Lam Nghi cuộn mái tóc dày dặn vào tay, nhấc cao nó lên để lộ ra cần cổ thanh mảnh xinh đẹp. Đôi môi gợi cảm đầy đặn thổi ra một luồng hơi dài…Cái nóng đang muốn giết chết cô rồi!
Trời mùa hạ mà Nhiếp Phong bắt cô xõa mái tóc này xuống…Chẳng lẽ hắn đang muốn nhờ cái nóng mùa hè lấy mạng cô không biết chừng!
Lam Nghi bước vội vào sảnh đường, lập tức một luồng khí mát lạnh ùa vào thân thể cô dễ chịu tới mức cảm thán!
_ Sống rồi!
Lam Nghi thở hắt ra, bàn tay buông mái tóc xõa tung xuống lưng, thuận tay kéo khóa chiếc áo da xuống.
Vạt áo da buông lơi để lộ ra chiếc áo thun trắng bó chặt lấy cơ thể tràn đầy sức sống của Lam Nghi. Khuôn ng*c căng đầy gợi cảm, chiếc eo thắt chặt và vòng hông rộng quyến rũ, mỗi bước đi vừa mạnh mẽ lại vừa uyển chuyển, giống như một con báo đen tuyệt đẹp…
_ Lam tiểu thư!
Có tiếng gọi vang lên sau lưng. Lam Nghi quay đầu về sau lưng, phát hiện ra người bảo vệ đang vội vàng chạy về phía cô.
Cũng không rõ có phải do chạy quá nhanh, hay vì đã say sưa nhan sắc nổi bật cá tính của Lam Nghi, mà vừa bước đến trước mặt cô, gương mặt của người thanh niên đó đã đỏ ửng cả lên.
_ Anh gọi tôi sao?
_ Cô Lam! Nhiếp Tổng nhắc cô khi đến nơi lập tức lên văn phòng gặp ngài ấy!
Người bảo vệ ấp úng nói với Lam Nghi, cùng với nụ cười đầy sự mê muội.
_ Đã rõ! Cám ơn anh!
Thanh âm khàn nhẹ đầy mê hoặc của Lam Nghi vang lên, cùng với nụ cười nửa miệng thu hút, và cái nhướn mày rất nhẹ nhưng đặc biệt cá tính của cô.
_ Cô Lam!
Người thanh niên gọi vội cô lại ngay khi bước chân của Lam Nghi muốn rời đi. Lam Nghi quay lại, ánh mắt sâu thẳm ẩn chứa sự hoang dại chiếu vào gương mặt đổ ửng của người thanh niên trẻ…
_ Chúc cô….buổi sáng tốt lành!
Đôi môi căng mọng gợi cảm của Lam Nghi nở ra nụ cười xinh đẹp. Lam Nghi bước về phía người trước mặt, bàn tay cô khẽ vươn lên chạm vào cánh tay của anh, nhẹ giọng thì thầm.
_ Cám ơn…Anh cũng thế nhé người lạ!
Bóng lưng đẹp đẽ uyển chuyển rời đi, nhưng ánh mắt của kẻ si tình thì không thể nào dứt rời…
Người thanh niên nhìn theo bóng dáng của Lam Nghi một cách cuồng dại…Cánh tay anh nơi cô vừa chạm tới run lên như thể có một luồng điện chạy qua…
Đến ngày hôm nay anh ta mới hiểu…thế nào dược gọi là sự quyến rũ của một người phụ nữ.
****
Lam Nghi đương nhiên đã chuẩn bị sẵn tinh thần….Kiểu gì sáng nay khi cô đến nơi cũng sẽ bị gọi lên văn phòng của Nhiếp Phong!
Nếu mà không gọi cô lên…thì không phải là phong cách của hắn!
Lam Nghi cố gắng bước thật chậm…Vừa đi vừa nghĩ ra tất cả các tình huống, tất cả các cuộc hội thoại có thể xảy ra giữa Nhiếp Phong và cô…Và cho dù Lam Nghi đã dành cả đêm hôm qua để suy nghĩ, nhưng cô biết rằng với người như Nhiếp Phong, một đêm suy nghĩ là không đủ để đối phó với hắn.
