Tổng Tài, Chạy Đâu Cho Thoát

Chương 15: Em có Hài lòng không



“Bé con. Đã dậy rồi à.”

Cố Thanh Trì đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi đi đến bên cạnh cửa sổ, còn ra hiệu cho nữ giám đốc kia ngừng lại, mới trả lời điện thoại Tần Thiên Lan.

Tần Thiên Lan bên đầu dây kia cố gắng nén cơn giận, nhưng cô lại dằn từng chữ tên hắn: [Cố. Thanh. Trì.]

Cố Thanh Trì nhịn không được lại cười, khiến cho cả phòng họp một lần nữa sợ ngây người. Cư nhiên Cố tổng lại cười, trong chưa đầy mười phút cười tận hai lần. Đừng nói là ngày mai tận thế, hôm nay bọn họ có thể bảo toàn được mạng sống rời khỏi đây hay không còn chưa biết được đây này.

Chuyện phải nói đến căn phòng búp bê kia, vốn chỉ là mẹ hắn thèm con gái đến phát cuồng liền chuẩn bị. Nhưng mỗi lần điều sanh ra một đứa con trai, đã thế còn sanh liền ba người điều là nam.

Bà vốn không muốn bỏ cuộc, nhưng ba Cố lại sợ sanh con làm ảnh hưởng đến sức khỏe bà, không muốn bà lại tiếp tục sanh thêm. Khi đó cho dù mọi người khuyên cỡ nào mẹ Cố vẫn muốn sanh một cô con gái, đến phòng còn chuẩn bị rồi chẳng lẽ lại không sanh.

Khi ấy Cố Thanh Trì chỉ mới hơn tám tuổi, hắn chỉ nói một câu liền thay đổi quyết định của mẹ mình, nên Mẹ Cố đã không còn ý định với việc sanh con gái nữa, mà bắt đầu chuyển hướng sang việc tìm kiếm con dâu tương lai.

Cố Thanh Trì khi đó chẳng qua cũng chỉ là một đứa bé mới tám tuổi mà thôi, có gì liền nói đó, nào biết được câu nói “Không phải con dâu cũng là con gái ư?” của hắn chính là tự bê đá đập chân mình.

Mẹ Cố từ ngày đó đã không còn bất kỳ ý định gì với việc sanh con gái, nhưng mà bà bắt đầu thay hắn lựa chọn cô dâu tương lai. Căn phòng này cũng chính là do bà chuẩn bị cho con gái, xong lại thành cho cô dâu tương lai của hắn.

Căn phòng Cố Thanh Trì chuẩn bị cho cô vốn được là một căn khác, còn dựa theo sở thích của cô mà lựa chọn, chỉ là tối qua hắn thấy cô diễn một màn bạch liên hoa, liền nghĩ ra ý định chọc cô thôi, đến Hắn cũng không ngờ bản thân hắn vậy mà lại trẻ con đến vậy.

“Em cảm thấy phòng ngủ anh đặc biệt chuẩn bị cho em có hài lòng không?”

Mọi người trong phòng điều yên lặng như tờ, đến mức chiếc kim rơi cũng có thể nghe thấy được, nên cho dù Cố Thanh Trì đứng cách xa một chút, giọng nói lại nhỏ nhưng nếu như tai mọi người điều không có bất kỳ vấn đề gì, thì hầu như điều nghe thấy cả.

Mà nghe thì cũng nghe rồi, chỉ là bọn họ vừa nghe gì đây? Phòng anh chuẩn bị, lại còn bé con. Có phải là họ vừa nghe thấy một bí mật động trời gì rồi hay không? Liệu Cố tổng có gì vậy mà diệt khẩu họ không?

Ngược lại với thái độ hóng hớt của cả phòng họp, vị trợ lý nào đó được cử đi đón Tần Thiên Lan lúc này đang đổ mấy tầng mồ hôi lạnh. Hắn thật không thể ngờ được trên đời này vậy mà vẫn còn có người dám nói chuyện với Cố Tổng như vậy, nếu như là một người nào khác nói như vậy, mà không bị Cố tổng chỉnh chết mới lạ.

“Quả nhiên anh cố ý.”

Trong lòng Tần Thiên Lan chửi bới Cố Thanh Trì một vạn lần, hài lòng cả nhà anh, còn không hiểu tính cách cô ra sao hay sao mà hỏi cô có hài lòng hay không hài lòng.

Cô còn đang suy nghĩ xem não mình có úng hay không lại đi thích một tên như Cố Thanh trì thì nghe đầu dây bên kia vang lên giọng nói dịu dàng khó có được.

Âm thanh của Cố Thanh Trì trầm ấm khiến cho người ta nghe xong liền cảm giác say mê, nhưng lại sợ lún xâu vào sẽ không cách nào thoát ra được nữa:

[Được rồi không đùa em nữa, căn phòng kia vốn là do mẹ anh chuẩn bị cho con gái, nhưng bà lại chỉ sanh được ba đứa con trai. Chính vì vậy nên bà liền quyết định đợi con dâu, thật ra phòng em nằm phía bên cạnh.]

Tần Thiên Lan nghe đến từ em gái liền tỏ vẻ đã hiểu, cô từng trải nghiệm sự nhiệt tình của mẹ Cố đối với mình, cô rất rõ ràng mẹ Cố thích con gái có chấp niệm lớn như thé nào, nhưng vừa nghe đến hai mấy chữ con dâu tương lai, tức giận mới vừa vơi đi một chút lại lạnh lùng nói:

“Anh còn muốn cô dâu nhỏ.”

Tần Thiên Lan không ngờ chính mình lại nói ra suy nghĩ thật trong lòng, thiếu chút đã tự vả mình mấy cái, đúng là tức giận hại người mà.

Cô thích Cố Thanh Trì nhiều năm như vậy, nhưng hắn một chút cũng không hề hay biết, cộng thêm cả hai đã xa cách nhiều năm như vậy, cho dù hắn từng có ý gì với cô đi nữa cũng sớm đã bị thời gian xa cách kia làm cho phai mờ mất rồi.

Tuy cô cảm thấy chính mình lỡ miệng, nhưng vẫn rất hồi hộp Cố Thanh Trì sẽ trả lời như thế nào.

Tần Thiên Lan nín thở chờ đợi câu trả lời từ Cố Thanh Trì, đến cả người bên cạnh đột nhiên nhìn thấy cô căn thẳng như vậy cũng có chút khó hiểu.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.