Người phục vụ cúi người mở cửa chào đón Lam Nghi và Nhiếp Phong với thái độ cung kính chuyên nghiệp. Lam Nghi thấy Nhiếp Phong khéo léo bước chậm lại một chút, nhường cho cô bước vào trước.
Hơi lạnh ùa vào mang theo mùi hương sang trọng khiến cho Lam Nghi thoáng thở dài…Đặt chân vào cửa hàng này chẳng khác gì bước chân vào một thế giới khác…
Thế giới dành cho những người như Nhiếp Phong!
Không phải dành cho những người như cô!
_ Chúng ta có thể tìm cửa hàng khác không?
Lam Nghi hạ thấp giọng hỏi Nhiếp Phong, đôi chân cô bước theo người phục vụ một cách cứng nhắc, hoàn toàn đối lập với sự thoải mái ung dung của Nhiếp Phong.
Nhiếp Phong liếc Lam Nghi rất sắc, cái nhìn của hắn khiến cho cô im bặt. Phục vụ đưa hai người tới một phòng đợi vô cùng sang trọng với bộ salon trắng tinh sạch sẽ, vô cùng mềm mại. Trên mặt bàn bằng đá cẩm thạch bày những loại bánh kẹo tinh tế ngon mắt mà Lam Nghi còn chưa từng được nhìn thấy, hương thơm ngọt ngào quyến rũ cứ phảng phất đâu đây, khiến cho Lam Nghi cảm tưởng như cô đang ở giữa một cánh đồng hoa thơm ngát trải dài tới bất tận.
Rồi bỗng nhiên Lam Nghi giật mình, cảm thấy có gì đó khang khác.
Ngạc nhiên nhìn Nhiếp Phong vẫn đứng im và người phục vụ vẫn như thể chờ đợi điều gì đó…Lam Nghi mới giật mình nhận ra…
Phép lịch sự tối thiểu của đàn ông, chính là chờ cho người phụ nữ bên cạnh ngồi xuống mới được ngồi theo…
Lam Nghi cũng đâu có biết Nhiếp Phong lại đối xử với cô theo cung cách như đối xử với một…quý cô như vậy?
Nhiếp Phong nhìn Lam Nghi bất đắc dĩ ngồi xuống, khóe môi hắn khẽ cong lên một chút khi hắn thoải mái ngồi uống cạnh cô.
_ Thưa Nhiếp tiên sinh! Ngài vẫn dùng rượu vang và hạnh nhân phải không ạ?
_ Em có uống được rượu vang không?
Nhiếp Phong lịch sự hỏi Lam Nghi, và nhận được từ cô một cái lắc đầu rất dứt khoát.
_ Không cần đâu! Cậu cho người mang catalogue những mẫu đồng hồ mới nhất lên đi!
Người phục vụ cúi đầu và bước lùi ra khỏi phòng….Khi chỉ còn lại cô và Nhiếp Phong, Lam Nghi mới lập lại lời nói vừa rồi, lần này vô cùng khẩn thiết.
_ Nhiếp tiên sinh! Chúng ta có thể đi cửa hàng khác không?
_ Người Thụy Sĩ làm ra những chiếc đồng hồ tốt nhất thế giới. Nếu như em muốn mua một chiếc đồng hồ, thì Rolex là hãng đồng hồ em nên lựa chọn!
_ Tôi biết! Nhưng tôi không có tiền để mua những thứ hàng xa xỉ phẩm như vậy!
Cho dù bực mình tới mức muốn bùng nổ, Lam Nghi vẫn cố gắng giữ cho giọng nói của mình không quá lớn để phá vỡ không gian tĩnh lặng ở đây, và tránh cho người khác nghe được.
Rất nhanh, một nữ nhân viên vô cùng xinh đẹp với cặp mắt xanh biếc và mái tóc vàng óng ả bước tới, mang theo ba quyển catalogue dày cộp bóng loáng, chuyên nghiệp đặt trước mặt Nhiếp Phong.
