Trong căn phòng tĩnh lặng chỉ còn lại một khoảng trống rỗng mênh mang.
Lam Nghi nằm sấp trên ghế sopha rộng, chiếc áo xộc xệch nát tươm để lộ ra khoảng lưng trắng mịn mềm mại và bả vai rớm máu. Chữ “Phong” sắc ngọt ghim trên thân thể cô như một ấn tích sẽ theo cô suốt đời, máu từ dòng chữ còn tươi màu mực rơm rớm ứa ra, như thể một dòng huyết lệ. Mái tóc dày dặn như dòng thác đổ xuống, che đi gương mặt của cô…Cơ thể vô lực vừa tuyệt mỹ lại vừa bi thương, như thể phân cảnh đau lòng trong vở kịch “Hồ Thiên Nga”, đau đớn tới mức cào xé tâm can, lại đẹp tới mức vô thường diễm lệ.
Nhiếp Phong im lặng nhìn Lam Nghi, mặc cho thân thể cao ngạo của hắn tĩnh lặng như một phiến đá, nhưng đầu ngón tay hắn lại liên tục xoa vào nhau thật vội vàng, như thể tố cáo tâm trạng điên cuồng bất an của chính bản thân hắn. Trong lòng như thể có cuồng phong bão tố, điên cuồng quẫy cùng.
Đến khi hắn không thể chịu đựng được nữa, bàn tay hắn đập mạnh xuống thành ghế, đứng vội dậy.
Sải chân dài của hắn bước qua Lam Nghi, tiếng gót giày cố tình đạp thật mạnh xuống mặt sàn gỗ vang lên náo động…Nhưng người nằm trên sopha lại giống như một đóa Cẩm Quỳ yếu đuối và tiều tụy, hoàn toàn không có chút phản ứng với Nhiếp Phong.
Hắn bước qua cánh cửa, gió điều hòa buốt lạnh thổi mùi hương Dương xỉ lưu lại mãi trong căn phòng tịch liêu. Tiếng bước chân như tiếng búa nện, nện từng tiếng từng tiếng vào trái tim của chính hắn.
Sải chân của hắn bước rất nhanh, như vội vã, lại như trốn chạy…Nhưng đến khi gót giày da sang trọng của hắn bước tới cánh cửa thang máy, nhìn những hàng số nhảy trên bảng điện tử, tí tách tí tách như tiếng kim đồng hồ lạnh toát trên cổ tay…Và tới khi cánh cửa thang máy mở ra…
Nhiếp Phong….lại không thể bước vào.
Lam Nghi nằm yên trên sopha, lặng người tới tê liệt…Gió lạnh quất vào da thịt lại không thể làm dịu đi cơn đau đớn rát bỏng trên bả vai…Nỗi đau chẳng hề có chút nguôi ngoai, lại càng lúc càng khắc sâu vào thân xác như một cơn đọa đày…
Mà ngạc nhiên làm sao? Trớ trêu làm sao? Tận cùng sâu thẳm trái tim, Lam Nghi lại không hề cảm thấy điều gì…!
Không có căm phẫn!
Không có đau đớn!
Không có uất hận!
Tất cả…chỉ là một khoảng trống mênh mang…
Trống rỗng…tới buốt lạnh!
Lam Nghi nhắm đôi mắt ráo hoảnh lại….tự bật cười với chính bản thân mình!
Đến mức độ này, cũng chẳng thể khóc được!
Mà cuối cùng lại thành bật cười…
Cười tới mức thế lương!
Soạt!
Tiếng động bất chợt vang lên khiến Lam Nghi giật nảy mình…Ngay trước khi Lam Nghi kịp cảm nhận được điều gì đang xảy ra, cơ thể của cô đã bị kéo lật ngược lại.
Bàn tay của cô vô thức níu lấy gấu tay áo của người bên cạnh, một mùi hương thoáng qua ám ảnh tới tận cả trong những giấc mơ mờ mịt…Mùi Dương xỉ lịch lãm tới quặn thặt.
Nhiếp Phong cúi người, cẩn thận bế bổng Lam Nghi lên. Gương mặt kín bưng tựa như màn đêm mùa đông, lạnh giá và hoang vắng…chỉ có tiếng tim đập của hắn hiện hữu như núi cao, sông dài…
Lam Nghi thở hắt ra, không phải vì nỗi đau cháy da cháy thịt…mà vì quá mức kinh ngạc.
Nhiếp Phong không nhìn cô, nhưng vòng tay đang bế ẵm cô thì rất thật…Rất thật là hắn đang bế cô vào phòng ngủ.
Nỗi sợ hãi mơ hồ dâng lên trong lồng ngực, những kí ức kinh hoàng tại khách sạn Le Miel dội ngược lại vào cô…Không lẽ Nhiếp Phong muốn…?
_ Hôm nay tôi không có nhu cầu muốn hưởng thụ em…Nên cứ thả lỏng đi!
Thanh âm tinh tế vang lên khiến cho Lam Nghi giật mình…Người đàn ông đang ôm lấy cô sát vào lồng ngực hắn như thể đi guốc trong bụng cô, toàn bộ những gì cô đang nghĩ, thậm chí chưa hề nghĩ tới….hắn đều đoán ra được!
Người đàn ông này, thật sự rất đáng sợ!
Đặt cô xuống giường rộng, Nhiếp Phong cẩn thận kéo cô nằm sấp xuống, tránh cho bả vai cô chạm vào ga giường thêm đau đớn, sau đó, hắn trở ra ngoài.
Lam Nghi nghĩ chắc hắn sẽ bỏ đi, nhưng khoảng năm phút sau, Nhiếp Phong quay trở lại và trên tay hắn là một túi bông băng y tế, cồn và các loại thuốc sát trùng, giảm đau.
