Tần Thiên Lan lúc đó đột nhiên nhớ đến một câu chuyện như thế này: Một ngày nào đó nếu như Thượng Đế xuất hiện và hỏi người nghèo rằng anh mong ước điều gì nhất, chắc chắn anh ta sẽ bật thốt lên rằng tiền bạc là những thứ mà anh ta muốn nhất.
Thượng Đế lại tiếp tục hỏi sang một người phụ nữ trung niên khác, bà ta quệt đi lớp mỡ thức ăn còn dính trên môi của mình rồi đỏng đảnh trả lời, tất nhiên là tôi muốn sắc đẹp.
Vậy đấy, tất cả những gì mà họ mong muốn là những thứ khao khát mà họ không có, hoặc họ có nhưng lại mất đi.
Trên đời này có bao nhiêu người may mắn gặp được “Thượng Đế” lúc còn trên trần gian? Ấy vậy mà có một cô gái hai mươi lăm tuổi ngồi trên chiếc giường bệnh màu trắng gương mặt không giấu nổi vẻ hạnh phúc, cùng phấn khích vui sướng khi sắp nhận được điều ước từ chính “Thượng Đế” của mình.
Tần Thiên Lan là một trong số ít những cô gái may mắn nhận được món quà mà thượng đế ban tặng, cũng là điều mà cô hằng mong ước. Cô gái nhỏ với đường nét gương mặt như tượng tạc, từ sóng mũi cao cho đến đôi môi cong cong lúc nói chuyện khi thì chu lên quá đỗi yêu kiều. Làn da trắng như sứ như thủy tinh, chạm nhẹ liền vỡ, mỏng manh đến mức người ta nhìn vào liền chỉ muốn cưng chiều mà thôi.
Chỉ là Tần Thiên Lan khuyết thiếu đi đôi mắt, cứ tưởng rằng vĩnh viễn chẳng nhìn ngắm được vẻ được của thế giới này, chẳng thể nhìn thấy đôi mắt tình si của chàng trai cô yêu lúc nhìn thấy cô như thế nào.
Thật may, cách đây khoảng ba tháng trước bác sĩ điện thoại cho cô thông báo rằng đã có giác mạc phù hợp với cô.
Điều cô không ngờ là người kia vậy mà lại chỉ đích danh cô, tuy có chút nghi ngờ nhiều hơn là tò mò, nhưng điều bị lấp đầy bởi niềm vui khi sắp có thể lui lần nữa nhìn thấy ánh sáng.
Tần Thiên Lan hồi hộp ngồi ngay ngắn trên ghế với miếng vải màu trắng được bịt quanh mắt, lúc này cô đang ngồi đối diện với cửa sổ của phòng bệnh.
Theo như miêu tả của y tá thì bên ngoài trời đang độ nắng tháng ba có chút dịu dàng, nhưng Tần Thiên Lan lại chỉ mường tượng ra cảnh tia nắng chiếu xuống từng nhành cây xen qua kẽ lá cùng với tiếng chim hót tạo nên khung cảnh thật đẹp cũng thật lãng mạn.
Đã qua bao lâu rồi cô chưa được tận mắt nhìn thấy màu xanh của lá, màu vàng của hoa. Hình dáng của chim cùng cá, hình dáng của những món ăn ngon. Từ ngày mất đi ánh sáng, những món ăn đối với cô cũng chỉ để lót dạ mà thôi, ăn gì chả như nhau. Hiện tại cô sắp sửa lại một lần nữa có thể nhìn thấy, tâm trạng liền vui như một đứa trẻ lần đầu nhận được quà vậy.
Mải mê thả hồn theo từng cơn gió, Tần Thiên Lan không biết từ lúc nào bên cạnh liền xuất hiện một người khác. Đối với những người bị lấy đi đôi mắt quý giá như cô, thì đôi tai lại càng thêm mẫn cảm, có vẻ như lúc này cô vui quá nên không phát hiện ra chăng.
Nếu như là bình thường, chỉ một tiếng bước chân rất khẻ cô cũng liền nghe thấy vô cùng rõ ràng, vậy mà lúc này bên cạnh cô đã đứng rất nhiều người từ lúc nào cô cũng không hề hay biết.
Người bác sĩ tiến đến chỗ Tần Thiên Lan vỗ nhẹ lên vai của cô, giọng ông ôn tồn lại trìu mến. Đây là vị bác sĩ chính của đợt phẫu thuật lần này của cô, nói cách khác, ông ta là người gián tiếp để cô có thể nhìn thấy được vẻ đẹp của thế gian này. Là người mà thượng đế đã phái xuống tặng món quà quý giá cho cô.
“Cô Tần đã chuẩn bị chưa? Bây giờ tôi sẽ tháo khăn bịt mắt ra cho cô nhé.”
Bác sĩ Lịch gọi Tần Thiên Lan là cô Tần thay gì Tiêu phu nhân, bởi gì mỗi lần cô đến bệnh viện tái khám chỉ đi một mình, hoặc cùng dì Chu. Tiêu Chân cho dù đối với cô tốt đến như thế nào thì hắn đến một lần cùng cô đến bệnh viện cũng không có, nên bác sĩ Lịch gọi cô là Tần tiểu thư cũng không kỳ lạ một chút nào.
Tần Thiên Lan có hơi run run, cô do dự một lúc mới khe khẽ gật đầu rồi dừng bặt sau lại đưa tay sờ lên mắt của mình qua miếng vải mỏng. Bác sĩ giống như biết được nỗi lo lắng của cô, ông như một người cha hiền vuốt ve đầu cô để trấn an. Bác sĩ Lịch với ba mẹ cô vốn là người quen cũ, những năm qua đối với việc chữa mắt cho Tần Thiên lan ông cũng đã dóc không ít sức lực.
Một lúc sau Tần Thiên Lan mới gom góp được chút ít can đảm, cô thả tay của mình xuống khẽ co các ngón tay lại, hơi nâng cằm về phía trước giọng điệu có phần chắc nịch: “Chú Lịch, cháu đã sẵn sàng rồi.”
Bác sĩ Lịch nhìn Tần Thiên Lan hai tay nắm chặt vào nhau, cứ như thể đang chuẩn bị chiến đấu đến nơi vậy, ôn nhẹ nhàng dỗ lấy tay cô an ủi.
“Được rồi, nào thả lỏng, đừng như chuẩn bị đi đánh trận như vậy. Thả lỏng hít thở thật sâu…”