_ Thưa Nhiếp tiên sinh! Thưa tiểu thư! Đây đều là những mẫu đồng hồ mới nhất của hãng Rolex! Mời tiên sinh và tiểu thư xem qua!
Cho dù đang nóng ruột phát điên lên, Lam Nghi vẫn không khỏi trầm trồ trước khả năng nói tiếng Trung lưu loát của nữ nhân viên ngoại quốc trước mặt, nụ cười tươi tắn nở ra trên gương mặt như một đóa hoa hàm tiếu, khiến cho Lam Nghi cũng bất giác cười theo…
_ Nhiếp tiên sinh!
Lam Nghi gọi Nhiếp Phong, nhưng người đàn ông trước mặt dường như đã hoàn toàn đắm chìm vào thế giới của những chiếc đồng hồ đắt tiền, hoàn toàn không hề để tâm đến tiếng gọi của Lam Nghi.
_ Nhiếp Phong!
Thanh âm khàn cháy như lửa vang lên…đầu lông mày của Nhiếp Phong khẽ nhướn lên một nhịp.
_ Tô không đủ tiền để mua đồng hồ ở đây!
Lam Nghi nói một cách rõ rệt, với ánh mắt như thiêu như đốt, và sự cương quyết dâng lên trong thanh âm khàn như một đốm lửa.
Rõ ràng!
Nếu như cô có tiền để mua một thứ hàng xa xỉ như đồng hồ Rolex thì cô đã không phải bán mình cho người đàn ông trước mặt…Và mẹ cô cũng không phải vất vả như thế này!
Nhiếp Phong hít vào một hơi dài, dùng ánh mắt như thể đang nhìn một đứa trẻ ba tuổi đòi kẹo hờn dỗi để nhìn Lam Nghi, rồi nụ cười phảng phất trên khóe môi của hắn.
_ Tôi mua cho em!
Hẫng!
Cảm giác như đang đi xuống cầu thang thì bước hụt chân vậy!
Lam Nghi thở hắt ra, nhìn Nhiếp Phong điềm nhiên tiếp tục đọc catalogue, lạnh giọng nói.
_ Tôi không cần!
_ Đừng có tỏ ra trẻ con như thế nữa!
Nhiếp Phong bỏ ngoài tai sự phản đối của Lam Nghi, trả lời cô bằng chất giọng còn lạnh hơn.
_ Ngài không nghe rõ hay ngài cố tình không hiểu? Tôi nói tôi không cần!
_ Tôi thích là mua! Không cần biết em có cần hay không! Tôi nói muốn em đeo nó là em phải đeo! Cấm cãi!
Nhiếp Phong gập quyển catalogue lại, giọng nói của hắn không hề lớn, nhưng sức sát thương lại vô cùng đáng sợ.
Ánh mắt sắc lẹm, sâu thẳm, giận dữ và đầy sự cảnh cáo xoáy sâu vào cô, khiến cho đôi môi của Lam Nghi đông cứng cả lại, cho dù cô vẫn còn muốn phản đối…Nhưng nhìn thái độ của Nhiếp Phong, cô nghĩ nếu như cô nói một câu nữa, có khi hắn sẽ lao vào bóp chết cô giữa showroom này mất!
_ Tại sao em không nghe lời tôi một chút vậy? Lam Nghi? Em thật sự muốn cãi nhau với tôi đến vậy sao?
Nhiếp Phong cau mày hỏi Lam Nghi, đôi mắt bất cần như bờ cát sa mạc của cô tránh né lòng mắt của hắn, lạnh lùng trả lời.
_ Tôi chỉ thấy ngài quá mức lãng phí! Nếu như thực sự muốn mua cho tôi một chiếc đồng hồ, ngài chỉ cần chọn một chiếc đồng hồ đơn giản thôi cũng được!
Nhiếp Phong cau mày nhìn Lam Nghi. Trong tâm trí của hắn, hắn chỉ nghĩ rằng phụ nữ thường sẽ giận dữ vì không được tặng những món quà đắt tiền, nào ngờ lại có người phụ nữ như cô, giận dữ vì được tặng một chiếc đồng hồ có thể trị giá đến hơn 300 vạn Nhân dân tệ!
