Tổng Tài, Chạy Đâu Cho Thoát

Chương 9: Muốn nghĩ đến cũng không được



Tiêu Chân bất quá cũng chỉ hơn cô một tuổi, lúc này cũng chỉ tầm khoảng hai mươi sáu, nhưng nữ nhân kia đã hơn ba mươi, nếu cô nhớ không nhầm hình như đã hơn ba mươi lăm, ba mươi sáu. Còn từng kết hôn qua một lần, đến con cũng có rồi, chỉ có điều do nhà chồng cô ta nuôi.

So với Tiêu Chân có thể xem như cách biệt rất lớn. vậy mà Tiêu Chân có thể không chút ngần ngại cùng cô ta chơi trò động vật giao phối, khẩu vị có chút nặng đi. Đúng là loại động vật gióng đực, suy nghĩ bằng nửa thân dưới nên loại phụ nữ nào cũng có thể bỏ vào miệng.

Tiêu Chân nghe thấy Tần Thiên Lan nói vậy, mới chợt nhớ ra cô gái trước mặt này hai mắt vốn không nhìn thấy gì, ngày cũng như đêm, làm sao mà biết được lúc này đã hơn một giờ sáng kia chứ.

Hắn còn đang định nói gì đó liền nghe cô gái nhỏ giọng nói, trong giọng nói muốn bao nhiêu ủy khuất có bấy nhiêu ủy khuất, lại còn ngọt ngào dễ nghe chọc người thương cảm.

Trong một giây ngắn ngủi đó, hắn lần đầu tiên cảm thấy tiếc cho cô, đường đường là thiên kim người người ngưỡng mộ, người người theo đuổi lại lâm vào bước đường này.

Mà hắn trước đây cũng chỉ nhìn theo cô từ đằng xa, bởi vì chung quanh cô lúc nào cũng có một nhóm người so về mỹ mạo điều rất xuất chúng. Mà hắn chẳng qua chỉ là hạt cát giữa sa mạt, muốn cô để ý đến cũng là năm mơ giữa ban ngày.

Nếu không nhờ lần đó hắn vô tình đi qua nơi kia, còn vô tình cứu cô một mạng có lẽ cũng sẽ không có được cái ngày hắn đứng gần cô như vậy đâu.

Những năm này Tiêu Chân không phải là thánh tăng mà không có cái ý định muốn làm chút gì đó với Tần Thiên Lan.

Chẳng qua vì hai người phụ nữ này chia nhau quấn lấy hắn, bình thường vốn đã rất bận việc công ty, về nhà còn bị hai người quấn lấy, muốn hắn có thời gian nghĩ đến chuyện khác cũng không thể nào.

“Tiêu ca, có phải em làm phiền anh làm việc không, thật xin lỗi, em không biết là đã khuya như vậy rồi, thật xin lỗi.”

Tần Thiên Lan vừa nói, bộ dạng vừa yếu đuối, nước mắt cũng theo hốc mắt rơi nhẹ xuống, khiến người thương cảm.

“Không có gì đâu, để anh đưa em về phòng rồi gọi người đem nước lên cho em.” Tiêu Chân trầm mạc thở dài.

“Tiêu Ca, cũng khuya rồi, đừng làm phiền mọi người, với lại em không còn khát lắm.”

“Được rồi, vậy anh sẽ đi lấy nước cho em, em tự về phòng được chứ.”

“Vâng. Thật làm phiền Tiêu Ca rồi. Nhưng mà em thật sự không khát lắm, em chợt nhớ ra hình như người làm có để nước trên đầu giường cho em, có lẽ vừa rồi mới tính ngủ nên nhất thời quên mất.”

Tần Thiên Lan từ chối ý tốt của Tiêu Chân, cô lúc này không nên để tên này vào phòng mình. Không có hai người phụ nữ kia cản trở ai biết được hắn ta sẽ nổi điên cái gì chứ.

Cô về phòng liền khóa trái cửa lại, nếu như buổi sáng có người hỏi cô sẽ bảo tối qua đột nhiên nghe thấy có âm thanh kỳ lạ nên có chút sợ, mới khóa của lại. Ai lại đi nghi ngờ một người đến cả đường còn đi chưa xong như cô chứ.

Quả nhiên như Tần Thiên Lan đoán, sáng hôm sau người làm mở cửa phòng cô, nhưng làm cách nào cũng không mở ra được, gọi mãi cô cũng không có trả lời liền dọi dàng đi tìm chìa khóa dự phòng.

Đến khi mở được cửa chỉ nghe Tần Thiên Lan nhẹ giọng nói một câu như thế, cho dù muốn nổi giận cũng không được. Ai bảo trong mắt mọi người Tần Thiên Lan cô là một kẻ yếu đuối tay trói gà không chặt kia chứ.

Mấy ngày sau đó, Tiêu Chân cùng Ninh Ngọc rất hay xuất hiện cùng nhau, khi thì cùng cô đi mua sắm, lúc lại cùng cô đi dạo phố, đối xử với cô phải nói là không có tốt nhất, chỉ có tốt hơn. Còn mua cho cô rất nhiều quần áo, cả lễ phục cũng giúp cô tỷ mỉ lựa chọn một phen.

Tần Thiên Lan cảm thấy chính mình giống như phạm nhân được ăn ngon trước khi chuẩn bị lên đường hành hình vậy, nhưng cô cũng vô cùng vui vẻ mà phối hợp diễn xuất cùng hai người.

Mặc khác lại âm thầm giấu một thứ trong phòng chính mình, mỗi lần trở về phòng cô điều cố ý tránh né chiếc camera do chính mình đặc vào, tránh hết mức sự xuất hiện của mình trong đó, chờ ngày dùng nó để phản công.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.