Dừng chân trước cửa văn phòng, Lam Nghi hít vào một hơi thật sâu rồi thở ra, bàn tay vươn lên muốn gõ cửa thì…
_ Vào đi!
Thanh âm lạnh nhạt của Nhiếp Phong vọng ra, khiến cho gai ốc của Lam Nghi bất giác nổi khắp lên.
_ Vì lạnh thôi! Vì lạnh thôi!
Lam Nghi lẩm nhẩm liên tục, tự trấn an mình…
Đã làm thì không hối hận! Đã hối hận thì đừng có làm!
Vặn nắm tay, Lam Nghi đẩy cánh cửa nặng và tiến vào trong.
Trước bàn làm việc, vây kín lấy Nhiếp Phong là rất nhiều hồ sơ xếp chồng chất. Lam Nghi nhìn hắn chăm chú làm việc, chiếc đồng hồ Rolex mới tinh phát sáng lấp lánh trên cổ tay khiến nhịp tim cô đập nhanh hơn cả chạy bộ.
_ Em có 3 phút để giải thích tất cả!
Nhiếp Phong nói mà không nhìn cô, nhưng thanh âm lạnh lẽo đầy đe dọa của hắn khiến cho Lam Nghi cảm giác như có một chiếc roi đang quất vào người cô vậy.
Rõ ràng cô đã chuẩn bị kĩ lưỡng tất cả, thế nào mà đứng trước mặt hắn câu chữ mười mươi là đã thuộc nằm lòng không hiểu trôi đi đâu mất…!
Giờ Lam Nghi mới thấu hiểu cảm giác của những thí sinh trong phòng thi mà ngồi cạnh giám thị…Áp lực khủng khiếp tới mức nào!
Đầu lưỡi khẽ lướt qua đôi môi khô khốc, Lam Nghi đảo mắt nhìn xung quanh để không bị dáng vẻ cao ngạo phía trước làm phân tán….Thanh âm khàn nhẹ như lửa cháy vang lên…
_ Thì….hôm qua ngài nói với tôi, mục đích ngài mua chiếc đồng hồ cho tôi chính là để tôi biết quý trọng thời gian, sau này không còn tới trễ trong bất kì hoàn cảnh nào nữa…Nhưng tôi thấy thật sự chiếc đồng hồ quá đắt đỏ đó chẳng giúp ích gì cho mục đích của ngài…Nhưng mà một chiếc xe phân khối lớn thì lại hoàn toàn khác. Có nó tôi có thể chủ động thời gian đi lại, hơn nữa có thể lách qua chỗ tắc đường mà không gặp khó khăn như xe hơi….Với cả…
Lam Nghi cắn cắn đôi môi căng mọng của mình…Và ánh mắt Nhiếp Phong nhấc lên khỏi tập tài liệu dày cộp, cái nhìn rất sắc của hắn khiến cho Lam Nghi biết rõ khôn hồn thì nên nói cho hết còn hơn.
_ Với cả…tôi thích xe phân khối lớn hơn là đồng hồ!
_ Ừm….!
Tiếng ngâm nga của Nhiếp Phong vang lên trong cổ họng. Đầu ngón tay của hắn lướt qua trang tài liệu, ngòi bút mực bằng vàng vẽ một đường chữ kí tinh tế như thêu hoa dệt gấm, rồi hắn xếp tập tài liệu ra một bên, đóng nắp bút mực, cài lại cúc áo vest và đứng dậy.
_ Vậy là em đổi chiếc đồng hồ tôi mua cho em bằng chiếc xe phân khối lớn đang đỗ hiên ngang trước cổng công ty kia…Phải không?
Lam Nghi nhướn nhẹ lông mày, nhún vai và gật đầu.
_ Lam Nghi!
Nhiếp Phong nhẹ giọng gọi tên cô, nhưng tại sao thanh âm của hắn lại đầy vẻ cảnh cáo tới rợn cả tóc gáy.
