Nữ y tá tách từng viên thuốc đủ màu trắng xanh đỏ và đặt chúng vào trong một chiếc liễn pha lê vô cùng xinh xắn. Trà ấm đã được rót vào cốc sẵn từ trước để trên chiếc tủ cạnh giường của Lam Nghi. Y tá hài lòng nhìn Lam Nghi ăn hết chén cháo với nấm và bào ngư nóng hổi ngon lành, và uống gần cạn ly nước ép lựu táo cho suất ăn tối.
_ Dùng xong bữa tối tiểu thư có thể dùng trà an thần, và chờ nửa tiếng rồi uống thuốc với nước ấm.
Lam Nghi bận ăn cháo nên không thể trả lời lại, chỉ gục gặc gật đầu. Nữ y tá chăm chú ghi chép lại những chỉ số vô cùng ổn định trên máy móc, không để ý tới bóng người đẹp đẽ thoát tục, mảnh mai và mạnh mẽ xuất hiện ở ngoài cửa. Bóng dáng cao lớn trải xuống nền gỗ sạch sẽ ấm áp, chiếc áo choàng và chiếc khăn nhãn hiệu sang trọng còn như vương hơi lạnh ở bên ngoài. Nhiếp Phong tựa người vào cửa sổ, yên lặng ngắm nhìn khung cảnh trước mắt.
Lam Nghi ngồi trên giường, chiếc chăn sạch sẽ trắng tinh vắt ngang người cô, che đi đôi chân thuôn dài thon thả. Bát cháo nóng hổi trên tay và dáng vẻ cô ngoan ngoãn múc từng thìa cháo đưa lên miệng…Không hiểu sao ngắm nhìn cô lúc này, Nhiếp Phong bỗng nhiên có một cảm giác thật bình yên.
_ Ngài Nhiếp! Ngài đã tới!
Nữ y tá quay lại, nhanh nhảu cất tiếng chào khi nhận ra Nhiếp Phong. Thanh âm hốt hoảng có chút vội vã của cô khiến cho Lam Nghi giật mình. Cô ngước vội lên, và bắt gặp ánh mắt dịu dàng ấm nóng của Nhiếp Phong.
Khoảng khắc bốn mắt chạm nhau, tự nhiên trong trái tim Lam Nghi nhói lên một nhịp.
Nụ cười của Nhiếp Phong rất đẹp, khóe môi sắc nét đẹp tới kinh ngạc khẽ cong lên, đôi mắt quyến rũ đong đầy yêu thương ấm nóng dâng đầy ăm ắp, so với nhiệt độ của chén cháo nóng sốt trên tay còn nóng rẫy hơn nữa…
_ Ăn nốt đi!
Thanh âm dịu dàng đầy từ tính cùa Nhiếp Phong vang lên, Lam Nghi đột nhiên trở nên gượng gạo…không hiểu tại sao gò má của mình đột nhiên lại đỏ lựng lên.
_ Hôm nay cô Lam ăn hết cháo trong liễn, còn uống hết cả ly nước ép…Nhiếp tiên sinh ngài cứ yên tâm, cô Lam sẽ khỏe lại trong nay mai thôi ạ!
_ Ừ…cô đi đi!
Nhiếp Phong gật đầu, tuy rằng rất nhẹ nhàng điềm đạm, nhưng lại vô cùng lạnh nhạt. Khiến cho nữ y tá không dám lằng nhằng, lập tức nhanh chân chạy khỏi phòng.
Lam Nghi vẫn điềm tĩnh ăn hết chén cháo trong tay, làm như không hề để ý tới người đàn ông đẹp đẽ đang từ tốn cởi chiếc khăn và chiếc áo choàng có giá hàng chục ngàn đô vắt lên giá treo. Mùi hương Dior Savage quyến rũ phút chốc bung tỏa khắp căn phòng rộng, đến nỗi Lam Nghi ăn cháo bào ngư cũng ngửi thấy mùi Dương xỉ, uống nước lựu cũng ngửi thấy hương Dương xỉ.
Chiếc giường lún xuống, bên cạnh vai phải Lam Nghi đột nhiên cảm giác ấm nóng, bát cháo trên tay cô cũng dần dần buông xuống.
_ Ăn nốt đi!
