_ KHÔNG! CÁC NGƯỜI BUÔNG RA! TÔI KHÔNG ĐI!
Lam Nghi bám chặt lấy chân giường giống như một con Koala, sống chết không buông. Bác sĩ y tá cả nam cả nữ bốn người cũng không cách nào kéo được đôi tay đang bám chặt của Lam Nghi ra, một phần là vì bọn họ cũng sợ nếu như lỡ mạnh tay, thì người đang mang ánh mắt tràn đầy hàn khí đằng sau lưng kia chắc chắn sẽ không để cho họ yên.
_ Cô Lam đừng sợ, chúng tôi không làm hại cô đâu! Cô buông tay ra nào!
_ KHÔNG! CÁC NGƯỜI TOÀN LÀ NGƯỜI XẤU! CÁC NGƯỜI ĐI ĐI! ĐI ĐI!
Lam Nghi liều mạng lắc đầu, mái tóc xoăn dày gợi cảm của cô xõa tung như một dòng thác. Gương mặt xây xát vết xước, làn da trắng bệch gần như không màu khiến thần sắc của cô yếu ớt và tiều tụy, nhưng những đường nét quyến rũ đặc trưng vẫn không hề bị lu mờ. Đôi mắt hoang mang vẫn thật thu hút, sâu thẳm như sa mạc, đôi môi run rẩy không ngừng vẫn căng mọng đầy đặn…Cô thật sự rất đẹp…Một sinh vật đẹp đẽ tới nhường ấy lại phải sợ hãi tới mức độ như thế này, thật sự khiến người ta không khỏi đau lòng!
Chứng kiến cảnh trước mắt, con ngươi lạnh lẽo của Nhiếp Phong cuối cùng cũng không chịu nổi đả kích, từ từ nhắm chặt lại. Nhưng cho dù không nhìn, hắn cũng không cách nào ngăn được tiếng la hét hoảng loạn của Lam Nghi ùa vào tai như từng đợt sóng vỗ không ngừng. Trái tim của hắn cũng như bị xé nát mỗi khi thanh âm hoảng loạn sợ hãi ấy dội vào người.
Mu bàn tay hắn nổi từng đợt gân xanh tím, gương mặt điển trai của hắn trở nên bệch bạc và tiều tụy. Hắn nghiến chặt hàm răng lại, bàn tay bám lấy tay nắm cửa, khi cánh cửa mở ra, nhen lên trong lòng mắt lạnh băng ấy là chút gì đó không nỡ.
_ Kính Hàm…giúp tôi!
Giọng nói run run, hoàn toàn không còn sự tự tin ngất ngưởng của kẻ có thể nắm được tâm trí của tất cả mọi người nữa, cũng không còn sự kiêu hãnh ngấm ngầm như từng đợt sóng thủy triều, thay vào đó là một điều gì đó…gọi là tuyệt vọng.
Kính Hàm cũng biết để phải cầu cạnh tới anh, bên trong kẻ kiêu ngạo như Nhiếp Phong rút cuộc đã phải đấu tranh tới mức khủng khiếp như thế nào mới thốt ra được.
Để phải tìm tới anh, chắc chắn hắn cũng đã tuyệt vọng tới cực điểm rồi!
_ Nhiếp tiên sinh! Thành thật xin lỗi!
Nhiếp Phong nhắm mắt lại khi giọng nói áy náy của Kính Hàm khẽ vang lên bên tai hắn.
_ Lam Nghi…!
Chất giọng truyền cảm ôn nhu, mùi hương Hổ phách nồng nàn lan tỏa trong không khí làm không gian ấm rực lên. Bàn tay với rất nhiều vết chai, nhiều thương tích sau những lần tập luyện tới bật máu, những trận thực chiến một mất một còn nhưng tại sao vẫn dịu dàng tới mức như vậy. Mọi người xung quanh lùi lại, để Kính Hàm ở bên cạnh Lam Nghi…
_ Em sao vậy? Sao lại khóc rồi?
Bàn tay dịu dàng vuốt ve mái tóc của Lam Nghi, những lọn tóc dày dặn mềm mại vấn vít lấy ngón tay anh như không nỡ dứt rời. Kính Hàm cúi nhẹ bên Lam Nghi, anh vỗ về đỉnh đầu cô, dịu dàng gọi.