Tựa vào bàn làm việc, sải chân dài của Nhiếp Phong gác lên nhau và hắn khoanh tay trước ngực. Bộ âu phục cắt may hoàn hảo vừa vặn với cơ thể mảnh khảnh mà mạnh mẽ của hắn. Dáng người tinh tế như chính những đường nét trên gương mặt của Nhiếp Phong, vừa gần gũi, lại cũng thật lạnh lùng.
_ Có phải em đang cố tình khiếu chiến với giới hạn chịu đựng của tôi không?
Cái cau mày rất nhẹ của Nhiếp Phong và cả cách khóe miệng gợi cảm của hắn nhếch lên một nụ cười đầy hàm ý nữa…khiến cho một người ngông cuồng từ trong cá tính như Lam Nghi cũng phải chột dạ.
_ Tôi chỉ cố gắng để làm theo ý của ngài thôi!
_ Ý của tôi? Em nói ý của tôi là ý gì?
Cơ thể của Nhiếp Phong khẽ đung đưa, giống như thể hắn đang cố gắng kiềm chế cơn tức giận đang trào lên trong lồng ngực của mình.
_ Là ngài không muốn tôi đi làm muộn nữa!
Câu trả lời của Lam Nghi khiến Nhiếp Phong bật cười…
Tiếng cười sắc lạnh của hắn nghe qua thôi cũng biết là đang vô cùng…tức giận!
_ Tôi không biết là em thông minh hay ngu ngốc nữa đây! Lam Nghi!
Lam Nghi cũng không hiểu tại sao Nhiếp Phong lại hỏi cô như vậy? Và cô cũng không biết thật sự hắn có muốn nghe cô trả lời hay không?
_ Em thật sự nghĩ mục đích tôi tặng em chiếc đồng hồ đó là vì không muốn em đi muộn nữa sao?
_ Đó không phải là những điều ngài đã nói hay sao?
Lam Nghi hỏi lại Nhiếp Phong, và cô nhìn thấy lòng mắt đen thẫm của Nhiếp Phong còn trở nên tối thẫm hơn nữa…
Lúc này dường như trong đầu óc mờ mịt của Lam Nghi mới chợt nhận ra điều gì đó…
Thanh âm khàn nhẹ như lửa cháy khẽ vang lên…
_ Chẳng lẽ….không phải sao?
_ Đừng bao giờ hỏi những điều mà bản thân em không biết câu trả lời!
Nhiếp Phong lạnh lùng nói với Lam Nghi, và hắn đứng dậy…bước ngang qua gương mặt cô.
_ Không biết còn phải dạy em bao nhiêu lần nữa đây!
Khi Nhiếp Phong lướt qua cô, mùi Dương xỉ lịch lãm quyến rũ phảng phất trong không khí đầy mê hoặc.
Lam Nghi đứng yên tại chỗ, giật mình khi tiếng đóng cửa mạnh mẽ vang lên phía sau…
Tiếng thở hắt ra vang lên, Lam Nghi cắn môi và vuốt mái tóc dày dặn của mình ngược ra phía sau.
Hắn nói như vậy tức là có ý gì?
Cơn mông lung suy nghĩ nung nấu trong đầu cô, Lam Nghi nhịp nhịp gót giày…bỗng nhiên giật thót mình khi nghe thấy tiếng chuông điện thoại.
Căn phòng chỉ có một mình cô, và tiếng điện thoại thì đổ chuông liên tục…
Lam Nghi nhìn xung quanh để tìm vị trí âm thanh…đột nhiên phát hiện ra trong văn phòng của Nhiếp Phong có thêm một bàn làm việc mới tinh đầy đủ tiện nghi, và một lọ hoa Cẩm Quỳ vàng tươi như bơ chảy đặt trên bàn.
Phải rồi…
Nhiếp Phong đã nói, phòng làm việc của hắn…bây giờ cũng là phòng làm việc của cô!