Những ngón tay tinh tế của Nhiếp Phong nâng bát cháo trên tay cô lên…Hắn ngồi sát cô quá, đến mức làn da của cô dường như bị thiêu đốt bởi ánh nhìn như có lửa của hắn. Vốn dĩ đôi mắt của Lam Nghi cũng như một bờ cát cháy sa mạc, cũng quyến rũ, cũng thu hút, nhưng so với chất tình đang rực lên cùa Nhiếp Phong…thì chỉ giống như ánh đèn mà so với ánh nắng mặt trời.
Đầu ngón tay của hắn nhẹ nhàng vươn lên, vuốt ve mái tóc xoăn dài mềm mại của Lam Nghi, vén những lọn tóc của cô ra sau vành tai đang ửng đỏ. Lam Nghi không còn nhận ra được cháo có vị gì nữa, đôi môi của cô không ngừng run lên…
Hàng mi dài của Nhiếp Phong khẽ rung động, ánh nhìn nồng nàn và ấm áp, chứa đầy tâm tình bí ẩn phức tạp của hắn, chứa đầy mê muội khát khao của hắn, và chứa đầy cả sự tàn nhẫn tới cùng cực của hắn.
Chóp mũi lành lạnh của hắn vờn quanh cổ cô, nhè nhẹ hít vào hương thơm mỏng manh dịu dàng…Cơ thể mạnh mẽ của hắn gần sát vào cô, gương mặt điển trai của hắn dần dần vùi vào mái tóc của cô…
Tựa như trăng khuất sau đêm đen…
Chóp mũi lành lạnh của hắn chạm vào chiếc cổ thanh mảnh của Lam Nghi, khóe miệng của hắn nhếch nhẹ lên khi cảm nhận được sự run rẩy của cô…Làn môi của hắn chạm vào điểm nhạy cảm giữa cần cổ và bả vai mềm mại của cô…
Tiếng thở dài của Lam Nghi là thanh âm ngọt ngào nhất thế gian…
Từng nụ hôn như gió, thoảng qua làn da cô, mang theo cả những xúc cảm nồng nàn quyến luyến, khiến cho sống lưng cô không ngừng run rẩy….
Run rẩy mãnh liệt…
_ Sao đột nhiên em ngoan quá vậy?
Thanh âm tựa như tiếng đàn dương cầm dìu dịu vang lên, Nhiếp Phong tách môi của cần cổ cô, ánh nhìn của hắn dừng xuống bát cháo trong tay cô, và chất giọng không ngừng được sự mỉa mai lại vang lên, cho dù hắn không hề cố ý.
_ Nếu như với tính cách của em…thì bát cháo này sớm đã bị em đội lên đầu anh rồi mới đúng!
Lam Nghi mím môi lại, đặt bát cháo còn dở sang bên cạnh…
_ Em muốn đến thư viện!
_ Hả?
Hắn nhìn sau vào đôi mắt quyến rũ cá tính của Lam Nghi, đầu lông mày của hắn cau khẽ lại…
_ Em muốn đến thư viện làm gì?
_ Em muốn đọc sách!
Lam Nghi trả lời Nhiếp Phong, và nụ cười nửa miệng nở ra trên môi hắn.
_ Em muốn mua sách gì anh mua cho em!
_ Em muốn tới thư viện!
Lam Nghi không màng tới câu nói của Nhiếp Phong mà một hai nhất mực đòi tới thư viện. Nụ cười trên môi hắn lập tức biến mất, và thay vào đó là ánh nhìn soi mói đặc trưng của mình….
Nhiếp Phong bây giờ….mới chính là Nhiếp Phong.
Độc đoán, thông minh, sắc sảo, nhạy bén…
_ Em đang mưu tính cái gì?
Lam Nghi im lặng không trả lời, nhưng ánh mắt thì vô cùng quả quyết, nhất định muốn đi!
Nhiếp Phong nheo mắt nhìn Lam Nghi….Đôi môi hắn siết chặt lại vô cùng khắc nghiệt…
Khoảng khắc ấy tưởng như kéo dài hàng giờ đồng hồ…
Nhưng rồi Nhiếp Phong đột nhiên đứng dậy, và nhẹ giọng nói với Lam Nghi.
_ Tôi đưa em đi!
Sự chấp thuận của Nhiếp Phong khiến Lam Nghi ngỡ ngàng…
Bàn tay hắn nhấc chiếc áo choàng xuống, nhẹ giọng nói với cô.
_ Nào! Đi thay quần áo! Tôi chở em đi! Yên tâm ở đây tôi quyền còn cao hơn trưởng khoa nữa, nên sẽ không ai dám ý kiến gì đâu!