_ Cô bé….Quay lại nhìn anh xem nào!
Lam Nghi sụt mũi, đôi mắt xinh đẹp long lanh như bi nước. Cô quay đầu nhìn người sau lưng, sau khi phát hiện ra người đó là Kính Hàm, Lam Nghi lập tức ùa vào lòng anh nức nở.
_ Hàm ca!
Nhiếp Phong cảm thấy giống như vừa bị ai đó tát vào mặt!
Hắn nhìn vòng tay cô bám chặt lấy cổ Kính Hàm, gương mặt gục lên bả vai anh, vùi sâu vào hơi ấm da thịt của anh không dứt dược mắt, trong lòng hận không thể chết luôn cho được!
Đáng lẽ ra người đang ôm ấp cô trong lòng lúc này phải là hắn, chứ không phải là Kính Hàm.
Phải đứng chứng kiến Lam Nghi thuộc về vòng tay người khác như thế này, chẳng khác gì một màn tra tấn tinh thần cùng cực.
_ Nào…đừng khóc nữa cô bé! Có anh ở đây rồi!
_ Kính Hàm! Bọn họ là người xấu! Bọn họ muốn bắt em đi!
Lam Nghi níu chặt lấy Kính Hàm, như thể sợ rằng chỉ lơ là buông tay ra, Kính Hàm có thể như mây như gió, buông trôi mất.
Kính Hàm thở dài, nhìn những người xung quanh với ánh mắt trách móc! Bọn họ thân là bác sĩ y tá, vậy mà chẳng biết cách dỗ dành một người bệnh đang hoảng loạn, chỉ chăm chăm làm cho được việc của mình!
_ Không sao đâu Lam Nghi! Mọi người cũng như anh, đang muốn giúp em đến một nơi mà em có thể được chăm sóc tốt hơn mà thôi, em đừng sợ!
_ Thật không?
Lam Nghi ngờ vực nhìn quanh, ngước mắt hỏi Kính Hàm.
Vuốt những lọn tóc mai ướt đẫm của cô, Nhiếp Phong mỉm cười, dịu dàng gật đầu.
_ Đúng vậy Lam Nghi! Có anh ở đây rồi, không ai làm hại em đâu!
Lam Nghi mím môi lại, và cho dù ánh mắt của cô vẫn còn thật hoang mang, Lam Nghi ngoan ngoãn gật đầu.
Kính Hàm thở ra một hơi dài, cuối cùng cũng yên tâm, dịu dàng cúi người bế bổng cô lên.
Lam Nghi nằm trong lòng Kính Hàm, dáng vẻ vừa chịu đựng vừa ngoan ngoãn…Kính Hàm mỉm cười hài lòng, chầm chậm quay về phía sau.
Lúc này anh mới phát hiện ra, Nhiếp Phong đã không còn đứng ở đó nữa.
Một tia khó xừ nhen lên trong lòng mắt Kính Hàm…
Lúc này bàn tay của Lam Nghi đột nhiên bám nhẹ lấy áo anh…
Đôi mắt lo lắng nhìn anh, trong đáy mắt như sa mạc ấy tràn đầy lo lắng sợ hãi.
Kính Hàm không kìm lòng được, cúi đầu xuống, đặt lên trán Lam Nghi một nụ hôn ngắn.
Đôi môi ấm áp và mềm mại, mang dầy sự ấm áp bao dung, khiến cho gò má của Lam Nghi bất giác đỏ ửng lên.
Kính Hàm thở ra, vẫn cứ là anh, dịu dàng và che chở như thế, nhẹ nhàng nói với cô.
_ Đừng lo Lam Nghi….anh…
Lời nói vừa mới thốt ra nửa chừng, đột nhiên dừng khựng lại…
Như thể dường như có điều gì đó ngăn cản anh lại, đôi môi của Kính Hàm bất giác khẽ run lên….
Nhìn vào đôi mắt của Lam Nghi, Kính Hàm khẽ siết hàm răng mình lại…
_…Anh….cùng với ngài Nhiếp sẽ bảo vệ em!