_ Đây cũng coi như là lời xin lỗi của tôi dành cho em đi!
_ Xin lỗi?
Lam Nghi thắc mắc thở hắt ra, nhìn Nhiếp Phong với ánh mắt ngờ vực…
_ Vì đã hiểu lầm em buổi tối hôm đó!
_ Ngài không cần phải….
Mặc cho Lam Nghi lắc đầu phản đối, thanh âm tinh tế êm tai của Nhiếp Phong đã vang lên, át đi tiếng nói của cô…
_ Đã là xin lỗi thì nên thành tâm một chút! Tôi chỉ muốn cho em thấy lời xin lỗi của Nhiếp Phong tôi rất có giá trị!
_ Nhưng…
_ Xin hổi tiên sinh và tiểu thư đã chọn được mẫu nào chưa ạ?
Thanh âm dịu dàng của nữ nhân viên vang lên, ngắt đi tiếng phản đối của Lam Nghi.
_ Catalogue không rõ! Tôi muốn cô ấy được xem trực tiếp các mẫu đồng hồ rồi sẽ lựa chọn!
Nhiếp Phong lịch lãm đứng dậy, dường như rất hài lòng khi thấy thanh âm giọng nói của Lam Nghi bị cô nhân viên chặn đứng, lịch sự vừa đưa tay vừa nói với cô.
_ Mời em!
_ Mời tiểu thư đi hướng này!
Lam Nghi thật sự bất lực!
Cô đọc được trong lòng mắt đen thẫm như đang cười kia của Nhiếp Phong chính là câu nói: “ Hôm nay em không nghe lời thì đừng hòng bước ra được khỏi đây!”.
Nếu đã thế thì cô chọn đại một cái đồng hồ rồi kết thúc việc khó chịu này nhanh đi cho rồi!
Nghĩ thế nào làm như vậy, Lam Nghi cũng chẳng cần để cho nữ nhân viên giới thiệu, xăm xăm bước tới phía trước, mặc kệ ánh mắt ngạc nhiên của mọi nhân viên trong showroom nhìn chằm chằm vào mình.
_ Thưa tiểu thư! Phía bên này là đồng hồ nữ. Chúng tôi có các loại máy cơ Thụy Sĩ tốt nhất thế giới và cả những dòng sản phẩm cao cấp như nạm kim cương, nạm đá quý, khảm ngọc trai và…
Nữ nhân viên bối rối chạy theo Lam Nghi, vừa chạy vừa nói trong hơi thở hụt hơi. Lam Nghi chẳng thèm để ý đến những lời quảng cáo hoa mĩ hay những thứ xa xỉ phẩm ấy…Việc cô cần bây giờ là tìm một chiếc đồng hồ rẻ nhất cửa hàng này và mua phứt nó cho xong!
Và ánh mắt của cô chạm vào một chiếc đồng hồ đặt lẻ loi trong một góc. Chiếc đồng hổ nhỏ, màu sáng rất lạ, hoàn toàn không có nạm bất kì loại đá quý hay kim cương nào, nhìn vô cùng đơn giản với cốt máy chìm và mặt đồng hồ màu đen bắt mắt vừa bí ẩn vừa rất dễ chịu…
Cho dù chỉ là lựa chọn trong lúc nóng vội, nhưng Lam Nghi thật sự thích chiếc đồng hồ này!
_ Tôi muốn lấy chiếc đồng hồ này!
Không hề có chút do dự, Lam Nghi chỉ vào chiếc đồng hồ đó và nói dõng dạc.
Từ phía sau, nụ cười trên môi Nhiếp Phong nở ra vô cùng bí hiểm…
Nữ nhân viên lập tức cười rạng rỡ như thể cô ta vừa nhận được tờ xổ số độc đắc, nắm chặt hai tay vào nhau, ngọt ngào ca tụng.
_ Tiểu thư đây đúng là có con mắt tinh đời. Đấy là chiếc đồng hồ quý hiếm nhất của hãng Rolex, trên thế giới chỉ có tất cả 3 cặp, có tên là Miracle.
