Cánh cửa gỗ vừa mở ra, tiếng nhạc sang trọng êm dịu đã tràn cả qua không gian, tiếng vĩ cầm vừa gợi cảm vừa dịu dàng ùa vào Lam Nghi như một cơn sóng vỗ, những nốt nhạc vừa điêu luyện vừa âu yếm như cuốn phăng cảm xúc trong lòng người ra biển lớn dập dìu.
Bản nhạc nghe rất quen thuộc, nhưng Lam Nghi nhất thời không thể nhớ ra nổi tên là gì…
Đột nhiên, một thanh âm vang lên, ngữ điệu dung hòa êm ái tới mức khiến cho Lam Nghi tưởng nhầm là những nốt dương cầm đang đan xen vào đó…
_ Thanh! Mình hỏi thật cậu, sao cậu có thể nghĩ ra được cái trò quái đản đến như thế được? Có bao giờ thấy cậu vì phụ nữ mà hoa tâm tốn sức thế đâu? Bắt Lôi Triệt nhượng lại công ty CHARM, còn bắt mình đóng kịch, cậu biết là lần đầu tiên mình gặp con gái cậu, lúc cô ấy gọi tên mình là Tiểu Văn, mình còn quên khuấy không phản ứng, may mà nhờ tài trí nhanh nhạy này mới lấp liếm được đấy!
Là giọng của Nhiếp Phong!
Chất giọng cho dù cô có làm mọi cách cũng không thể nào quên được!
Hóa ra hắn đã về lâu rồi, vậy mà Lam Nghi lại tưởng hắn chỉ mới trở về sáng nay mà thôi!
Đột nhiên, một bóng người cao lớn trở người đứng dậy, sải chân dài bước về phía quầy rượu. Cho dù chỉ nhìn thấy bóng lưng của hắn, nhưng tác phong lịch lãm tràn đầy phong thái quý tộc ăn sâu vào máu khi hắn lựa ra một chai rượu màu hổ phìn h đậm ấy khiến Lam Nghi chắc chắn rằng đó là Tề Yến Thanh!
Vậy là cô bé hôm nay…là con gái của Tề Yến Thanh?
Tại sao Tề Yến Thanh lại muốn lừa gạt con gái mình như vậy?
Thật là khó hiểu!
Lam Nghi nhìn Tề Yến Thanh ưu nhã rót rượu cho Lôi Triệt, rồi lại rót cho Nhiếp Phong…Cả ba người đàn ông đứng lên, ba ly rượu màu hổ phách sóng sánh chạm vào nhau, thanh âm ngân lên thật là thanh nhã, và giọng nói trầm thấp của Tề Yến Thanh vang lên, tựa như gió sâu đang thổi vào rừng cây xào xạc.
_ Hôm nay mình rất vui! Cám ơn sự giúp đỡ của các cậu!
Câu nói của Tề Yến Thanh thật sự đã thổi bùng cơn tức giận nãy giờ cứ ngấm ngầm âm ỉ cháy trong lòng Lam Nghi lên. Cô cau chặt hàng lông mày xinh đẹp, dùng ánh mắt căm giận nhìn vào những gương mặt tuấn kiệt mà chẳng khác gì lang gì sói kia…!
Rút cuộc thì bọn họ coi phụ nữ là gì? Là công cụ mua vui cho bọn họ? Là những con búp bê biết cười biết nói, bằng xương bằng thịt để cho bọn họ tùy ý chơi đùa sao?
Giới đại thượng lưu bên ngoài thì bóng bẩy hào nhoáng, mà bên trong thì thối nát tới tận xương tận tủy, thật khiến cho người ta rùng mình!
Siết chặt bàn tay lại, Lam Nghi nghiến răng nhìn chằm chằm vào ba người đàn ông trước mắt…
Thật ra có một điều, mà chính bản thân Lam Nghi cũng không nhận ra, đó là cho dù cô có cố gắng trở thành một con mèo nhỏ ngoan ngoãn bên cạnh Nhiếp Phong, cũng chỉ là bởi vì lo cho an nguy của mẹ nuôi, sợ rằng nếu như cô phản kháng lại hắn, hắn sẽ dùng thủ đoạn tàn nhẫn nhất làm tổn hại tới người thân duy nhất của cô….Chứ bản chất của cô, vẫn chính là một con báo!
Và rồi thanh âm khàn nhẹ như lửa cháy của Lam Nghi vang lên ngay trước khi cô kịp nhận ra:
_ Ba người đàn ông cao cao tại thượng hợp sức lừa một cô gái, sai đó cùng nhau thưởng rượu…Thật đúng chất đại trượng phu!
Đầu lông mày của Nhiếp Phong khẽ nhướn cao lên, ánh mắt sắc bén ấy hướng về phía Lam Nghi, và khóe môi nở một nụ cười thỏa mãn không che giấu.