Và tiếng chuông điện thoại chính là phát ra từ diện thoại bàn của cô.
_ Vâng…Tôi nghe đây!
Lam Nghi vội vàng trả lời khi tiếng chuông vang đến hồi cuối cùng.
Đầu dây bên kia im lặng một lát…Rồi đột nhiên truyền đến một thanh âm vô cùng êm dịu, vô cùng dễ nghe, vừa gợi cảm vừa mê hoặc, giống như được ướp trong rượu vang hảo hạng.
_ Cô có phải là trợ lý mới của Nhiếp Phong, Lam Nghi đúng không?
****
Nhiếp Phong vuốt mi tâm của mình, cố gắng làm cho những nếp nhăn đang cau chặt lại dãn dần ra…đầu ngón tay siết chặt lấy hộp đồng hồ bằng vàng ròng lạnh ngắt.
Hàm răng hắn nghiến chặt vào nhau, lớp xương gò má nhô cao lên rõ ràng là đang gồng quá sức. Nhiếp Phong hít vào một hơi và thở ra đầy nặng nề.
_ Nhiếp tiên sinh! Đã đến nơi rồi ạ!
Người tài xế nhẹ giọng nói với hắn, và Nhiếp Phong từ từ mở mắt ra.
_ Mở cửa xe đi!
Nhiếp Phong nói nhỏ, đầu ngón tay hắn gõ gõ hộp đồng hồ xuống mặt ghế da.
Cánh cửa mở ra, và Nhiếp Phong bước xuống, tiến vào khu chung cư của Lam Nghi.
***
Sau hai tiếng gõ cửa, vẫn không có ai trả lời.
Đầu lông mày của Nhiếp Phong lại một lần nữa cau chặt lại…và hắn lôi từ trong túi áo ngực ra chiếc thẻ từ.
Cánh cửa mở ra, một mùi hương thơm tho dễ chịu bung tỏa khiến hắn bất giác mỉm cười.
Căn hộ nhỏ mà hắn chuẩn bị cho cô…
Bước chân của hắn rất tĩnh lặng, tựa như dạo bước giữa nhân gian, thong thả đi ngắm khắp căn hộ của Lam Nghi…
Căn phòng ngủ của Lam Nghi là nơi cuối cùng Nhiếp Phong bước vào…Đầu ngón tay của hắn lướt qua những đồ đạc nhỏ nhắn của cô, và mở tủ quần áo của cô ra…
Những bộ váy ngủ bằng lụa và ren mềm mại treo kín trong tủ…Nhiếp Phong lướt bàn tay trên những bộ đồ mềm mại, thoáng mỉm cười.
Bàn tay hắn nhẹ nhàng đặt chiếc hộp đồng hồ bằng vàng lên chiếc giường sạch sẽ của cô, còn không quên vuốt nhẹ lớp ga giường mềm mại…
Bước chân của hắn vừa định bước đi…đột nhiên lại dừng lại.
Đầu lông mày của hắn khẽ cau lại, Nhiếp Phong quay người, rồi khẽ cúi xuống.
Dưới gầm giường của cô tại sao lại có một quyển sách bị vứt lăn lóc thế kia?
Nhặt nó lên, Nhiếp Phong vuốt nhẹ trang bìa…Là một quyển tiểu thuyết ngôn tình sao?
Hóa ra lại có sở thích này à?
Nhiếp Phong mỉm cười, tò mò mở ra, muốn đọc vài trang…
Đột nhiên ngón tay của hắn động vào một vết gợn nơi trang sách…
Ngón tay của hắn lách qua, nhẹ nhàng mở ra…
Lập tức…ánh mắt của hắn tối sầm lại…
Đầu ngón tay của hắn siết chặt lấy quyển sách, đến nỗi khiến cho trang bìa co rúm lại nhăm nhúm giữa những đầu ngón tay của hắn…
Cơn giận dữ cuồng phong ngấm ngầm dâng lên trong lồng ngực…và nét chữ mềm mại cứng cỏi của Lam Nghi trơ tráo đập vào mắt…
Hàm!