhiếp tiên sinh!
Lam Nghi choàng tấm khăn qua người, thấy người nữ tiếp viên vừa nghe thấy tên Nhiếp Phong, lập tức đôi mắt sáng rực lên.
_ Dạ! Nhiếp tiên sinh sáng nay trước khi đi có dặn lại là người của ngài ấy sẽ tới lấy phòng! Chắc ngài đây là người của Nhiếp tiên sinh!
_ À không…tôi chỉ là tiện qua giúp Nhiếp tiên sinh thôi! Chứ tôi không làm việc cho ngài ấy!
Đôi mắt tò mò của Lam Nghi nhìn vào gương mặt điển trai của anh, trong lòng tự nhiên cảm thấy vui tới nhẹ nhàng.
Đúng vậy…làm gì có chuyện một kẻ tồi tệ như Nhiếp Phong lại có được thủ hạ như Kính Hàm chứ?
Chắc hẳn người mà Kính Hàm làm việc cho, nhất định là một người ấm áp dịu dàng, thấu hiểu nhân gian, đĩnh đạc đạo mạo giống như anh vậy!
_ Vâng! Thật thất lễ! Đây là chìa khóa ạ! Phòng 505! Tôi xin phép được đưa ngài và tiểu thư lên xem phòng.
_ Không cần đâu! Phiền cô ba mươi phút nữa chuẩn bị một ly sữa ấm và dược liệu để ngâm chân, nếu được thì pha giúp một ly trà gừng mang lên phòng.
_ Dạ! Tiên sinh yên tâm!
Kính Hàm gật đầu, để lại chiếc khăn cho lễ tân và dẫn Lam Nghi đi theo anh.
Bước theo bước chân của Kính Hàm, Lam Nghi cũng tranh thủ quan sát căn chung cư mà có lẽ sắp tới, cô sẽ phải ở lại đây một thời gian…khá dài.
Đây là một nơi rất đẹp, và yễn tĩnh tới mức Lam Nghi có thể nghe thấy cả tiếng tim đập của mình.
Cô thầm nghĩ khi cửa thang máy đóng lại, nụ cười nở trên đôi môi đầy đặn gợi cảm.
Người như Nhiếp Phong, tiền với hắn căn bản chẳng hề là vấn đề gì to tát. Căn chung cư này tuy rằng vô cùng sang trọng, chắc chắn giá một căn hộ không phải là nhỏ, nhưng chắc Nhiếp Phong chẳng vì những thứ vật chất xa hoa mà hắn đã nhìn mòn con mắt mà lựa chọn nơi này.
Người lúc nào cũng cẩn trọng, lúc nào cũng nhìn người khác với đôi mắt dường như có thể xuyên thấu trái tim họ như Nhiếp Phong…làm việc gì mà không suy tính kĩ cơ chứ?
Tạm thời thì Lam Nghi cũng phải cảm ơn sự thận trọng của hắn, trước mắt là cô có thể thoải mái làm “tình nhân trong bóng tối” của hắn mà chẳng sợ bị soi mói…
Kính Hàm lẳng lặng quan sát gương mặt đột nhiên bình thản của Lam Nghi, và nụ cười lẳng lặng và buồn tới xa vắng của Lam Nghi…đầu lông mày chợt khẽ cau lại.
_ Anh đang nghĩ gì vậy?
Thanh âm khàn nhẹ của Lam Nghi khẽ vang lên, tựa hồ như một ngọn lửa âm ỉ, khiến cho Kính Hàm giật mình.
_ À…anh đang nghĩ…
_ Anh thấy dường như mỗi lần em suy nghĩ điều gì đó không vui, đều sẽ yên lặng mỉm cười!
Kính Hàm nhẹ giọng nói với Lam Nghi, và đôi mắt của cô hướng về phía anh, cái nhìn vô cùng quyến rũ…
_ Đã có ai nói với anh rằng anh thực sự rất tinh tế chưa?
_ Chưa! Em là người đầu tiên…Anh sẽ ghi nhớ!
Đối diện với nụ cười dễ chịu của Kính Hàm, Lam Nghi bật cười….hít vào một hơi dài…
Rồi đột nhiên, tâm trạng đang tươi vui của Lam Nghi đột nhiên bị một màn vây bao phủ…
Vừa rồi…cô đã hỏi Kính Hàm đúng như câu hỏi mà Nhiếp Phong vẫn thường hỏi cô…
“Em đang nghĩ gì vậy?”.
Ngày trước Lam Nghi không hiểu tại sao hắn lại hay tò mò tới chuyện cô đang nghĩ gì khi ở cạnh hắn…bây giờ thì cô đã hiểu!
Câu hỏi đó chính là cách nói khác của việc…dường như hắn đang rất quan tâm đến cảm xúc của cô!
Điều đó khiến Lam Nghi rùng mình!
Và điều khiến Lam Nghi sợ hãi hơn nữa chính là…
Không biết tự bao giờ, dường như cô đã bắt đầu…quan tâm đến cảm xúc của Kính Hàm!
****
_ Đây là căn hộ của em!
Kính Hàm bật đèn cho Lam Nghi, ánh điện sáng bừng khiến Lam Nghi chói mắt…và một căn hộ rộng tới kinh ngạc, có lẽ phải rộng gấp ba căn nhà mà gia đình cô đang ở với những trang thiết bị hiện đại sang trọng hiện ra trước mắt.
_ Căn hộ có ba phòng tắm, ba phòng ngủ, một khu bếp kiêm quầy bar, một phòng khách, một phòng giải trí và ban công được trang trí như một quán cà phê nhỏ…Để anh dẫn em đi xem.
_ Không cần đâu!