Lam Nghi xuất hiện ở lối vào, mái tóc xoăn dày gợi cảm như những cô gái Du mục, đầu lông mày sắc nét và đôi mắt hoang dã như cát nóng sa mạc, sống mũi thẳng tắp cùng đôi môi gợi cảm tới cực hạn…Nét quyến rũ hoang dại đặc biệt nổi bật cho dù cô chỉ mặc một chiếc áo phông đơn giản và quần jeans khỏe khoắn, thắt lưng to bản khoe lên vòng hông gợi cảm….Cô khảng khái sải chân bước vào trong phòng.
Mùi hương hoa Diên vĩ thoang thoảng nhẹ đưa…
Chẳng để mắt tới Tề Yến Thanh và Lôi Triệt, Lam Nghi lạnh nhạt đặt một chiếc Usb lên bàn, thủng thẳng nói.
_ Usb ngài cần đây!
Sau đó cô quay lưng bỏ đi, chẳng hề giống như những cô gái khác, hàng đêm nằm mơ được một lần bước chân vào căn phòng này, chỉ để được Nhiếp Phong, Tề Yến Thanh hay Lôi Triệt để mắt tới…Lam Nghi lại như chán ghét, chẳng hề muốn lưu lại một giây phút nào!
Nhưng trước khi cô kịp bước ra khỏi căn phòng, cổ tay của cô đã bị một bàn tay cứng như thép nguội giữ chặt lại.
Nhiếp Phong kéo giật Lam Nghi lại, làm sóng sánh ly rượu trong tay.
Hắn kéo sát cô vào mình, từ ánh mắt cho tới giọng nói đều trở nên vô cùng lạnh lẽo, nghiêm khắc và tàn độc.
_ Tôi đã cho phép em đi chưa?
Đôi mắt hoang hoải của Lam Nghi nhìn sâu vào lòng mắt bí ẩn sâu thẳm của Nhiếp Phong…Đôi môi cô siết chặt lại….
Lòng mắt quá lạnh lẽo, quá khắc nghiệt khiến cho Lam Nghi không thể nhìn lâu….Mi mắt cô hạ xuống, ánh mắt sâu hút của cô vô định hướng xuống sàn nhà.
_ Chưa!
_ Chưa cái gì?
Chất giọng tinh tế như tiếng đàn dương cầm vang lên, lại mang theo sự hà khắc quyền lực tựa như một mệnh lệnh.
_ Chưa! Thưa ngài!
_ Thế tại sao em dám bỏ đi!
_ Tôi không muốn làm hỏng cuộc vui của các ngài!
Cho dù biết chắc chắn rằng lời nói dối như để gạt trẻ con của cô chắc chắn không thể qua được mắt của Nhiếp Phong, nhưng Lam Nghi thà để hắn nhận ra mình đang nói dối còn hơn nói thật rằng….Cô chán ghét khi ở cùng một chỗ với hắn!
_ Tôi đã dạy em thế nào? Khi nói chuyện mắt phải đặt vào đâu?
Giọng nói của Nhiếp Phong nghiêm khắc vang lên…và lòng mắt hoang hoải buồn bã của Lam Nghi hướng về phía hắn…
_ Phải nhìn vào ngài!
_ Em có phải đang cố tình muốn chống đối tôi một lần nữa, đúng không?
Lam Nghi rùng mình, kí ức đêm đó tại sân bay tư nhân vẫn còn ám ảnh cô như một căn bệnh tâm lý…Làm sao cô có thể quên?
_ Không! Thưa ngài!
Lam Nghi lắc đầu, ánh mắt hướng xuống….
_ Tôi đã cho em nhìn xuống chưa?
Chất giọng uy quyền vang lên, tràn đầy sự tức giận…khiến cho Lam Nghi phải ngước lên, nhìn sâu vào đôi mắt tràn đầy sắc bén uy quyền của hắn!
Người đàn ông trước mặt này, người đàn ông nắm giữ sinh mạng của mẹ cô, và nắm giữ cả sinh mạng của cô…
Bây giờ mà Lam Nghi “phản kháng”, dù chỉ là chút “phản kháng” nhỏ nhoi như một con kiến, chắc chắn cũng sẽ khiến cô phải trả giá rất đắt!
Vì thế cô chỉ còn cách cắn răng nín nhịn, và nín nhịn!
Những người như cô ở trong thế giới của Nhiếp Phong, vốn dĩ không bao giờ có tiếng nói!
Gương mặt đẹp đẽ mà đáng sợ của Nhiếp Phong ghét sát lại, thanh âm dịu dàng và khiến cho Lam Nghi lạnh toát cả sống lưng.
_ Em đừng nghĩ rằng tôi không biết em đang tìm chỗ xóa xăm!