_ Anh không hỏi tại sao tôi lại muốn đến thư viện sao?
Lam Nghi ngạc nhiên hỏi Nhiếp Phong, và nhận được cái lắc đầu của hắn.
_ Em không nói tôi không ép…để đến khi em thực sự tin tưởng tôi…thì nhất định em sẽ kể cho tôi nghe mà thôi!
Câu trả lời của Nhiếp Phong khiến cho Lam Nghi giật mình…
Một cảm giác chơi vơi rơi vào tim cô…
****
Thư viện thành phố rộng lớn và yên lặng như tờ. Lam Nghi cũng phải hạ thấp giọng xuống để phù hợp với không khí ở nơi đây…
_ Tôi muốn uống trà sữa!
_ Em muốn ở một mình để tìm kiếm cái gì đó thì cứ nói với tôi, không cần phải kiếm cớ! Em làm như vậy là xúc phạm IQ của tôi đấy!
Nhiếp Phong nhẹ giọng nói với Lam Nghi, nhưng ánh mắt của hắn thì tràn đầy sự cảnh cáo, khiến Lam Nghi có chút chột dạ.
_ Trà vị gì?
_ Hồng trà nhài mật ong…
Lam Nghi nhẹ giọng trả lời…và Nhiếp Phong bỏ đi sau khi dặn dò cô.
_ Mười phút nữa tôi quay lại! Không được phép ra khỏi cửa khi tôi chưa quay lại đón! Biết chưa?
Lam Nghi gật đầu và nhìn Nhiếp Phong bước ra phía bảo vệ. Hắn nói gì đó với người bảo vệ và ông ta nhìn Lam Nghi, sau đó gật gật đầu.
Lam Nghi nhìn thấy Nhiếp Phong giở ví và đưa cho ông ta tờ 100 đô la!
Trời ạ!
Hóa ra hắn mua chuộc người theo dõi cô!
Lam Nghi thở dài đào mắt…thật là một người có tính chiếm hữu ngạt thở!
Ở thư viện thì rút cuộc có thể xảy ra cái gì chứ?
Lam Nghi lắc đầu và nhanh chóng chạy tới kho lưu trữ.
Thư viện thành phố có riêng một căn phòng để mọi người lưu trữ những thứ riêng tư. Chỉ cần có mật mã là có thể mở được ngăn kéo. Lam Nghi không hiểu tại sao dì câm lại đưa cho cô mật mã và địa chỉ của kho lưu trữ này, chắc chắn có ẩn tình.
Không khó khăn mấy để tìm ra ngăn kéo đó. Lam Nghi nhập mật mã và hồi hộp mở ra…
Nhưng ngăn kéo trống rỗng đã kéo tụt càm xúc hào hứng trong cô xuống…
Tại…tại sao?
Tại sao lại là một ngăn kéo rỗng?
Đầu óc rối bời, Lam Nghi hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra…cho đến khi!
ĐOÀNG!
Tiếng súng nổ vọng ra từ thư viện…Nhiếp Phong đang đứng tại quầy trà sữa bên kia đường vội vã quay phắt lại…Đôi mắt cùa hắn hoảng hốt nhìn thấy người bảo vệ nằm gục trên đất, máu ứa ra từ lồng ngực, nhuộm đỏ cả tấm áo trắng…
_ LAM NGHI!
Tiếng hét thất thanh của hắn vang lên, và Nhiếp Phong lao xuống đường…
Tiếng nhốn nháo náo động như ong vỡ tổ, Lam Nghi mờ mịt nhìn đám đông đột nhiên vây kín cửa vào, tiếng hét la vang vọng khắp nơi…
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Lam Nghi lao ra ngoài, nhưng không thể nhìn thấy gì ngoài đám đông nhốn nháo…
_ LAM NGHI!
Tiếng gọi thất thanh quen thuộc của Nhiếp Phong vọng bên tai cô…Lam Nghi vội vã chạy tới…
_ Nhiếp Phong?
Nhưng ngay lúc đó…một bàn tay to lớn tóm chặt lấy cô…Và khi Lam Nghi chưa kịp phản ứng gì…miệng của cô đã bị bịt chặt bởi một chiếc khăn ẩm ướt.
Mùi quả chín nồng đượm sộc thẳng vào mũi vào miệng cô…Đầu óc Lam Nghi váng vất giữa tiếng la hét ầm ĩ nhộn nhạo….
Và sau đó…tất cả tối sầm lại…
Lam Nghi ngất lịm đi, không biết gì nữa!