Tần Thiên Lan quả nhiên lo lắng không hề sai, cô gái Quách Liên Y kia quả nhiên đối với Cố Thanh Trì có ý.
Vốn nên yên lành ở khách sạn, ngày hôm sau Tần Thiên Lan từ công ty trở về liền thấy Quách Liên Y đang ở nhà.
Đã thế còn không hề xem bản thân là khách, vô cùng tự nhiên như chủ nhân vậy.
“Cố Thanh Trì chuyện này là sao?” Tần Thiên Lan tức giận đến mức gọi thẳng cả tên lẫn họ của Cố Thanh Trì ra.
Bình thường cô mỗi lần nói chuyện điều một câu Tứ ca, hai câu Tứ Ca. Lúc này một câu Tứ ca cũng không thèm gọi, trực tiếp gọi thẳng tên đủ để thấy cô đã vô cùng tức giận.
Cố Thanh Trì cũng không quá để ý đến thái độ Tần Thiên Lan có gì đó không ổn, càng không cảm thấy cách gọi này của cô có gì đó không ổn, chỉ đơn giản cảm thấy có chút mới lạ mà thôi.
“Liên Y tạm thời sẽ ở lại nhà chúng ta vài ngày. Cô ấy cũng không có ý định về nước định cư, một mình ở lại khách sạn không an toàn nên sẽ ở cùng chúng ta.”
Cố Thanh Trì nói buổi sáng Quách Liên Y bị người chặn trước cửa ra vào khách sạn, còn lôi kéo cô ta. Nghe nói người kia theo đuổi Quách Liên Y đã nhiều năm nhưng không được Quách Liên Y đáp lại, lần này cô ta về nước cũng một phần muốn trốn tránh người kia.
Hoàn toàn không ngờ đến người kia vậy mà lại theo về, hơn nữa còn đến tận khách sạn Quách Liên Y ở quấy rối cô ta. Lúc đó Cố Thanh Trì trùng hợp gặp đối tác tại một nhà hàng gần đó, dự định ghé qua xem Quách Liên Y một chút, ai mà biết được lại nhìn thấy cảnh kia.
Quách Liên Y vốn không muốn làm phiền Cố Thanh Trì, nhưng Cố Thanh Trì lại nhất quyết mang Quách Liên Y về nhà. Sợ cô ta ở lại khách sạn sẽ có chuyện.
“Thiên lan, xin lỗi gì chị đã làm phiền không gian của hai người. Nhưng Thanh Trì cứ nhất định phải mang chị về đây cho được. Không còn cách nào, chị nhất định sẽ nhanh chóng hoàn thành công việc trở về nước M. Sẽ không làm phiền đến cuộc sống hai người các em.”. Truyện Huyền Huyễn
Quách Liên Y vẻ mặt đầy thâm tình nói, từng câu từng chữ điều khiến người ta cảm động không thôi. Lời cô ta nói chẳng qua chỉ để cho Cố Thanh Trì nghe mà thôi, còn thừa lúc Cố Thnah Trì không chú ý liết qua Tần Thiên Lan cười nhếc môi.
Không đợi Tần Thiên Lan kịp lên tiếng, Cố Thanh Trì đã đi đến ôm lấy bả vai Tần Thiên lan cười đáp: “Giữa chúng ta nói gì mà phiền với khôg phiền.”
Tần Thiên Lan sau khi Tần Thiên Minh kết hôn đã dọn qua căn biệt thự kế bên của Cố Thanh Trì ở lại, vốn còn cho là công việc dạo này có phần thư thả liền có thời gian cùng nhau bồi đấp khoảng không gian riêng tư của hai người.
Cô lại không ngờ đến được chỉ một mình cô nghĩ như vậy mà thôi, Tần Thiên Lan biết Cố Thanh Trì thật lâu trước đây từng thích một người, thậm chí lúc Cố Thanh Trì quyết định ra nước ngoài cũng có phần liên quan đến người kia.
Nên ngay khi nhìn thấy Quách Liên Y cô đã cảm thấy một cổ nguy cơ, lại không ngờ nhanh như vậy mà thôi.
Tần Thiên Lan nghe Cố Thanh Trì ở một bên giải thích một lời cũng không nói. Nếu như lúc này cô mà tức giận rời đi không phải là đang thành toàn cho Quách Liên Y hay sao, cô mới không có ngốc như vậy. Chỉ là cô vẫn cảm thấy rất khó chịu.
“Em có chút mệt, em muốn về phòng nghỉ một lúc.” Tần Thiên Lan sắc mặt không mấy vui vẻ trở về phòng của mình.
Cố Thanh Trì thấy cô rời đi cũng không có đuổi theo mà cùng Quách Liên Y nói gì đó, lại nói đến phong cách cùng khuôn mặt Quách Liên Y cùng cô có mấy phần tương tự. Tần Thiên Lan cho dù không muốn nghĩ nhiều cũng không thể.
Sau khi rời khỏi Tiêu Chân cô vẫn như cũ lựa chọn phong cách có phần nữ tính, thậm chí còn tiết chế tính cách mình lại ngày một trở nên dịu dàng hơn, cô cũng không biết bản thân mình làm vậy có đúng hay không, nhưng khi Cố Thanh Trì tỏ tình với cô, cô liền chắc chắn bản thân mình cươc đúng rồi.
Chỉ là lúc này khi nhìn thấy Quách Liên Y, Tần Thiên Lan mới nhận ra bản thân mình có lẽ đã sai lầm rồi. Cố Thanh Trì lúc này đứng trước cô cùng mối tình đầu của mình thái độ như thế nào khỏi cần nói nhiều cô cũng nhìn ra được.
Cô chẳng qua cũng chỉ là vật thế thân cho người kia mà thôi, cố nực cười hay không chứ?
Tần Thiên Lan ôm tâm tư của mình về phòng, sau một lúc liền trở lại phòng khách. Tuy nói cô không muốn để cho người phụ nữ kia đắc ý, càng không để cô ta được như ý nguyện nhưng mà cô cũng rất khóc chịu, nhất là lúc này.
Nhìn thấy Tần Thiên Lan nói cảm thấy mệt liền về phòng nghỉ ngơi, nhưng chưa được một lúc đã quay trở lại. Cố Thanh Trì liên khó hiểu hỏi cô:
“Không phải em bảo mệt sao lại trở xuống rồi?”
Tần Thiên Lan lúc nãy nhìn xuống từ trên cao nhìn thấy hai người ngồi sát vào nhau trò chuyện vô cùng vui vẻ, trong lòng cô sự khó chịu càng lúc càng nhiều nhưng không cách nào phát tác.
“Em có việc muốn ra ngoài một lát. Tối nay sẽ về trễ một chút không cần nấu cơm cho em.”
Tần Thiên Lan nói xong liền ra khỏi cửa lái xe rời đi, Cố Thanh Trì lúc này còn không biết cô khó chịu nữa thì đúng thật là đồ ngốc rồi, nhưng hắn cũng đã mang người về nhà rồi cũng không thể nào lúc này đuổi người đi được. Chỉ có thể đợi Tần Thiên Lan nguôi giận rồi dỗ dành cô sau vậy.