Thanh âm khàn nhẹ của Lam Nghi vang lên, khiến cho nụ cười trên môi của Kính Hàm bỗng nhiên gượng lại.
Anh nhìn cô quay lại, hai bàn tay bỏ vào túi quần, so bả vai mềm mại lại nói với anh.
_ Hôm nay anh cũng vất vả cả ngày rồi, còn dính nước mưa nữa…Anh về sớm nghỉ ngơi đi kẻo cảm lạnh! Chỉ là một căn hộ thôi mà! Tôi xử lý được!
_ Anh không sao…cứ để anh dẫn em đi…
_ Thực sự không cần đâu! Kính Hàm!
Thanh âm khàn nhẹ mà cương quyết của Lam Nghi vang lên, khiến cho nhiệt thành trầm ấm của Kính Hàm như thể bị một cơn gió lạnh thổi qua rung động.
Đôi mắt anh nhìn vào gương mặt xinh đẹp kín bưng của Lam Nghi, khẽ xao động.
Bàn tay anh nắm chặt lấy tay nắm cửa, và nụ cười dịu dàng nở ra trên đôi môi đẹp đẽ.
_ Vậy thì em nghỉ ngơi đi….ngày mai tầm 9h anh sẽ qua!
Lam Nghi gật đầu, nhìn bóng dáng điển trai của Kính Hàm từ từ khuất sau cánh cửa đóng chặt.
Bấy giờ…tiếng thở dài đầy kìm nén của cô mới bật ra…
Lam Nghi thở dài, đút bàn tay vào túi….
Mái tóc nửa khô nửa ẩm rũ xuống gương mặt đầy chất chứa, đầy tâm trạng…
Căn hộ này…thật sự quá rộng lớn!
Lam Nghi thực sự ghét tâm trạng của bản thân mình lúc này, chắc nếu cô đi tắm nước ấm…sẽ dễ chịu hơn.
Nhưng ngay khi ý nghĩ ấy vừa bật ra khỏi đầu Lam Nghi, thì bỗng nhiên một tiếng chuông thúc giục vang lên náo động.
Lam Nghi vội vã nhìn quanh, lập tức bắt gặp một chiếc Ipad trên bàn.
Đầu lông mày cô cau lại một chút….rồi nụ cười bình thản tự nhiên nở trên khóe môi mệt mỏi.
Lam Nghi chẳng do dự, dựng chiếc Ipad lên chiếc khay bên cạnh, và ấn nút nghe.
_ Kính Hàm đúng là làm việc rất hiệu quả! Cậu ta đưa em về nhà không chệch một phút!
Thanh âm vang lên, qua tiếng loa Ipad cũng không thể làm giảm đi sự tinh tế của Nhiếp Phong.
Lam Nghi thở dài, nhìn gương mặt đẹp trai cao lãnh kia…Tại sao lúc nào cũng phải hoàn hảo như vậy? Bộ vest đắt tiền, sau lưng là một tủ sách, trước mặt là bàn làm việc với cả một quả cầu địa lý bằng vàng đang chậm chạp xoay quanh…
Đôi mắt sắc bén của hắn nhìn lướt qua bộ dạng của Lam Nghi, khẽ cau mày.
_ Em làm gì mà ướt như chuột lột thế kia?
_ Tôi tắm mưa!
Câu trả lời của Lam Nghi khiến cho đầu lông mày của Nhiếp Phong khẽ nhếch lên ngạc nhiên. Bàn tay hắn siết lại với nhau, đặt lên trên đầu gối, thong thả nói vơi cô.
_ Mới rời khỏi vòng kiểm tỏa của tôi vài giờ mà em có vẻ vui đáo để đấy!
Lam Nghi chẳng trả lời, gương mặt cô bình lặng nhìn xuống sàn gỗ…Cô biết là Nhiếp Phong đang quan sát từng cử chỉ của mình.
_ Em thích căn hộ này không?
_ Nếu tôi nói không thích thì ngài sẽ đổi căn hộ khác sao?
Đáp lại giọng nói có phần ân cần của Nhiếp Phong, Lam Nghi thẳng thừng hỏi, thái độ bước bỉnh bất cần hiện lên trong lòng mắt của cô.
Nào ngờ đáp lại sự ngông cuồng đó, Nhiếp Phong lại vô cùng bình thản dửng dưng đáp lời.
_ Phải!
Lam Nghi bật cười, cảm thấy người đàn ông này quá mức ngạo mạn, lớn giọng nói.
_ Nói như vậy…dường như Nhiếp tiên sinh ngài thật sự rất quan tâm đến cảm xúc của “tình nhân trong bóng tối” là tôi! Nói như vậy chẳng lẽ nếu tôi thích cung điện Buckingham ngài cũng sẽ mua sao?
_ Điện Buckingham là tài sản của nhà nước. Pháp luật Anh Quốc cấm mua bán, trao đổi, sang tên, nhượng hoàn dưới mọi hình thức, là địa điểm được Chính phủ bảo hộ. Tôi không thể mua cho em được! Nhưng tôi sẽ xây cho em một lâu đài giống y hệt nếu em muốn!
Câu trả lời quá mức bá đạo của Nhiếp Phong vang lên, khiến cho Lam Nghi câm bặt…
Mặc dù cô biết rằng hắn chỉ đang nói đùa thôi…nhưng tại sao sự ngạo mạn tự tin của người đàn ông này lại có thể cao tới mức vậy?
Ánh mắt sâu thẳm đen thẫm của Nhiếp Phong nhìn chằm chằm qua màn hình, và đột nhiên, thanh âm của hắn trở nên thật đáng sợ!
_ Y phục của em…Đem tất cả cởi xuống cho tôi! Ngay lập tức!