Tổng Tài, Chạy Đâu Cho Thoát

Chương 91: Tự nhiên ngứa mũi



Chuyện Tần Thiên Lan cùng Cố Thanh Trì lĩnh giấy kết hôn, không chỉ người trong giới điều biết còn lang ra tận nước ngoài.

Lúc này trong một căn phòng mang phong cách Châu Âu cổ điển, hai người một nam một nữ đang ngồi trong phòng trò chuyện bầu không khí vô cùng căn thẳng.

Người phụ nữ ngoài năm mươi nhưng bề ngoài lại như chưa bước sang tuổi bốn mươi, cũng có thể bề ngoài của bà đã dừng lại ở đó rồi cũng nên.

Bên cạnh bà là một người đàn ông trung niên, thời gian sớm lấy đi thanh xuân trên người ông nhưng có thể nhìn ra được lúc còn trẻ ông cũng là một soái ca vạn người mê.

“Anh nói xem thằng nhóc này làm vậy là ý gì? Kết hôn chuyện lớn như vậy mà người làm cha mẹ như anh và em điều không hề hay biết, thật tức chết em mà.”

Người phụ nữ xinh đẹp kia không ai khác chính là mẹ ruột của Cố Thanh Trì, luca này bà đang thở không ra hơi vì tức giận sau khi nhìn ảnh chụp giấy chứng nhận kết hôn con trai gửi vào trong nhóm gia đình.

“Được rồi em đừng tức giận ảnh hưởng làn da, tính cách tùy hứng của thằng nhóc kia cũng không phải ngày một ngày hai. Em có tức giận với nó cũng như không.” Ba Cố nhìn thấy vợ mình tức giận đến mức đỏ cả mặt liền nhẹ nhàng an ủi bà.

Đứa con trai ông bình thường tùy hứng cũng thôi đi, đến chuyện lớn như kết hôn cũng tùy hứng được. Bảo sao phu nhân nhà ông không giận cho được, mặc dù là con ruột của ông nhưng phu nhân mới là quan trọng nhất nên ông chỉ có thể ở trong lòng chúc con trai may mắn mà thôi.

Trong lúc Ba Cố đang ở trong lòng âm thầm cầu phúc cho con trai lớn nhà mình, Cố phu nhân đã đưa ra một quyết định.

“Em đi đâu vậy?” Ông chỉ mới vừa suy nghĩ một chút mà thôi, tại sao bên cạnh vợ ông lại xuất hiện cái vali to đùng rồi?

“Em muốn về nước.” Cố phu nhân hạ quyết tâm.

Ba Cố chỉ có thể thở dài trong lòng, nói về tùy hứng thì Cố Thanh Trì còn không phải được duy truyền từ vợ ông à?

“Nhưng bây giờ đã hơn tám giờ tối rồi, em không phải chín giờ phải đi ngủ để bảo dưỡng làn da sao, sáng mai chúng ta về cũng không muộn. Người cũng đâu thể nào chạy mất đâu đúng không?” Ba Cố chỉ đành hết lòng khuyên nhủ, cũng có dụ dỗ.

“Anh nói đúng, người vẫn luôn ở đó sẽ không chạy mất đi đâu được.” Cố phu nhân cười đáp lại.

Ba Cố còn chưa kịp ngạc nhiên gì hôm nay vợ mình dễ nói chuyện một cách kỳ lạ thì mẹ Cố lại tiếp tục nói.

“Nhưng nếu em không nhanh chóng trở về nói không chừng bụng cô gái kia to ra luôn rồi ấy chứ. Em nhất định phải quay về ngăn cản hai đứa nó.” Mẹ Cố nói xong liền không chút do dự kéo vali ra khỏi cửa.

“Em không dưỡng sinh nữa à?”

“Không quan trọng bằng việc chung thân đại sự của con trai em.”

“Em không bảo dưỡng làn da mình nữa à?”

“Da dẻ gì đó có quan trọng không?”

Ba Cố khuyên không được chỉ đành bất lực đi theo phía sau vợ mình mặc cho bà tùy hứng. Ông dự định lấy điện thoại ra báo cho con trai chuẩn bị tinh thần, ý nghĩa vừa mới ra còn chưa kịp thực hiện đã bị mẹ Cố làm cho tắc nghẽn.

“Anh tốt hơn hết là ngoan ngoãn theo em về nước, đặc biệt không được phép mật báo cho tên nhóc kia. Bằng không anh cứ ăn chay cả năm đi.”

Ba Cố tuy rất thương con, nhưng ông đã nếm qua mùi vị thịt nhiều năm như thế rồi, lúc này đừng nói là bắt ông ăn chay một năm, một ngày ông cũng không thể chịu đựng được chứ nói gì đến một năm.

Ở đây hai người vẫn còn ngồi đợi máy bay cất cánh, bên kia Tần Thiên Lan liên tục hắt hơi.

“Em bị cảm rồi, chúng ta đi bệnh viện thôi.” Cố Thanh Trì nhìn thấy cô gái nhỏ đang nằm yên vị trong lòng mình liên tục hắt hơi, không khỏi có chút xíu lo lắng.

“Em không sao, chỉ là đột nhiên cảm thấy mũi có chút ngứa mà thôi, không phải cảm đâu ạ.”

Cố Thanh Trì không yên tâm sờ mặt cô tới lui mấy lượt còn đo nhiệt độ, lúc này mới yên tâm là cô không bị bệnh mà chỉ ngứa mũi một chút.

Một lúc sao không chỉ Tần Thiên Lan mà ngay cả Cố Thanh Trì cũng liên tục hắt hơi, đến mức Tần Thiên Minh nhìn hai người đầy lo lắng.

“Bản thân cậu có bệnh còn lây cho em gái tôi.”

Tần Thiên Lan cùng Cố Thanh Trì hai miệng một lời đáp lại: “Chỉ coa chút ngứa mũi, không phải bệnh.”

Thẩm Tần Phong đứng một bên nãy giờ liền kéo vai Tần Thiên Minh cho hắn ngả vào trong lòng mình.

“Theo anh thấy do hai đứa phát cơm chó nên gây ra phẫn nộ từ công chúng, từ đó bị tập thể người người mắng chửi chứ không phải bị cảm đâu.”

Tần Thiên Minh nghe vậy liền nghĩ ngợi đôi chút rất nhanh đồng tình: “Anh nói rất đúng, bị chửi đáng.”

Cố Thanh Trì nhìn không được hai kẻ nào đó đã là vợ chồng già còn ở đây phát ân ái cho hắn xem.

“Hai người hẹn bọn tôi ra đây không phải chỉ để ân ái thôi đấy chứ?”

Tần Thiên Minh như chợt nhớ ra liền nói: “Đúng là có chuyện mới gọi hai đứa ra, mà khoan Cố Thanh Trì hiện tại cậu đã là em rể của tôi chú ý cách nói chuyện.”

“Được rồi anh trai, có gì nói luôn đi ạ.” Tần Thiên Lan đỡ lời, cô vẫn còn đang tức giận anh trai vì đã bán cô đây này, không phải cô bênh Cố Thanh Trì đâu, hoàn toàn không.

“Hừ…Đúng là gả em gái như bát nước đổ đi, vừa quay đầu liền bênh vực cho người ngoài.” Tần Thiên Minh hừ lạnh, hờn dỗi nói.

“Chứ không phải do anh trai tốt của em đem em đi bán à?” Tần Thiên Lan bị anh trai hờn liền không chút nào nể mặt hờn ngược lại.

Hai anh em cứ như thế tôi hờn anh, anh hờn tôi cả buổi chiều, chuyện chính một câu cũng chưa nói xong.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.