Đôi mắt của Lam Nghi giật lên chấn động, cô cắn chặt răng lại, run rẩy…
Tại sao hắn biết?
Chẳng lẽ…Gia Kính nói?
_ Đừng cố gắng qua mắt tôi! Vết xăm đó thể hiện rằng em thuộc quyền sở hữu của ai! Nếu như em cố tình xóa nó, lần sau…
Bàn tay cầm ly rượu của Nhiếp Phong khẽ đưa lên, miết lên vầng trán tròn trịa của Lam Nghi, vén mái tóc xù của cô ra sau vành tai tròn trịa.
_….Tôi sẽ xăm nó….ở trên này!
Bàn tay vẫn cầm ly rượu, đầu ngón tay tinh tế của Nhiếp Phong miết một đường lên vầng trán của Lam Nghi, ánh mắt nghiêm khắc sắc lạnh nhìn vào đôi mắt như sa mạc kia…Thanh âm nhẹ nhàng vang lên.
_ Em nghe rõ lời tôi nói chưa?
_ Vâng!
_ Vâng gì?
_ Vâng! Thưa ngài!
Lam Nghi lập lại lời nói như một cái máy, và Nhiếp Phong mỉm cười nói với cô….
_ Ngoan lắm! Em chờ tôi ở ngoài! Tôi sẽ ra ngay!
Nhiếp Phong hài lòng buông bàn tay đang nắm lấy cổ tay của Lam Nghi ra. Cô rụt tay về, trên cổ tay mảnh khảnh còn hằn nguyên dấu tay thít đỏ rực. Lam Nghi quay người bước đi, cổ tay nắm chặt run rẩy….
****
Lam Nghi ngồi xuống bậc thang, bàn tay vẫn mân mê cổ tay bị tóm tới ửng đỏ…Đôi mắt nhìn vô định vào khoảng không phía trước…
_ Đang nghĩ gì vậy?
Thanh âm tinh tế vang lên, kéo ngược Lam Nghi về hiện tại.
Ánh nhìn hoang hoải của Lam Nghi hướng lên, dừng lại tại nơi người đàn ông lịch lãm đẹp đẽ trước mắt…
Đôi môi cô hé mở, thanh âm khàn nhẹ vang lên.
_ Không có gì cả….
_ Nếu như thắc mắc tại sao tôi biết em định đi xóa xăm, thì nói cho em biết không phải do Gia Kính nói…mà là vốn dĩ trong xe của Gia Kính có camera!
Tiếng thở dài len lén vang lên…
Hóa ra là thế!
Đáng lẽ ra cô phải đoán ra được mới đúng!
Con người có tính sở hữu cao ngất trời, đa nghi như Nhiếp Phong thì làm sao có chuyện hắn tin tưởng hoàn toàn vào người khác!
Nhiếp Phong nhìn Lam Nghi ngồi trên bậc thang, mái tóc mềm mại xõa tung sau lưng, xòa trên bải vai mềm mại của cô…Dáng người cô gầy gầy đẹp đẽ, đột nhiên lại khiến hắn cảm thấy có chút yếu ớt….
Tự nhiên trong lòng hắn, giống như có một cơn gió lạnh thổi qua…
Đôi mắt Lam Nghi cứ nhìn mãi xuống đôi giày sang trọng của Nhiếp Phong….đột nhiên, một chiếc điện thoại được đưa tới trước mặt cô.
Lam Nghi khó hiểu ngước nhìn hắn…
_ Số điện thoại của bác sĩ trực tiếp điều trị cho mẹ em ở ngay đầu danh bạ. Em gọi cho bà ấy nói rằng em là Lam Nghi, bà ấy tự biết em là người của tôi!
Đôi mắt sâu thẳm của Nhiếp Phong như hòa vào màu bóng đêm sau lưng, càng lúc càng đắm chìm, càng lúc càng bí ẩn…
Lam Nghi thở ra một hơi dài, nhìn vào chiếc điện thoại trong tay Nhiếp Phong…
Rồi thanh âm nhàn nhạt như xa vắng vang lên, như hòa cùng làn gió.
_ Không cần đâu…cám ơn ngài! Chỉ cần mẹ tôi sống ổn, chữa khỏi bệnh và khỏe mạnh là được…Tôi….không muốn làm phiền bà ấy!
Câu trả lời của Lam Nghi khiến Nhiếp Phong ngẩn người.
Hắn nhìn cô đứng dậy, lẳng lặng bước qua hắn….Cái nhìn mơ hồ của cô thật sự vô cùng ám ảnh…
Nhiếp Phong đâu biết rằng, trong lòng Lam Nghi, cô hoàn toàn không còn dũng khí, không còn tư cách, để gọi điện cho mẹ nuôi nữa…
Một người con gái như cô….
Còn có thể có tự trọng để đối diện với người nào nữa đây?