Gương mặt của Lam Nghi tái mét đi khi nghe cô nhân viên ngọt ngào giới thiệu…
_ Chiếc đồng hồ làm bằng Rhodium là kim loại hiếm nhất thế giới, được mười nghệ nhân lành nghề nhất của Rolex chế tác hoàn toàn thủ công, mặt đồng hồ được làm từ kim cương đen mài cắt theo kĩ thuật tiên tiến, cũng có thể nói đây là chiếc đồng hồ độc nhất vô nhị, vì không có vết cắt kim cương nào giống vết cắt kim cương nào!
Lam Nghi há hốc miệng sau mỗi lời nói của nữ nhân viên, và nụ cười trên môi của Nhiếp Phong càng lúc càng sâu đậm.
_ Giá chiếc đồng hồ này là bao nhiêu?
_ Thưa Nhiếp tiên sinh! Chiếc đồng hồ này có giá là 1.998.000 USD!
_ 2 triệu USD!!!
Lam Nghi hét lên, ánh mắt kinh hoàng nhìn vào chiếc đồng hồ bé tẹo trước mặt….
Tại sao cái thứ quỷ quái tổ hợp của kim loại và đá lại có thể đắt tới mức độ như thế cơ chứ?
Những kẻ giàu có…Họ điên rồi sao?
Nhiếp Phong tảng lờ vẻ mặt hoảng hốt của cô, tiến tới chiếc đồng hồ, nhẹ giọng nói.
_ Mở nó ra đi!
Nữ nhân viên cúi đầu, cung kính mở kính bảo vệ ra…Chiếc đồng hồ phản sáng lấp lánh, sang trọng và kiêu ngạo!
Nhiếp Phong đi vào đôi găng tay và nữ nhân viên chuẩn bị vào, cầm chiếc đồng hồ lên, lạnh giọng hỏi.
_ Chiếc đồng hồ này bán theo cặp đúng không?
_ Dạ! Đây vốn là đồng hồ đôi, nhưng có thể tách set được ạ!
_ Chiếc kia đâu?
_ Dạ thưa đây!
Nữ nhân viên mở khóa bảo vệ bên cạnh, lấy ra một chiếc đồng hồ có hình dáng giống y như chiếc đồng hồ đó, chỉ có điều là lớn hơn gấp đôi…
_ Bán theo cặp thì giá của chúng là bao nhiêu?
_ Thưa Nhiếp tiên sinh! Một cặp đồng hồ là 5 triệu USD!
_ Điên rồi!
Giọng nói kinh hoàng của Lam Nghi vang lên, một lần nữa khiến cho Nhiếp Phong phải dừng lại để nhìn cô…
Nụ cười nở trên khóe môi hắn, và hắn dịu giọng gọi cô.
_ Lại đây!
Lam Nghi thật sự ước mình có phép độn thổ để biến mất khỏi nơi này!
Đôi chân như đeo đá, Lam Nghi lết từng bước đến quầy đồng hồ với gương mặt như người vừa uống một vại trà khổ sâm…
_ Đưa cổ tay em đây!
Nhiếp Phong nói với Lam Nghi, và cô thở dài.
_ Nào!
Tiếng chép miệng không hề che dấu, Lam Nghi chìa cổ tay ra cho Nhiếp Phong….và hắn đeo đồng hồ cho cô.
Chiếc đồng hồ lành lạnh, nặng vừa phải, nằm trên cổ tay mảnh khanh của cô phát ra luồng sáng dịu dàng êm đềm, vô cùng đẹp mắt.
Nhiếp Phong dường như rất hài lòng với thứ xa xỉ đang phát sáng lấp lánh trên cổ tay của Lam Nghi. Ngón tay hắn cầm chiếc đồng hồ còn lại lên, đeo lên cổ tay mình…
Ánh mắt sâu thẳm ấy nhìn về phía Lam Nghi, và giọng nói tinh tế vang lên đầy vẻ bí hiểm âm trầm…
_ Sau này đừng bao giờ tháo nó ra…