Nhiếp Phong ngồi xuống trên giường cô, bàn tay hắn kéo Lam Nghi lại gần hơn, cho cô nằm sấp trên đùi hắn. Tiếng xé bao giấy đựng bông băng xột xoạt bên tai, Lam Nghi không hiếu sao bản thân cô lại hồi hộp tới nín cả thở.
Và làn da cô cảm nhận được cái lạnh man mác của bông băng tẩm cồn y tế ngay trước khi nó chạm vào cô.
Một cơn nhói dấy lên nơi bả vai, Lam Nghi cau chặt mi tâm lại, hàm răng cô cũng in dấu lên đôi môi căng mọng đầy đặn, và đầu ngón tay níu chặt lấy ống tay áo của Nhiếp Phong.
Miếng bông thấm trên bả vai cô, Lam Nghi nghiến chặt răng lại…Trong thâm tâm thật sự hận mình không thể vùng lên đánh trả người đàn ông bên cạnh.
Thủ đoạn vừa đấm vừa xoa này, thật sự đúng là khiến cho cô sởn gai ốc!
Nhưng Lam Nghi có thể làm gì, ngoài việc ngoan ngoãn tuân lệnh của Nhiếp Phong. Chỉ có một chữ “Hàm” trong lúc vô thức cô lỡ viết ra trên trang sách giấu kín, vậy mà cái giá cô phải trả là thế này đây!
Nằm trên chân hắn, để mặc cho những đầu ngón tay của hắn kéo áo cô xuống, để cho hắn chăm sóc vết thương chính hắn gây ra cho cô…Lam Nghi thật sự cảm thấy giống như cực hình tinh thần…Mà vì cô mải suy nghĩ mông lung trong vô thức mà đến chính bản thân mình cũng không nhận ra….
Cơn đau đã nguôi ngoai từ khi nào…!
_ Đêm nay cứ nằm yên thế này đi!
Mặc dù trong phòng chỉ có mình Nhiếp Phong và cô, nhưng Lam Nghi vẫn không khỏi thắc mắc xem liệu chất giọng nhẹ nhàng ấy có phải đang nói cho cô nghe hay không?
Đến khi những ngón tay của Nhiếp Phong lùa vào mái tóc ẩm mồ hôi vì đau của cô, chải nó xuống khỏi chiếc gáy thanh mảnh, Lam Nghi mới ngỡ ngàng…
Nhiếp Phong…!
Rút cuộc hắn muốn cái gì đây?
_ Nếu mà muốn nói điều gì thì để mai nói! Bây giờ thì khép môi lại và cố ngủ đi…Tân trạng của tôi hôm nay rất không vui, đừng khiến tôi bực tức thêm!
Thanh âm tinh tế ấy vang lên, dường như thể đang nói với cô, lại dường như thể nói với chính hắn.
Lam Nghi thật sự cũng chẳng muốn tranh cãi với Nhiếp Phong….Cô cũng chẳng hận hắn tới mức muốn gào thét đánh đập hắn….Cô chỉ hận chính mình, hận cái ngày cô ngu ngốc kí vào bản giao kèo với ác quỷ!
Chỉ trách bản thân cô mà thôi!
Lam Nghi thấy Nhiếp Phong cựa mình, lại thấy hắn rút chiếc điện thoại trong người ra…
Ban đầu cô nghĩ hắn định gọi cho ai đó, nhưng đến khi thấy hắn úp mặt điện thoại xuống tủ trang điểm bên cạnh và nói với cô.
_ Tôi để điện thoại chế độ im lặng rồi, em cứ ngủ đi!
Rút cuộc…con người này bị sao vậy?
Lam Nghi thật sự không hiểu nổi…rút cuộc trong đầu Nhiếp Phong là đang suy nghĩ điều gì?
Tại sao hắn có thể vừa tuyệt tình, lại vừa như dịu dàng thật tâm với cô chỉ trong một khoảng khắc?
Chuyện quái gì dang xảy ra vậy?
Lam Nghi nghĩ mải miết, đột nhiên sống lưng cô rùng mình một cái…
Bàn tay Nhiếp Phong dịu dàng vỗ về đỉnh đầu cô, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của cô, cưng nựng như âu yếm một đứa trẻ…
_ Ngủ đi…người phụ nữ của tôi!
Hàng mi tâm của Lam Nghi nhắm chặt lại….
Chắc chắn đây chỉ là một cơn mơ!
Không!
Một cơn ác mộng mang theo cơn đau đớn âm ỉ như lửa cháy tại nơi bả vai nhức nhối!
Phải…!
Tất cả chỉ là một cơn ác mộng thôi!
Chỉ cần ngày mai tỉnh giấc, mọi chuyện sẽ biến mất mà thôi!
****
Nhiếp Phong im lặng nhìn Lam Nghi đã chìm sâu vào giấc ngủ, những đầu ngón tay cứ mải miết vuốt ve những ngọn tóc dài của cô, lắng tai nghe tiếng thở đều đều êm ả của cô…
Lúc này hắn mới nhấc điện thoại lên…Trên màn hình là cuộc gọi nhỡ của Lôi Triệt và một dòng tin nhắn mới.
“ Nhiếp Phong! Sắp tới mình có việc muốn nhờ cậu! Mình muốn mua lại công ty CHARM, giấy tờ mình cần cậu chuẩn bị giúp mình! Hôm nay mình cũng đã nói chuyện với Lam Nghi của cậu, cô gái ấy cá tính đấy, mới nói qua chuyện của Giai Kỳ mà cô bé đã vội vàng phóng xe phân khối lớn tới quan sát…Sau này chắc phải nhờ Lam Nghi nhiều, xin phép cậu trước nhé!”